Trận đầu tiên là do Đại Học Lý Công lựa chọn bản đồ, đối phương tuyển chọn Cổ Đạo Giang Lăng, đây là loại bản đồ lục địa chiến thông thường trong kho bản đồ lục tinh của Võ Lâm, bởi vì có tên "Cổ đạo" cho nên địa hình cũng khá nhỏ hẹp, không thích hợp lắm với chiến thuật chia nhau đánh du kích.

Trận đấu vừa bắt đầu, Trác Văn Siêu liền làm ký hiệu chia đường, mọi người dựa theo hình thức huấn luyện bình thường phân tổ chia đường điều tra địch tình, Ngô Trạch Văn nhanh chóng phát hiện đối phương cả 6 người đang ôm đoàn đi đường dưới, liền lập tức đánh ký hiệu phát hiện quân địch trên bản đồ, đồng thời cấp tốc lùi ra về sau vài mét.

Ngô Trạch Văn bởi vì nhạy cảm với địa hình, vị trí mà cậu di chuyển vừa lúc tránh được phạm vi chiếu sáng của đèn khổng minh bên phe địch, cũng nằm ở góc chết bóng mờ mà đối diện không thể quan sát thấy được, cho nên sáu người bên phe đối phương hoàn toàn không phát hiện ra cậu, vẫn tiếp tục đứng tại chỗ chờ đợi.

—— kết quả chờ đợi cuối cùng là một hồi bi kịch, bị 6 người bên C Đại đánh úp.

Lý Tưởng dũng mãnh vô cùng, vừa gặp liền ào ào xông lên phía trước, một tay vươn Long Trảo Thủ túm tuyển thủ buff của đối phương kéo về chỗ mình, Ngô Trạch Văn cũng nhanh chóng gọi ra pet nhện— Chu Ti Khiên Lạp, cưỡng chế kéo đối phương về phía bên mình, Trác Văn Siêu cũng phối hợp bùng nổ kỹ năng liên chiêu của khí tông Võ Đang, cả ba người luyện tập phối hợp với nhau vô số lần, tiếp nối cơ hồ là hoàn mỹ, tiết tấu liên chiêu nhanh đến nỗi buff của phe đối phương hoàn toàn không kịp phản ứng, chưa đến mấy giây đã bị Trạch Văn cùng Trác Văn Siêu dồn dmg giết chết!

Trác Văn Siêu kinh ngạc thốt lên "Chết còn nhanh hơn bạn Cá nữa!"

Lý Tưởng cười nói "Tại Cá của chúng ta lợi hại hơn chứ sao!"

Đám người Trác Văn Siêu lúc này mới hiểu được dụng tâm của huấn luyện viên, Lưu Xuyên bảo Tiểu Dư làm bia ngắm cho bọn họ đánh một tuần lễ, làm bọn họ quen với việc cấp tốc bùng nổ dmg để giết chết "con cá" vừa tránh né vừa liều mạng buff máu cho mình, đến hôm nay đụng phải buff Vũ quá thiên tình, trình độ rõ ràng kém xa Tiểu Dư! Cái này không khác gì ngày thường vẫn luôn cầm đao ra sức chặt xương cứng, lâu dần tập được kỹ năng chặt xương mạnh mẽ, kết quả tới khi thực hành lại nhìn thấy trên thớt đặt một bó rau xanh, không phí bao nhiêu công sức đã băm cho nó nát bấy, thoải mái đến mức khiến người ta không dám tin vào mắt mình.

Chu Học Hải hưng phấn nói "Chồi ôi dễ hơn tui tưởng nữa, mau lên mau lên, xử Võ Đang luôn!

Lý Thanh lập tức dùng Long Đằng Hổ Dược bổ tới đối phương, sau đó bình tĩnh tiếp nối liên chiêu Cái Bang chưởng, Trác Văn Siêu với Ngô Trạch Văn đứng từ xa đánh tới, Võ Đang bên kia giãy dụa không tới 30 giây liền úp mặt—— đám người này hoàn toàn không nghĩ tới nhược điểm của đội mình đã bị người ta nghiên cứu đến rõ mười mươi, mới có đợt khai chiến đầu tiên đã bị đánh cho đoàn diệt mà chẳng hiểu ra sao...

Kế tiếp, Trác Văn Siêu vẫn dựa theo chiến thuật mà Lưu Xuyên giảng giải lúc trước, mỗi lần khai chiến đều nhắm vào buff đối phương xử lý trước, cả giai đoạn sau mấy người bên phe kia đánh hỗn loạn hết sức, đầu óc cũng rối loạn, trận hình bị phá vỡ lộ ra trăm ngàn chỗ sơ hở, cơ hồ chịu không nổi một kích.

Trận đầu tiên, bản đồ Cổ Đạo Giang Lăng, đội ngũ C Đại thành công đoạt 3 lệnh kỳ, cũng giành chiến tích toàn thắng!

Trận thứ hai đến phiên C Đại chọn bản đồ, dựa theo Lưu Xuyên bố trí lúc trước, Trác Văn Siêu không chút do dự lựa chọn bản đồ thủy chiến —— Ngân Nguyệt Hồ.

Bản đồ được đặt tên như vậy là bởi vì ở giữa bản đồ có một cái hồ, trên mặt hồ phản chiếu ánh trăng bán nguyệt cong cong màu bạc, cảnh tượng bản đồ là vào buổi tối. Tầm nhìn buổi tối tất nhiên là rất thấp, lại bị khu sương mù chiến tranh bao quanh bốn phía ảnh hưởng, chỉ cần sơ suất một chút sẽ bị đối phương mai phục...

Hoàn toàn không có chút ngoài ý muốn nào, đội của C Đại dưới sự chỉ huy của Trác Văn Siêu, lợi dụng ưu thế địa hình một lần nữa mạnh mẽ đoạt hết 3 thanh lệnh kỳ, cũng đạt được thắng lợi ở trận thứ hai!

Tỷ số 6: 0, toàn thắng! Không cần đánh trận thứ ba.

Cổ động viên C Đại dưới khán đài reo hò đến khàn cả giọng, sáu tuyển thủ ở trên đài thi đấu cũng nắm chặt tay nhau—— bọn họ thắng!

—— Bọn họ thắng với thành tích tuyệt đối 6: 0!!

Giang Tuyết hai hốc mắt đỏ ửng, nãy giờ vẫn cố nén nước mắt, Chu Học Hải bình thường vẫn luôn cười đùa giỡn hớt lúc này cũng kích động đến rưng rưng hai mắt, Trác Văn Siêu lần lượt vỗ vai đám đội hữu của mình, cũng là nghẹn ngào nói không ra lời.

Đối với trận đầu đấu tiên có thể toàn thắng với chiến tích 6: 0 tuyệt như vậy, bọn họ thực sự là nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Sáu người lần lượt bắt tay hữu nghị với tuyển thủ phe đối phương trong tiếng vỗ tay hoan hô đinh tai nhức óc, sau đó mới theo thứ tự rời khỏi sàn đấu. Lưu Xuyên đứng ở hậu trường cười tủm tỉm chờ bọn họ, cả đám không hẹn mà cùng nhau bước đến trước mặt Lưu Xuyên, cũng không biết do ai mào đầu, mọi người cùng nhau giơ tay khiêng Lưu Xuyên lên.

"..." Bị đội hữu ném lên cao, Lưu Xuyên rất là bất đắc dĩ nói "Đừng giỡn nữa, thả tôi xuống coi... buông ra..."

Không ai chịu buông tay, mọi người hợp lực tung hứng huấn luyện viên mình vài lần, cuối cùng mới buông tha cho Lưu Xuyên một mạng.

Lưu Xuyên đưa tay xoa xoa cái đầu còn đang choáng váng của mình, cười nói "Xem mấy cậu kích động thấy ghê chưa, mới thắng có một trận na mấy đứa!"

Chu Học Hải nói "Hôm nay đánh thắng sướng con mệ nó dã man!" Tên này kích động tới mức văng tục...

Giang Tuyết cũng cười nói "Phải đó, đánh rất dã tay, quả không hổ huấn luyện viên của chúng ta, an bài chiến thuật đánh cho tập thể phe địch choáng váng luôn!"

Trác Văn Siêu nói "Đi về đi về, mời huấn luyện viên ăn mừng!"

Cả bọn hoàn toàn chẳng biết lai lịch thật sự của Lưu Xuyên, chỉ biết là tầm nhìn chiến thuật cùng trình độ của Lưu Xuyen rất cao, ánh mắt cũng rất lợi hại, có thể nhanh chóng phát hiện ra khuyết điểm của một đoàn đội. Một tháng này, bọn họ được Lưu Xuyên huấn luyện, tiến bộ đáng kể, đến ngày hôm nay rốt cuộc cũng nhận được tán thành.

Chỉ có Lý Tưởng với Ngô Trạch Văn biết được, tài năng của Lưu Xuyên không chỉ có ngần ấy thôi.

***

Cả đám vây quanh Lưu Xuyên cùng nhau ra ngoài, vừa tới cửa thì đột nhiên thấy một cô gái vóc dáng nhỏ con mặc váy đầm màu trắng cầm microphone chạy tới "Chào các bạn sinh viên, mình là Từ Hiểu Kỳ, phóng viên khu thi đấu Hoa Nam của giải đấu lần này, có thể phỏng vấn mọi người một chút không?"

Bởi vì hôm nay thắng lợi nên tâm trạng của cả bọn đều rất tốt, lại thêm cô nàng phóng viên này tươi cười rất chân thành, bọn họ khó mà từ chối thẳng thừng được, Trác Văn Siêu bèn đứng ra, lịch sự đáp lại "Có thể, bạn muốn hỏi gì cứ hỏi đi."

Từ Hiểu Kỳ chỉ vào Lưu Xuyên "Anh chàng đẹp trai này là lĩnh đội của mọi người phải không?"

Trác Văn Siêu nói "Phải, cũng là huấn luyện viên của bọn này."

Từ Hiểu Kỳ kinh ngạc nói "Có cả huấn luyện viên luôn na? Nói vậy chiến thuật trận đấu ngày hôm nay là do huấn luyện viên bố trí phải không?"

Trác Văn Siêu nói "Đúng vậy."

"Huấn luyện viên của mọi người giỏi thật đó!" Từ Hiểu Kỳ quay sang nhìn Lưu Xuyên "Chào anh huấn luyện viên, xin hỏi anh cũng là sinh viên C Đại sao? Nhìn anh còn trẻ quá, trông không giống giáo viên lắm!"

Lưu Xuyên cười nói "Tôi năm bốn rồi. À phải, tôi tên Lưu Xuyên, bạn phóng viên tên gì nè?"

"..." Từ Hiểu Kỳ suýt chút nuốt luôn cái microphone.

Lưu Xuyên! Thật sự là Lưu Xuyên!

Những người còn lại không biết tại sao cô nàng phóng viên này đột nhiên ngây ra như phỗng, mỗi mình Lưu Xuyên vẫn cười đến vui vẻ vô cùng "Còn vấn đề gì nữa không? Bạn phóng viên?"

Từ Hiểu Kỳ "..."

Cô nàng phóng viên vẫn trong trạng thái ngây người, cả đám đành vẫy tay tạm biệt rời đi trước.

Trên đường trở về, Ngô Trạch Văn ngồi cạnh Lưu Xuyên, cậu có hơi do dự một lát mới nhỏ giọng hỏi "Phóng viên mới nãy biết anh hả?"

Lưu Xuyên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thả lỏng cả người dựa vào ghế, đột nhiên nghe hỏi như vậy liền mở mắt nói "Cậu nói cô gái mới nãy hả? Cô ấy là Từ Hiểu Kỳ, hồi trước có quen biết chút."

Ngô Trạch Văn ồ một tiếng, cúi đầu không nói gì nữa.

Lưu Xuyên im lặng một lát, mới khom người kề sát tai Ngô Trạch Văn, giống như sợ người khác nghe thấy, cố gắng nhỏ giọng giải thích "Mấy năm trước lúc tôi còn là đội trưởng của Hoa Hạ, cô nhỏ từng có thời gian làm phóng viên theo đội của Hoa Hạ, có gặp tôi vài lần, cũng biết tên thật của tôi. Hôm nay tình cờ thấy cô nhỏ ở chỗ báo danh, lúc đó có lẽ là cô ấy nhận ra tôi."

Ngô Trạch Văn gật đầu "Hóa ra là thế."

Lưu Xuyên lại im lặng vài giây, mới bổ sung thêm một câu "Thật ra... tôi với cô ấy không có quan hệ gì nhiều lắm đâu, cô nhỏ thân với Trương Thư Bình lắm, lần nào phỏng vấn cũng chạy tìm Trương Thư Bình, với tôi cũng chỉ là gặp vài lần chào hỏi vài câu thôi... Đừng suy nghĩ nhiều ha."

Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương, nhẹ giọng nói "...Tôi đâu có nghĩ nhiều."

Hai người tầm mắt chạm vào nhau, có chút mất tự nhiên dời đi tầm mắt.

Lưu Xuyên không biết tại sao mình lại tự dưng mở miệng giải thích như vậy, mình sợ Ngô Trạch Văn hiểu lầm nhỉ? Phải thôi, đó giờ ngay cả tay nữ sinh mình còn chưa nắm qua lần nào, bị hiểu lầm có gì gì đó với con gái không tốt lắm đâu...

Nhưng lạ một điều là, nhìn vào mắt của Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên lại đột nhiên cảm thấy chột dạ, cảm giác mình giải thích như vậy giống như làm điều thừa...

Ngô Trạch Văn thì ngược lại, cảm giác rất vui vẻ, Lưu Xuyên chủ động nói rõ mình với Từ Hiểu Kỳ không có quan hệ gì khiến Ngô Trạch Văn rất là an tâm... Cậu biết, người mà cậu thích tuyệt đối không phải là loại đàn ông đào hoa thích trêu ong ghẹo bướm. Lưu Xuyên chưa bao giờ yêu ai, cũng chưa từng có tình cảm dây dưa gì với nữ sinh, phỏng chừng người này còn không biết... cảm giác thích một người là như thế nào cũng nên...

Thật là khó tin ha, một Xuyên thần được vô số người ngưỡng mộ sùng bái, lại là "thiếu nam" ngây thơ trong trắng như vậy...

Ngô Trạch Văn kềm không được quay sang nhìn Lưu Xuyên một cái, đúng lúc Lưu Xuyên cũng quay sang nhìn cậu, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, trái tim giống như lỡ mất đi nửa nhịp.

Ngô Trạch Văn vội vàng kiếm đề tài nói "Trận sau đối thủ của chúng ta là đội thắng bên tổ D, anh có ý kiến gì không?"

Lưu Xuyên nói "Không cần gấp, để trở về chúng ta lên mạng xem clip quay trận đấu của bọn họ, sau đó mới từ từ nghiên cứu." Anh dừng một lát, lại nói "Hôm nay cậu đánh rất tốt, tiếp tục cố gắng phát huy."

"Ừm." Ngô Trạch Văn gật đầu.

Không biết tại sao, cậu rất tin tưởng vào Lưu Xuyên, cậu tin chỉ cần có Lưu Xuyên thì dù bọn họ phải đối mặt với địch nhân mạnh cỡ nào đi nữa, bọn họ cũng sẽ đánh bại đối phương!

***

Không chỉ Ngô Trạch Văn, tất cả các thành viên trong đội trường đều tin tưởng như vậy, mà huấn luyện viên Lưu Xuyên quả thực cũng không làm bọn họ thất vọng.

Trở lại văn phòng của hội, Lưu Xuyên liền lên trang web tổ chức giải liên trường tải về clip quay lại trận đấu bên tổ D để mọi người cùng nhau xem, sau đó tiến hành phân tích cụ thể rõ ràng về đối thủ trận sau của họ, cũng nhằm vào điểm yếu của đối phương tiến hành bố trí chiến thuật.

Trận đấu tuần thứ ba tháng mười, đội ngũ đại diện C Đại đánh bại đội ngũ chiến thắng của tổ D là Học Viện Ngoại Ngữ, cũng thành công tiến vào giải cấp tháng.

Trận đấu cấp tháng cuối tháng mười một, đội C Đại một lần nữa đánh bại đối thủ, thành công thăng cấp vào vòng đấu tiếp theo.

Trải qua cảm xúc khẩn trương của buổi ban đầu, tố chất cùng tâm lý của các tuyển thủ cũng được trui rèn cứng cáp hơn, phát huy càng lúc càng ổn định, phối hợp cũng ngày càng thêm ăn ý. Trác Văn Siêu được Lưu Xuyên đích thân chỉ dạy, càng ngày càng ra dáng một chỉ huy xuất sắc, có thể bình tĩnh phân tích cục diện trận đấu, phán đoán trước cũng như làm ra đối ứng chuẩn xác, về phần Ngô Trạch Văn cùng Lý Tưởng cũng từng bước nâng cao trình độ của bản thân qua mỗi trận đấu.

Đội ngũ đại diện C Đại dưới sự hướng dẫn của Lưu Xuyên cơ hồ là một đường san bằng mọi chông gai, dũng mãnh xông pha tiến thẳng vào trận chung kết khu vực thi đấu Hoa Nam.

***

Đầu tháng mười hai, vòng tuần hoàn thứ hai của mùa giải thứ mười Liên Minh Võ Lâm rốt cuộc kết thúc.

Bảng điểm chiến đội của giải thường quy vẫn do Đồng Tước chiếm vị trí thứ nhất, Thất Tinh Thảo vượt Lạc Hoa Từ vững vàng ở vị trí thứ hai, Hoa Hạ càng về sau đột phát vọt lên vị trí thứ tư, thứ năm đến thứ tám lần lượt là Thịnh Đường, Quốc Sắc, Phong Hỏa, Tuyết Lang, tám chiến đội đồng loạt đạt được tư cách tiến vào giải chính thức diễn ra vào tháng mười hai năm nay.

Khiến cho tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ là, chiến đội Trường An đến cuối cùng cũng không thể quật khởi trong vòng tuần hoàn thứ hai giải thường quy, mệt mỏi dừng lại ở hạng chín, bị giải chính thức đóng cửa từ chối trong tiếc nuối.

Đội quán quân mùa giải trước, vậy mà ngay cả vé vào giải chính thức của mùa này cũng không thể đạt được, khiến rất nhiều người cảm thấy khó tin... Dù cho là Hoa Hạ ở mùa giải thứ chín bởi vì sự ra đi của Lưu Xuyên mà rơi vào thời kỳ thung lũng cũng có thể miễn cưỡng tiến vào giải chính thức, Trường An rõ ràng không hề có sự thay đổi nào về mặt nhân sự, vậy tại sao mùa giải này lại uể oải rã rời như vậy?

Càng làm cho người ta thấy khó hiểu chính là, đội trưởng đương nhiệm của Trường An là Dương Kiếm cùng đội phó Tần Dạ, quản lý chiến đội Hạ Minh Đức, giống như không hẹn mà cùng nhau bảo trì trầm mặc, dù cho phóng viên chặn đường đuổi theo cỡ nào đi nữa, bọn họ đều không tỏ vẻ sẽ ra mặt đón nhận phỏng vấn.

Trầm mặc đến mức quái dị, tựa như điềm báo cho một hồi bão táp sắp quét đến...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play