An Tri Châu tốn hơn một tiếng đồng hồ mới đọc hết đống tài liệu kia. Bối cảnh của Lục Úc rất sâu, cho dù là Trịnh Hạ cũng không tra ra được nhiều ẩn tình, chỉ biết Lục Úc sinh ra ở Hoài Thành, trước đây từng xuất ngoại, mẹ mất sớm, bố nuôi hai tình nhân, có ba người con riêng, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết. Những chuyện khác, người kia đã muốn giấu, không ai có thể tra ra được. Cậu chú ý tới lúc Lục Úc đến Trữ Tân không lâu, Bùi Hướng Tước cũng vừa hay được trung tâm cứu trợ nhận về, đến trường học báo danh.
Nhưng người như vậy tại sao lại trở thành hàng xóm với Bùi Hướng Tước, còn có quan hệ tốt với cậu ấy nữa? Quan trọng nhất chính là, anh ta có ý đồ với Bùi Hướng Tước.
Chỉ một phần tài liệu mỏng manh cùng vài câu miêu tả sơ sài, An Trí Châu vẫn như xuyên qua trang giấy, cảm nhận người mà Bùi Hướng Tước gọi là Lục thúc thúc đã từng xuất ngoại, về nước, nhanh chóng nằm quyền, đến Trữ Tân này vô cùng nguy hiểm.
An Tri Châu suy nghĩ đến đau cả đầu, cuối cùng vẫn quyết định hạ thủ từ chỗ Bùi Hướng Tước, xem có thể ra được tin tức gì không.
Màn đêm giăng đầy, ban ngày mới mưa một trận, trên trời không sáng ánh trăng, cũng chẳng có ngôi sao nào,
An Tri Châu nằm dài trên mặt bàn lắc lư, ép mình nghĩ đến những việc khác, mới có thể tạm thời thoát khỏi câu hỏi của An Trấn lúc về.
Ngày mai là ngày gì?
Cậu đương nhiên nhỡ rõ ngày này năm năm trước, là ngày cậu đến An gia tròn một năm. Cha mẹ An rất yêu quý đứa con nuôi nghe lời hiểu chuyện là cậu, cố ý xin nghỉ phép, lái xe đưa An Tri Châu ra ngoài chơi. Hôm ấy thời tiết rất đẹp, bố nuôi lái xe, mẹ nuôi ngồi ở ghế phó lái, vui vẻ trêu trọc chuyện học hành của cậu, An Tri Châu có chút thẹn thùng mình đạt thành tích tuyệt đối đứng đầu cả khối, bố dượng khen cậu là đứa trẻ ngoan. Đột nhiên, một người đột nhiên chạy ra giữa đường, để tránh người kia, bố An đánh mạnh tay lái, đâm vào hàng rào ven đường, hai người ngồi ghế trước thiệt mạng. Mà người lao ra đường kia lại chẳng tổn hao gì, anh ta là một bệnh nhân tâm thần, thậm chí còn không phải gánh trách nhiệm, An Trấn từng nói phải đâm chết kẻ kia nhưng không tìm thấy dấu vết của anh ta. Lâu dần, ai oán thương xót không có chỗ cả, ông ta liền quay sang trút hết lên An Tri Châu.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng muỗi vo ve bay quanh bóng đèn, An Tri Châu mơ hồ nhớ lại bóng dáng của bố mẹ nuôi, một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, theo lệ thường, An Trí Châu ở nhà bên cạnh An Trấn cả ngày, nhưng hôm qua cậu đã nhận Trịnh Hạ. Nghĩ tới nghĩ lui, An Tri Châu rửa mặt bằng nước lạnh xong lén trốn ra khỏi cửa.
Trịnh Hạ đã chờ ở dưới tầng. Anh mặc một chiếc jacket cao cổ, cổ áo dựng thẳng lên, đeo kính râm, che chắn gương mặt làm mê đảo hàng nghìn cô gái.
An Tri Châu nhìn tạo hình kỳ quái của y, nhíu mày: "Trịnh ca, anh mặc thế này... để làm gì?"
Trịnh Hạ cầm giấy lau mồ hôi trên trán, lấy điện thoại trong túi ra, mở App, quơ quơ trước mặt An Tri Châu: "Anh đưa em đi chơi."
Tin tức trên màn hình hiện lên chớp nhoáng, An Tri Châu còn chưa thấy rõ, tay phải đã bị Trịnh Hạ túm lấy, đi xuống cổng.
An Tri Châu cố gắng giãy giụa, lại bị thân thể cường tráng của Trịnh Hạ giữ lấy, nên không thành công. Trịnh Hạ tận tình thuyết phục: "An An em giãy giụa cái gì? Anh cố gắng xin đoàn phim nghỉ về đây đưa em đi chơi, thấy trên thẻ học sinh hôm nay là sinh nhật của em liền nghĩ đến chuyện này. Ông nội em thế kia, em nhất định không được trải qua sinh nhật tử tế..."
An Tri Châu sững sờ, chẳng nghe được y nói gì nữa. Cậu từ nhỏ đã sống ở viện phúc lợi, mặc dù lớn lên dễ nhìn lại thông minh, nhưng lại không thích nói chuyện, mãi đến năm mười tuổi mới được đôi vợ chồng nhà họ An coi trọng đưa về nhận nuôi. Viện phúc lợi chẳng bao giờ để ý ngày sinh nhật, nên cậu cứ nhận bừa ngày cậu được nhà họ An nhận nuôi là ngày sinh nhật của mình.
Tuy rằng trong khi thỉnh thoảng lại bàn ra tán vào chuyện nhà họ An, nhưng chẳng mấy ai biết, ngày đó đôi vợ chồng tử nạn là vì đưa An Tri Châu ra ngoài chơi.
Cậu có tư cách gì để mừng ngày sinh nhật?
Sắc mặt An Tri Châu trắng bệch, cậu rất yếu đuổi, ngay cả sống lưng thường ngày lúc nào cũng ưỡn thẳng nay cúi gầm, vốn còn đang đi trước Trịnh Hạ giờ phải được người kia kéo đi mới có thể bước tiếp.
Cho dù gương mặt của Trịnh Hạ bị che kín bưng không nhìn thấy được, nhưng vẫn có thể nghe ra niềm vui và nỗi mong chờ trong giọng nói của y, y muốn đưa cậu ra ngoài chơi, muốn khiến cậu vui vẻ.
Đây là tâm ý chân thành nhất.
Cậu phải từ chối, sau đó quyết đoán về nhà, ngồi dối diện với An Trấn, để ông ta dùng ánh mắt căm hờn nhìn mình, như muốn hỏi người chết sao không phải là mày.
Nhưng An Tri Châu không có cách nào từ chối, đời này cậu rất hiếm khi gặp được người tốt. Nếu như cậu cự tuyệt, giải thích nguyên do, Trịnh Hạ sẽ áy náy, đến lúc đó khổ sở chỉ mình cậu phải nhận lại chia ra cho hai người.
Hà tất phải như vậy, thực sự không đáng.
An Tri Châu nghĩ, miễn cưỡng cười một cái, nhẹ nhàng đáp ứng.
Vì lần đi chơi này, Trịnh Hạ đã lên kế hoạch từ lâu. Xe đã đỗ dưới cổng, Trịnh Hạ đã có bằng lái nhưng bình thường muốn đi đâu đều có tài xế, chưa tự lái xe được mấy lần nên có chút không quen. Một đường không quá thuận lợi, nhưng hai người vẫn đến được công viên giải trí, quẹt mã đi vào.
Bởi đã mất quá nhiều thời gian đi đường, nên tuy hai người xuất phát sớm, lúc đến nơi vẫn đông nghẹt người. Công viên giải trí có rất nhiều cặp vợ chồng mang theo con cái đến chơi, thêm cả vài cặp đôi nam nữ hẹn hò ngọt ngào, tổ hợp một người đàn ông trưởng thành mang theo một thiếu niên thực rất hiếm, đặc biệt Trịnh hạ lại mặc đồ kín như bưng giữa ngày hè nóng nực, có chút giống phần tử tội phạm, nên người xung quanh đều né hai người họ ra.
Trịnh Hạ ghé sát về phía An Tri Châu, trông rất tội nghiệp: "Anh chưa từng bị người ta ghét bỏ như thế bao giờ."
An Tri Châu bật cười, một nụ cười thật lòng, bên má phải lộ ra lúm đồng tiền, trông đặc biệt đáng yêu, lại có sinh khí.
Trịnh Hạ lau mồ hôi, cũng cười theo.
An Tri Châu chưa từng đến đây, Trịnh Hạ cầm tờ giới thiệu trước cổng công viên, chọn một quán cà phê sáng sủa, mua hai cốc kem, đưa cho An Tri Châu cốc trông có vẻ dễ thương hơn.
Tờ rơi giới thiệu rất hay còn có ảnh chụp đẹp, Trịnh Hạ ăn kem nhìn An Tri Châu cứ dừng mãi ở một trang không chịu lật sang, nghĩ cậu nhìn nhiều hoa mắt, mới đến gần trêu trọc.
An Tri Châu chỉ vào mấy câu trên tờ giới thiệu, lạnh nhạt nói: "Mấy câu này có vấn đề, thiếu tân ngữ, sai hai lần, còn mắc lỗi chính tả."
Trịnh Hạ thiếu chút sắc kem, dịu dàng khuyên: "An An, chúng ta đến đây chơi, không phải đến kiểm tra đột xuất môn Ngữ văn, em chú ý đến những cái khác chút đi..."
"Không." An Tri Châu vẽ vòng tròn lên mấy câu trên: "Anh nói xem, nếu như tôi sửa những phần sai của tờ tuyên truyền này, gửi cho người quản lý công viên, liệu có được tiền không?"
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Trịnh Hạ: "Bỏ qua đi, anh muốn chọn trò nào đó chơi, em nhìn xem có chọn được cái nào không."
Mà ở bàn bên cạnh, một đôi nam nữ đang ngồi, chàng trai đến quầy chọn đồ, chỉ còn lại cô gái ngồi chán ngán nhìn xung quanh, vừa lúc nhìn thấy chàng trai ăn mặc quái dị đang ăn kem.
Miệng và cằm trông giống nam thần của mình y như đúc.
Cô là một cô gái rất bạo dạn, suy nghĩ ba giây, mặc dù lý trí vẫn nghĩ nam thần nhà mình không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, nhưng vẫn không nhịn được đi đến, hỏi: "Anh, anh trông rất giống Trịnh Hạ ca ca!"
Trịnh Hạ ca ca là tên yêu fan Trịnh Hạ dành cho anh, nhưng ở chỗ này nghe thấy, tâm tình Trịnh Hạ lại vô cùng phức tạp.
Trịnh Hạ: "Không không không, tôi không phải, tôi không phải, tôi chính là tôi..."
An Tri Châu cũng toát mồ hôi hột thay y, dự định nếu tình hình không ổn, sẽ lôi Trịnh Hạ bỏ chạy.
Cô gái kia vẫn có chút nghi ngờ nhìn lại vài lần, cho dù không phải nam thần, nhưng trông giống một chút cũng có thể xin chụp ảnh, rồi về khoe với lũ bạn. Đúng lúc đó, bạn trai cô bưng đồ ăn về, cảm thấy hai người kia vô cùng nguy hiểm, liền mang đồ đi kéo bạn gái ra chỗ khác ngồi.
An Tri Châu nhìn xung quanh một lượt, ngoài hai người bọn họ, mấy bàn bên cạnh cũng có người ngồi, rất dễ bị nhận ra, cậu không khỏi liếc nhìn Trịnh Hạ một cái.
Đã thế này còn muốn chơi trò chơi? Còn muốn bị lột cho không còn một mảnh chắc.
Trịnh Hạ rất vộ tội, y cúi đầu lật tờ giới thiệu nhỏ giọng nói: "Hay là chơi cái này đi. Không ai, không ai thấy mặt."
An Tri Châu ăn một miếng kem, thờ ơ nhìn --- nhà ma, còn chụp một khuôn mặt vô cùng đáng sợ.
Vị lạnh của kem đột ngột tràn vào cổ họng, dần lan đến đầy ngón chân.
An Tri Châu giả bộ không để tâm gật đầu, nhưng thực tế lại nắm chặt năm đấm.
So với những trò chơi có nhiều người dễ bị nhận ra thì nhà ma lại vô cùng yên tĩnh, không cần xếp hàng quá lâu để mua vé, trước khi hai người đi vào, nhân viên đưa cho mỗi người một cái đèn pin, còn tốt tính nhắc nhở: "Những vị khách mắc bệnh tim hoặc sức khỏe có vấn đề không chịu nổ sợ hãi tuyệt đối đừng vào, bây giờ rút lui còn kịp."
An Tri Châu lạnh mặt, đi theo sau Trịnh Hạ vào nhà ma bố trí theo kiểu hang động rừng rậm thám hiểm.
Vừa bước vào nhiệt độ đã lập tức giảm xuống phân nửa, do tác dụng tâm lý nên người ta càng thấy lạnh hơn, An Tri Châu mặc quần áo ngắn tay, sau lưng đổ mồ hôi, bị lạnh đến phát run. Bên trong nhà ma được bao kín, không để lọt chút ánh sáng nào, chỉ có ánh đèn pin chẳng thấm vào đâu của hai người mà thôi. Phía xa còn có tiếng hát ai oán cùng tiếng nước tí tách nhẹ nhàng tiến lại.
Trịnh Hạ cầm đèn pin quơ loạn xung quanh, bài trí xung quanh đều mô phỏng theo dạng hang động, dưới vách núi là phần rêu ầm ướt, cao hơn một chút có một lỗ hổng, bên trong toàn là bò sát thoắt ẩn thoắt hiện.
An Tri Châu do dự một lúc, vẫn chưa bước nổi một bước.
Trịnh Hạ đi nhanh về phía trước, quay đầu lại nhìn cậu: "An An, mau theo kịp anh. Nhà ma này chỉ cần đi nhanh ra ngoài là xong rồi. Đi đường rất tốn pin, đèn mà hết pin là chỉ có nước bò ra thôi đấy."
Ánh đèn quá mờ, An Tri Châu từ đầu đến cuối đều cố gắng che dấu cảm xúc của bản thân, đường đã đi một nửa, Trịnh Hạ vẫn chưa phát hiện ra người phía sau y đang run lên vì sợ.
Mãi đến khi tiếng quỷ gào rú biến mất thay bằng một nữ quỷ mặt đầy máu hàng thật giá thật xuất hiện phía sau An Tri Châu, giơ tay đến trước mặt cậu.
An Tri Châu bị dọa sợ đánh đèn pin xuống đất, cậu chạt về phía trước, ngã vào lòng Trịnh Hạ, không may đập trúng mũi vào lồng ngực rắn chắc, đau đến phát khóc.
Trịnh Hạ vốn không sợ những thứ ma quỷ này, toàn bộ hành trình chỉ như đang đi thám hiểm dạo chơi, nhanh chóng kéo An Tri Chi Châu vào lòng, trong giọng nói mang chút ý cười khe khẽ: "An An lá gan lớn như vậy, cũng biết sợ sao?"
Tư thế của hai người vô cùng thân mật, hơi thở của đối phương gần ngay gang tấc, mặt cậu nóng lên, giống như bị thiêu đốt, quên mất nữ quỷ ở phía sau, giãy giụa khỏi vòng ôm của Trịnh Hạ. Y ôm đầu cậu vào lòng mình, nhẹ nhàng an ủi bên tai: "Đừng sợ, An An, đừng sợ."
Mãi đến khi nhân viên đóng giả nữ quỷ cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, đi theo nhân viên chỉ đường ra ngoài, Trịnh Hạ mới buông An Tri Châu ra, không nhắc đến chuyện vừa rồi, chỉ nhặt đèn pin vừa đánh rơi lên, thở dài: "Hỏng rồi, phá hoại đồ của công viên, phải đền."
Bởi vì chỉ còn lại một cái đèn pin, hai người đành đi cạnh nhau, gần như dính sát cùng một chỗ. Bởi vì tay An Tri Châu rất lạnh, Trịnh hạ liền cởi áo khoác ra khoác lên người cậu. Vóc dáng An Tri Châu gầy gò, nhìn như bị chiếc áo bao trọn.
Xung quanh tràn ngập hơi thở ấm áp của Trịnh Hạ, đi được nửa đường, An Tri Châu cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, bởi vì y đang ở bên cạnh cậu.
Đi hết nhà ma, trao đổi với nhân viên về phương án bồi thường xong, hai người cũng không dám đi chơi trò khác nữa, liền thuê một cái xe đạp đôi, đạp vòng quanh công viên, mới hả lòng hả dạ ra về.
Ở cổng tiểu khu có một tiệm bánh ngọt, Trịnh Hạ đã đặt từ trước, để ở ghế sau xe.
Tối hôm đó, ông nội Trần và Trịnh Hạ cùng đón sinh nhật với An Tri Châu, còn chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, An Tri Châu thổi nến, nhưng lại không ước gì.
Cậu làm sao dám ước? Ngày hôm nay chỉ là ngày cậu trộm lấy mà thôi.
Trịnh Hạ đặt chuyến bay tối, An Tri Châu tiễn y xuống dưới nhà, đứng cạnh cửa xem trò chuyện cừng anh, lúc rời đi Trịnh Hạ xoa đầu cậu, nhẹ giọng dặn dò: "Đừng làm mấy việc kia nữa. Cố gắng học tập, thi được điểm tốt, muốn cái gì cứ nói với anh. Người khác không thương em, Trịnh ca thương em."
Lồng ngực An Tri Châu thoáng chua xót, cậu không hiểu được mình làm sao lại có cái may mắn, đụng phải Trịnh Hạ dưới lần ngày mưa hôm đó.
Sau khi xe rời đi, An Tri Châu không lên nhà, mà đứng im một lúc, rồi đi đến bến xe, bắt một chiếc xe bus.
Cậu đến chỗ nghĩa trang nơi bố mẹ nuôi an nghỉ.
Gió đêm hiu hắt, cây cối xung quanh nghĩa trang cao lớn đồ sộ, không có ánh sáng, chỉ có chút ánh đèn từ phòng bảo vệ hắt vào le lõi.
An Tri Châu quen thuộc đi đến trước hai bia mộ đặt cạnh nhau, cậu quỳ gối vái mất cái, mãi đến khi trán dính bẩn, mới run rẩy đứng lên.
Extra
Trịnh ca: Tôi đẹp trai cũng là có lỗi sao?
An An: Đúng
Trịnh ca:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT