Từ trong đội ngũ bước ra là một vị thiếu niên, hắn ăn mặc quần áo trắng tinh nhìn vô cùng sạch sẽ, khuôn mặt thông thấu như thủy tinh, phảng phất là từ đẹp nhất ngọc thạch được điêu khắc ra, đầu tóc đen dài được chải lại gọn gàng, đôi mắt sáng như sao trời, đáng tiếc là chiều cao hắn chỉ có 1m62, thuộc về loại chiều cao khiêm tốn, nếu không thì chắc hẳn ở nơi đây hắn là duy nhất soái ca rồi.

Tuyết Linh Nhi thấy Minh Hạo bước ra, trong mắt xuất hiện thần sắc lo lắng, nàng không biết Minh Hạo tu vi như thế nào rồi, nhưng sau những đêm ‘cày cuốc’ với Minh Hạo, nàng biết trên giường Minh Hạo vô cùng dũng mãnh, một lần cày là phải từ đêm khuya đến sáng sớm mới xong…Nên nàng phán đoán Minh Hạo hiện giờ tu vi có thể là Võ Tinh hoặc là Võ Kim, nhưng dù vậy cũng không phải đối thủ của Thằng Tùng Sơn a.

Mà Tuyết Phu thấy cảnh như vậy trong lòng âm thầm cười hả hê, tên này đúng là thằng nhà quê ngu không có óc a, chắc là kiểu nhiệt huyết xông lên đầu muốn làm kiểu anh hùng cứu mỹ nhân đây mà.

Người xung quanh ồ lên, muốn xem diễn biến lúc này, mà ba vị giám khảo cũng là tò mò, không nói gì, hiển nhiên bọn hắn muốn xem vị thiếu niên này làm gì tiếp theo.



Thấy chỉ là một đứa ‘con nít’ bước ra, khuôn mặt Thằng Tùng Sơn âm trầm như muốn chảy ra nước, không nghĩ đến ngày hôm nay hắn lại trước mặt nhiều người như vậy mất mặt, đầu tiên là cầu hôn thất bại, mà lần này lại là bị một đứa trẻ nhỏ tuổi hơn đọc ngược tên hắn!

Trong lòng phẫn nộ khó nhịn tức giận chỉ tay vào Minh Hạo quát:” Tên ranh con, ngươi biết ta là ai không!? Ngươi dám đắc tội với ta ngươi ***.”

Minh Hạo mặc dù bị Thằng Tùng Sơn chửi rủa uy hiếp, nhưng hắn vẫn làm một bộ sắc mặt kích động, tiến đến trước người Thằng Tùng Sơn, sau đó hắn giọng kích động hưng phấn nói:” Xin lỗi đại ca, là do ta quá kích động a, ngươi là tuyệt thế thiên tài, một vị hiếm có trong lịch sử nhân loại, do trong lòng quá kích động cho nên ta đọc ngược tên ngươi, ta cúi đầu xin lỗi, xin nhận thằng em ngu muội này một lạy, mong khi vào học viện đại ca có thể chiếu cố đàn em một hai.” Sau đó hắn thật sự cúi người lạy một cái.

Nghe vậy mọi người xung quanh trong lòng hiện đều hiểu ra vị thiếu niên này là fan của Thằng Tùng Sơn do qua kích động mà đọc ngược, bọn hắn tưởng rằng sắp tới có tuồng hay để xem chứ, ai dè….

Những người có tâm nịnh nọt Thằng Tùng Sơn nghe vậy, trong lòng cả đám khen ngợi”Tên này đúng cao thủ a, chọn đúng thời điểm ra tay, nịnh nọt bản lĩnh còn hơn cả chúng ta!”

Tuyết Phu trong mắt hiện ra thất vọng, cũng là tưởng rằng có cuồn kịch hay. Mà Tuyết Linh Nhi trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng thì có chút buồn bã, không nghĩ đến Hạo ca trên giường dũng mãnh thế mà…Mắt nhìn vị thiếu niên kia cúi thấp đầu, một bộ nhận sai tạ lỗi, trong lòng càng buồn hơn, nàng sờ sờ bụng mình hơi nhô lên, lại nhìn thân ảnh gầy gò cúi thấp đầu cầu xin kia, trong ánh mắt nàng càng phát ra kiên định, nếu vậy thì để ta tới bảo vệ ngươi đi Hạo ca! Nếu tương lai ai bắt nạt ngươi, thì ta sẽ cho người đó trả giá thê thảm...

Thằng Tùng Sơn nghe Minh Hạo giải thích vì kích động mà đọc ngược tên hắn, còn tự mình đi tới trước mặt lạy xin lỗi, lại nhờ vả khi mình tiến vào học viện chiếu cố một hai, lập tức hiểu ra, thấy mọi người chăm chú nhìn, còn có vị lạnh như băng nữ nhân kia cũng nhìn, nghĩ thông xong, hắn lập tức thay đổi sắc mặt âm trầm lúc nãy, làm một cái bộ mặt vui vẻ rộng lượng tha thứ, nói: ”Được, ta tha thứ cho ngươi, sau khi vào học viện ngươi liền làm đàn em của ta! Người nào bắt nạt ngươi cứ báo danh ta ta là được”

Sau đó Thằng Tùng Sơn còn làm một bộ đại ca bảo vệ đàn em dáng vẻ. Nghe vậy Minh Hạo càng là vẻ mặt kích động hơn, lại gần nắm tay Thằng Tùng Sơn nói:”Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca nhiều.”

Thấy Minh Hạo đột nhiên lại ‘nắm tay’ hắn, trong lòng Thằng Tùng Sơn thầm nghĩ ”chẳng lẽ tên này có sở thích đặc biệt?” lại nhìn vẻ mặt tràn đầy kích động kia, cúc hoa không tự chủ co rút lại, muốn ‘buông tay’ Minh Hạo ra.

Đột nhiên nghe âm thanh lạnh như băng truyền đến tai hắn: “Ngươi có thể đi chết được rồi.”

Nhìn lại, lúc này hắn ngây ngẩn, sắc mặt Minh Hạo hiện tại nào còn vẻ kích động cười vui vẻ? thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng như băng, trong mắt tràn đầy sát ý nghiêm nghị, nhìn về hắn như nhìn kẻ sắp chết đồng dạng.

Minh Hạo ánh mắt sát cơ nhìn mặt hắn, mở miệng nói:” Ngươi tưởng ta muốn thật sự làm đàn em ngươi? Nhận hối lỗi à?”

Nghe Minh Hạo hỏi vậy Thằng Tùng Sơn ngây ngẩn cả người, tiếp theo sắc mặt âm trầm gào thét:”Ngươi là đang nói lừa ta?”

Minh Hạo híp mắt lại cười vui vẻ, như là đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi mới, sau đó nói:”Chính xác, đây là phần thưởng của ngươi! Cướp Đoạt!” hai chữ ‘cướp đoạt’ vừa dứt lời, trong thân thể hắn sức mạnh bí ẩn truyền vào người Thằng Tùng Sơn.

Thằng Tùng Sơn nghe Minh Hạo nói vậy ngớ ngẩn cả người, cướp đoạt là sao? Chẳng lẽ tên trước mắt này bị thần kinh?

Người xung quanh thấy cảnh này cũng là ngẩn người, chẳng lẽ đầu óc vị thiếu niên này bị nước vào bệnh rồi? Hay thần kinh có vấn đề?

Tuyết Linh Nhi sắc mặt vô cùng lo lắng, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm thân ảnh kia.

Sau một giây, đột nhiên Thằng Tùng Sơn sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy toàn thân thể hắn co rút, cơ bắp, màu da…tất cả co rút. Sau đó, hắn từ một nam tử đầy thịt, bỗng nhiên biến thành một tên gầy ốm da đen, cơ thịt teo rút lại, giống như người châu phi ở thế kỷ 21 kiếp trước vậy.

Thằng Tùng Sơn sắc mặt hoảng sợ, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Minh Hạo gấp gáp hỏi: “Ngươi, ngươi làm gì ta, sức mạnh của ta đâu? Ngươi lập tức trả lại cho ta ngay, nếu ngươi không trả, cha ta sẽ không buông tha cho ngươi!”

Mọi người thấy cảnh này cũng là ngơ ngác, chuyện gì xảy ra? Bọn họ chỉ thấy Thằng Tùng Sơn đột nhiên cơ thịt teo rút, màu da từ trắng như ngọc biến thành đen như thân.

Biến đổi quá nhanh chóng, làm cho mọi người đại não lâm vào trì trệ trong phút chốc, bao gồm Tuyết Linh Nhi, Tuyết Phu cùng ba người giám khảo.

Minh Hạo nghe vậy cười khẽ, tiếng cười bên trong giấu diếm đầy sát cơ, hắn mỉm cười nhìn Thằng Tùng Sơn nói:” Ta? Ta chỉ là cướp hết tất cả của ngươi thôi, bao gồm sức mạnh, huyết mạch, cùng với dị năng kể cả thiên phú của ngươi, ta muốn xem một chút, từ một tên Tuyệt Thế Thiên Tài rớt xuống vạn trượng vực sâu cảm giác mùi vị như thế nào mà thôi.”

“Không! Không có khả năng, ngươi nói dối! Đúng! Là ngươi nói dối! Chắc là vậy!”

Minh Hạo vẻ mặt thở dài, sau đó làm động tác giang tay ra kiểu như hết thuốc chữa dáng vẻ, trầm giọng hỏi: “Ngươi không tin ta? ”

Nghe Minh Hạo nói vậy, Thằng Tùng Sơn vẻ mặt vặn vẹo, như con chó điên gào thét:” Đúng, ngươi là tên nói dối! Chắc là thế!”

Minh Hạo cười lạnh nói: ”Ta cần gì phải lừa ngươi? Nếu không tin, ngươi lại đài kiểm tra thử xem” sau đó hắn chỉ tay vào đài màu đen kiểm tra như là nếu không tin cứ việc...

Thằng Tùng Sơn nghe vậy lập tức liền quay sang 3 vị giám khảo vẻ mặt cầu xin nói: “ các vị giam khảo, cho ta xin một cơ hội trắc nghiệm lại, ta muốn chứng minh tên này hiện tại đang nói dối!”

Ba vị giám khảo nhìn ta, ta nhìn người, trong ánh mắt bọn hắn hiện ra nghi ngờ lời Minh Hạo, chỉ mới bắt tay mà có thể lấy hết tất cả thiên phú, huyết mạch, di năng người khác? Lừa người à?

Sau một vài giây hội ý, ba vị giám khảo đều đồng ý cho Thằng Tùng Sơn lên kiểm tra lại, vị Phân Ngưu trung niên giám khảo gật đầu nói: “Ngươi đi lên kiểm tra đi, chúng ta cũng muốn xem thử đúng như tên thiếu niên kia nói thật không.”

Nghe được ba vị giám khảo đồng ý, Thằng Tùng Sơn không để ý đến bộ dáng của mình, lập tức cước bộ chạy như điên về phía đài kiểm tra, sau đó hắn đặt tay vào đài kiểm tra.

Mọi người xung quanh thấy vậy, hô hấp đều chậm lại một giây, ánh mắt tò mò nhìn xem đài kiểm tra phía trước.

Một phút…hai phút…ba phút…mười phút…hai mươi phút. Đài kiểm tra giống như bị hư vậy, không chút phản ứng nào.

Thằng Tùng Sơn vẻ mặt càng điên cuồng vặn vẹo, tròng mắt đỏ tươi như máu, miệng liên tục thì thầm như tên điên: “Không thể nào, không thể nào, là nói dối! đúng, là hắn nói dối!” nội tâm của hắn hiện tại đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, hoàn toàn bị Minh Hạo phá nát.

Thử nghĩ đi, một người thiên phú Tuyệt Thế Thiên Tài, mới tận hưởng được vui vẻ vài giây tụng hưởng, đột nhiên lại rớt xuống vạn trượng làm phế vật, nội tâm hắn làm sao chịu nổi đả kích này.

Như là một người tỷ phú giàu có, tài sản có hơn 100 tỷ đều giấu trong thẻ ATM, đột nhiên ngày mai cái atm không cánh mà bay, từ tỷ phú biến thành tên nghèo rớt mộng tợi, nội tâm ngươi đó dù có kiên định như sắt đá, nhưng bị đả kích thê thảm như vậy, thì làm sao chịu nổi kết quả này?

Người xung quanh càng là trên mặt cảm xúc vô cùng phong phú, có ngạc nhiên, có ngây người, có há hốc mồm, có sợ hãi, có khủng hoảng, mà ở chung trên mọi người đều hiện viết lên hai chữ: là thật?

Ba vị giám khảo từ vẻ mặt ngây người biến thành sợ hãi, ánh mắt mọi người nhìn về Minh Hạo không phải người, mà là như nhìn thấy quỷ đồng dạng.

“Không nghĩ đến vị thiếu niên này lại kinh khủng như vậy, chỉ mới bắt tay thôi đã cướp đoạt hết tất cả thiên phú của người khác…” một người nhỏ giọng bàn tán.

“Tên này thật kinh khủng, ta thề, từ chào đời tới giờ mới gặp được kẻ kinh khủng như vậy!!!” Một tên vẻ mặt hoảng sợ nói, thân thể hắn không tự chủ được run rẫy, đũng quần cũng hơi có chút ẩm ướt.

“Ah, người này thật sự quá khủng khiếp, cho dù đánh chết ta, ta cũng không muốn đắc tội với người này, mà công nhận tên Thằng Tùng Sơn xui xẻo thật, vừa mới tận hưởng được vài phút thì trong phút chốc biến thành phế vật…” Có một người vẻ mặt sợ hãi, lắc đầu tiếc hận Thằng Tùng Sơn xui xẻo.

Nghe bên tai mọi người bàn ra tán vào, Thằng Tùng Sơn ánh mắt đỏ càng nộng đậm, kết hợp với vẻ mặt điên cuồng vặn vẹo, bây giờ nhìn lại hắn giống như con ác ma từ địa ngục chui ra vậy.

“Ngươi đi chết cho ta!” Đột nhiên Thằng Tùng Sơn như tên bị điên chạy về phía Minh Hạo gào thét.

Thấy không ổn, Tuyết Linh Nhi lập tức muốn lao ra cứu Minh Hạo, đáng tiếc Thằng Tùng Sơn tốc độ hắn còn nhanh hơn nàng, nhanh đến nổi, chỉ trong chớp mắt vài giây, hắn đã chạy tới trước mặt Minh Hạo.

Minh Hạo nhìn Thằng Tùng Sơn vẻ mặt vặn vẹo điên cuồng chạy về phía mình, chỉ còn cách 1m nửa là đụng vào, hắn tiếc hận nói: “Ta muốn tha ngươi một cái mạng, để ngươi hảo hảo cảm nhận dư vị từ tuyệt thế thiên tài xuống làm phế vật, đáng tiếc, nếu ngươi muốn chết sớm thì ta đành tiễn ngươi xuống địa ngục vậy.” Nói xong, đột nhiên chân phải của hắn nổi lên một đoàn bong bóng màu trắng bao vây lấy bàn chân, Thằng Tùng Sơn chạy tới trước mặt hắn, chỉ còn vài centimet là chạm vào người Minh Hạo.

Minh Hạo lạnh nhạt nói: “Chấn Động Hư Không!” phát động năng lực của trái ác quỷ chấn động! Chân phải phát lực, làm một cú đá thẳng lên trên, canh đúng ngay giữa lỗ quần Thằng Tùng Sơn, đá vào ngay jj hắn.

“Cờ-Rắc!” từng mảnh kính xuất hiện ngay đũng quần Thằng Tùng Sơn nứt ra, sau đó phát ra âm thanh vỡ kiếng.

“Rắc!”

“Rắc Rắc Rắc…”

Ba âm thanh cùng lúc vang lên, một âm thanh là từ chấn động hư không do trái ác động hiệu quả làm ra, còn âm thanh thứ hai tất nhiên là âm thanh trứng bị bể…

Còn một âm thanh ‘rắc rắc rắc’ liên tục, là từ xương ngực, xương vai, xương mặt, xương não từ cơ thể Thằng Tùng Sơn phát ra.

Người xung quanh nghe tiếng này sắc mặt đều thay đổi, hiển nhiên họ đều biết tiếng rắc này: đó là tiếng gãy xương!

“Ầm!” Thằng Tùng Sơn cả thân thể vô lực ngã xuống đất, cuối cùng còn giữ hai tay ôm lấy jj mình, mà đũng quần của hắn xuất hiện cái lỗ rất lớn, có thể thấy bên trong jj. Lúc này nhìn vào bên trong tình trạng vô cùng thê thảm, jj hắn hoàn toàn nát bấy thành vũng nước máu.

Chuyện diễn biến quá nhanh, từ lúc Thằng Tùng Sơn chạy đến trước mặt Minh Hạo, đến Minh Hạo đột nhiên đá chân từ dưới lên trên đánh nát jj Thằng Tùng Sơn chỉ trong chớp mắt, mọi người lúc này lại lần nửa lâm vào ngây người, đại não chưa phản ứng kịp…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play