Lý Tôn Dạ xung phong cởi giáp, tiến lên giết địch. Nghe nàng nói, đám nữ mặt đỏ đến mang tai, sau đó từng người mau chóng thoát giáp, cầm kiếm xông lên, à nhầm cầm chim đem lên giết tới Minh Hạo.

Minh Hạo thấy đám nữ như sói đói nhào tới, một cổ ngạo khí vạn trượng bay lên, hắn đem quần áo thoát ra, phía dưới hiển lộ ra cột chống trời cao ngạo.

Khi này hắn đem tiểu jj biến cực lớn, có hơn 30cm, bởi vì lúc trước sợ đám nữ đau đớn nên biến nhỏ vừa với các nàng, nay gặp đám nữ dám không sợ chết khiêu khích mình, Minh Hạo quyết định dạy dỗ các nàng một bài học nhớ đời.

“A!”

Các nữ nhìn thấy “tiểu jj” vậy mà biến thành “siêu jj”, nếu cái này mà đâm vào đừng nói các nàng, cho dù rộng lớn như Tam Nương cũng không khỏi kinh sợ, trong lòng lộp bộp sợ hãi kêu lên một tiếng muốn chạy trốn, đáng tiếc đã bị Minh Hạo khóa không gian lại, các nàng bất lực dựa trên tường, đám nữ hoảng sợ nói: “Tướng công, ngươi đừng làm vậy, thương hóa tiếc ngọc thiếp.”

Minh Hạo cười lạnh, biết mình không lộ ra dâm uy các nữ sẽ trèo lên đầu mình, nói: “Ta thương hoa tiếc ngọc vậy ai thương hoa tiếc ngọc ta? Ai kêu các ngươi dám lấy đông đánh ít, nên các ngươi ngoan ngoãn nhận mệnh đi, đây là quả báo tới nha.”

“Vô sỉ.” Đám nữ sắc mặt đỏ không hẹn cùng hô, đáng tiếc dù không muốn, cũng phải quy phục dưới dâm uy bá đạo của Minh Hạo.

Đêm đó ở hậu cung phòng tràn ngập xuân sắc, âm thanh tiêu hồn lạc phách thảm thiết kiều mị vang lên, tiếng súng nổ rền vang liên miên không dứt.

Đại chiến diễn ra hơn một tháng, đánh 24 trên 24 giờ, không ăn không ngủ, so với đánh trận Địn Pin Phủ trên không thậm chí ác liệt dO2h2szq hơn nhiều lần. Cuối cùng chiến thắng thuộc về Minh Hạo tên siêu dâm tặc, chúng nữ giơ tay đầu hàng, từng người như con heo chết nằm ì dưới đất, bụng ai nấy đều phình ra, khắp người tràn ngập dấu vết chiến đấu, tinh hoa của nam nhân...

Minh Hạo lần này đại chiến cũng gần như tinh tẫn nhân vong rồi, may là thể lực siêu cường, sức chịu đựng kinh khủng, jj bền bỉ kim thương không ngã mới làm nổi, nếu là người thường ngự hơn trăm nữ cùng lúc nửa tháng thế này chắc chắn tinh lực lẫn người sớm vong.

...

Vài năm sau, Minh Hạo sống an nhàn sung sướng cực kỳ, điều mà bất cứ nam nhân nào đều ước mơ. Ban ngày lẫn đêm luôn hoang dâm vô độ, ban ngày ở không gian cùng chúng nữ trăm người chịch nhau, buổi tối ở Đế Bá thế giới cùng chúng nữ ***, hắn lại bơm thêm đống tinh hoa, làm chúng nữ như heo mẹ lần nửa có thai.

Người sinh hai, người sinh ba, sinh bốn, sinh năm... Tính ra toàn bộ cũng hơn trăm đứa con.

Minh Hạo đối với cái này không ngại, dù sao lấy hắn gia tài vô hạn, thêm bao nhiêu dù hơn ngàn cũng không thành vấn đề, dù sao hắn thích bắn bên trong đám nữ, rất là dư vị...

“Tiểu tử dạo này có vẻ sung sướng nhỉ, ngày đêm được đám thê thiếp quấn lấy, diễm phúc không cạn nha. Chuẩn bị tiếp nhận huấn luyện của ta đi khặc khặc khặc.”

Minh Hạo đang ngồi uống trà nhìn ngoài sân đám con chơi đùa, đột nhiên trong đầu vang lên âm thanh già nua, theo đó không gian biến đổi.

...

Một lát sau Minh Hạo mở mắt ra, kêu gọi toàn bộ chúng nữ tập hợp ở đại sảnh.

Nhìn chúng nữ, Minh Hạo thần sắc nghiêm túc nói: “Ta sắp rời đi thời gian dài, cho nên muốn nói với các ngươi một tiếng.”

“Phu quân đi đường bảo trọng.”

“Tướng công giữ gìn sức khỏe.”

“Nhớ trở về sớm để sủng hạnh thiếp.”

“Anh không được treo hoa ghẹo bướm quên đi chúng em...”

“...”

Đám nữ gật đầu, các nàng nghe Sinh Đạo nói việc này từ trước, đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, các nàng ồn ào oanh oanh yến yến, quan tâm, dặn dò hắn nói.

Bởi vì là lần cuối cùng, Minh Hạo rơi vào điên cuồng vô độ, đem ra luôn hơn trăm nữ giấu diếm từ trước trong không gian, lần này xảy ra siêu cấp chiến đấu, một nam ngự hơn hai trăm nữ, 400 ngực sữa (200 đôi ngực sữa), 400 cúc hoa, 400 huyệt óc...

Lần này đánh hơn hai tháng mới xong. Chúng nữ lẫn Minh Hạo rơi vào tình trạng kiệt sức bất lực, gần như đạt đến tình trạng tinh tẫn nhân vong.

Trong phòng nằm đầy nữ tử, mỗi người dáng vẻ tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, có mị hoặc chúng sinh, có nóng nảy như lửa, có thanh thuần đáng yêu, có diễm lệ đoan trang, có ôn nhu như nước, có cao quý khí phái, có bậc cân quốc oai hùng phấn chấn, có ngọt ngào thiếu nữ, có diêm dúa mỹ phụ, có hiền thục thê tử, có lạnh lùng như băng, có kiêu ngạo tiểu thư...

Từng cái mông lớn, mông to, mông nhỏ, ngực siêu lớn, ngực lớn, ngực bạch thỏ, tóc vàng, tóc trắng, tóc xanh, tóc đen phong phú chủng loại tập hợp tại đây.

Trên mặt các nàng dính đầy màu trắng, mỗi người hiện ra mười phần thỏa mãn, vui sướng hạnh phúc.

Vậy mà tất cả nữ thân thể trần như nhộng, môi hé ra như cánh hoa chào buổi sáng, trong phòng nước chảy thành sông, ngập lụt đến chiều cao tầm 1m trong phòng.

Toàn bộ tập hợp tại trong phòng giường lớn, tạo thành một cảnh tượng dâm mỹ độ sộ, huyễn lệ, xinh đẹp đến khó có thể hình dung được.

Chỉ là các nàng không cử động tay chân được, thở không ra hơi, về phần Minh Hạo, tiểu “jj” héo rút thành con kiến nhỏ, nơi trứng đỏ sưng lên. Còn chúng nữ thân dưới sưng tím đỏ, nước từ trong “Lòng” chảy ra lênh láng, đôi ngực bị giày xéo thành muôn hình vạn trạng, cúc hoa nở rộ, miệng há to, mũi ngừng hô hấp, mắt trắng dã ngất đi.

...

Nửa tháng sau, Minh Hạo tạm biệt chúng nữ lần cuối, tập hợp đầy đủ con cháu trong nhà tham dự buổi lễ tiễn biệt.

Ở một khu vực cực lớn, hơn trăm tỷ người đứng đây, mỗi người tỏa ra khí chất cao quý, khí tức như biển, bá chủ một phương, cai quản một nơi.

Minh Hạo ngồi trên đài cao, bên cạnh là cha mẹ, cha mẹ đám nữ, phía dưới là hàng chúng nữ ngồi, kế tiếp chỗ đám con – cháu...

Mỗi người thần sắc nghiêm túc, kính cẩn, đám con cháu nhìn về Minh Hạo như nhìn thấy thần linh, từng người thần sắc nồng nhiệt cung kính, không ai có dị tâm, dù chỉ một chút.

Minh Hạo nhìn qua Thủy Tổ Sáng Thế Thần cung kính nói: “Cha ta đã sẵn sàng, đi thôi.”

Thủy Tổ Sáng Thế Thần vuốt râu dài dưới cằm cười cười hài lòng, giống như rất vui khi nghe Minh Hạo gọi hắn là cha. Tay nâng lên nhẹ nhàng điểm Minh Hạo một cái, sau đó ở chúng người chứng kiến, cả hai người biến mất, không còn biết hai người đi đến nơi nào.

“Tiễn biệt (phu quân, ông nội, ông ngoại, ông cố, ông tổ...)”

“Teng~Teng~Teng~”

“A di đà phật.”

“Gàooooo”

“Lệệệệệệ”

Đám nữ hậu cung cùng chúng con cháu hướng về phương Nam hành lễ một cái, sau đấy hô lên một tiếng.

Hơn trăm tỷ người cùng hô, chấn rung màn tai, trời đất quay cuồng, thiên địa biến sắc, mặt đất rung chuyển, kế tiếp tứ thần thú: Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ hiện lên ở giữa bầu trời, một hồi tiên phật âm vang, bảy sắc cầu vòng chảy ngang qua khung trời, phật đà tụng kinh, tiên nữ đánh đàn, thần linh cúi đầu, vạn vật hòa vang, tựa như đón chào tiễn biệt người cao quý nhất thế gian này rời đi.

(Truyện Đến Đây Kết Thúc – Cám Ơn Mọi Người Đã Theo Dõi - Quan Tâm - Giúp Đỡ - Chào Tạm Biệt, Hẹn Gặp Lại Sau~~~~)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play