Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh đi bộ bên trong sân trường, bởi vì tướng mạo của anh quá xuất sắc, khiến cho dọc theo đường đi đưa tới không ít ánh mắt.
Sa Nặc Nhân có chút bận tâm, "Tôi nói cho anh biết này, tính khí của Đồ Tân lão sư không quá tốt, anh chỉ là đến nhìn qua, cũng đừng có trêu chọc hắn, tôi không muốn trở thành học sinh lọt vào danh sách đen của hắn."
Xích Linh nói, "Sợ ông ta như vậy?"
Sa Nặc Nhân buồn bực nói, "Đương nhiên rồi, anh chưa từng thấy, hắn mắng học trưởng lớp cao cấp đến tìm hắn không khác một đống phân, khiến học trưởng xấu hổ và giận dữ cũng không có đến tìm hắn lần nữa."
Xích Linh nghe cậu nói như vậy, bỗng có điểm mong đợi, mặc dù có rất nhiều chỗ không phù hợp, nhưng cái tính xấu này lại thật giống.
Cũng đúng lúc, Sa Nặc Nhân đi được nửa đường liền gặp Đồ Tân lão sư, hắn đang chuẩn bị đi thông báo cho học sinh chuyển sang một phòng thực hành khác lớn hơn, vừa vặn gặp Sa Nặc Nhân, liền đem việc này giao cho cậu.
Sa Nặc Nhân căng thẳng đứng thẳng lên, "Vâng, ta lập tức đi thông báo."
Đồ Tân cười cười, thời điểm rời đi cố ý liếc mắt nhìn Xích Linh một cái.
Xích Linh luôn luôn quan sát hắn, thấy hắn muốn đi, liền mở miệng, "Mạch Quân Đình."
Thân hình Đồ Tân đang rời đi cứng đò một chút, bước chân không ngừng, cũng không quay đầu lại, cứ như vậy ly khai, nhưng hắn cứng ngắc không thoát khỏi đôi mắt của Xích Linh.
Nội tâm Xích Linh một trận mừng như điên, anh khả năng thật sự đã tìm được.
Sa Nặc Nhân hỏi, "Mạch Quân Đình là ai?"
"Hắn là bạn tốt lâu năm của Nam Cẩn." Xích Linh nhìn về phía Sa Nặc Nhân, "Giúp ta một việc, ta nghi ngờ hắn đeo mặt nạ da người. Cậu tìm cơ hội xem sau tai hắn có phải có một chỗ nhô ra hay không?"
Sa Nặc Nhân nhất thời trở nên hưng phấn, "Hắn là Nam Cẩn đại sư sao?"
"Vẫn chưa chắc chắn, bất quá có thể đúng, ta cần cậu đi xem một chút coi hắn có phải đang đeo mặt nạ." Xích Linh nói.
"Được, cứ để tôi lo." Sa Nặc Nhân vỗ vỗ ngực bảo đảm.
Sa Nặc Nhân chạy về phía phòng học, thông báo các đồng học mang linh kiện chuyển sang nơi khác.
Lớp bọn họ tới sớm, đem thiết bị cần thiết đều bày ra, hòm linh kiện cũng chuẩn bị tốt, sau đó đều tụ tập lại một chỗ tán gẫu.
Cũng không lâu lắm, học sinh lớp 1 ban chế tạo cơ giáp cũng lục tục tới đây. Học sinh lớp R lập tức ngừng lại, có học sinh lớp 1 lại đây cùng Sa Nặc Nhân chào hỏi, coi như Sa Nặc Nhân bây giờ là người bình thường, bọn họ cũng không dám công khai đắc tội, dù sao công ty Sa gia cũng chuyên sản xuất cơ giáp, cơ hồ chiếm lĩnh một nửa thị trường cơ giáp, bọn họ học chuyên chế tạo cơ giáp, sau khi tốt nghiệp rất có thể sẽ nhận lời mời tói công ty nhà cậu, cho nên không dám đắc tội.
Sa Nặc Nhân cũng biết nguyên nhân này, coi như những người lại đây chào hỏi với cậu một cái cũng không quen biết, cũng có thể nhìn ra thái độ xem thường của bọn họ, Sa Nặc Nhân cũng không có thể hiện ra thái độ phản cảm, vẫn luôn nhàn nhạt.
Có một bạn học sau khi cùng Sa Nặc Nhân chào hỏi, nói rằng, "Đừng để ý, kỳ thực làm người bình thường rất tốt, tôi có lúc cũng sẽ nghĩ, không bằng là người bình thường thôi, áp lực cũng sẽ không lớn như vậy. Năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn, cũng càng phiền lòng."
Học sinh lớp R vừa nghe, liền tức giận đến nghiến rang. Đây là khoe khoang! Đây chắc chắc là khoe khoang!
Bất quá Sa Nặc Nhân cũng không có nổi giận, chỉ là mỉm cười nhàn nhạt, "Vậy thì cực cho cậu biết lắm khổ nhiều rồi."
Người bạn kia cũng không nghe ra lời này là tốt hay xấu, thỏa mãn cười rời đi.
Học sinh lớp R đều mang tâm lý cười nhạo, mắng cậu ngớ ngẩn.
Ngoài cửa truyền đến một trận rối loạn, một nhóm nhỏ vây quanh một người bước vào, Vưu vừa thấy người kia liền co rúm lại cúi thấp đầu.
Không sai, tên kia chính là người được Hoắc Đốn gia tộc chọn lựa, thiên tài năm nhất ban chuyên chế tạo cơ giáp Mio.
Hắn dương cằm từ cửa chính đi tới, vừa nhìn thấy học sinh lớp R đứng tập trung phía gần bục giảng, lập tức mất hứng.
"Vị trí của lớp R các ngươi không phải đã được sắp xếp ở phía sau sao? Như thế nào lại chạy đến phía trước?" Mio không cao hứng nói.
Lâm Hàm chính là đang ăn đồ ăn vặt, vừa nghe lời này liền không vui, "Lớp ta tại sao lại phải ở phía sau a? Chúng ta tới trước, hàng trước là của chúng ta."
Mio xì cười một tiếng, "Các ngươi? Giao lưu học tập giao lưu học tập, lớp 1 chúng ta nguyện ý lại đây khai diễn cho các ngươi xem, là phúc khí của các ngươi, ngươi muốn chúng ta ở phía sau, là muốn thể hiện cho chúng ta xem sao?"
Lâm Hàm không nhượng bộ, "Giao lưu học tập giao lưu học tập, là trao đổi học hỏi lẫn nhau, ai quy định các ngươi là đến phô diễn cho chúng ta nhìn? Nếu như muốn xem năng lực, chúng ta xem đạo sư lớp ta là được, chẳng lẽ các ngươi so với đạo sư lớp chúng ta còn lợi hại hơn sao?"
Đồ Tân lão sư tính tình cổ quái, người toàn học viện đều biết, Mio coi như chướng mắt Đồ Tân lão sư, cũng không dám nói ra.
"Hừ, có thể có bao nhiêu bản lĩnh? Chuyên duy tu liền cẩn thận dạy duy tu, lại nhất định
muốn dạy chế tạo cơ giáp cái gì, thật sự có cái năng lực kia sao, vậy tại sao không tới ban
chuyên chế tạo cơ giáp nhậm chức?" Mio biết điều không có nghĩa là người theo bên
cạnh hắn cũng biết, lập tức có người không giữ mồm giữ miệng nói ra câu này.
Lam Thanh đột nhiên nói, "Ai nha, quên bật ghi âm, cần phải thu lại để cho Đồ Tân lão sư
đến nghe một chút."
Học sinh lớp R lập tức la hét buộc người kia phải lặp lại lần nữa, bọn họ đã chuẩn bị kỹ
càng ghi âm, khiến tên đó tức giận đến sắc mặt đỏ lên.
Mio buồn bực nói, "Chuyển tới phía sau đi, nơi này là chỗ của chúng ta!"
Ngay lúc này, tiếng ầm ĩ đột nhiên ngừng, tất cả mọi người nhìn về phía cửa. Một người
thiếu niên xuất hiện ở cửa, trên bả vai của hắn có một con Tường Vân Tích nằm úp sấp,
đang dùng hai con mắt tối đen nhìn qua mọi người.
Người tới không phải ai khác, chính là nhân vật huyền thoại năm nhất năm nay An Kỳ,
người có giá trị tinh thần lực vượt qua 90. Bởi vì bản thân An gia là gia tộc chế tạo cơ
giáp, nên nhiều người nhìn trúng giá trị tinh thần lực cao của hắn, nhưng đều chưa thành
công, bằng không, người được Hoắc Đốn gia tộc kéo về không pjair là Mio mà là An Kỳ.
An Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thời điểm nhìn thấy Sa Nặc Nhân, ánh mắt
của hắn dừng lại, gật gật đầu xem nhu chào hỏi. Nhìn thấy vị trí phía trước trống không,
liền tự giác bước tới phía sau.
Học sinh lớp R đều cảm thấy được, An Kỳ người này không sai, ít nhất không có tranh vị
trí của bọn họ.
Nếu lão đại năm nhất ban chuyên chế tạo cơ giáp An Kỳ đều không nói gì, Mio cũng
không thể làm gì khác ngoài im miệng, căm giận hướng về phía sau đi đến, thòi điểm đi
ngang qua lớp R, còn cố ý đá ngã linh kiện của một tổ đồng học.