Lúc quay về, Lục Diễn và Trình Lạc ngồi cùng một xe.

Lục Diễn nằm ngửa trên ghế, đôi mắt hơi khép hờ, anh cau mày, giơ tay xoa huyệt thái dương.

Quả nhiên nước mắt phụ nữ là vũ khí có lực sát thương rất cao.

Trình Lạc liếc mắt nhìn anh với vẻ đầy hứng thú, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, cười nói: “A Diễn, cậu và Tô Cửu Cửu kia có chuyện gì vậy?”

Trình Lạc rất kinh ngạc, hai người này rất thú vị, người ta đều là yêu nhau kết hôn sinh con, hai người bọn họ không yêu nhau cũng không kết hôn, mà lại sinh ra con rồi.

Nghe thấy tên “Tô Cửu Cửu”, Lục Diễn mở mắt ra, anh thở dài nói, “Có chuyện gì là sao? Con cọp cái kia, mình và cô ấy sẽ có chuyện gì được?”

“Còn khẩu thị tâm phi, rõ ràng là cậu thích cô ấy!” Một tên lão luyện tình trường như Trình Lạc cũng không nhìn ra, vậy anh ta đừng lăn lộn nữa.

Lục Diễn chết cũng không thừa nhận, “Ai nói mình thích cô ấy? Trình Lạc, cậu cũng biết rồi đó, mình không có cảm giác với phụ nữ…”

Được rồi, không phải trước đây anh không nói những lời này, nhưng lúc này nói ra những lời như vậy, không hiểu sao anh lại thấy hơi chột dạ?

Chẳng lẽ anh thực sự yêu Tô Cửu Cửu rồi? Không thể nào, từ sau lần đó vào năm năm trước, anh và cô mới gặp lại chưa được bao lâu, đúng vậy, anh không yêu cô, anh chỉ bị cô hấp dẫn mà thôi.

“Mình chỉ nói đùa thôi mà, cậu xem cậu vội vàng giải thích làm gì chứ? Giải thích là che giấu, che giấu là bắt đầu của toàn bộ tội ác…” Trình Lạc nói xong thì cười trộm, anh ta đã nhìn ra, Lục Diễn thật sự yêu Tô Cửu Cửu rồi.

“Mình thừa nhận, mình có chút cảm giác với Tô Cửu Cửu, chẳng lẽ cậu không thấy cô ấy là người phụ nữ rất đặc biệt sao?” Lục Diễn biết chuyện gì cũng không thể lừa được mắt người anh em tốt, cho nên anh không giấu nữa.

Trình Lạc gật đầu đồng ý, líu lưỡi nói: “Đúng là đặc biệt, ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp ra, mình thực sự không nhìn ra cô ấy là phụ nữ.”

Quả thật trong số những phụ nữ ở bên anh ta, anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào như Tô Cửu Cửu.

Đánh giá của Trình Lạc về Tô Cửu Cửu, Lục Diễn không dám gật bừa, theo ý anh, Tô Cửu Cửu dũng mãnh thì dũng mãnh thật, nhưng có đôi khi như cô gái nhỏ bé, rất dịu dàng.

Đồng Tiểu Nhã lấy khẩu cung xong, tất nhiên Lục Diễn phải thân sĩ đưa cô ta về nhà.

“Học trưởng, lúc trước em luôn ở nhà chị gái, bây giờ chị gái xảy ra chuyện, em…” Đồng Tiểu Nhã đỏ mắt, đáng thương tội nghiệp nhìn Lục Diễn, ý không cần nói cũng biết.

Lục Diễn rơi vào tình thế khó xử, anh biết lúc này không thể để Đồng Tiểu Nhã ở một mình.

“Tiểu Nhã, như vậy đi, anh tìm một khách sạn cho em, em ở đó…”

Không đợi anh nói hết, Đồng Tiểu Nhã đã nắm lấy tay anh, khóc như mưa nói, “Học trưởng, anh đừng bỏ em một mình, em sợ.”

Được rồi, xem ra đây chính là bánh nhân đậu dính, không quăng đi được.

Quả nhiên làm người tốt không dễ.

Không có biện pháp, Lục Diễn chỉ có thể dẫn Đồng Tiểu Nhã về nhà.

Quản gia thấy cậu cả dẫn một cô gái về, thì vội vàng chạy vào thông báo.

Gần đây Trịnh Tuyết Bình luôn tìm bạn gái cho con trai, không ngờ đột nhiên Lục Diễn nghĩ thông, dẫn luôn bạn gái về nhà rồi.

Lục Thiên Trạch cũng không ngờ đột nhiên Lục Diễn dẫn “bạn gái” về nhà, lúc trước ông còn lo lắng chuyện lớn của con cả, xem ra không cần quan tâm nữa rồi.

Lục Diễn dẫn Đồng Tiểu Nhã đi vào, không ngờ cha mẹ đều ở đây, vợ chồng già đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play