Đại Đạo không để ý đến Minh Hạo biểu tình, nàng tường thuật lại cuộc gặp của mình với Thủy Tổ Sáng Thế Thần: “Hắn kể lại khi ngươi ở kiếp trước
sắp chết hấp hối, hắn một tay giúp người tạo ra hệ thống như bây giờ.”
“Tin tức này không bằng cái sau, hắn nói ngoài hắn còn nhiều Thủy Tổ Sáng Thế Thần khác nửa...”
Minh Hạo biểu tình như lúc trước khi Đại Đạo nghe, chấn kinh, rung động...
Hắn tưởng rằng cảnh giới đạt đến Vô Thượng Dâm Đạo có thể tiêu dạo thế
gian, vô địch thủ ít ai đánh lại, nhưng hắn hôm nay nghe Đại Đạo nói,
hắn mới biết chính mình sai lầm lớn rồi, hiện tại cảm giác chính mình
ếch ngồi đáy giếng! Không biết trời cao đất dày là đây.
Chưa chờ
Minh Hạo tiêu hóa xong đám tin tức trên, lúc này Đại Đạo tung thêm vài
quả bom tấn, nàng nói tiếp: “Thủy Tổ Sáng Thế Thần thọ nguyên sắp hết,
một khi hắn vẫn lạc, những Thủy Tổ Sáng Thế Thần khác sẽ nhảy vào, chiếm lấy thế giới này, hắn không muốn đem tâm huyết cả đời của mình làm áo
cưới cho người khác. Cho nên hắn tuyển một người ‘đệ tử’ chân truyền để
trấn thủ thế giới, và người đó không ai khác, chính là ngươi, Dâm Đạo.
Hắn nhờ ta chuyển lời, nói ngươi chuẩn bị tiếp nhận huấn luyện đầu thai
sang thế giới khác, đến thời cơ hắn sẽ hiện thân gặp ngươi...”
Minh Hạo ngây người không nói được lời nào, hắn cần một chút thời gian để
tiêu hóa hết đám tin tức khủng bố này. Đại Đạo nói xong cũng biết Minh
Hạo cần thời gian, nàng im lặng không nói tiếp.
“Ta cần trở về
chuẩn bị trước, tạm biệt.” Đại Đạo nói xong một câu thân hình lóe lên
biến mất. Đại Đạo vừa rời đi, Sinh Đạo ngay lập tức xuất hiện trong
phòng, hai tay nàng ôm chặt đứa con trong ngực, 17ifsVu nhìn qua Minh
Hạo đứng im ở đó không làm phiền hắn, đi tới giường ôm con nằm xuống
nghỉ ngơi.
Một lát sau Minh Hạo mới lấy lại tinh thần, trong lòng thầm than kiếp số con rệp, tưởng rằng mình bá nhất thiên địa, ai ngờ
còn có người bá hơn, hơn nửa rất nhiều người...
Minh Hạo nghĩ đến lời Đại Đạo nói ‘chuẩn bị tiếp nhận huấn luyện, đầu thai sang thế giới
khác...’ Sắc mặt hắn biến đổi, đệt, như vậy phải làm lại từ đầu à? Hắn
không muốn a, nhưng do Thủy Tổ Sáng Thế Thần tự mình nói, dù không muốn
cũng phải đi.
Hắn không biết, sắp tới đây không phải đầu thai
chuyển thế ở thế giới bình thường, mà là một thế giới tràn ngập truyền
thuyết thần thánh.
Minh Hạo đè ép trong đầu đám suy nghĩ vẩn vơ
qua một bên, nhìn qua Sinh Đạo cùng đứa con, trong mắt lóe lên tia vui
vẻ, ít ra theo lời Đại Đạo, hắn còn có một chút thời gian bên vợ con của mình.
Như vậy mục tiêu tiếp theo hắn: Tự do, chơi bời vui sướng cho đến khi Thủy Tổ Sáng Thế Thần hiện thân!
Nghĩ liền làm, Minh Hạo như con cọp bỏ đói lâu ngày nhào vào trên người Sinh Đạo, quần áo bắt đầu thoát ra...
“Anh làm gì Dâm Đạo, trước mặt con chúng ta sao có thể làm như vậy hành vi?” Sinh Đạo thấy Minh Hạo vậy mà trước mặt đứa con cở quần áo trần chuồng, nàng sắc mặt đỏ bừng như máu, nũng nịu oán trách.
“Hắc hắc.”
Minh Hạo trả lời nàng bằng tiếng cười dâm đãng, hắn lúc này không thèm
để ý đến hình tượng gì rồi, nói ra: “Nó còn nhỏ hiểu cái gì, em không
phải mấy ngày trước sướng lắm à, được anh cho lên đỉnh vu sơn, dục tiên
dục tử****...”
Sinh Đạo nghe vậy cơ thể nóng lên, phía dưới xuân
triều không tự chủ tuôn ra như suối, trong phòng ngoài trừ mùi hương sữa thơm còn có mùi nước nồng nào đó thải ra...
Cúi đầu nhìn đứa con còn trong ngực ôm ghì lấy sữa mẹ, vẻ mặt ngây thơ không hiểu cái gì,
nàng yên tâm lại. Đôi mắt bắn ra nồng đậm xuân tình, đôi mắt muốn chảy
nước, nàng ôn nhu nói: “Anh làm nhẹ thôi.” Nói xong hơi giang chân rộng
hơn ra hai bên, hình dáng nàng lúc này thật sự phóng đãng tận cùng...
Minh Hạo gật đầu, bắt đầu tiến tới...
Trong phút chốc, cả hai thân thể như keo sơn dính chặt với nhau, cá nước vui
vầy, từng âm thanh kinh tâm động phách người trong phòng vang lên, theo
nhịp bước tiếng súng nổ “*_*_* hai thân thể lắc lư liên tục.
Hai
người say mê quấn quýt với nhau, hoàn toàn quên béng còn có một người
khác đang chăm chú nhìn hai người chơi xếp hình, người đó không ai khác
chính là đứa con vừa sinh ra của bọn họ.
Minh Hạo cùng Sinh Đạo
không biết những lời hắn nói cùng hình ảnh ‘chơi xếp hình’ của hai người hoàn toàn lọt vào tai mắt của đứa bé, chỉ là đầu óc nó còn nhỏ, chưa
hiểu “hành động” hai người mà thôi, nhưng có thể chắc chắn một điều, lần này hành động xếp hình của hai người hoàn toàn bị trí não siêu việt
người thường của đứa bé ghi nhớ lấy.
...
Một hồi mây mưa,
bởi vì còn đứa con nằm bên cạnh, Minh Hạo mới tạm tha cho Sinh Đạo. Cũng may trong lúc giao hoan, chiếc giường khá rộng đủ năm người nằm, nếu
không chắc hắn mãi mê xxx với Sinh Đạo, lấy trọng lượng cơ thể hắn, đủ
đè chết đứa bé vừa sinh.
Hắn nằm bên ngoài, Sinh Đạo nằm giữa, cuối cùng nằm trong là đứa con của hai người.
Nhìn trên giường đứa con của mình còn chưa ngủ, nó đang trợn to mắt đen
tuyền nhìn mình thì phải? Minh Hạo sửng sốt, mới để ý tới một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng: Đứa con này giới tính là trai hay gái?
Bởi vì
đứa bé vừa sinh ra Sinh Đạo liền ôm nó vào trong lòng cho bú, cả người
nằm sấp lên cơ thể nàng, tiếp theo Đại Đạo đột nhiên xuất hiện, cho nên
hắn không có thời gian chú ý lắm, bây giờ nhìn lại mới nhớ đến.
Minh Hạo chuyển ánh mắt nhìn xuống dưới, đó là một mảnh trắng trẻo bạch hổ
(tất nhiên vừa sinh ra làm gì có lông), phía dưới không có ‘vòi voi nhỏ’ như trong tưởng tượng của hắn, mà là một cái ‘hố’ ti tí nhỏ.
Ạch, Minh Hạo nhìn cái ‘hố’... Như vậy đứa con này của hắn và Sinh Đạo là đứa con gái rồi.
Minh Hạo nghĩ đến chính mình hơi thất trách về việc chưa đặt tên, nhìn qua
Sinh Đạo hỏi: “Em muốn đặt tên cho con gái chúng mình tên gì?”
Sinh Đạo nghe hỏi, nàng trầm tư suy nghĩ một chút, nhìn qua bên cạnh đứa con của mình, trong mắt hiện ra ánh sáng nhu tình người mẹ, ôn nhu nói:
“Đặt tên đứa con là Đạo Nữ đi.”
Minh Hạo gật đầu nói: “Tùy theo em.”
Hắn cảm giác cái tên Đạo Nữ đặt cho đứa con gái rất hài lòng, nếu đặt thêm
họ hai người thì không ổn. Ví như Kim Tuyết, Kim Phượng... Nên nhớ nhà
họ Kim con cháu vô cùng đông, lên đến mấy tỷ người. Khắp vũ trụ trên các vị diện lớn nhỏ, ít nhiều gì đều có bóng dáng con cháu bọn hắn.
Vì đó, nếu đặt theo họ Kim sau này rất khó nhận ra hoặc nhớ tới, còn đặt
theo họ Sinh lại có chút kỳ dị, chẳng lẽ đặt là Sinh Tuyết, Sinh
Phượng...
Cho nên hắn cảm thấy cái tên Đạo Nữ vừa ý, dễ nhớ nhất, khi gọi tên cũng không gắng gượng.
Minh Hạo thấy đứa con gái này cứ mở mắt to ra nhìn chằm chằm mình nãy giờ,
ít ra hai người hoạt động cũng tầm một tiếng rồi, nếu là em bé bình
thường đã ngủ rồi, hắn không khỏi lo lắng hỏi: “Con gái mệt không, nhắm
mắt ngủ đi.”
“Cha.” Đạo Nữ kêu lên một tiếng non nớt, âm thanh so với khi trước chưa bú sữa âm lượng tăng lên vài phần, giọng nói nữ giới dần hình thành, trở nên trong trẻo rõ ràng thêm chút.
Sinh Đạo nghiêng đầu nhìn qua, tay nhẹ nhàng sờ đầu nàng nói: “Con gái ngoan ngủ đi.”
“Con muốn.” Đạo Nữ bi bô cái miệng nhỏ xíu nói ra bất chợt nàng không nói
tiếp, gợi lên Minh Hạo trong lòng tò mò. Minh Hạo thích thú nhìn Đạo Nữ
hỏi: “Con muốn gì con gái?”
“Con muốn chơi trò chơi giống mẹ.” Đạo Nữ bé gái nói ra năm chữ này, làm Minh Hạo cùng Sinh Đạo xém chút ngạt khí ngất xỉu.
Sinh Đạo trừng mắt trắng nhìn hắn, như đang nói “Không phải là công lao của anh à?”
“Chơi? Chơi cái gì? Ngươi cái lỗ nhỏ*** muốn chơi gì? Nếu muốn thì ngươi nên
có cái lỗ to như mẹ của người rồi chúng ta cùng chơi trò chơi song phi
mẹ con, thâu đêm suốt sáng, cả nhà cùng phi, vui sướng tràn đầy.” Minh
Hạo như không thấy ánh mắt nàng, nhìn cơ thể nhỏ nhắn bép múp, trong
lòng nghĩ thầm.
Tất nhiên lời nói thú vật không bằng người như
thế này Minh Hạo không thể nói ra, dù có trăm lá gan hắn cũng không dám
nói, chỉ đem loại này súc vật tà ác ý nghĩ giữ trong lòng, hắn mặt ngoài ôn nhu như người cha thật tâm quan tâm con gái, dụ dỗ nàng nói: “Con
gái, con ngủ ngoan đi, mốt con lớn rồi cha cho chơi. Mau ngủ nào, cha
thương nhiều”
“Thật sao cha?” Trong đôi mắt đen Đạo Nữ hiện lên tia chờ mong, miệng nhỏ bí bo mở ra hỏi.
“Ừ, con ngoan mau ngủ đi.” Minh Hạo lập lờ qua loa nói.
Đạo Nữ miệng nhỏ xinh xắn kéo ra hai bên, rõ ràng nàng nghe xong nở nụ cười vui vẻ, bắt đầu ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ say.
Bên cạnh Sinh Đạo cũng không để ý đến lời Minh Hạo lắm, dù sao Đạo Nữ mới
một ngày tuổi, trí óc còn nhỏ, lớn lên nàng làm sao có thể nhớ tới lời
hứa này?
Bởi vì hai vợ chồng tỏ ra khinh thường chủ quan chuyện
này, không xem nặng lời hứa, dẫn đến chính bọn họ không biết rằng mình
phạm vào một sai lầm kinh khủng thế nào. Trong tương lai không xa, xảy
ra một hồi tai nạn nghiêm trọng đến nổi... Không thể cứu vãn được nửa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT