Sinh Đạo mỉm cười, nhìn Minh Hạo nói: “Được rồi anh mau đi đi, để cô bé kia chờ mong nhớ nhung.”
Minh Hạo gật đầu, sắc mặt chết cha kéo quần lên, khi thấy tiểu jj bé bỏng bị cột lại, hắn giờ đây thật sự muốn khóc a...
“Ùm anh đi.” Minh Hạo gật đầu, trong lòng cảm động khi nãy biến mất, bây
giờ hắn rốt cuộc biết một câu “Miệng cười bụng dao găm” hình dung thế
nào rồi.
Minh Hạo biến một cái, một giây sau đứng trước cổng biệt thự của Trầm Vũ Anh.
Minh Hạo nhìn xung quanh, ở đây hơn mười tên bảo vệ tráng hán trang bị hàng
nóng đứng canh gác, có thể bởi vì vụ khủng bố mấy ngày trước cho nên
Trầm Minh điều thêm người tới đây.
Vừa nhìn thấy Minh Hạo đột
ngột xuất hiện gây nên bọn hắn kinh hãi, nghĩ mãi không rõ ngườI thanh
niên này từ đâu tới, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Mười người tráng hán trong lòng nghiêm nghị, dùng ánh mắt đề phòng Minh Hạo,một người
rút súng ra chỉa vào hắn quát lạnh: “Nhóc con khôn hồn cút chỗ khác, nơi này không phải nơi để mày đến.”
Minh Hạo không thèm quan tâm lời
nói của hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi vào trong kêu Trầm Vũ Anh đi ra, nói
Minh Hạo đến thăm, ta là bạn Zc4oVix của nàng.”
Trung niên rút
súng sửng sốt, sau đó hắn tức giận giơ súng như thị uy, lạnh lùng nói:
“Tao đ** cần biết mày là bạn ai, tao đếm đến mười, mày không cút đừng
trách tao độc ác, cho đầu chó của mày ăn một phát đạn.”
Minh Hạo
bởi vì chuyện jj bị cột vô cùng tức giận, bây giờ nghe thấy tên này một
nhóc, hai cút, ba chó làm hắn càng tức hơn, nhìn trung niên càng lạnh
lùng hơn, thần sắc âm trầm nói: “Tao cũng cho mày ba giây, mày không xéo chạy vào báo Trầm Vũ Anh đừng trách tại sao đầu mày lại một nơi, thân ở một chỗ, chim nát bấy thành một mảnh.”
Âm thanh Minh Hạo rất lớn, toàn bộ mười người trung niên ở đây đều nghe rõ, bọn hắn không dám tin
một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch dám ăn nói ngông nghênh như vậy, chẳng
lẽ hắn không thấy trên tay chúng ta cầm súng? Hay là đầu óc hắn có vấn
đề?
Trung niên trong lòng tức muốn ói máu, không ngờ một người nhỏ hơn mình dám bố láo như vậy, không khỏi giận hóa cười: “Ha ha, thằng
nhóc, tao lần đầu tiên thấy một người can đảm như vậy, tốt, rất tốt, mày gan lắm, vậy tao thử xem mày hay súng của tao cứng hơn.”
Trung niên nói xong, mở khóa an toàn, ngón tay canh ngay cò, chỉa khẩu súng về Minh Hạo nhấn một phát.
“Pằng!”
…
Trong biệt thự.
Trầm Vũ Anh như người mất hồn nhìn chằm chằm màn hình máy tính không chớp
mắt. Ba ngày trước, nàng sau khi hoàn thành buổi ‘tẩy lễ’ hóa thiếu phụ
xong, lập tức chờ đợi không được muốn đi đến nhà Minh Hạo chơi, đáng
tiếc ba ba nàng, cũng là Trầm Minh nói bên ngoài nguy hiểm, trừ đi học
có người hộ tống, còn lại phải ở yên trong nhà, không cho phép đi ra
ngoài.
Lệnh cha khó cãi, may mắn trong nhà nàng có máy tính, inte et kết nối lên mạng, nhắn tin cho người nọ.
Nhắn tin xong nàng chờ đợi, qua nửa ngày chưa thấy trả lời, nghĩ rằng Minh
Hạo đang bận ngày mai sẽ rep nàng, ai ngờ chờ ba ngày rồi, không thấy
một tin nhắn trả lời nào, chuyện này làm Trầm Vũ Anh có chút buồn bã,
thất vọng.
“Pằng!”
Trầm Vũ Anh đang lâm vào suy nghĩ miên
man, đột nhiên từ phía bên ngoài vang lên tiếng súng nổ, nghe tiếng
súng, nàng giật mình đứng dậy, đứng nơi cửa sổ nhìn ra ngoài.
Nhìn qua cửa sổ,Thân thể Trầm Vũ Anh run nhè nhẹ, nàng môi há ra, một tay che môi.
Trước cổng đứng hơn mười người, trong đó một bóng dáng cao lớn, khuôn mặt
tuấn mỹ, hắn đứng ở đó với đám người giống như hạc giữa bầy gà, người
này không phải là người mà nàng ngày đêm mong nhớ sao?
“A tiếng
súng.” Trầm Vũ Anh nhớ lúc nãy tiếng súng vang lên, không màng đến chính mình có gặp nguy hiểm hay không, nàng vội vàng chạy ra ngoài, thần sắc
cực kỳ lo lắng.
…
“Pằng!”
Minh Hạo nghe tiếng súng
nổ, nhìn viên đạn chậm lù lù như con rùa bay tới, chờ viên đạn bay gần
đến, hắn chậm rãi giơ lên hai ngón tay, dễ dàng kẹp lấy viên đạn.
“Cái gì?” Đám người con mắt muốn trừng ra, nhìn chằm chằm ngón tay Minh Hạo
không rời, sau đó bọn hắn liên tục xoa xoa con mắt, lúc này mười người
đều cho là mình nhìn lầm.
Minh Hạo cầm viên đạn nhìn người vừa bắn mình, lạnh lùng cười nói: “Ta trả lại cho ngươi.”
Nói xong, Minh Hạo tay búng viên đạn một cái.
“Phốc!”
Theo âm thanh nhìn lại, người trung niên cầm súng lúc này giữa trán không
biết từ khi nào xuất hiện lỗ máu, cả người ngây ra ngã xuống đất, tắt
thở.
“Ác quỷ, mau mau bắn chết hắn!”
Chín người còn lại nhìn người đồng nghiệp chết không khỏi kinh hãi, một người trong đó la lên,
theo đó cả chín người rút súng ra, hướng về Minh Hạo nhắm bắn.
“Khoang đã, mấy người không được bắn!”
Đám người muốn bóp cò súng bắn, lúc này âm thanh trong trẻo từ trong biệt
thự vang lên, phá vỡ bọn hắn hành động, đám người cùng lúc quay đầu
nhìn, vừa nhìn không khỏi giật mình.
Chỉ thấy một thiếu nữ từ cửa
chính biệt thự đi ra, tóc xõa dài xuống lưng, nàng mặc áo trắng sơ mi,
quần jean ngắn tới bắp chân, lộ ra đôi chân dài thon trắng xinh đẹp.
Mặt hơi điểm một chút son phấn, mày như lá liễu tô đen, môi tô son đỏ, vẻ
mặt kiêu ngạo, một phần thành thục mị hoặc, nàng hoàn toàn lộ ra khí
chất tiểu thư nhà giàu loại kia bướng bỉnh cao cao phượng hoàng, lại có
chút ngây thơ thiếu nữ mới lớn.
Nhìn người con gái trong biệt thự
đi ra, đám trung niên biến sắc la lên: “Tiểu thư nhanh trở vào nhà,
người thanh niên này cực kỳ nguy hiểm, tiểu thư đừng tới gần.”
Trầm Vũ Anh đi tới gần, xác nhận một chút, thần sắc vui mừng nhìn Minh Hạo,
lát sau quay qua nhìn bọn người trung niên nói: “Mấy chú không cần gấp,
người này là bạn trai của con, mấy chú xin lui ra.”
“Bạn trai?” Cả đám nhìn nhau không nói lời nào, thật sự kinh ngạc, tiểu thư khi nào có bạn trai?
Cái này không trách bọn hắn, dù sao bọn hắn mới đến đây làm vài ngày, chưa biết chuyện gì xảy ra.
“Đúng vậy, người này là bạn trai con, mong các chú không làm khó dễ cậu ấy.” Trầm Vũ Anh xấu hổ, mặt đỏ đến mang tai nói.
Đám người nhìn nhau, sau đó quay lại nhìn Minh Hạo, vài người ánh mắt phẫn
hận chỉ cái xác dưới đất lạnh lùng nói: “Tiểu thư xin cô làm chủ đòi lại công bằng cho chúng ta, tên này giết đi một người anh em!”
“Giết
người!?” Trầm Vũ Anh không thể tin, nàng theo tay của người trung niên
kia nhìn xuống đất, lúc này nàng thấy rõ rệt thi thể nằm dưới đất, nơi
trán chảy ra lỗ máu không ngừng.
“A!”
Trầm Vũ Anh là con gái nhà giàu, sống trong hòa bình, dù trên ti-vi inte et thường xem thấy
người chết, nhưng đó chỉ là trên màn ảnh, còn đây là lần đầu tiên nàng
ngoài đời tận mắt thấy người chết sờ sờ, hơn nửa vừa mới chết, máu tươi
còn chảy ra.
Chẳng mấy chốc khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, Trầm Vũ Anh bụng trở nên cồn cào khó chịu, nhịn không được, khom người
ói ra một đống “Ọe…”
“Em có sao không.” Minh Hạo không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Trầm Vũ Anh, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng,
truyền vào một tia tiên khí..
Trầm Vũ Anh sắc mặt nhanh chóng khôi phục như thường, nàng không biết tại sao lúc Minh Hạo vỗ lưng nàng một
cái, liền thấy toàn thân ấm áp, cảm giác nơi bụng cồn cào nhanh chóng
biến mất, giờ phút này, tinh thầnn lẫn cơ thể nàng thoải mái nói không
nên lời.
Nhìn qua bên cạnh khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười gió xuân
làm người thoải mái, trái tim nhỏ Trầm Vũ Anh như con hươu bang nhảy
loạn xạ liên tục, nhớ đến mấy ngày trước hình ảnh mình trên giường bày
ra các tư thế phóng đãng, cảm giác vật ấy đưa vào rút ra cơ thể…tư vị ấy như được lên trời, thật muốn một lần nửa cùng hắn…
Đôi mắt Trầm
Vũ Anh trở nên ngập nước, xuân tình chiếu ra bốn phía, cơ thể nóng lên,
hai chân khép lại, phía dưới không tự chủ rục rịch chảy nước…
“Tiểu thư, xin tiểu thư làm chủ cho chúng ta!”
Đám trung niên thấy tiểu thư nhà mình im lặng không nói rống to lên, đôi mắt bọn hắn xuất hiện tia máu.
Trầm Vũ Anh nghe đám người hô tỉnh lại, sắc mặt đỏ lên, âm thầm tự trách
mình: “Mình lúc nào biến thành loại người có suy nghĩ dâm đãng như vậy?
Vậy mà phía dưới chảy nước, thật xấu hổ.”
Chưa đợi Trầm Vũ Anh nói gì, Minh Hạo lúc này nhìn đám người lạnh lùng nói: “Là hắn bắn ta
trước, cái này chỉ có thể trách hắn, bởi vì Vũ Anh là bạn gái ta, cho
nên ta lần này tha cho hắn một mạng.”
Nói xong hắn phất tay, thiên địa đảo lộn, âm dương đảo ngược, thời gian lùi bước, trên trán thi thể
người trung niên nằm dưới đất lúc này xuất hiện một màn kỳ lạ: trên trán lỗ máu nhanh chóng khép lại, cơ thể giật giật vài cái chậm rãi đứng
dậy.
“Má ơi, quỷ!”
Đám người như gặp quỷ thấy ‘thi thể’ đã
chết vậy mà đứng dậy, bọn hắn sợ hãi kêu lên, người sợ nhất không ai
khác chính là Trầm Vũ Anh.
“Aaaa!” Trầm Vũ Anh nhìn ‘thi thể’ đứng lên, lúc này muốn có bao nhiêu kinh dị thì có bấy nhiêu, nàng theo bản
năng la lên, trên mặt hiện lên rõ ràng hoảng sợ xanh xao, lùi mấy bước
về phía sau, cơ thể quay về phương hướng biệt thự, tựa hồ muốn chạy
trốn. Bên cạnh Minh Hạo đoán trước, một tay nhẹ nhàng nắm tay nàng, lắc
đầu cho nàng cái mỉm cười trấn an.
Trầm Vũ Anh cảm giác bàn tay
rắn chắc Minh Hạo nắm chặt mình, cảm nhận nơi tay truyền đến cảm giác an toàn, trong lòng sợ hãi giảm bớt, nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái, đứng
im nhìn diễn biến.
Người trung niên vừa sống dậy ánh mắt mờ mịt
nhìn xung quanh, thấy đám người kêu chính mình là quỷ, tức giận nói:
“Cái gì quỷ, tao còn sống sờ sờ nha.”
“Phùng Tạ, mày là người sống hay người chết?” Một người kinh ngạc, thần sắc không tin lắm hỏi.
Phùng Tạ tức giận chỉ tay vào người nọ, rống giận: “Mày có ý gì, mày đang trù tao chết sớm hả?”
Đám người hai mặt nhìn nhau, không ai nói gì, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh dị thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT