Lúc xuống núi là thứ sáu, Bùi Hướng Tước còn hai ngày để nghỉ ngơi, hỏi An Tri Châu về tiến độ học tập ở trường, quả nhiên tiến độ ở trường đã vượt xa so với những gì Lục Úc bổ túc cho cậu. Lục Úc không phải là một giáo viên giỏi, anh lại luôn đặc biệt mềm lòng với Bùi Hướng Tước, hơn nữa đối với mấy chuyện thành tích này cũng không để tâm, ban đầu đưa Bùi Hướng Tước đến trường cũng chỉ để cậu vui vẻ, không cần phải đạt hạng nhất hạng nhì.
Lục Úc nhìn cậu, bình tĩnh nói: "Sợ cái gì, thi không được là do bài thi khó, không phải lỗi của em."
Bùi Hướng Tước: "..." Còn chưa thi đã kiếm cớ giúp cậu rồi.
Bùi Hướng Tước nghĩ, Lục thúc thúc cái gì cũng tốt, chỉ là quá chiều trẻ con. Về sau nếu Lục thúc thúc có con, chắc cũng sẽ chiều đứa nhỏ đến không biết trời trăng gì mất.
Đến thứ hai, Bùi Hướng Tước sợ hãi, dè dặt đi đến cổng trường, còn vì quên đeo thẻ học sinh mà bị bác bảo vệ chặn ở ngoài, vì nghe không hiểu nên không thể giải thích, bị giữ ở ngoài hơn mười phút, may là giáo viên chủ nhiệm đến đưa cậu vào.
Bởi vì nghỉ hai tuần, kiến thức bị ứ đọng,lúc trước cậu lên lớp lại không hiểu thầy cô giảng gì, nhưng lại là người dễ hài lòng, nhưng bây giờ bước vào giai đoạn học tập căng thẳng, Bùi Hướng Tước đành phải thay đổi tính dễ hài lòng của mình, thực tế hơn một chút, ngồi trên lớp chép bài trong vở ghi của An Tri Châu.
Tiết học buổi sáng đã qua phân nửa, Bùi Hướng Tước định tiếp tục chép bài, di động để trên bàn lại đột ngột vang lên. An Tri Châu để ý, không phải là điện thoại cũ, Bùi Hướng Tước đã đổi sang dùng smartphone.
Bùi Hướng Tước cúi đầu nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng hoảng hốt, bút trên tay rơi xuống sàn, lăn ra ngoài hành lang. Cậu vội vàng khom lưng xuống, có lẽ là do căng thẳng, mãi một lúc mới đứng dậy nhặt bút về.
Lúc quay lại nhìn, màn hình di động cũng đã tắt.
An Tri Châu nghiêng người, liếc nhìn Bùi Hướng Tước, cảm thấy cậu như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở phào.
Nhưng ngay sau đó, màn hình di động lại sáng lên. Bùi Hướng Tước cuống quýt cất bút vào trong cặp sách, nhìn thấy điện thoại reo và chỉ biết ngốc nghếch cầm chặt. Mãi đến khi giáo viên trên bục giảng phát hiện ra, cau mày định phê bình Bùi Hướng Tước vài câu, An Tri Châu mới bình tĩnh đưa tay ra, tắt điện thoại.
Nhưng người ở đầu giây bên kia vẫn cứ bám riết không tha.
Tay của Bùi Hướng Tước run rẩy, răn cắn chặt, cố gắng tắt máy. Nhưng cậu không còn tâm tư chép bài nữa, giống như bị rút cạn sức lực, yếu ớt gục xuống bàn, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc tiết cuối buổi sáng kết thúc, Bùi Hướng Tước đưa một mảnh giấy cho An Tri Châu, nói ở nhà có việc gấp, không thể ăn cơm cùng cậu ta, cậu phải về trước. An Tri Châu chưa kịp hỏi nguyên nhân, Bùi Hướng Tước đã nắm chặt điện thoại, chạy nhanh ra ngoài.
Bùi Hướng Tước chạy ra khỏi lớp, nhìn xung quanh, đâu đâu cũng là học sinh mới tan học. Cậu nhìn một lượt, mới đi đến khu rừng nhỏ cạnh hồ nhân tạo cũng xem như khá yên tĩnh, chốn sau một gốc cây lớn, Bùi Hướng Tước thở hổn hển, mở điện thoại lên.
Trong điện thoại không biết có bao nhiêu cuộc gọi cùng tin nhắn được gửi đến, không cần mở, Bùi Hướng Tước cũng biết nội dung là gì. Sau khi tổ công nhân kia giải tán, Bùi Định ngày nào cũng gọi điện thoại hay nhắn tin đến, ngoài việc mắng cậu ngu, còn muốn đòi tiền. Bùi Hướng Tước vẫn luôn lừa Bùi Định, cậu nói mình đã tìm được một công việc tạm thời miễn cưỡng có thể nuôi sống bản thân.
Bùi Hướng Tước thở dài, mở tin nhắn ra đọc. Cơn giận lần này của Bùi Định chắc cũng là do thiếu tiền, gửi cho Bùi Hướng Tước tối hậu thư, không cần Bùi Hướng Tước gửi tiền nữa, cậu phải lập tức trở về nhà.
Nếu như không về, hắn sẽ đến Trữ Tân bắt cậu về.
Bùi Hướng Tước hoảng hốt một lúc lâu, sắc mặt tái nhợt, trắng bệch như tờ giấy, một tay cầm chặt một hòn đá nhỏ, góc nhọn đâm vào da thịt, đau nhói, khiến cậu bình tĩnh trở lại. Ít nhất thì hiện tại, Bùi Định cũng không thể tới đây, cậu tự thuyết phục chính mình. Nghĩ một lúc lâu, đem hết những lời muốn nói lặp đi lặp lại trong đầu, mới có thể nói ra một cách trôi chảy.
Nhấn gọi một lúc, đầu dây bên kia lập tức tiếp máy, Bùi Định liên tục xả giận ở bên kia, mà Bùi Hướng Tước một cây cũng không hiểu.
Đợi đến khi Bùi Định hổn hển nói hết, Bùi Hướng Tước mới nghiêm túc mở miệng.
"Bố, bố không cần đến đây, tiền xe rất đắt, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi. Con sẽ về, đầu tháng bảy, con sẽ về."
Lúc nghe được những lời này, Bùi Định vô cùng hoảng sợ, Bùi Hướng Tước rất ít khi nói chuyện, cậu không hiểu người khác nói gì, cũng không thể nói được. Có lẽ là do đã quá lâu rồi Bùi Hướng Tước mới nói được một câu, Bùi Định nghe xong trầm mặc một lúc đã thật sự đồng ý.
Bùi Hướng Tước nghĩ, lúc đó cậu cũng đã thi xong, cậu sẽ về nhà một chuyến, nói chuyện tử tế với Bùi Định, cậu không tiêu tiền của Bùi Định cũng có thể đi học, chỉ cần Bùi Định đồng ý, cậu sẽ có thể quay về Trữ Tân. Nơi này có trường học, có An Tri Châu, có ngôi nhà ấm áp chỉ trong mơ mới có thể ở, còn có Lục thúc thúc.
Bùi Hướng Tước không nhìn thấy, An Tri Châu đứng sau lưng mình, thần sắc ngờ vực, cậu ta nghe rõ tiếng "bố" của Bùi Hướng Tước. Cô giáo Trương từng nói với cậu ta về tình trạng gia đình của Bùi Hướng Tước, mồ côi cha mẹ, là người địa phương, cho nên mới được trung tâm cứu trợ trẻ em giúp đỡ.
Vậy vì sao lại có cuộc điện thoại kia.
Mà ngay cả người đàn ông Bùi Hướng Tước gọi là Lục thúc thúc cũng vô cùng đáng ngờ.
An Tri Châu suy nghĩ một lúc, rồi lẳng lặng rời đi.
Sau khi dàn xếp xong mọi chuyện, Bùi Hướng Tước tạm thời thả lỏng, chuyên tâm ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ.
Buồi tối, sau khi Lục Úc trở về, lại snag nhà cậu nấu cơm, Lục Úc vừa đặt đũa xuống, Bùi Hướng Tước cũng vội vàng nhét nốt thức ăn vào miệng, bắt đầu thu dọn bát đũa.
Bởi vì động tác quá nhanh, Lục Úc cũng không kịp ngăn cậu lại, tay Bùi Hướng tước dính đầy mỡ, nhưng Lục Úc không chê, còn cầm tay cậu, cho dù bên tay áo anh dính vài giọt mỡ.
Anh nói: "Gấp thế làm gì? Để tôi dọn cho."
Bùi Hướng Tước vẫn không chịu bỏ xuống, nhỏ giọng cãi: "Lục thúc thúc làm việc cả ngày, về lại phải nấu cơm, đã mệt lắm rồi. Để tôi rửa bát cho."
Lục Úc nhíu mày, kéo tay cậu ra: "Không phải mấy hôm trước còn lo thi cử à, sao bây giờ lại thay đổi rồi? Nói cho tôi biết, chim sẻ nhỏ của tôi làm sao thế?"
Dù nghe bao nhiêu lần câu "Chim sẻ nhỏ của tôi", Bùi Hướng Tước vẫn đỏ mặt, tim đập nhanh, không tự chủ được mà nói thật.
"Tôi, tôi muốn ngoan hơn một chút."
Bùi Hướng Tước gục mặt xuống, cần cổ trắng ngần tạo ra độ cong tuyệt đẹp lại động lòng người.
Lục Úc giật mình, lúc đầu không suy nghĩ nhiều, mãi đến khi Bùi Hướng Tước dè dặt nói thêm câu nữa, trong đồng tử đen láy ánh lên tia chờ mong, gần giống như lấy lòng.
"Lần trước, Lục thúc thúc có nói..."
Anh từng nói, bởi vì cậu ngoan, nên anh rất thích.
Lục Úc gần như có thể im lặng bổ sung cho cậu nói còn dang dở của cậu.
Cậu muốn nói, cậu rất ngoan, nên hãy thích cậu nhiều hơn một chút.
Trái tim Lục Úc mềm mại lạ kỳ, có lẽ Bùi Hướng Tước không hiểu tình yêu là gì, nhưng cậu đã bắt đầu khao khát được người ta yêu thích.
Đây cũng là một dấu hiệu tốt.
Extra
Bùi Bùi: Lục thúc thúc, con của anh, nhất định sẽ rất ưa nhìn, thông minh, lại có năng lực, cái gì cũng...
Lục thúc thúc: Em sinh cho tôi một đứa à?
Bùi Bùi:??? Mình vừa nghe thấy gì vậy? Chắc nghe lầm rồi???? Nhất định là nghe lầm rồi!!!!
Sắp có biến rồi bà con ơi!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT