“A, anh ơi bụng em đau quá...” Sinh Đạo thống khổ khóc thét, âm thanh ôn nhu, vài phần mềm yếu đau đớn vang lên, sắc mặt trắng bệch không còn
chút máu, cơ thể từng chút một run rẩy liên tục. Nàng lúc này giống như
một con thỏ nhỏ đạp trúng bẫy bị thương gào thét, khiến người nghe không kìm lòng được rơi lệ.
Minh Hạo biến sắc, vội vàng chạy đến bên giường, tay chân luống cuống vì Sinh Đạo mổ đẻ.
Tại phía bên ngoài xảy ra hiện tượng kỳ lạ, bầu trời đang sáng đột ngột tối sầm lại, từng đám mây đen bay tới, tụ tập trên đầu bọn hắn.
“Ầm!”
“Ầm!”
Sét đánh liên tục, từng tia sét màu tím, màu vàng chớp nhoáng làm người sợ
hãi, mưa rơi tí tách không ngừng, tựa như đến ngày tận thế. Phía giữa
không trung nơi bầu trời hóa thành lỗ đen sâu không đáy, từ lỗ đen
truyền ra vang vọng tiếng rồng gào, tiếng phượng hót, tiếng hổ gầm,
tiếng rùa kêu.
Tứ tượng âm thanh đồng thời vang lên, kết hợp với bầu trời hình ảnh, tạo nên một loại huyền ảo kỳ diệu nói không nên lời
Tại thời khắc này, chuyện kì lạ xảy ra, bỗng nhiên trên thế giới toàn bộ
mất điện, tín hiệu biến mất, ngoài trái đất vệ tinh rơi rớt như mưa.
Cũng tại lúc này, sâu xa trong vũ trụ, vượt qua trăm triệu vị diện, trải dài hơn tỷ tỷ thiên hà, vượt qua nhiều phong bạo thời không, hủy diệt thời
tiết.
Nơi xa xôi nhất, tận cùng của vũ trụ, một mảnh không gian
đen kịt bao phủ, không có ánh sao, không có thời gian, một nơi tĩnh mịch tựa hồ nơi này là một nơi mộ địa u ám, không tiếng động.
Nếu có
người đến được đây, chắc chắn sẽ thấy được hình ảnh mà trong đời bọn hắn chưa bao giờ thấy, một hình ảnh đồ sộ, so với biệt thự, mẫu hạm càng đồ sộ hơn gấp tỷ lần:
Từng chiếc quan tài đen khổng lồ lơ lửng
trong không trung, mỗi cỗ quan tài đều thuộc loại khổng lồ, những quan
tài này lớn đến nổi, có thể dùng 10.000 tòa biệt thự siêu cấp cộng lại
để hình dung.
Không biết những quan tài này đã ở đây bao nhiêu
năm, bao nhiêu kỷ nguyên, lại có thể phát ra khí tức tang thương cổ xưa
uy nghiêm đến thế?
Bất ngờ, một nấp đậy quan tài đẩy ra, phát ra âm thanh “Kẹ---t... Keeẹt-t” chói tai khó nghe.
“Sinh Đạo và Dâm Đạo vậy mà kết vợ chồng, hơn nửa còn có một đứa con, ha ha
ha, tốt, rất tốt, không hổ là Dâm Đạo, chuyện gì cũng làm được...”
Âm thanh thô thiển như lưu manh, sau đó hắn phát tiếng cười điên cuồng, giống như rất là hưng phấn, vui vẻ với chuyện này.
“Hừ! Lâu rồi không gặp hai người bọn hắn, không nghĩ làm đến chuyện này, tốt lắm, đúng là đôi chó phu thê.”
Một quan tài gần đó phát ra âm thanh lạnh lẽo, trong giọng nói không chút nào che giấu chính mình đố kỵ
“Im lặng để ta ngủ ***”
Âm thanh lười biếng từ quan tài khác vang lên, tựa như rất tức giận bị người làm phiền khi ngủ.
“Ngươi là cái gì kêu bọn ta im?”
“Câm đi đồ con chó nhỏ.”
“Ngươi mới là con chó*** dại.”
...
“Ta đi gặp bọn hắn.”
Một âm thanh phát ra, lần này là một giọng nói bình thản, không chứa một
tia cảm xúc, nhưng lại làm tất cả âm thanh còn lại im bật, dường như bọn hắn rất sợ người phát ra âm thanh này.
“...”
Trong gian phòng một nam một nữ, nam tuấn mỹ đứng bên giường, miệng lẩm nhẩm nói gì đó,
nữ dáng vẻ tuyệt sắc vạn cổ có một, đáng tiếc, sắc mặt nàng hiện giờ một mảnh trắng bệch, trên người đầy mồ hôi rơi xuống, thỉnh thoảng phát ra
âm thanh kêu gào đau đớn, làm người nảy lòng thương tiếc.
“Ra!”
Minh Hạo hét lên một tiếng, nơi bụng Sinh Đạo vạch thành cái lỗ to, một
đầu em bé nhỏ ở trong bụng nàng hiện ra, Minh Hạo phất tay một cái, em
bé trong bụng Sinh Đạo bay ra ngoài, dưới sự điều khiển khéo léo của
hắn, em bé an toàn hạ xuống nằm bên cạnh mẹ mình Sinh Đạo.
Minh
Hạo nhìn mẹ tròn con vuông, cả hai an toàn, trong lòng tảng đá lo lắng
buông xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn qua Sinh Đạo nhắm mắt như ngủ, vuốt mặt nàng hỏi thăm: “Em có sao không?”
Sinh Đạo mở mắt ra, ánh mắt
ngu tình nhìn Minh Hạo nhẹ lắc đầu nói: “Em không sao, nghỉ ngơi một
chút khỏe lại ngay.” Sau đó quay sang nhìn đứa con bé bỏng nằm bên cạnh, mẫu tính hiện lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mặt đứa bé, ôn nhu sờ mặt
đứa bé.
“Mẹ, con muốn uống sữa.”
Giọng nói non nớt như chú dê còn vừa sinh ra vang vọng phòng, Minh Hạo và Sinh Đạo ngơ ngác, theo bản năng nhìn về âm thanh kia, lúc này hai người bọn họ dùng ánh mắt
nhìn quái vật nhìn chằm chằm em bé nằm trên giường.
Minh Hạo và
Sinh Đạo không thể tin một đứa bé mới vừa sinh ra chưa đầy một phút liền biết nói, hơn nửa nói chuyện rành mạch, hơn nửa khác em bé vừa sinh ra, nó không có khóc, mà đầu tiên là đòi sữa, việc này cực kỳ quỷ dị để cho hai người đầu óc không kịp phản ứng.
Trời ạ! Minh Hạo muốn chửi
má nó một tiếng, so với hắn lúc xuyên việt tương lai chui vào bụng mẹ
khi sinh ra còn quái thai hơn, hắn khi đó chỉ có thể ê ê, a a khóc lên,
làm sao có thể nói chuyện được. Giờ đây nhìn thấy đứa con của mình vừa
sinh ra liền biết nói khiến hắn thật sự kinh ngạc, phần nhiều là ghen
tỵ.
“Mẹ mẹ, con đói bụng.” Đứa bé không thấy bầu sữa đưa tới, nó non nớt kêu lên liên tục.
“A, mẹ đây.” Sinh Đạo phản ứng lại, trong lòng có chút kinh ngạc, vui mừng. Nàng kéo lên áo một chút, đôi ngực sữa trắng trẻo no đủ hiển lộ ra
ngoài.
Người hơi nghiêng qua một bên, đầu ngực canh ngay miệng
đứa bé. Đứa bé cảm giác miệng truyền đến mềm mại mùi hương sữa, không
chút do dự há miệng ra, bắt đầu sự nghiệp uống sữa mẹ của mình.
Sinh Đạo lần đầu tiên cảm nhận trở thành một người mẹ thực thụ trong việc
cho con bú, hạnh phúc trong nháy mắt tăng lên đỉnh điểm, trong mắt yêu
thương cùng ôn nhu phát ra nồng đậm.
Bất tri bât giác, khí chất nàng có thêm một loại thành thục, quyến rũ phong vận của một người phụ nữ có con có chồng.
Minh Hạo ngửi được hương sữa mẹ thơm tho từ bầu ngực no đủ từ Sinh Đạo,
trong mắt lóe lên tham lam, cổ họng không nhịn được nuốt nước miếng,
không biết bao lâu rồi, có lẽ hơn trăm năm đi? Lúc này mùi sữa bay tới,
làm hắn nhịn không được trong lòng tham muốn đặc biệt, muốn nhào vào
‘bú’.
Hơn nửa, Minh Hạo dựa vào kinh nghiệm ‘bú’ hơn 50 mỹ nữ sữa khác nhau, hắn khẳng định sữa của Sinh Đạo cực kỳ đặc biệt, còn chỗ nào đặc biệt cần chờ hắn thử bú xong rồi nói.
Sinh Đạo liếc mắt nhìn thấy chồng mình vẻ mặt thèm khát nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa, trong
lòng không khỏi lấy làm kiêu ngạo, còn có một chút hưng phấn khi nghĩ cả chồng lẫn con đều ‘uống’ bầu ngực sữa của mình.
Nàng thể chất đặc thù, cho nên chỉ cần nằm nghỉ ngơi vài phút đã khỏe lên hẳn, sắc mặt trắng chuyển biến thành hồng hào.
“A, chồng yêu...” Sinh Đạo rên gọi, kéo một tiếng thật dài, vô hạn mị hoặc
tiếng rên, xém chút làm Minh Hạo có chút mềm nhũn ngã xuống đất. Hắn
không nghĩ sau khi sinh xong Sinh Đạo càng phát ra mị lực kinh người đến vậy, so với Mị Yểm cực phẩm vưu vật trời sinh có hơn không kém.
“Gì vậy em yêu.” Minh Hạo khuôn mặt co quắp rút rút hỏi, phía dưới phản ứng mãnh liệt, có điều bị sợi dây thừng cột lại, khiến hắn cảm giác nóng
nảy, không thoải mái lắm, cắn răng nhẫn nhịn, thầm nói: “Ba tháng sau,
ta nhất định phải chơi chết con yêu tinh dụ người này, nhất phải thông
hết cả tam lỗ của nàng**, cho nàng biết sự lợi hại jj của ta.”
“Anh muốn không?” Sinh Đạo nở nụ cười tuyệt sắc khuynh thành hỏi, lúc nàng
nói, một tay xoa lấy no đủ bộ ngực còn lại, Minh Hạo nhìn trong mắt,
hành động hiện giờ của nàng rõ ràng là đang dụ hoặc người phạm tội nha.
Minh Hạo ngây người ra một lúc, nhìn Sinh Đạo làm động tác ám hiệu, hắn theo bản năng gật đầu.
“Lại đây...” Sinh Đạo liếm môi đỏ mọng một cái, một tay quắc quắc mời chào Minh Hạo đến thưởng thức ‘sữa’ của nàng.
“Thật sự là yêu tinh! Âm thanh câu dẫn người không đền mạng.” Minh Hạo trong
lòng hô, nếu người ta đã mời, ngu gì không đến? Thế là hắn cúi đầu,
hướng về vĩ đại ngực sữa... Miệng há ra, thưởng thức sữa bò từ Sinh
FdOas6cg Đạo chảy xuống...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT