Bất đắc dĩ lắm Giang Thiếu Khuynh mới xin phép vắng một hôm, Jojo quậy phá kiểu gì mà cắn đứt luôn sợi dây mạng trong nhà. Gần nhà lại không có tiệm điện tử bán dây nối cable mạng, cho nên Giang Thiếu Khuynh chỉ đành đợi đến ngày mai đi làm về sẵn tiện ghé mua, đêm nay phải nghỉ lên mạng một hôm.
Từ Sách lửa giận ngút trời chỉ vào mũi Jojo mắng "Mày coi mày cắn cái gì kìa? Chỉ biết quậy phá là giỏi! Lần sau đừng hòng tao dẫn mày theo!"
"Gâu!" Jojo dùng ánh mắt ướt sũng ngẩng đầu nhìn Giang Thiếu Khuynh, lắc lắc đuôi tỏ vẻ lấy lòng.
Giang Thiếu Khuynh mềm lòng lên tiếng khuyên can Từ Sách "Thôi được rồi, so đo với nó làm chi, nó cũng nghe không hiểu..."
Jojo vô cùng cơ trí chạy tới núp sau lưng Giang Thiếu Khuynh.
Papa Giang Thiếu Khuynh hiền lành đưa tay sờ đầu, Jojo lập tức dùng đầu dụi dụi lòng bàn tay Giang Thiếu Khuynh.
—— Mà chủ nhân thực sự Từ Sách bây giờ lại giống hệt người dưng.
Mới có một ngày thôi mà con chó mất nết này đã làm phản, lấy lòng nịnh hót thân cận Giang Thiếu Khuynh đủ kiểu, gây chuyện còn dám "lôi kéo" Giang Thiếu Khuynh làm chỗ dựa cho mình.
Từ Sách đen cả mặt trừng mắt nhìn chó cưng nhà mình một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Giang Thiếu Khuynh "Xin lỗi, gây phiền cho cậu quá, ngày mai tôi đi mua cable mạng với cậu."
"..." Ý là nói mai vẫn chưa đi sao?
Giang Thiếu Khuynh uyển chuyển hỏi han "À Từ Sách, tối qua cậu ngủ ngon không?"
Tối qua Giang Thiếu Khuynh vốn định nhường phòng ngủ cho Từ Sách, ai ngờ người này lại nằng nặc bảo mình là khách nên ngủ thư phòng mới đúng. Giang Thiếu Khuynh khuyên mãi mà không được đàng phải mở sofa kiểu gấp trong thư phòng cho người này ngủ tạm. Tới nửa đêm đứng dậy đi WC phát hiện Từ Sách cuộn cả người trên sofa nhìn hệt một con tôm luộc, thực sự có chút đáng thương...
Đại thiếu gia từ nhỏ quen sống an nhàn sung sướng như cậu ta lại chịu ngủ cái sofa chật hẹp kia, thật lạ đời...
Giang Thiếu Khuynh thực sự không hiểu nổi.
Anh hỏi Từ Sách ngủ có ngon hay không, kỳ thực là muốn ám chỉ "Nhà tôi chật lại hẹp, nếu ngủ không quen thì cậu mau mau đi tìm khách sạn đi."
Nhưng Từ Sách lại giống như không hiểu lời ám chỉ của Giang Thiếu Khuynh, ngược lại vẻ mặt thoải mái nói "Ngủ rất ngon, một giấc thẳng tới sáng luôn. Tối nay làm phiền cậu thêm đêm nữa vậy, sofa nằm rất thoải mái."
Giang Thiếu Khuynh "..."
Đúng là trợn mắt nói dối, tướng tá cậu thế mà bảo ngủ sofa thoải mái?
Giang Thiếu Khuynh nhíu mày hỏi "Trợ lý của cậu vẫn chưa đặt phòng giúp cậu sao?"
Từ Sách nói "Tôi không tính ở khách sạn mà tính tìm một ngôi nhà thích hợp thuê ở hẳn luôn. Ở khách sạn không tiện mang theo Jojo, có nhiều nơi còn cấm khách mang theo thú cưng vào ở nữa... Hơn nữa công ty của tôi cách nhà cậu rất gần, trước khi tôi tìm được chỗ ở thích hợp cho tôi làm phiền cậu vài ngày có được không?"
Từ Sách cúi đầu nhìn Giang Thiếu Khuynh, ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Mặt dày Từ Sách cùng thú cưng Jojo cứ như vậy bám lấy nhà Giang Thiếu Khuynh không chịu đi.
***
Cả đạo trưởng lẫn Cá đều xin phép, hơn nữa kính của Trạch Văn bị gãy phải dùng kính cũ không lên mạng được, Lưu Xuyên đành nhắn tin cho bên luyện thay bảo bọn họ giúp treo acc lấy kinh nghiệm.
Hai bạn cùng phòng kia chưa trở về, Lưu Xuyên rảnh rỗi bèn quay sang tán gẫu với Lý Tưởng. Lý Tưởng đang ngồi trước máy tính, màn hình hiển thị trang web với tông màu xanh đậm thoạt nhìn vô cùng quen thuộc, chính là trang chủ chính thức của Liên minh.
Lưu Xuyên xáp lại gần dòm một cái "Đang xem bản tính điểm à?"
Lý Tưởng gật đầu "Ừ, bên Liên minh tốc độ nhanh dã man, trận đấu hôm nay vừa kết thúc liền update bảng điểm."
Bảng điểm được chia ra làm hai khu vực, vị trí bắt mắt trên cùng là bảng điểm của chiến đội, bên dưới là bảng xếp hạng điểm của cá nhân.
Bảng điểm của chiến đội hiện tại dẫn đầu là Thất Tinh Thảo với 9 điểm, xếp thứ hai là Đồng Tước cũng 9 điểm. Hai trận đánh 9:0 hôm nay khiến cả hai chiến đội này nhảy vọt lên đứng đầu bảng điểm này. Khi điểm số ngang bằng thì quan phương sẽ dựa theo bảng chữ cái xếp thứ tự, nên Thât Tinh Thảo mới đứng trước còn Đồng Tước xếp sau. Tiếp đó là Tuyết Lang với 6 điểm, Quốc Sắc 5 điểm, Phong Hoả 4 điểm, Trường An 3 điểm, các chiến đội còn lại đồng loạt 0 điểm.
Đây là bảng xếp hạng điểm số tính tới thời điểm hiện tại, đa số chiến đội còn chưa đánh trận nào nên điểm tạm thời là 0.
Hai đội mạnh là Thịnh Đường, Lạc Hoa Từ trước mắt còn chưa ra tay, tuần trước chỉ là làm nóng lễ khai mạc, hai trận ở sân Quảng Châu hôm nay xem như là chính thức bước bắt đầu giải. Từ ngày mai trở đi, tại các sân thi đấu ở thành phố lớn như Thượng Hải, Tây An, Bắc Kinh cũng sẽ đồng loạt diễn ra vô số trận đấu, bảng điểm này cũng sẽ được đổi mới liên tục sau khi kết thúc mỗi trận.
Dưới bảng điểm chiến đội là bảng xếp hạng cá nhân ở bốn hạng mục——
Bảng lôi đài: hạng nhất là Tần Dạ (3), thứ hai là Tô Thế Luân (3), thứ ba là Lộc Tường (2), thứ tư Tạ Quang Nghị (2), thứ hạng cùng số lần đáng bại đối thủ.
Bảng kích sát: hạng nhất là Tô Thế Luân (6), thứ hai là Lộc Tường (5), Thiệu Trạch Hàng cùng Diệp Chu đồng hạng là (5)... Bảng kích sát này dựa theo số lần đạt được "Sát thương cuối cùng" trong đoàn chiến, lúc đoàn chiến người nào đánh ra sát thương cuối cùng giết chết địch nhân thì người đó sẽ đạt được một điểm kích sát.
Bảng trợ công: hạng nhất là Tiếu Tư Kính (12), thứ hai là Hà Phương (10)... Bảng trợ công dựa theo số lần "giúp đỡ đội hữu giết địch", Thất Tinh Thảo có hai tuyển thủ đạt được trên 10 điểm trợ công, chứng tỏ mỗi một điểm kích sát của cá nhân đều là kết quả đồng tâm hiệp lực của các đội hữu bên cạnh, bảng xếp hạng này cũng là nơi chứng minh đoàn kết của cả đội ngũ.
Tần Dạ mặc dù ở lôi đài chiến trận đầu tiên phát huy cực kỳ hoàn mỹ, một mình đánh chết ba tuyển thủ phe đối phương, tạm đứng đệ nhất ở bảng lôi đài, nhưng trong giai đoạn đàn chiến lại cơ hồ tay trắng mà về, bởi vậy nên hầu hết các bảng xếp hạng chiến đội đều không có tên anh.
—— Đây cũng chứng minh tầm quan trọng của đoàn đội với tuyển thủ.
Một tuyển thủ vĩ đại ở một đoàn đội vĩ đại, mới có thể phát huy được trình độ xuất sắc nhất.
Lôi đài chiến là nơi chứng tỏ năng lực cá nhân, đoàn đội chiến lại là nơi phát huy sự phối hợp đoàn đội. Tần Dạ ở Trường An thực sự rất khuất tài, nhìn số liệu bảng xếp hạng này liền rõ.
Bảng xếp hạng cuối cùng cũng là quan trọng nhất, bảng MVP.
Bảng MVP: hạng nhất là Tô Thế Luận với 97.7 điểm, đây là một số điểm rất cao, là do giám khảo tổng hợp suy xét thống kê từ các khía cạnh kỹ thuật cá nhân cùng cống hiến đoàn đội mà cho điểm, có kèm theo điểm đánh giá chi tiết bên cạnh. Hôm nay Tô Thế Luân thi đấu được cộng thêm buff "hào quang sinh nhật", quả thực phát huy cực kỳ xuất sắc, không phụ lòng số điểm 97.7 này chút nào. Về sau trải qua càng nhiều trận đấu, mỗi trận sẽ được đánh giá điểm khác nhau, đến cuối cùng quan phương sẽ tổng kết cho ra một điểm bình quân, cũng chính là giá trị MVP tiêu chuẩn để phát giải "Tuyển thủ có giá trị nhất" mùa giải.
—— Đoạt giải này nhiều nhất là Lưu Xuyên.
MVP nói lên mức cống hiến đoàn đội của một tuyển thủ, năm đó cơ hồ đều là nhờ những quyết định xuất sắc của Lưu Xuyên quyết định thành bại mỗi trận đấu của Hoa Hạ. Từng có lần Lưu Xuyên thậm chí đạt được điểm số đánh giá 99.5, cơ hồ là hoàn mỹ đến cả giám khảo cũng xấu hổ không dám trừ bớt điểm.
Tô Thế Luân có thể đạt được điểm cao như vậy mấu chốt vẫn là do Tiếu đội chỉ huy cùng đoàn đội phối hợp cực ăn ý, trong chiến đội Thất Tinh Thảo, Tô Thế Luân là chủ lực tuyệt đối, bởi vậy các đội hữu sẽ tự giác nhường số kích sát cho Tô Thế Luân. Trong đoàn chiến cứ mỗi lần kích sát một người sẽ đạt được buff tăng công kích, một người tăng 5%, nhiều nhất tăng 25%. Phụ trợ với buff có kích sát cũng là vô ích, nhường cho đội hữu đánh chính lấy kích sát tăng công kích cơ hồ biến thành nhận thức chung của mọi người.
Chiến đội Đồng Tước cũng thế, cả đội ưu tiên nhường kích sát cho Lộc Tường, để Lộc Tường có thể phát huy càng thêm xuất sắc.
—— Đó cũng chính là sức mạnh đoàn kết của một đội ngũ.
Nếu ai cũng chỉ nghĩ riêng cho mình, cứ chăm chăm đoạt kích sát cho bản thân, chắc chắn sẽ không tốt bằng nhường đội hữu lấy 5 lần kích sát.
Lý Tưởng xem xong bảng điểm, lại bắt đầu nhịn không được đau lòng thay cho Tần Dạ... Bảng xếp hạng nhiều hạng mục như vậy, các tuyển thủ như Lộc Tường, Tô Thế Luân không chỉ chiếm lấy vài bảng, còn có cả bảng chứng minh bọn họ biết cách phối hợp với đoàn đội của mình... Trên bảng viết đa số đều là tên của các thành viên Đồng Tước, Thất Tinh Thảo, thoạt nhìn vô cùng đồ sộ.
Chỉ có mỗi Tần Dạ, cả cái chiến đội Trường An chỉ có một mình Tần Dạ cô đơn nằm ở kia...
Lưu Xuyên thấy Lý Tưởng im lặng không hó hé gì cả buổi trời, liền mở miệng hỏi "Nghĩ gì đấy? Nhìn bảng điểm thôi mà tới ngây người luôn à?"
Lý Tưởng trầm mặc một lát, mới quay đầu lại nói "Tui cảm thấy tội cho Tần Dạ, chắc anh ấy khổ sở lắm... Ông xem, đám người Tô Thế luân, Lộc Tường vân vân đều có tên trên bảng lôi đài, bảng kích sát, bảng MVP, cả Tiếu đội lẫn Thiệu đội cũng đều có thứ có hạng, ngay cả một cô nàng buff của Thất Tinh Thảo cũng được xếp hạng trên bảng trợ công. Còn Tần Dạ chỉ lên được mỗi bảng lôi đài, thành viên của Trường An một người cũng không thấy... Trình độ của Tần Dạ rõ ràng không thua kém gì mấy người này vậy mà...!"
Lưu Xuyên nhìn vẻ mặt bất bình của Lý Tưởng, trong lòng cũng nhịn không được thở dài một tiếng.
Trình độ của Tần Dạ đúng là không thua gì, tiếc là Trường An bây giờ đã bắt đầu tuột dốc không phanh...
Tên Dương Kiếm kia không biết muốn nhoi đến chừng nào nữa, cũng là thanh niên 20 tuổi, Lương Tân Hải bên kia đã bắt đầu chín chắn dần, hôm nay thấy cậu chàng phát biểu với phóng viên như vậy cũng khiến Lưu Xuyên rốt cuộc buông nỗi lo về Hoa Hạ. Dương Kiếm thì vẫn cứ ngang ngạnh cố chấp, nếu không biết tìm lại vị trí của chính mình, tiếp tục như vậy sẽ khiến mọi thứ càng lúc càng hỏng bét.
Mới 20 tuổi đã làm đội trưởng, quả thực có hơi non trẻ một chút, Dương Kiếm lại là con một, gia cảnh cũng khá giả, có lẽ từ nhỏ tới lớn chưa từng thất bại suy sụp lần nào, từ một đội trưởng quán quân lại bị thua trong thảm hại như vậy, đả kích cũng không nhỏ, còn phải đối mặt với các phóng viên độc mồm độc miệng làm khó làm dễ, khổ sở khó chịu cũng là điều dễ hiểu...
Nhưng chọn cách trốn tránh không dám đối diện như vậy thì cậu ta không xứng là một đội trưởng.
Đội trưởng mà không dám ra mắt đảm đương như vậy, đội hữu sẽ nghĩ thế nào? Fan hâm mộ sẽ nghĩ thế nào? Các chiến đội khác sẽ nghĩ thế nào?
Tần Dạ dính phải một đội trưởng như vậy cũng thật là xui ba đời. Chuyện tốt thì bị Dương Kiếm ôm đồm hết, tới chuyện xấu lại đẩy cho Tần Dạ gánh, cứ mãi như vậy không khiến người ta thất vọng mới là lạ.
Sai lầm lớn nhất của cựu đội trưởng Trường An Lâm Lập Minh chính là chọn sai người kế nhiệm trước lúc rời đi.
Thực sự cũng không ai nghĩ đến, thiếu niên năm đó gặp Tần Dạ liền ngoan ngoãn gọi tiền bối lại biến thành như bây giờ. Bị hoa tươi cùng pháo tay bao bọc khiến cả người cậu ta trở nên mụ mị, nhận không ra chính mình, cho nên gặp phải trắc trở mới yếu đuối không chịu nổi như vậy...
"Nếu Tần Dạ có thể gia nhập chiến đội chúng ta thì tốt biết mấy!" Lý Tưởng đột nhiên thốt lên một câu như vậy khiến Lưu Xuyên nháy mắt hồi thần.
Lưu Xuyên kinh ngạc nhìn đối phương "Tại sao cậu lại nói như vậy?"
Lý Tưởng nói "Tui cảm thấy ảnh cứ tiếp tục ở Trường An như vậy rất vô ích, một đội ngũ chia năm xẻ bảy như vậy, còn không bằng dứt áo ra đi cho rồi."
"Lời này chỉ có thể nói ở sau lưng, đừng có nhắc ở trước mặt cậu ta đấy." Lưu Xuyên vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy "Tần Dạ dành rất nhiều tình cảm cho Trường An, đội ngũ này là do cậu ấy và cựu đội trưởng cùng nhau xây dựng nên, vất vả suốt năm năm trời, làm sao có thể nói đi là đi?"
Lý Tưởng cau mày nói "Tui biết tình cảm ảnh dành cho Trường An rất sâu đậm, nhưng còn Trường An đối với ảnh thì sao?"
Lưu Xuyên "..."
Lý Tưởng một câu trúng phốc ngay hồng tâm, khiến Lưu Xuyên nhất thời không biết nói lại thế nào.
Bởi vì tâm trạng khó chịu, mi đầu của Lý Tưởng càng nhăn càng chặt, cậu chàng tức giận nói "Nếu chiến đội Trường An còn chút tình cảm nào với Tần Dạ thì trong trận lần trước lúc anh ấy một mình đoạt được 3 điểm lôi đài ít nhất cũng nên đứng dậy nói với ảnh mấy câu chứ! Một câu cổ vũ mà thôi không lẽ khó nói đến vậy sao? Đám người Trường An kia thái độ thế nào anh biết không? Lúc đó tui ngồi ở hiện trường, tận mắt thấy bọn họ ai nấy đều lạnh lùng thờ ơ! Bọn họ chẳng ai thèm để tâm đến cố gắng của Tần Dạ cả!"
Lý Tưởng nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, càng thêm đau lòng Tần Dạ, cùng càng căm giận đám đội hữu heo Trường An kia hơn, nhịn không được xiết nắm tay nói "Tuy là tui không hiểu một chiến đội quản lý như thế nào, nhưng hôm nay thấy Thất Tinh Thảo với Đồng Tước liền cảm giác được bọn họ hoà hợp đoàn kết vô cùng. Tần Dạ ở Trường An bị cô lập rõ ràng như vậy, ai cũng thấy được, không chịu rời đi ở lại làm cái gì? Anh ấy dành tình cảm sâu đậm cho Trường An thì sao, Trường An đã sớm không còn là Trường An của ngày xưa nữa rồi!"
Lưu Xuyên "..."
Không ngờ một người ngoài như Lý Tưởng lại có thể nhìn rõ sự việc đến như vậy, có lẽ là do cậu chàng luôn chú ý đến Trường An cùng Tần Dạ đi...
—— Tần Dạ vẫn là Tần Dạ của năm đó, nhưng Trường An đã sớm không phải là Trường An của ngày xưa nữa rồi...
Từ khi cựu đội trưởng cùng các đội viên cũ nghỉ thi đấu, chiến đội Trường An đã sớm cảnh còn người mất, Tần Dạ vẫn tiếp tục ở lại Trường An, một là vì vẫn chưa hết hạn hợp đồng, hai là vì anh đặt rất nhiều tình cảm vào Trường An... Anh không nỡ rời đi.
Nhưng hiện tại anh không đi cũng không được rồi, mâu thuẫn của anh với Dương Kiếm gây rạn nứt nội bộ đoàn đội, Phương Chi Diên thậm chí còn nhằm vào điểm này mà bố tri chiến thuật đối phó bọn họ... Trơ mắt nhìn người khác lợi dụng bất hoà của bọn họ để đánh bại Trường An, không lẽ Tần Dạ không khó chịu?
—— Chính Tần Dạ mới là người đau lòng hơn ai hết.
Lưu Xuyên trầm mặc thật lâu, mới đưa tay vỗ nhẹ bả vai Lý Tưởng nói "Hợp đồng giữa Tần Dạ và Trường An hết mùa giải này là đến hạn kết thúc, tôi từng đề cập với cậu ta chuyện gia nhập chiến đội chúng ta, cậu ta bảo sẽ suy xét."
Lý Tưởng sáng ngời hai mắt quay đầu lại hỏi "Thật không? Tần Dạ sẽ gia nhập đội của chúng ta?"
Lý Tưởng kích động suýt chút nhảy dựng lên.
—— Tần Dạ thực sự sẽ gia nhập đội ngũ của bọn họ? Vậy tức là mình có thể cùng anh ấy thi đấu rồi?
Nghĩ như vậy, tâm tình của Lý Tưởng lập tức hưng phấn đến nhảy nhót.
Lưu Xuyên vô cùng tàn nhẫn đả kích cậu chàng "Tần Dạ bảo sẽ suy xét chỉ là nói cho có lệ mà thôi. Tôi lo là mùa giải lần này cậu ta thi đấu quá hết sức, cảm thấy mệt mỏi, đợi đến khi mùa giải thứ mười chấm dứt sẽ tuyên bố nghỉ thi đấu."
Lý Tưởng giật mình "Không thể nào... Nghỉ thi đấu!?"
Lưu Xuyên gật đầu "Tính cách Tần Dạ cậu cũng biết mà, cậu ta là người vô cùng kiêu ngạo, chuyển sang chiến đội khác làm sao ăn nói với người hâm mộ Trường An? Trực tiếp rời đi dễ dàng hơn, vả lại cậu ta cũng tới tuổi rồi, có nghỉ thi đấu mọi người cùng cảm thấy dễ hiểu... Tuy cậu ta chưa từng đề cập chuyện này trước mặt tôi, chỉ bảo chừng nào hết hạn hợp đồng sẽ suy xét chuyển đi, nhưng tôi phỏng chừng ý tưởng thật sự của cậu ta là muốn nghỉ thi đấu."
Lý Tưởng "..."
Tần Dạ chưa hề mở miệng đề cập với Lưu Xuyên về chuyện nghỉ thi đấu, nhưng trong lòng anh lại cứ có dự cảm không lành về chuyện này.
Tính cách của Tần Dạ như vậy có thể chuyển đến chiến đội nào? Thất Tinh Thảo? Đồng Tước? Hay là Thịnh Đường, Lạc Hoa Từ? Các chiến đội này đều rất mạnh, nhưng mỗi đội đều có phong cách riêng, bảo Tần Dạ chuyển đến chiến đội khác cũng tức là bắt anh phải lần nữa thích ứng với một tập thể mới... Anh ở Trường An rất lâu rồi, các chiến đội kia đều từng là đối thủ của anh, bây giờ buộc anh phải thay đổi mình để thích ứng với đội ngũ mới thật sự rất khó.
Huống hồ gì Tần Dạ cũng từng có mâu thuẫn tranh cãi với một số tuyển thủ của các chiến đội, ân oán trong giới cũng là rắc rối vô cùng, Tần Dạ vốn dĩ là một người kiêu ngạo, làm sao bắt anh buông tự trọng của mình miễn cường cười nói cùng kẻ mà anh chán ghét, hợp tác với đám người đó đi đánh nhà cũ Trường An của mình?
Nếu như chuyển sang chiến đội khác, đụng độ Trường An trên đấu trường thì làm sao? Đối với đội ngũ mà mình từng góp sức xây dựng, Tần Dạ có thể ra tay được không?
Cho nên đến khi hợp đồng hết hạn, tuyên bố nghỉ thi đấu, dành hết toàn bộ năm năm cống hiến cho chiến đội mà anh yêu mến nhất, chính là kết cục tốt nhất với Tần Dạ.
Đây là điều Lưu Xuyên gần như khẳng định, dựa theo tính cách của Tần Dạ, xác suất nghỉ thi đấu gần như áp đảo xác suất anh chuyển đội.
Lý Tưởng trầm mặc một lát, đột nhiên nói "Tui sẽ không để Tần Dạ nghỉ thi đấu như vậy!"
Lưu Xuyên kinh ngạc "Cậu có cách lưu cậu ta lại sao?"
"Chưa nghĩ ra." Lý Tưởng nói "Nhưng con người là sống, biện pháp nghĩ sẽ có thôi."
Lưu Xuyên "..."
Cậu cũng lạc quan ghê ha!!
Những kẻ thuộc dạng vô tư lự luôn là như vậy, bất cứ thời điểm nào cũng cảm thấy lạc quan có hi vọng, Lý Tưởng chính là mẫu điển hình của dạng này, tâm tình lúc nào cũng vui tươi hớn hở.
Được cái cậu chàng này rất quan tâm đến Tần Dạ, khiến Lưu Xuyên cảm thấy cũng vui mừng.
"Vậy cậu từ từ nghĩ đi." Lưu Xuyên cười nói "Có rảnh thì kiếm thần tượng của cậu tán gẫu đôi ba câu, đứng ở lập trường của tôi có vài thứ không tiện nói ra, cậu thì khác, cậu là người ngoài nghề, không hiểu chuyện trong giới, có nói sai cậu ta cũng sẽ không trách cậu. Trước tiên kết thân với Tần Dạ đi, sau đó mới thử thăm dò moi tin từ miệng cậu ta... nếu cậu ta thực sự muốn rời đi chúng ta lại nghĩ cách níu vậy."
Lý Tưởng lập tức đồng ý "Ok!"
Chỉ cần có thể kéo Tần Dạ gia nhập, bắt cậu làm gì cũng được!
***
Lưu Xuyên trở lại chỗ ngồi của mình, Lý Tưởng tắt trang web đi, mở Võ Lâm đăng nhập acc của Tần Dạ.
Hôm trước Lưu Xuyên tìm lò luyện giúp mọi người thăng cấp, Tần Dạ là tuyển thủ chuyên nghiệp, nên không thể tiết lộ tư liệu đăng ký tài khoản được, để bảo đảm an toàn Lý Tưởng quyết định tự mình luyện cấp cho Thất Dạ Tuyết. Năm bốn đại học không nhiều khoá học lắm, ban ngày rảnh có thể onl acc Tần Dạ đánh phụ bản làm nhiệm vụ lấy kinh nghiệm, tuy hiệu suất kém xa lò luyện chuyên nghiệp nhưng chỉ cần bảo đảm cấp độ không chênh lệch quá 5 cấp là được, như vậy Tần Dạ onl cũng có thể đi phụ bản chung với mọi người.
Thực sự thì Tần Dạ không quan tâm lắm cấp bậc cùng trang bị của cái acc clone kia, nhưng nếu Tần Dạ đã giao cho Lý Tưởng, Lý Tưởng tuyệt đối sẽ không để nó thua chị kém em!
Đánh xong năm lượt phụ bản thường, cũng hết việc để làm, Lý Tưởng liền ngồi chồm hổm ở cổng phụ bản ngẩn người...
Hồi tưởng lại cái ôm thân thiết của Tiếu đội sau khi Tô Thế Luân rời khỏi ghế thi đấu, lại nhớ đến hình ảnh cô độc ngồi trong góc uống Cola của Tần Dạ sau khi thi đấu xong, Lý Tưởng lại bắt đầu đau lòng, rất muốn kiếm Tần Dạ nói chuyện, nhưng rồi lại không biết nói cái gì, sợ mình nhắn tin đến như vậy ảnh hưởng đối phương...
Do dự thật lâu, Lý Tưởng gom hết dũng khí đánh một cái tin nhắn gửi đi "Anh có đang bận không?"
Gửi đi rồi lại cảm thấy hỏi như vậy có hơi ngây thơ, liền bổ sung thêm một cái "Nếu vội không cần trả lời. Cũng hông có chuyện gì, chỉ tính hỏi anh một chút về trận đấu ngày mai chuẩn bị tới đâu rồi? Tui không thể đến hiện trường xem, nhưng tui sẽ xem trực tiếp trên mạng để ủng hộ anh."
Lát sau mới nhận được tin trả lời của Tần Dạ "Cũng ok, cảm ơn cậu quan tâm."
Tần Dạ đang rảnh sao?
Lý Tưởng vội vàng đánh chữ gửi tin nhắn "Vậy anh nghỉ ngơi sớm chút đi! Nếu như mất ngủ thì thử nghe nhạc nhẹ xem, hôm trước tui có nén một file gửi cho anh qua mail QQ đó, tập họp các bài nhạc nhẹ thích hợp nghe để vào giấc ngủ, có hiệu quả thôi miên thần kinh, mất ngủ thì lấy ra nghe thử xem. Anh cũng thả lỏng tâm tình chút đi, đừng suy nghĩ nhiều quá."
Tần Dạ nhìn tin nhắn dài dòng lê thê này, nhịn không được nhẹ nhàng cong lên khoé môi.
Kỳ thực Tần Dạ cũng cảm nhận được sự quan tâm của Lý Tưởng dành cho mình, lúc nào cũng chú ý đến thần tượng mình yêu thích một cách dè dặt thận trọng, giống như một fan hâm mộ nho nhỏ tri kỷ lại săn sóc, đứng sau lưng âm thầm quan tâm ủng hộ thần tượng của mình, lúc nào cũng sẵn sàng vì anh chia sẻ khó khăn, giống như cậu xung phong giúp anh luyện cấp, hay treo máy cả buổi chỉ để giúp nhân vật giảm bớt sát khí, hoặc bỏ hàng giờ cẩn thận lựa chọn từng bài nhạc nén lại thành file gửi cho anh... Lý Tưởng rất quan tâm đến anh, nhưng lại chưa bao giờ hỏi thăm bí mật của anh, cậu luôn tế nhị cố ý giữ một khoảng cách vừa đủ với anh...
Chỉ là, bởi vì bọn họ đã từng gặp mặt một lần, lại có người bạn chung là Lưu Xuyên, cho nên quan hệ giữa hai người càng thân mật hơn một chút so với fan hâm mộ cùng thần tượng bình thường.
Trước giờ Tần Dạ không thích lắm việc thân cận với người hâm mộ, nhưng hiện tại anh phát hiện mình nhận được tin nhắn của Lý Tưởng, chẳng những không có cảm xúc phiền chán khó chịu, ngược lại sẽ cảm thấy có chút vui vẻ, có chút muốn cười... Bởi vì anh giống như tưởng tượng được biểu tình của Lý Tưởng khi gửi tin nhắn cho mình.
Tuy chỉ gặp nhau có một lần, nhưng Tần Dạ nhớ rất rõ vẻ ngoài của Lý Tưởng...
Một nhóc sinh viên đại học tuổi chừng hai mươi, khá cao, dung mạo cũng đẹp trai anh tuấn, gương mặt lúc nào cũng tràn ngập nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, cả người đều tràn ngập sức sống. Tuy có hơi lải nhải chút, nhưng rất biết quan tâm người khác, hơn nữa còn rất chân thành thẳng thắn.
Cảm giác của anh về Lý Tưởng, giống như một chiếc áo bông trong mùa đông khắc nghiệt, chắc chắn lại ấm áp.
Tần Dạ nghĩ như vậy liền khẽ bật cười, cũng trả lời tin nhắn "Tôi nhận được, cảm ơn, tôi có tải về di động rồi. Đang chuẩn bị đi ngủ, ngủ ngon."
Lý Tưởng trả lời gần như là lập tức "Ngủ ngon! Cố gắng nghỉ ngơi cho khoẻ!"
Tần Dạ nằm lên giường, đeo vào headphone nghe nhạc mà Lý Tưởng gửi đến, nghe một lát quả nhiên liền thiếp đi.
Cũng không biết có phải do nhạc nhẹ thôi miên hay không, hay là do tâm tình thả lỏng, tóm lại đêm nay Tần Dạ ngủ rất một giấc vô cùng an ổn.
Trong giấc mơ, anh mơ thấy hành lang khách sạn nơi mà anh và Lý Tưởng tình cờ gặp phải. Hành lang thật im lặng, hai người đứng đối mặt với nhau, nam sinh cao lớn vụng về dúi chiếc hộp thú bông trúng thưởng vào tay anh, Tần Dạ đưa tay lấy ra con thú bông Nga My.
Nhưng kỳ quái hơn là, trong giấc mơ về sau đó, con thú bông Nga My trong tay anh lại đột nhiên biến thành Lý Tưởng.
Lý Tưởng bản mini đứng trong lòng bàn tay Tần Dạ, nghếch cái đầu be bé nhìn anh nói "Anh đi ngủ sớm một chút đi, ngủ không được thì nằm nghe nhạc nhẹ, tui có nén file gửi cho anh đó... Còn nữa, acc của anh tui giúp anh luyện cấp, anh có rảnh thì lên mạng tìm cả đội chơi... Còn nữa còn nữa, hiện tại acc của anh đang bị tên đỏ không vào được chủ thành, mà không vào chủ thành thì không nhận được nhiệm vụ, không có nhiệm vụ khó thăng cấp lắm, tui sẽ giúp anh treo máy trừ sát khí. Phải rồi, nhớ cho hãn huyết bảo mã ăn cỏ nha, không cho nó ăn nó sẽ đói chết..."
Tiểu Lý Tưởng phiên bản chibi rất đáng yêu, cứ nói liên miên suốt.
Tần Dạ nhịn không được đưa tay chọt chọt đầu Tiểu Lý Tưởng, nói "Biết rồi, nói nhiều quá đi."
Tiểu Lý Tưởng bị chọt liền mất thăng bằng rớt cái bịch xuống đất, đau đến ui da ui da liên tục.
Tần Dạ vội vàng cúi người nhặt Tiểu Lý Tưởng lên, nhét vào túi áo của mình.
Tiểu Lý Tưởng lại ló đầu từ trong túi ra, tiếp tục lẩm bẩm "Trận đấu ngày mai đã chuẩn bị xong chưa, đừng cố gắng quá, thức đêm hoài dễ già lắm..."
Tần Dạ đưa tay dúi đầu nhỏ vào túi "Nói nhiều quá."
Tuy ngoài miệng mắng như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Giấc mơ kỳ quái cứ kéo dài mãi cho đến lúc hừng đông.
Lúc Tần Dạ rời giường phát hiện khoé miệng của mình vẫn luôn cong cong mỉm cười... Quả nhiên, mơ một giấc mơ đẹp sẽ khiến tâm trạng con người ta cũng thoải mái theo...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT