Lúc này trời đã bắt đầu có mưa nhỏ, đường trên núi ẩm ướt, mọi người vô cùng sốt ruột, nếu không cũng sẽ không có trường hợp học sinh bị ngã.
Mà Bùi Hướng Tước đi phía sau còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị xô đẩy, trượt chân ngã ra sau. Cậu rât gầy, cả người toàn bùn đất càng hiện lên vẻ yếu ớt, không hề có sức phải kháng, không thể tự mình phanh lại được, chỉ có thể để thân thể lăn xuống mấy vòng. May là đường núi không dốc, dọc đường cây cối sum suê, Bùi Hướng Tước trong lúc hoảng sợ đã túm được một thân cây, cuối cùng cũng dừng lại.
Cậu không ngừng thở dốc, chậm rãi ngồi dậy, dựa vào thân cây, tất thảy thanh âm tựa hồ đều bị tiếng mưa át mất.
Bạn bè trong lớp đa số đều chưa từng chứng kiến cảnh tượng dọa người như vậy, cả đám đều chết lặng, chỉ có mình An Tri Châu nhanh chóng chạy xuống, run rẩy định chạy đỡ Bùi Hướng Tước lên, đáng tiếc chân cậu ta mềm oặt không có sức, thế là bị một bạn nam khỏe mạnh kéo lại: "Cậu đừng đi xuống."
An Tri Châu lúc này đã mất bình tĩnh, giật tay cậu ta ra.
Bạn học bình thường không ưa gì cậu lắm cũng đứng ra: "Thật đấy, cậu đừng xuống, chân cậu không có sức, không giữ được cân bằng, lại ngã xuống thì biết làm sao."
Một cô giáo đi phía trước chen giữa đám người đi xuống, vội vã chạy tới, thanh âm gay gắt: "Có chuyện gì? Đằng sau có chuyện gì?"
"Có bạn bị ngã."
Mấy thầy cô theo đoàn cũng là lần đầu gặp phải tình huống này, trong lòng vô cùng căng thẳng, chỉ có thể khẩn cấp nhờ một thầy giáo và một bạn nam cao to trong lớp đi xuống tìm kiếm, đưa Bùi Hướng Tước lên.
Hai người cẩn thận bước trên bùn lầy, dọc theo sườn núi đi xuống, mấy học sinh đứng phía trên soi đèn pin xuống, cũng chẳng để tâm việc điện thoại có thể bị ướt, chỉ muốn giơ thật cao lên để dễ dàng tìm người.
May là vận may của bọn họ cũng không tệ, bình an đưa được Bùi Hướng Tước lên, thương thế của Bùi Hướng Tước thoạt nhìn cũng không quá nặng, thầy giáo còn chưa kịp hỏi gì cậu đã nói: "Em, em không sao, chỉ cần đỡ em một chút, em có thể đi được."
Hai người ngẩn ra, kéo tay Bùi Hướng Tước lên quàng qua vai, đưa cậu đi. Bùi Hướng Tước không nghe được câu hỏi của thầy giáo, chỉ đành cúi đầu, hao hết sức lực vào việc nhịn đau, cố gắng đứng vững. An Tri Châu biết ý, đi lên nói cậu không nói gì thì chắc là không sao.
Thầy cô cũng không hỏi nữa, hiện tại cũng không thích hợp để dừng lại lâu, nhanh chóng đến chỗ sắp xếp dừng chân mới là chuyện quan trọng, đến đó rồi mới có thể kiểm tra kỹ càng.
Bùi Hướng Tước được mọi người luân phiên dìu đi cả đoạn đường. Lúc mới ngã, không cảm thấy quá đau, chỉ có choáng váng và sợ hãi. Đến tận lúc này, toàn thân cậu mới bắt đầu ẩn ẩn đau. Bùi Hướng Tước mặc dù cũng được xem như một người rất giỏi chịu đau, nhưng với cơn đau dồn dập đến từ khắp nơi trên cơ thể thế này, thì cậu phải nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống để đi tiếp. Cậu vừa đi, vừa cảm thấy cẳng chân ướt đẫm, không phải cảm giác bùn và nước mưa bắn lên da mà là một loại chất lỏng ấm ấm mà đau rát.
Chắc là chảy máu rồi, Bùi Hướng Tước nghĩ, nhưng không nói ra.
Đường đi rất dài, như cũng sẽ có điểm cuối. Các thầy cô bên này đã được báo tin từ lâu, sớm đã đứng trước cửa chờ mọi người, nghe nói có học sinh bị ngã, còn bị thương, thì sợ hết hồn, nhanh chóng mượn chủ nhà hộp cứu thương.
Nhưng học sinh bên này lại có phần không vui, chẳng hiểu sao cái lớp xui xẻo không có chỗ ở lại đến chỗ này, khiến nơi trọ của bọn họ bị thu nhỏ lại gấp đôi, ở tạm cũng không thoải mái.
Lúc tới nơi, đứng dưới ánh đèn, mọi người mới thấy quần của Bùi Hướng Tước đỏ một mảng. Sau khi kiểm tra, mới phát hiện ra đùi phải của cậu bị thương, còn rất nghiêm trọng, chắc là bị phiến đá hay cành khô rạch một đường, thoạt trông khiến người ta giật mình. Nhưng miệng vết thương không sâu, chỉ là do đi đường, máu dần đông lại, khô thành một đường.
Bùi Hướng Tước dáng vẻ thanh tú, lại thông mình, lúc bị thương biết kiềm chế, khiến các giáo viên đau lòng vô cùng, ba chân bốn cẳng đưa cậu về phòng. Bởi vì không có thầy thuốc cũng chỉ có thể sơ cứu qua loa, dùng băng vải băng bó lại miệng vết thương, đợi ngày mai xuống núi sẽ đưa cậu đến bệnh viện.
Đợi đến khi mọi người đều tản đi hết, chỉ còn lại một mình An Tri Châu ở lại chăm sóc, Bùi Hướng Tước mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Bên cạnh có quá nhiều người vây quanh, khiến cậu vô cùng lúng túng. Cậu mới tắm qua một lần, gội sạch đầu, nhưng da thịt không hồng hào mà trắng bệch do thiếu máu, bờ môi mím chặt không có một chút huyết sắc nào, trông vô cùng đáng thương.
An Tri Châu ngồi ở trên giường cậu, nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày, tay cầm giấy bút, viết một câu nhưng lại gạch đi, viết lại không được liền đổi sang mặt bên kia, cuối cùng trên giấy chi chít câu chữ bị xóa đi.
Lúc đưa đến trước mặt Bùi Hướng Tước chủ còn lại một câu: "Cần gì cứ nói với tớ."
Bùi Hướng Tước cầm lấy tờ giấy, cười với cậu, viết lại: "Đươc, vậy cậu có thể ra ngoài một chút không, tớ muốn gọi điện thoại.
An Tri Châu ra khỏi phòng, Bùi Hướng Tước nhìn đồng hồ, cũng gần đến giờ rồi, liền gọi điện thoại cho Lục Úc.
Dù cậu có muốn giả như không có chuyện gì xảy ra nhưng lại không đủ sức lực, giọng yếu xìu, chưa được hai câu Lục Úc đã nhận ra sơ hỏi.
Lục Úc thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Giọng em nghe chẳng có chút sức lực nào.
Bùi Hướng Tước nằm nghiêng ngả trong chăn, đùi phải để ra bên ngoài, không dám động đậy, đành phải nói: "Hôm nay leo núi quá mệt."
Cũng rất đau.
Cậu không muốn nói cho Lục Úc biết chuyện này, sợ anh lo lắng, nhưng vì đau quá, lại không nhịn được hừ nhẹ, giống như muốn biểu đạt bất mãn trong lòng. Lục Úc nghe xong tâm mềm nhũn, nhịn không được an ủi: "Chờ em leo núi xuống, hai ngày nữa tôi sẽ về, đưa em đi ăn được không?"
Bùi Hướng Tước nghĩ một láy, cuối cùng vẫn dùng giọng điệu mong đợi cẩn thận hỏi: "Là, là bánh kem sao?"
Lục Úc im lặng, tàn nhẫn trả lời: "Không phải."
Bởi vì quá mệt mỏi, hôm nay cậu chỉ hát một lần bài "hai con hổ" liền buồn ngủ. Lục Úc an ủi cậu vài câu, mới cúp máy.
An Tri Châu vào phòng được một lúc, Bùi Hướng Tước cũng không rên tiếng nào, cậu ta cũng leo núi cả ngày, toàn thân mệt rã rời, được Bùi Hướng Tước khuyên giải vài câu mới chịu nằm lên giường.
Bùi Hướng Tước nằm trên giường, mắt trợn tròn nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc nãy nói chuyện với Lục Úc, cậu rất vui vẻ, vui đến mức quên đi cơ thể đau nhức của mình, nhưng trong đêm tối tĩnh lặng, cơn đau lại tập kích, khiến cậu cảm thấy chỗ nào cũng đau, đặc biệt là đùi phải, giống như đốm lửa bùng lên vậy.
Cậu nhịn không được xoay người, rất nhớ nhà, rất nhớ Lục thúc thúc.
Trời mưa cả đêm, sáng hôm sau không những không ngớt, mà còn càng lúc càng lớn, giống như sắp có đại hồng thủy vậy. Loại thời tiết này rất hiếm thấy, đường xuống núi quá nguye hiểm, cho nên không thể trở về. Vết thương của Bùi Hướng Tước cũng không có cách nào xử lý.
Mấy thầy cô cùng bạn bè thân thiết luân phiên đến thăm cậu, đều khuyên cậu nên nghỉ ngơi, khi nào mưa ngớt sẽ lập tức xuống núi.
Bùi Hướng Tước tính cách tốt, gặp chuyện cũng không khóc nháo, càng khiến người ta đua lòng. Thực ra các thầy cô đã lén hỏi giáo viên chủ nhiệm của cậu số điện thoại của phụ huynh, việc này nhất thiết phải báo cho phụ huynh biết, nhưng lại nhận được thông tin bố mẹ cậu đều đã qua đời, được trung tâm cứu trợ trẻ em đưa tới đây học, nên cũng không hỏi gì nữa.
Đêm qua do mất máu và đau đớn, Bùi Hướng Tước cứ trăn trở không ngủ được, tới giữa trưa, vừa mệt vừa buồn ngủ, nên mới thiếp đi.
An Tri Châu ngồi bên cạnh tiện thể quan sát tình hình của Bùi Hướng Tước, cậu đã ngủ rất lâu rồi. Cậu ta đưa tay lên giém chăn, vô tình đụng vào bàn tay nóng hầm hập Bùi Hướng Tước, vén chăn lên, khuôn mặt câu đỏ bừng, hơi thở cũng nóng bỏng.
Trong lòng An Tri Châu cả kinh, e rằng Bùi Hướng Tước lên cơn sốt, vừa định ra ngoài thương lượng với thầy cô thì điện thoại của cậu reo lên.
Tên trên màn hình hiển thị ---- Lục thúc thúc.
An Tri Châu do dự một lúc, vẫn nhấn nghe, nhỏ giọng đi ra ngoài hành lang.
Cậu ta nghe thấy một giọng nam thân thiết ôn nhu ở đâu dây bên kia gọi "A Bùi." Nhưng khi cậu ta vừa mở miệng, thanh âm người kia lập tức lạnh xuống: "Cậu là ai? Bùi Hướng Tước đâu?"
An Tru Châu nghe vậy liền giật mình, nhưng cậu so với nhưng người bạn đồng trang lứa khác cũng coi như là người bình tĩnh liền trả lời: "Tôi là An Tri Châu, bạn học của Bùi Hướng Tước, cậu ấy đang ngủ."
Lục Úc biết cậu ta, nhưng thái độ vẫn không hề chuyển biết: "Em ấy có chuyện gì?"
Không bình thường, chim sẻ nhỏ của anh sẽ không ngủ vào giờ này. Lục Úc biết, lúc này gọi điện thoại cho cậu, cũng đúng vào lúc cậu xuống núi, đã về đến nhà.
An Tri Châu bụm tay che điện thoại lại, nhỏ giọng nói: "Hôm qua lúc lên núi, cậu ấy không cẩn thận bị ngã, chân còn bị thương giờ đang nghỉ ngơi."
Dừng một chút, cậu ta lại nói thêm một câu, giọng điệu vô cùng lo lắng: "Ở đây không có bác sỹ. Nhưng lúc nãy tôi kiểm tra thì cậu ấy hình như đang sốt."
Sau đó, An Tri Châu kể lại vắn tắt chuyện hôm qua một lần.
Thanh âm của vị Lục thúc thúc này vô cùng lãnh lùng, giống như rất lo lắng, dặn cậu ta một câu: "Vậy nhờ cậu chăm soc em ấy, bác sỹ sẽ lập tức đến ngay."
Lục Úc cúp máy. Chim sẻ nhỏ của anh hôm qua bị thương, còn mất máu, lúc nói chuyện thanh âm chẳng có chút sức lực lại, nhưng anh lại không phát hiện ra.
Hiện tại, anh không muốn nhìn thấy vết thương của Bùi Hướng Tước, vừa nghĩ đến thôi là trái tim bắt đầu điên cuồng, nhưng anh vẫn khắc chế chính mình, cố tỉnh táo lại, gọi điện.
Trữ Tân mưa lớn, đường lên núi vô cùng nguye hiểm, nhưng chỉ cần ra giá cao ắt sẽ có bác sỹ đồng ý đến khám bệnh.
Năm phút sau, có một vị bác sỹ đồng ý lên núi, cấp dưới của Lục Úc cũng đi cùng, đến kiểm tra cho Bùi Hướng Tước.
Mà Lục Úc hiện tại đang đặt vé may bay.
Anh phải đến đưa chim sẻ nhỏ của anh về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT