Ngủ một giấc đến tận 4 giờ sáng, Nam Liệt mới từ từ tỉnh giấc.
Anh mở cặp mắt sâu thăm thẳm của mình ra, hiện ra trước mặt anh là khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Mạc đang bình thản chìm vào trong giấc ngủ say.
Trên người cô mặc váy ngủ mỏng xa-tanh màu trắng, mái tóc dài màu nâu được xoã xuống vén sang một bên để lộ xương quai xanh xinh đẹp và cặp ngực to tròn hiện ra ngoài cổ áo rộng tùng thình của cô.
Nam Liệt nhìn thấy cảnh xuân xanh trước mắt, yết hầu anh bất giác di chuyển lên xuống.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Nam Liệt chợt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Tay anh nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ chỉ thuộc về riêng anh.
Một cảm giác như trên thế gian này chỉ cần có Hàn Mạc bên cạnh, thì mọi chuyện đối với anh đều không quan trọng.
Cái gì gọi là tiền tài, quyền lực, danh vọng và kể cả thù hận đối với anh đều như gió thoảng mây trôi.
Trong giấc ngủ say Hàn Mạc cảm giác được có gì đó đang sờ lên mặt mình, cô liền mở mắt thật to nhìn Nam Liệt.
Lúc này khuôn mặt anh tuấn của anh nhìn vào thật mê người.
Nụ cười hạnh phúc làm khuôn mặt anh tỏa sáng như những vì sao trên bầu trời.
"Em đã tỉnh."
Nam Liệt nói xong liền khom xuống đặt lên trán của Hàn Mạc một nụ hôn thâm tình.
Hàn Mạc nhắm mắt lại nép sát khuôn mặt thanh tú của mình vào lồng ngực ấm áp của anh.
Tay Nam Liệt yêu thương vuốt ve mái tóc dài màu nâu mịn màng của cô.
"Hàn Mạc, em về thành phố S sống với anh nhé."
Trong lòng Nam Liệt rất mong Hàn Mạc có thể ở bên cạnh anh.
Nam Liệt thầm nghĩ nếu Hàn Mạc là người phụ nữ bình thường thì tốt biết bao.
Cô không cần phản gánh nặng trên vai một trách nhiệm to tát đến như vậy, có thể thảnh thơi làm một người vợ hiền một người mẹ tốt.
Nam Liệt liền nhếch môi cười nhẹ, anh tự cười giễu bản thân của mình.
Anh lại không thích những người phụ nữ yếu đuối như vậy.
Anh thích một Hàn Mạc lạnh lùng bá đạo, một Hàn Mạc ương ngạnh bướng bĩnh.
Một Hàn Mạc vô tình tàn nhẫn, ngoài lạnh trong nóng.
Hàn Mạc nhìn vào khuôn mặt tràn đầy hy vọng của Nam Liệt đang nhìn mình, cô không nở nói lời từ chối.
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút rồi mới nói.
"Được!."
Nam Liệt nghe cô nói vậy trong lòng vui đến khó tả, anh đột nhiên ngồi bật dậy ôm Hàn Mạc thật chặt vào lồng.
Hàn Mạc nhìn thấy nét mặt nhăn nhó vì đau của Nam Liệt, trong lòng lo lắng.
Cô vội vàng đẫy Nam Liệt ra, Hàn Mạc khẩn trương xoay nguời Nam Liệt lại, cô vén áo ngủ của anh lên kiểm tra lại vết thương trên vai của anh.
"Anh không sao, em đừng lo."
Nam Liệt nhìn nét mặt khẩn trương của Hàn Mạc, trong lòng anh hiện lên niềm hạnh phúc khó tả.