Ăn xong đồ ăn ngon miệng, Lục Úc kéo Bùi Hướng Tước căng da bụng chùng da mắt về nhà.

Tài xe lái xe rất êm, trên đường thông thoáng chỉ lắc lư đôi chút, Bùi Hướng Tước ngáp liền mấy cái, vô cùng buồn ngủ, hơn nữa lại có Lục Úc ngồi cạnh nên dễ dàng thiếp đi.

Cậu vô thức nghiêng đầu về phía vai của Lục Úc, giống như rất ỷ lại, ngồi ngủ không yên, nhích tới nhích lui trượt từ vai của Lục Úc trượt xuống. May là Lục Úc vẫn luôn chú ý đến cậu, tay kia đã lập tức đỡ lấy cổ cậu, ngả đầu cậu xuống đùi mình.

Xe băng băng trên đường, ngọn đèn trên vỉa hè phản chiếu vào cửa xe hắt lên gương mặt Bùi Hướng Tước nhuộm thành những vệt màu loang lổ trông rất đáng yêu.

Lục Úc vuốt ve mái tóc mềm mại của Bùi Hướng Tước, cuối cùng điểm ngón tay lên mũi cậu thấp giọng nói: "Ngủ ngon quá nhỉ?"

Xe chạy rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến cổng tiểu khu. Xe đỗ lại một lúc, Lục Úc vẫn không nói lời nào, tài xe do dự hồi lâu, vẫn lên tiếng.

Thành âm của ông vô cùng nhỏ nhẹ: "Lục tiên sinh, có cần tắt máy không?" Ông từ kính trước có thể nhìn thấy vị tiểu thiếu gia đang ngủ rất say trong lòng Lục Úc, tạm thời không có dấu hiệu tỉnh lại. Ông đã lái xe cho Lục Úc được một thời gian dài nhưng vẫn chưa gặp Bùi Hướng Tước lần nào, nên lúc này mới cảm thấy vô cùng mới lạ. Ông chẳng qua chỉ là một tài xế, ngẫu nhiên ngồi trên xe nghe được Lục Úc xử lý công việc cũng cảm thấy anh là một người có thủ đoạn lại không mềm lòng, nhưng không ngờ anh lại có lúc mềm mại như vậy.

Lục Úc ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ tối đen, là cửa sổ phòng Bùi Hướng Tước, chỉ là không sáng đèn. Anh nói: "Tắt máy đi."

Tài xế nghĩ anh sẽ gọi cậu trai trong lòng dậy, nhưng Lục Úc lại chẳng làm gì cả. Anh nâng đầu Bùi Hướng Tước ra khỏi đùi mình, xuống xe trước, đưa chìa khóa cho tài xế, rồi xoay người lại cẩn thận bế Bùi Hướng Tước lên, đi lên lầu.

Động tác của anh vừa trân trọng vừa thân mật.

Tài xế đi theo sau, mãi đến khi Lục Úc dừng lại đá chân lên kia, mới lúng túng mở khóa, không dám đi vào, chỉ đứng ngoài cửa chờ. Một lúc sau, có lẽ là đã sắp xếp ổn thỏa cho Bùi Hướng Tước, Lục Úc đi tới, cầm lấy chìa khóa trong tay tài xế.

Mặc dù động tác của anh rất nhẹ, nhưng vẫn phát ra tiếng động, nhưng Bùi Hướng Tước vẫn ngủ say, im lặng nằm trên giường. Nhưng điều cậu nói hôm nay khiến người ta quá mức kích động, Lục Úc đã từng nghe cậu nói rất nhiều cậu dễ nghe, nhưng hôm nay lại có một số lời đặc biệt đáng yêu.

Lục Úc đứng cạnh đầu giường, ánh mặt sâu thẳm yên tĩnh, nhìn cậu hồi lâu.

Bùi Hướng Tước tóc đen da trắng, hai màu đen trắng đặt cạnh nhau thường sẽ tạo ra cảm giác nhạt nhòa, nhưng trong mặt Lục Úc lại vô cùng đậm nét.

Anh vẫn luôn khắc chế dục vọng, nhưng lần này rốt cuộc buông thả một phen, cởi cúc áo, cúi xuống hôn lên khóe môi hồng nhạt của Bùi Hướng Tước. Môi Bùi Hướng Tước vừa mềm vừa ấm, có chút ẩm ướt, nhưng lại vô cùng ngọt, khiến người ta si mê. Lục Úc vốn định hôn nhẹ, như chuồn chuồn đạp nước, chỉ để lại gợn sóng lăn tăn. Nhưng một giây sau, anh nhận ra anh đã đánh giá quá cao tính tự chủ của bản thân mình, đối với Bùi Hướng Tước, nhận nại và tự kiefm chế của anh gần như vô tác dụng, chỉ biết thuận theo lòng mình hôn sâu hơn.

Mãi đến khi Bùi Hướng Tước đang ngủ say cảm thấy khó chịu, hô hấp có chút khó khắn cau mày lấy tay quờ quạng.

Lục Úc chậm rãi đứng dậy tránh được, lại nắm lấy tay cậu, nhét vào trong chăn.

"Ngoan một chút, A Bùi của tôi." Khuôn mặt Lục Úc nghiêm lại, ác liệt mà sắc bén, nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng, thở dài mở miệng: "Chim hoàng yên của tôi."

Yết hầu anh khát khô, đến tủ lạnh cầm lấy lon bia uống, dập đi lửa lòng, cuối cùng sang phòng bên cạnh lấy áo tắm vào dội nước lạnh. Lúc tắm xong, Lục Úc ngồi trên ghế mềm trong phòng ngủ mở máy tính lên, trong đầu toàn là nụ hôn lúc nãy. Đối với nụ hôn kia, anh không hề có cảm giác tội lỗi, chỉ là đòi lại chút tiền lãi từ chim sẻ nhỏ của mình, tránh sau này cậu lại nợ nần ngập thân, cả đời không trả hết.

Lúc Bùi Hướng Tước tỉnh lại đã là nửa đêm. Cậu trở mình, mơ hồ nhìn thấy Lục Úc ngồi cách đó không xa.

Lúc Úc nhướng mày lên nhìn cậu: "Bây giờ mới tỉnh à, tối còn ngủ sao được?" Cho dù anh nói thế, nhưng Bùi Hướng Tước ngủ lâu như vậy, anh lại không hề đánh thức cậu.

Bùi Hướng Tước dụi mắt, đi đến bên cạnh Lục Úc, mới tỉnh nên ngay cả giọng cũng mềm mại: "Buổi tối, buổi tối nói sau... Lục thúc thúc vẫn còn, làm việc sao?"

Lục Úc đã xử lý công việc xong, ngả về phía sau: "Hôm nay không phải em muốn hỏi chuyện của tôi sao? Đi tắm trước đi, tôi sắp xếp lại mọi chuyện rồi sẽ từ từ kể cho em."

Bùi Hướng Tước mở to mắt, nhớ lại chuyện này, càng muốn hiểu hơn về Lục thúc thúc, liền vui vẻ chạy đi tắm rửa. Chẳng qua mới đi tắm được một lúc, vô tình soi mình lên tấm gương còn vương hơi nước, thấy môi có chút đỏ, vô cùng nổi bật trên làn da trắng.

Rõ ràng lúc về, cậu không hề nhìn thấy.

Bùi Hướng Tước sờ lên, không đau không ngứa, lúc đụng vào lại có chút giật điện, đầu ngón tay tê tê, thế là lập tức buông tay ra.

Cậu đi ra khỏi phòng tắm, lập tức đi về phía Lục Úc, ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng oán thán: "Trong nhà có côn trùng sao? Lại còn cắn tôi ở đây này."

Lục Úc nhìn sang bên cạnh, Bùi Hướng Tước cau mày ngồi bên, cậu vừa mớ tắm xong, cả người tỏa ra hơi nước, lông mi cong như đọng sương, ngón tay nhỏ dài chỉ lên môi, khờ dại hỏi.

Dục vọng anh khó khăn lắm mới kiềm chế được lại một lần nữa bùng phát.

Thật muốn hôn thêm lần nữa.

Ai lại ngốc thế chứ? Chim sẻ nhỏ của anh đến dấu hôn cũng không nhận ra.

Lúc Úc chăm chú nhìn lên khóe môi cậu, thậm chí còn đưa tay sờ lên, xúc cảm ấm áp, giả bộ lừa cậu: "Không biết là con gì, đợi mấy ngày nữa mua thuốc diệt côn trùng về xem sao?"

Tự so sánh mình với con trùng, có chút mới mẻ.

Bùi Hướng Tước luôn tin tưởng Lục Úc vô điều kiện, không bận tâm đến chuyện này nữa, chờ Lục Úc làm xong việc.

Cậu mới tỉnh dậy, tinh thần tỉnh táo, nhưng lại không giông hầu hết nhưng đứa trẻ hiếu động khác, Bùi Hướng Tước dù hoạt bát nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn, chẳng cần làm gì giết thời gian.

Lục Úc gõ nốt hàng chữ cuối cùng, ấn nút, tắt máy tính.

Anh nghiêng đầu vừa lúc thấy Bùi Hướng Tước nhìn mình chằm chằm, nhưng không giống bình thường, cậu vô cùng hiếu kỳ với chuyện của anh, rất muốn biết.

"Ừ." Lục Úc cân nhắc một lúc, cười khẽ: "Tôi chưa từng nói chuyện của mình cho người khác biết."

Extra

Tiểu Tước: Hôm nay bị côn trùng cắn, huhuhu QAQ

Đại Bùi: Khóc cái gì, không đau không ngứa, chỉ muốn làm nũng Lục thúc thúc thôi chứ gì!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play