Bùi Hướng Tước đỏ mặt, thấy bản thân quá thiếu lễ độ, vội vàng viết tên mình lên giấy, nhưng vừa mới viết được một nét, lại bị Lục Úc giữ tay lại, cầm lấy giấy bút lên.
Cậu hoài nghi nhìn anh.
Lục Úc cúi đầu viết: "Nhóc con nói dối sẽ bị dài mũi. Lúc nãy nói xin lỗi có thành ý lắm mà? Muốn nghe chính miệng em nói tên của mình. Khó đến thế sao?"
Anh viết rất nhanh, Bùi Hướng Tước liếc mặt đã thấy một đoạn kia, tay dần nắm chặt bút lại, cuối cùng quyết tâm mở miệng, một lúc lâu sau trong cổ họng mới phát ra những thanh âm run rẩy.
Chỉ là một câu tự giới thiệu bản thân đơn giản thôi mà Bùi Hướng Tước lại lắp bắp nói mãi không thành hình, định từ bỏ mấy lần, nhưng nhìn thấy Lục Úc mỉm cười khích lệ mình cậu lại cố gắng nói tiếp.
Cậu nói: "Tôi, tôi tên là.....Bùi Hướng Tước!" Vừa dứt lời, lại giống như hoàn thành được đại nghiệp, từ đuôi mày đến đầu môi đều loan loan ý cười.
Lục Úc gật đầu nói: "Xin chào. Tôi là Lục Úc."
Bùi Hướng Tước chớp chớp đôi mắt đen tròn, cậu cố gắng thế như vẫn nghe không hiểu, có chút ngượng ngùng, nhưng không dám nói ra.
Lục Úc ngược lại rất kiên nhẫn, nói rõ từng chữ rồi lặp lại vài lần cho đến Bùi Hướng Tước hiểu được, nhỏ giọng đọc lại: "Lục, Lục Úc?"
Thanh âm của cậu nhỏ lại mềm mạo, giống như trước lúc tập diễn, tự nói với chính mình.
Lục Úc có thể nhìn ra được tâm tình của cậu, sắc mặt không thay đổi, giả bộ không nghe thấy.
Đợi qua một lúc lâu, Bùi Hướng Tước mỉm cười, khó khăn nói: "Lục, Lục thúc thúc."
Khóe môi tươi cười của Lục Úc hơi cứng lại, nhưng Bùi Hướng Tước lại không trông thấy vẻ không tự nhiên này của anh. Lục Úc khẽ lắc đầu: "Đừng gọi thúc thúc, tôi chỉ hơn em vài tuổi thôi, nếu không ngại, gọi tôi là Lục ca được rồi."
Những lời này vô cùng phức tạp, Bùi Hướng Tước trong khoảng thời gian ngắn không thể hiểu được, Lục Úc cũng không ép cậu, liền viết những lời này ra giấy, nhận tiện viết luôn số điện thoại của mình lên rồi nhét tờ giấy vào lòng bàn tay Bùi Hướng Tước.
Thực ra còn nói chuyện với nhau thêm mấy câu, nhưng hai người lại mất khá nhiều thời gian để trao đổi. Thợ sửa khóa đã đến nơi, trên tay còn cầm hộp đựng dụng cụ, chỉ nhìn vài lần liền nói: "Ổ khóa hỏng rồi phải thay cái mới, ở đây ai là chủ nhà?"
Khóa là do Lục Úc phá, phá hỏng thành cái dạng này, nhưng lại không hiểu vấn đề kĩ thuật lắm. Nhưng thân là đầu sỏ gây chuyện, anh lại ung dung đứng lên thỏa luận chuyện giá cả với người thợ sửa khóa.
Đôi bên sau khi định giá liền thay khóa mới, ai ai cũng vui vẻ.
Chỉ có mình Bùi Hướng Tước lúc biết được giá tiền liền đau lòng, nhưng cậu vẫn lấy ví ra, đếm từng tờ rồi đưa cho Lục Úc.
Lục Úc mỉm cười, thấp giọng nói: "Sao có thể chiếm tiện nghi của nhóc ngốc được?" Nói xong, chỉ lấy một tờ tiền lẻ từ trong cái ví rách của Bùi Hướng Tước ra.
Anh không giải thích Bùi Hướng Tước cũng có thể hiểu, nên anh cũng không nói thêm gì, xoay người đi về phòng mình.
Bùi Hướng Tước túm lấy góc áo của anh, vội vàng nói một câu: "Cảm ơn."
Lục Úc "Ừ" một tiếng.
Mà Bùi Hướng Tước hình như còn định nói thêm, bởi trong lòng cậu có nghi vấn, suy nghĩ nửa ngày, không có cơ hội để hỏi, thế nên mới không đành lòng để tuột mất cơ hội này, một lục sau mới ngẩng đầu, mắt đen tràn ngập tò mò, ngốc nghếch hỏi: "Sao mũi lại bị dài ra?"
Lúc Úc ngơ người, bất ngờ cười rộ lên: "Đó là một cậu chuyện, kể về cậu bé tên Pinocchio."
"Ừm?" Bùi Hướng Tước chun mũi, chóp mũi cao thẳng, có thể thấy được, dù có bị dài ra cũng không đến nỗi xấu xí.
Lục Úc cúi người xuống, miệng sát đến bên tai Bùi Hướng Tước, tư thế này có phần thân mật quá phận: "Lần sau sẽ kể cho em nghe."
Có thể là do anh nói chậm, lại dịu dàng, nhấn rõ từng từ từng chữ, Bùi Hướng Tước dù mới nghe hai lần, đã có thể hiểu được đại khái. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Úc, trong mắt tràn đầy tín nhiệm cùng chờ mong.
"Nhóc ngốc, em đừng nhìn tôi như thế." Tiếu ý nơi khóe môi Lục Úc đậm thêm một phần, sắc mặt không đổi, bâng quơ uy hiếp: "Tôi sẽ muốn hôn em."
Ngữ khí vô cùng **. Nhưng đáng tiếc và cũng may mắn là Bùi Hướng Tước nghe không hiểu. Lục Úc cũng không quá để tâm, việc này, tự anh về sau sẽ dạy cho chim hoàng yến nhà mình hiểu, mà không phải là bây giờ.
Nói xong, anh không để Bùi Hướng Tước kịp phản ứng đã khoát tay áo, đi vào phòng khép cửa lại.
Đây là lần đầu tiên chính thức gặp nhau của anh và Bùi Hướng Tước sau khi trọng sinh.
Nhịp tim của Lục Úc đột ngột tăng tốc, lồng ngực khẽ phập phồng, nhớ tới dáng vẻ khi cười vô cùng đáng yêu kia của Bùi Hướng Tước. Cậu hiện tại mới 16 tuổi, không quá giống với cậu ở tuổi 18, Bùi Hướng Tước của tuổi 18 đã trải quá rất nhiều khốn khó, bị ép trưởng thành quá sớm, chịu quá rất nhiều nỗi khổ mà đáng lý ở tuổi của cậu không nên chịu, tính cách không thay đổi nhiều, nhưng lại có thêm phần dè dặt, sợ hãi mà sống sót. Nhưng Bùi Hướng Tước của hiện tại, mới vừa thoát khỏi không gian quen thuộc chưa lâu, tiếp xúc với thế giới bên ngoài không nhiều, cho nên vẫn giữ được nét ngây thơ hoạt bát, chưa mất đi tính cách trẻ con, thậm chí cậu sẽ hỏi vấn đề dễ thương như kiểu "Vì sao mũi lại dài ra?".
Đó là câu hỏi mà cả đời trước, Lục Úc cũng chưa từng được nghe.
Lục Úc vô cùng lí trí, anh biết rõ y niệm u ám trong nội tâm của mình, anh muốn đem Bùi Hướng Tước nhốt vào trong lồng, bẻ gãy đôi cánh của cậu, sau đó cột cậu lại bên người, để cậu chỉ có thể dựa vào mình mới sống sót được, anh có đủ khả năng cũng như thủ đoạn để làm được điều đó.
Nhưng anh lại không nỡ.
Có lẽ yêu một người chính là như vậy. Lục Úc cười tự giễu, ngay cả loại người như anh, tất cả mọi thứ đều dựa theo bản năng, mà cũng tự học được cách kiềm chế dục vọng của chính mình.
Hết thảy đều không được nóng vội, thời gian còn dài, có thể từng bước tiến lên.
Lí Trình Quang đúng mười giờ sáng đã đứng trước nhà mới của Lục Úc.
Trong cách đối nhân xử thế của hắn có tư chất của một trợ lý chuyên nghiệp, tuân theo lại vô cùng cẩn trọng, hơn nữa còn rất trung thành, quan trọng nhất là nắm rõ được nhu cầu của ông chủ, nói ít, hỏi ít, cái gì không nên thì tuyệt đối không hiếu kì.
Trên thực tế hắn dựa vào tư chất này của bản thân mà được Lục Úc đời trước giữ lại bên cạnh. Cho nên cũng trở thành người có được sự tín nhiệm của Lục Úc.
Hắn gõ cửa đi vào, theo thanh âm của Lục Úc quẹo vào tìm kiếm, nhìn thấy một màn trước mặt mà thiếu nữa chân trái đá chân phải ngã xuống đất. Lúc này ánh nắng bên ngoài cửa sổ dịu dàng vừa đủ, cửa sổ phòng bếp mở tiang đón nắng. Lục Úc đứng trước bàn bếp, trên người mặc một cái áo sơ mi sát thân, tay áo sắn cao, lộ ra cổ tay rắn chắc, trên tay anh còn đang cầm thứ gì đó. Nghe thấy tiếng động, Lục Úc nhíu mày nghiêng người lại, Lí Trình Quang mới thấy phía trước anh còn đeo thêm một cái tạp dề màu xanh, trên tay cầm muôi, múc canh trong nồi lên nếm.
Cả phòng đều là hương vị thức ăn thơm phưng phức.
"Ông chủ...."
Lục Úc nhíu mày, hình như không quá vừa lòng với đồ mình nấu, tắt bếp, để muôi sang bên cạnh. Mới thoáng liếc qua cũng có thể nhận thấy tâm tình Lục Úc rất tốt, nhìn khuôn mặt vặn bẹp đang cố gắng bình thường lại cua Lí Trình Quang, anh thậm chí còn có hứng thú trêu trọc: "Sao thế? Hiện tại nếu không biết làm cơm thì sao rước được bà xã về chứ?"
Trán Lí Trình Quang rịn đầy mồ hôi, liên tục gật đầu: "Ngài nói đúng, nói đúng."
Lục Úc đời trước lúc đi du học cũng có học nấu nướng qua, nhưng cũng chỉ đến cái trình độ cho đồ vào đun sôi lên thôi. Biết làm đồ ăn ngon, là do có một bước ngoặt. Khi đó anh đến một quốc gia nhỏ phát triển kinh doanh, nơi đó khỉ ho cò gáy, thời tiết lại không tốt, cho nên phải ở lại vài ngày. Bùi Hướng Tước không ăn quen mấy món nước ngoài, lại không tìm được đầu bếp Trung Quốc, cả ngày đều im lặng, Lục Úc đành phải tự thân xuống bếp. Anh thật đánh giá cao trình độ nấu nướng của trình mình, làm đến hỏng bét, làm ba món xào thì khét hai, may là da mặt dày, vẫn đem đồ ăn đặt lên bàn. Nhưng không nói cho Bùi Hướng Tước biết là do mình nấu.
Bùi Hướng Tước lại vô cùng cổ vũ, ăn xong hai chén cơm thì đồ ăn trên đĩa cũng không còn.
Lục Úc lại không ăn miếng nào, cười hỏi cậu: "Cơm đầu bếp nấu ngon thế sao? Ăn hết như thế, còn ngon hơn đầu bếp ở nhà à?"
Lúc này Bùi Hướng Tước cơ bản đã có thể giao tiếp với Lục Úc mặc dù không quá trôi chảy, sau khi ăn hết miếng cơm cuối cùng mới phản ứng lại lời anh, ánh mắt tuy tránh né nhưng vẫn dùng sức gật đầu.
Lục Úc cười mà không nói.
Tới tôi, bên ngoài tuyết rơi rất dày, giống như lông ngỗng phủ khắp trời đất, bốn phía đều là một mảnh tĩnh mịch. Bùi Hướng Tước đem bài hát mình vừa mới học được hát hết, rồi mới dựa lên ngực Lục Úc chuẩn bị ngủ.
Lục Úc lại không buông tha cho cậu, miệng kề sát tai cậu, khẽ hỏi: "Ai mật báo cho em? Nói cơm hôm nay là do tôi làm?"
Bùi Hướng Tước không nói gì, vụng về giả bộ ngủ. Tính cách của cậu mềm dịu, lúc không muốn trả lời, không biết trả lời vấn đề như thế nào đều sẽ làm như vậy, nhưng tiếc là không lừa được Lục Úc.
Lục Úc tiếp tục hỏi cậu: "Có phải là trái lương tâm, nói dối gạt tôi cơm ngon không?"
"Không phải!" Bùi Hướng Tước mở to mắt, cãi lại Lục Úc: "Cơm ăn rất ngon. Hơn nữa, hơn nữa cũng không có ai nói cho tôi biết. Là tôi tự ngửi thấy mùi dầu mỡ trên người anh thôi."
Trong lòng Lục Úc thở dài, hôn lên trán cậu: "Biết rồi, không nói dối, là em tự phát hiện được. Thôi ngủ đi."
Sau khi trở về, Lục Úc bắt đầu có hứng thú với nấu nướng, qua một khoảng thời gian, trù nghệ của Lục Úc càng ngày càng tương xứng với câu khen "Ăn ngon" của Bùi Hướng Tước.
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, Lí Trình Quang cũng không nói thêm gì nữa. Hắn đưa một văn kiện báo cáo đang chờ xét duyệt đến.
Lục Úc gật đầu: "Cứ để ở kia trước đi."
Anh mới đến Trữ Tân không quá một tuần, đám người ở Hoài Thành đã không chịu ngồi yên. Trong đó có rất nhiều người là đối thủ cạnh tranh thị trường với Lục Úc, và thêm hai người vô cùng đặc biệt, một là lão đại Lục gia Lục Huy, người còn lại là lão nhị Lục gia Lục Tu. Lúc Lục Úc còn ở Hoài Thành, ngoại trừ Lục Thành Quốc, còn lại đều do một mình anh nắm giữ quyền hành, hai người kia tuổi tác không còn nhỉ, nhưng trong tay lại không có chút thực quyền nào, chỉ có thể dựa công việc được giao và trợ cấp của Lục Quốc Thành. Cho dù thật sự muốn làm gì, lại e sợ thủ đoạn của Lục Úc cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại Lục Úc khó khăn lắm mới rời đi, liền không kiềm chế được nội tâm đang rục rịch.
Đáng tiếc hai người này quá ngu ngốc, động thái quá lớn, ồn ào đến mức gần như ai ở Hoài Thành cũng biết.
Lục Úc tính tình tuy có chút cổ quái, thái độ làm người khó nắm bắt, nhưng cũng có mấy người bạn, trong đó có một người quan hệ rất tốt, tên là Hạ Nguyên, là lúc ở người ngoài đã cùng anh làm ăn, lúc nghe được tin tức ở Hoài Thành còn từ trên người mỹ nhân dành ra chút thời gian gọi đến cười nhạo Lục Úc.
Anh ta cười rất vui vẻ: " Lục tam, cậu hiện tại không có mặt ở đó, hai anh trai trong nhà kia đã vội đi đổi vận rồi. Cậu không định quay về quản sao?"
Lục Úc mở bản báo cáo ra xem, nghe vậy đầu cũng không chịu ngẩng len, có chút bình tĩnh nói: "Mặc kệ bọn họ."
Hạ Nguyên ngạc nhiên: "Cậu nói lời này tôi cũng không tin."
Lục Úc đọc hết bản báo cáo trên tay rồi ném xuống bàn, đứng lên, anh vẫn có chút kiên nhẫn để nói chuyện với Hạ Nguyên: "Bọn họ là hạng người gì, Lục Quốc Thành cũng biết rõ. Hiện tại tùy bọn họ náo loạn, là muốn tôi mong chóng trở về. Nếu bọn họ hành động quá mức, Lục Quốc Thành sẽ tự chỉnh đốn bọn họ trước."
Lí Trình Quang kính cẩn đứng bên cạnh, giả câm giả điếc, bản thân cái gì cũng không nghe thấy.
"Cậu thật hiểu lão già nhà mình." Hạ Nguyên cười ở đầu dây bên kia "Nhưng chuyện ở Trữ Tân quan trọng đến mức cậu không thể quay về sao?"
Ánh mắt của Lục Úc rơi xuống ban công nhà cách vách, cười cười: "Rất quan trọng. Có một thứ, nếu như không chiếm được, thì lòng tôi không thể yên."
Lời thêm của tác giả
Lục tam gia: "Nghe nói tôi là thúc thúc chân dài?"
Bùi Bùi: "v(?"wˉ?)~? "
Lần đầu gặp mặt đuôi cáo giấu thật kĩ.
Lời của editor: Đối với em nó anh chỉ là một ông chú:v
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT