Từ cổng chính đi vào, Minh Hạo ngước nhìn về phía trước, đó là biệt thự rộng lớn khang trang, xung quanh là trồng cây cỏ, con đường được lát gạch nền xanh, mọi thứ xung quanh được trang trí rất gọn gàng ngay ngắn, nhìn rất xanh sạch đẹp, hắn than tiếc, qua ngày hôm nay nửa thôi, ngày mai căn biệt thự trở thành phế tích rồi.

“Đáng tiếc, các ngươi dám nhục mạ Linh Nhi của ta, tất cả phải trả giá đặt việc này, bao gồm cửu tộc dòng họ tổ tiên ngươi, tất cả đều phải chết!” Ánh mắt Minh Hạo lạnh như băng, khi nói ra, ánh mắt hắn không có một tia thay đổi, không có thương hại hay đồng tình, chỉ có lạnh giá, sát cơ, cùng vô tình, như là mạng người như cỏ rác, không đáng giá trước mặt hắn một đồng vậy.

Hai mắt Minh Hạo đột nhiên thay đổi, chỉ thấy hai mắt hắn biến thành màu tím, Đôi mắt gồm 6 vòng tròn đồng tâm xung quanh, nhìn kỳ dị mà lại cao quý, sau đó Minh Hạo hai tay trái phải làm cái ấn quyết liên tục, vài giây sau, hắn hét lên:” Súc sanh đạo”

Sau đó, hắn cúi người, hai tay ấn xuống dưới đất.

“Bồng!” Dưới đất đột nhiên xuất hiện nhiều phù chú đen như mực, sau 0,5 giây, biến thành khói trắng, làn khói bắt đầu lan tỏa xung quanh nơi hắn ấn xuống.

Một giây sau, khói trắng tan đi, để lại 6 con quái vật khổng lồ cùng lúc xuất hiện: một con Chó lông xám, một con chim mỏ dài, một con tê giác, một con tắc kè, một con bò rừng và cuối cùng là một con gấu trúc.

Bọn chúng đều có 3 điểm chung giống nhau: thứ nhất, bọn chúng hình thể đều khỗng lồ, thứ hai, bọn chúng trên người bị cắm đầy cây sắt, thứ ba, bọn chúng ánh mắt như Minh Hạo, đều màu tím kỳ dị, xung quanh có 6 vòng tròn đồng tâm.

Minh Hạo nhìn thấy từng con quái thú xuất hiện trước mặt mình, trong nội tâm vui vẻ, rốt cuộc có thể thử nghiệm chiêu này thoải mái rồi.

“Đi đi, giết hết tất cả những người trong biệt thự cho ta, già trẻ gái trai giết sạch! ” Minh Hạo ý niệm truyền vào 6 con quái thú khổng lồ.

Y như nghe hiểu ý niệm Minh Hạo, 6 con quái thú cùng lúc phân tán ra bốn phương sáu hướng tấn công.



Bên trong biệt thự Thằng gia… trong phòng khách đều tụ tập tất cả sức mạnh của Thằng gia, có 6 người đang ngồi, bốn vị lão giả, là bốn vị lão tổ hiện tại còn sống của Kim gia một người nam tử trung niên tên là Thằng Mạc Hỉ là gia chủ hiện tại của Thằng gia, cuối cùng còn một vị còn lại là một mỹ phụ khuôn mặt tinh xảo, ngực to mà trắng như tuyết, cái mông nóng nảy nhô ra, thả mái tóc đen dài sau lưng không bị trói buột, vị mỹ phụ này chính là mẹ của Thằng Tùng Sơn, tên là Khuyết Hiên Ngọc.

Mà vị mỹ phụ Khuyết Hiên Ngọc thì hiện không mặc quần áo, nàng hoàn toàn lõa thể, phía dưới mảnh thần bí rừng rậm như ẩn, như hiện ra,hai chân quỳ gói dưới đất, miệng đang ngậm thứ ** mà đàn ông nào cũng có **. Người trung niên nhắm mắt ngồi trên ghế, hưởng thụ Khuyết Hiên ngọc thổi sáo cho mình.

Mà bốn vị lão giả kia làm như không thấy cảnh này, vẫn cười nói bình thường, hiển nhiên đã quá quen thuộc rồi.

Lúc này một vị lão giả bên trong quay đầu nhìn người trung niên hỏi: “Hôm nay là ngày Tùng Sơn báo danh học viện đúng không con?”

Thằng Mạc Hỉ đang ngồi hưởng thụ, nghe cha hỏi lập tức gật đầu đáp: “Vâng, hôm nay là ngày Tùng Sơn vào trường báo danh, chắc chắn hôm nay nó sẽ làm chấn động toàn trường cho coi.” Trong giọng nói hắn vô cùng tự hào, vì khi nhỏ,Thằng Tùng Sơn đã được trắc nghiệm, hiện ra được thiên phú 10 tinh, thuộc về loại 1.000.000 có một Tuyệt Thế Thiên Tài.

Lão già nghe vậy, hắn cũng là tự hào đứa cháu trong gia tộc, gia tộc bọn hắn đợi hơn 50 năm rồi mới xuất hiện loại thiên phú như vậy, hắn hài lòng nói: “Ừ, vậy vài ngày nửa tổ chức tiệc mừng mới được, à ngươi qua nhà họ Ngọc cầu hôn chưa?”

Thằng Mạc Hỉ gật đầu cười nói: ”Đã, bọn hắn đáp ứng yêu cầu gả vị Ngọc Dung Nhân cho Tùng Sơn rồi” trong giọng nói vô cùng đắc ý, phải biết, Ngọc gia chủ khi thấy hắn như chó vảy đuôi mừng chủ đồng dạng, hơn nửa, hắn vừa nói muốn Ngọc Dung Nhân gả cho con trai hắn, liền tên Ngọc gia chủ không chút do dự đồng ý, rất nhanh hai bên định ra ngày hôn lễ…

“Kẹt” Thằng Mạc Hi đang nói chuyện, bất ngờ cửa phòng mở ra, nhìn thấy chạy vào là một vị trung niên nam tử, đột nhiên bị một tên người hầu làm ngắt giữa chừng, còn có nhìn thấy vợ hắn trần chuồng, hắn cảm thấy trong nội tâm vô cùng ghen tức, như là bị người cắm sừng đồng dạng, sắc mặt hắn tức giận, trong mắt hiện lên sát cơ nồng nặc, hừ lạnh một tiếng nói: “Chết!”

Sau đó, hắn tay tụ một đoàn năng lượng nhỏ màu trắng trên tay, sau đó bắn về phía tên trung niên.

“Phốc Phốc” Tên trung niên bị Thằng Mạc Hỉ bắn trúng, ho ra máu hai cái, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

“Hi tử, ngươi đừng kích động, nghe xem hắn nói gì?” Lão già kia thấy cảnh vậy, hơi nhíu mày nói.

“vâng cha!” Thằng Mạc Hỉ nghe vậy cũng là nhịn xuống loại cảm xúc giết người, sau đó hắn quay lại nói với người trung niên: “Có chuyện gì quan trọng thì nói. Nếu không…ngươi có thể đi chết!.”

Nghe vậy người trung niên cắn răng nhẫn nhịn chịu đau, đầu đầy mồ hôi, la lớn nói ra: ” Nguy rồi gia chủ, biệt thự có kẻ địch tấn công!”

“Kẻ địch tấn công?” nghe người trung niên nói, tất cả mọi người trong phòng đều dại ra, kể cả vị mỹ phụ đang thổi sáo kia cũng là ngừng lại, ngẩn đầu lên, quay đầu nhìn vị trung niên kia, trong ánh mắt toát ra nghi ngờ.

100 năm nay, Thằng gia chưa bao giờ có kẻ địch tấn công, mà hôm nay lại toát ra kẻ địch tấn công vào thẳng hang ổ của Thằng gia, chuyện này vô cùng khó tin.

Sở dĩ 100 năm nay không ai dám tấn công Thằng gia, bởi vì bên trong gia tộc có ba vị đẳng cấp Anh Hùng lão tổ, 40 danh đẳng cấp Vương Giả tọa trấn, đội ngũ kinh khủng như thế, thì rất ít người dám tấn công, mà bởi vậy trong tộc nhiều cường giả tọa chấn, cho nên bọn hắn mới được liên bang nhân loại bầu chọn làm quản lý, bảo vệ khu cấp 7.

Muốn làm quản lý hành tinh nào đó, rất dễ, chỉ cần bên trong hành tinh đó tất cả gia tộc đấu nhau, gia tộc nào mạnh nhất thắng hết các gia tộc khác còn lại, là được bầu tròn làm quản lý hành tinh.

Mà làm quản lý hành tinh, trách nhiệm thứ nhất là bảo vệ khu vực, thứ hai là quản lý khai thác mỏ ruby hàng năm dâng lên số lượng nhất định cho liên bang nhân loại.

Hiện tại nghe được kẻ địch đột kích cũng là đều nghi ngờ, Thằng Mạc Hỉ tức giận đứng dậy sát cơ hiện, hùng hổ nói: “ Kẻ nào ăn mật gấu dám tấn công Thằng gia, ta muốn diệt cửu tộc bọn hắn!”

Mà 4 vị lão già khác cũng là trên mặt hiện lên tức giận không kém, không nghĩ lại có kẻ to gan lớn mật dám tấn công Thằng gia a.

“Ầm ầm ầm” bức tường đổ sập xuống, sau đó chỉ thấy vị trung niên đang nằm trên mặt đất, đột nhiên bị một cái chân khổng lồ đạp tới, không kịp né tránh liền cả thân thể hắn bị bàn chân khổng lồ dậm xuống, nát bấy thành bánh thịt.

Xuất hiện trong tầm mắt là một con tê giác khổng lồ, cắm đầy mình cây sắt, mà con tê giác này rất lạ, nó sở hữu hai con mắt màu tím nhìn rất kỳ dị.

Bốn vị lão giả thấy vậy sắc mặt đột biến, theo bản năng hoảng sợ kêu lên: “Hung thú không gian!”

Hung thú không gian, là những con quái vật chu du ngoài vũ trụ, bọn chúng có hình thể khổng lồ, lấy mọi thứ làm thức ăn khi đói bụng, kể cả lấy hành tinh làm thức ăn, những con quái vật này vô cùng khủng khiếp, một con tuổi ấu thơ phải là có mười người tu vi Vương Giả đỉnh phong mới đánh chết nổi, mà một con cỡ trưởng thành thì phải mười vị Anh Hùng hoặc một vị Truyền Kỳ mới đánh lại hắn.

Cũng may, mõi lần ngủ say rất lâu từ 100- 200 năm mới tỉnh lại đi tìm thức ăn, mà hung thú không gian lại là rất hiếm gặp, không ai biết bọn chúng từ đâu xuất hiện, mà mọi người nghiên cứu phán đoán, có thể bọn chúng sinh ở một nơi vũ trụ tận cùng…



Con tê giác chạy như điên về phía bọn người Thằng Mạc Hỉ, cái sừng nhọn của nó đâm về phía trước.

Trong phút chốc, đã chạy tới trước người Thằng Mạc Hỉ, chỉ còn vài cách mét là đụng vào.

Lập tức bốn vị lão giả cũng là động, bốn người Anh Hùng đẳng cấp cùng nhau ra tay, đánh về phía thân thể của con tê giác.

“Keng keng keng keng!” như tiếng kim loại vang lên, lớp ngoài da tê giác bị bốn bị Anh Hùng cấp đánh trúng không một chút thương tổn, có thể thấy được lớp da con tê giác vô cừng cứng rắn khó mà bị phá vỡ.

Rốt cuộc, con tê giác đã ủi tới trước người Thằng Mạc Hỉ, Thằng Mạc Hỉ thấy bốn vị lão tổ cùng lúc đánh vào thân thể con tê giác, vậy mà không si nhê gì, lập tức vẻ mặt hoảng sợ, hắn biết bốn vị lão tổ mạnh đến thế nào, vậy mà cùng lúc đánh vào con tê giác không gây chút vết thương, thậm chí vết thương nhỏ.

Nếu mà hắn bị con tê giác cái sừng đâm trúng, dù không chết cũng muốn ném nửa cái mạng, lập tức hắn muốn co chân cẳng dò chạy trốn.

Lúc này đột nhiên…

[còn tiếp]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play