Trên tóc Lục Úc còn đọng lại vài giọt nước, mùi rượu trên người đã tắm sạch hết, nói chuyện với Bùi Hướng Tước mấy câu, rồi xoay người về nhà.

Bùi Hướng Tước vội vã đỡ anh về giường, che màn cửa.

Lục Úc khẽ cười: "Có đôi lúc sẽ mệt mỏi. Nhưng không sao. Chỉ cần nhìn thấy chim sẻ nhỏ, tôi sẽ không mệt nữa. A Bùi lại đây, hát cho tôi nghe một bài."

Bùi Hướng Tước dựa đầu lên thành giường, nhìn Lục Úc, cắn môi hỏi: "Vậy, vậy Lục thúc thúc muốn, nghe bài gì?"

Ngọn đèn mờ chiếu lên người Lục Úc, những đường nét sắc bén ngày thường bỗng trở nên dịu dàng hơn, anh nhắm hờ mắt, đồng tử màu hổ phách lóe lên: "Bài nào cũng được. Tôi muốn nghe chim sẻ nhỏ hát, dù chuyện gì xảy ra cũng không buồn phiền nữa. Những chuyện đó chẳng thể so sánh nổi với em."

Bùi Hướng Tước vẫn định gặng hỏi, nhưng cũng không hỏi được, nhỏ giọng nói: "Vậy tôi hát anh nghe bài Thầm mến nhé."

Lục Úc liếc nhìn cậu, chọc ghẹo: "Mấy hôm trước chẳng phải không muốn hát bài này sao? Hôm nay sao tự dưng lại chọn thế?"

Bùi Hướng Tước cãi lại: "Nào, nào có chuyện đó. Lục thúc thúc, không được nói dối..."

Cãi thì cãi thế, nhưng càng về sau giọng cậu lại càng nhỏ, gần như không nghe được gì, bởi vì cậu chột dạ. Hôm nay cậu đột nhiên lại nhắc đến bài hát này.

Hôm nay Lục Úc quả thật rất mệt mỏi, anh lo lắng, dù Bùi Hướng Tước không chết vào ngày này năm nay, nhưng ngày này của tám năm sau, cũng đủ khiến anh sợ hãi. Huống chi tối nay còn gặp Lục Huy, lại uống rượu, nên trông vô cùng uể oải.

Anh nằm xuống, dựa vào Bùi Hướng Tước bên cạnh, hai người gần sát vào nhau, bên tai là giọng hát trong trẻo của cậu. Bùi Hướng Tước lặp đi lặp lại giai điệu bài hát, ngân nga rất khẽ, sợ làm ồn đến Lục thúc thúc của mình.

Không lâu sau, Lục Úc đã thiếp đi.

Ban đêm, bên ngoài yên tĩnh, không có trăng cũng chẳng có sao, nhà xung quanh đều đã tối đèn, chỉ còn ánh đèn bàn trong phòng, chiếu rọi một khoảng nhỏ.

Không có ai ngoài hai người họ. Bùi Hướng Tước ngồi thẳng dậy, bóng cậu che khuất Lục Úc.

Cậu không kiềm chế được nghĩ thầm, Lục thúc thúc hiện tại là của một mình mình.

Cậu khẽ cúi đầu xuống, Lục Úc vẫn cau mày, cậu muốn hỏi sao anh lại buồn như thế, muốn đưa tay khẽ vuốt ve trán anh. Bùi Hướng Tước vươn tay ra, nhẹ nhàng cách trán anh non nửa đầu ngón tay, khẽ di chuyển từ trán, xuống sống mũi, cuối cùng là bờ môi ướt. Bùi Hướng Tước nghĩ đến câu hỏi từng hỏi lúc nghỉ hè, giống như chỉ mới phát sinh ngày hôm qua, cậu giống như mê muội, một khắc này còn suýt chạm đến môi Lục Úc, nhưng lại rụt mạnh tay lại.

Không thể đụng vào.

Bùi Hướng Tước ngốc nghếch nghĩ, vươn tay ra che đi ánh đèn, Lục Úc vẫn nằm trên giường, không nhúc nhích, giống như tùy cậu muốn làm gì thì làm.

Anh đều sẽ không biết.

Ý niệm này đột nhiên xuất hiện trong đầu Bùi Hướng Tước, không thể xua đi.

"Lục," Bùi Hướng Tước cắn môi, gằn từng chữ, nhẹ giọng nói: "Lục thúc thúc, tôi đói."

Trong lòng cậu nghĩ, chỉ gọi Lục thúc thúc một tiếng, cho dù anh tỉnh, cũng có thể không muốn trả lời. Nhưng nếu nói cậu đói, Lục thúc thúc tốt như vậy, nhất định sẽ lập tức trả lời lại.

Bùi Hướng Tước nín thở, cậu không biết đã bao lâu trôi qua, vẫn duy trì tư thế cũ, không dám dịch chuyển dù chỉ một chút,

Lục Úc ngủ thật rồi.

Trong đầu Bùi Hướng Tước chỉ nghĩ đến hương vị khi hôn lên môi người ta, cậu quỳ lên tấm thảm cạnh giường, cẩn thận kề sát Lục Úc đang ngủ say, nhẹ nhàng dán môi lên môi anh, giống như anh là một mỹ nhân đang dịu dàng say giấc.

Cảm giác ấy vừa mềm mại vừa tuyệt vời, khiến cho người ta say đắm, giống như dùng trái tim mình chạm đến trái tim Lục thúc thúc, hai trái tim gần kề.

Dũng khí của Bùi Hướng Tước có hạn, chỉ một giây sau, đã rời đi. Cả khuôn mặt cậu đỏ ửng như quả cà chua, không dám chạm vào, bên môi phát nhiệt, Bùi Hướng Tước giơ tay, chỉ dám sờ nhẹ lên viền môi.

Cậu vừa mới hôn trộm Lục thúc thúc. Cho dù Bùi Hướng Tước không hiểu rõ về tình cảm lắm, nhưng cũng biết hôn là chuyện chỉ có thể làm với người thân mật nhất.

Cậu chưa được Lục Úc cho phép, đã không kìm lòng nổi mà tự ý hôn anh.

Cho đến lúc này, Bùi Hướng Tước thừa nhận, cậu thích Lục thúc thúc, cực kỳ thích, muốn hôn anh, ôm anh, cùng anh thực hiện những chuyện thân thiết nhất, muốn chiếm lấy anh.

Trái tim sẽ không lừa gạt cậu.

Nhưng hiện tại, cậu chỉ có thể hoảng loạn rời khỏi nhà Lục Úc, chui vào ổ chăn, rất lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại.

Cậu lấy nhật ký ra, cũng không có tâm tư vẽ Đại Bùi với Tiểu Tước, chỉ mở một trang, trên phần còn trống viết một câu.

"Mình vừa phạm phải lỗi sai rất lớn, hôn trộm Lục thúc thúc."

Lại viết thêm: "Thật có lỗi." Nhưng dù trong lòng cậu tràn ngập cảm giác có lỗi, nhưng lại không hề hối hận.

Lục thúc thúc của cậu tốt như thế, thích anh là chuyện đương nhiên. Nhưng cho dù cậu có thiếu hiểu biết thế nào đi nữa, cũng biết rằng con người trên đời này đa phần sẽ thích người khác phái. Hơn nữa dù anh có thích ai, cũng nhất định sẽ là con gái. Lục thúc thúc đối tốt với cậu, chỉ vì mình là hàng xóm của anh, một đứa trẻ đáng thương, người khác có lòng tốt, mới đối xử với mình như thế.

Hơn nữa cậu còn chưa được cho phép, đã trộm hôn anh.

Đây là một lỗi lầm không thể tha thứ được.

Bùi Hướng Tước nghĩ vậy, vùi mình trong chăn, chẳng biết phải làm sao.

Extra

Tiểu Tước: Trời, trời ơi, hôm nay cậu hôn Lục thúc thúc, còn tớ vẫn chưa.

Đại Bùi: Môi Lục thúc thúc...ừm, rất ngọt.

Tiểu Tước: Không, như vậy không công bằng, chúng ta đổi lại, lần sau cậu trái tớ phải.

Đại Bùi: Được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play