- Lục Diễn, rốt cuộc anh muốn như thế nào?

Tô Cửu Cửu nhanh chóng chạy tới trước mặt Lục Diễn, nắm chặt lấy quần áo anh, như bệnh tâm thần quát lên.

Cô thật sự bị chọc giận, bây giờ cô đều dùng sắc mặt buồn bực đối diện với Lục Diễn.

Sao anh có thể lén lút làm như vậy, không được cô cho phép đã làm giám định DNA với Đậu Đinh; không vô liêm sỉ anh đã không lừa gạt cả một đứa bé, không đê tiện bây giờ anh đã không cầm kết quả giám định DNA đưa cho cô xem rồi!

Nhưng cô chỉ lo tức giận, lại xem nhẹ một điểm, đó chính là tư thế của cô và Lục Diễn.

Bởi vì Lục Diễn ngồi trên ghế sofa, mà lúc này Tô Cửu Cửu lại túm áo anh, cô nhìn giống như cưỡi trên người anh vậy.

Không thể không nói, tư thế như vậy luôn làm Lục Diễn cảm thấy vài phần quen thuộc.

Nghĩ đến năm năm trước, người phụ nữ này bá vương ngạnh thượng cung đè anh dưới người, đủ loại chà đạp...

Được rồi, nói có hơi khoa trương, chỉ là năm năm trước anh không có sức lực đánh trả, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Một giây sau, Lục Diễn vươn cánh tay ra, ôm lấy eo thon nhỏ của cô, hơi dùng lực một chút, cô trực tiếp dán sát vào người anh.

Tô Cửu Cửu chỉ cảm thấy hương thơm nam tính phả vào mặt, ngay sau đó đôi má đụng vào lồng ngực rộng lớn của anh, một cơn nóng bỏng xuyên qua áo sơ mi chạm vào má cô.

Cô muốn đứng dậy theo bản năng, nhưng cánh tay của người nào đó quá chặt, làm cô không thể động đậy.

- Lục Diễn, anh nhanh buông tay ra, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo với anh!

Mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh giống như mùi của nhuyễn cân tán, cô vốn nói ra những lời ngoan độc, nhưng không biết tại sao lời nói ra lại mềm nhũn vô lực.

Bây giờ trong ngực Lục Diễn là ********, anh ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, nhìn lông mi cô run nhẹ, cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của cô, trái tim anh đập rối loạn không theo tiết tấu.

Nghĩ lại đúng là anh có chứng sợ phụ nữ, đừng nói là ôm phụ nữ, ngay cả nhìn một cái cũng làm toàn thân anh không thoải mái, lúc này đây là sao đây?

Quả nhiên Tô Cửu Cửu là trường hợp đặc biệt khác.

- Tô Cửu Cửu, cô không thể dịu dàng một chút sao, thật sự không có người đàn ông nào sẽ thích người phụ nữ như cô đâu ~

Vì che dấu nội tâm kích động, anh cố ý nói lời khó nghe.

Đương nhiên sau khi Tô Cửu Cửu nghe thấy anh nói vậy, nếu không có phản ứng gì vậy thì không phải là Tô Cửu Cửu rồi.

Chỉ thấy cô dùng khuỷu tay đánh mạnh vào bụng Lục Diễn, anh bị đau nên buông lỏng tay ra.

Tô Cửu Cửu nhân cơ hội thoát khỏi cái ôm của anh, chẳng qua nghĩ đến vừa rồi cô còn nằm trong lòng anh, gương mặt cô đỏ bừng lên.

- Có đàn ông thích tôi hay không, không liên quan tới anh!

Cô trợn mắt, oán hận nói.

Mày kiếm của Lục Diễn nhíu lại, khóe miệng khẽ cong lên độ cong mê người:

- Đúng là không liên quan đến tôi, tôi chỉ lo lắng cho con tôi thôi, tôi không muốn sau này con tôi bị cha dượng ngược đãi.

Mặt Tô Cửu Cửu đầy vạch đen, nghe xong lời anh nói, cô không tự chủ được liên tưởng đến vụ án mạng ngày hôm nay.

Nghĩ nếu Trương Lệ hiểu rõ Lâm Đào không gả cho anh ta, đứa bé đáng yêu kia sẽ không bị giết hại.

Nhưng đến bây giờ cô không muốn tái hôn, cho nên không lo chuyện này.

Thấy cô tái mặt, Lục Diễn biết cô đang nghĩ đến vụ án mạng hôm nay, không khỏi thở dài nói:

- Haizz, biết tầm quan trọng của cha ruột chưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play