Minh Hạo nhìn Trầm Thiên Nam cười không khỏi ngây ra một lát, trong mắt lóe lên tia đỏ rực nhanh chóng tắt đi.

Nhìn đồng hồ treo trên tường đã là 17h chiều, Minh Hạo nhìn qua Trầm Vũ Anh nằm trên giường ngủ say chưa tỉnh, quay quaTrầm Thiên Nam nói: “Dì, đã trễ rồi, con còn phải về nhà.”

Trầm Thiên Nam nhìn đồng hồ sau đó gật đầu: “Con đi đi, rãnh ghé thăm con bé.” Ánh mắt lo lắng nhìn con gái còn ngủ say, nàng sợ Minh Hạo ăn xong con nàng liền phất tay rời đi, lấy ngoại hình cùng siêu năng lực của hắn, nàng tin chắc bên người Minh Hạo không thiếu hồng nhân.

Minh Hạo nhìn ra chỗ lo lắng của nàng, hắn cười nói: “Dì yên tâm, con là người có trách nhiệm, không phải loại ăn rồi chùi đít đâu, nên xin dì cứ yên tâm.”

“Ừ.” Trầm Thiên Nam nghe hắn nói trong lòng yên tâm phần nào.

Minh Hạo rời đi, mặc kệ nằm dưới đất Trầm Minh còn đang đau đớn đến lăn qua lăn lại, ai kêu hắn dám vô cớ đánh Minh Hạo, nếu không phải nhìn trên mặt Trầm Vũ Anh, chắc hắn đã cho lão già này quy thiên từ sớm.

..

Đợi Minh Hạo đi rồi Trầm Minh đứng dậy, hắn thở hổn hẻn, mặt nửa xanh nửa trắng, đôi mắt đỏ như đã thú bị điên, nhìn một bên Trầm Thiên Nam và con gái Trầm Vũ Anh không khỏi thở dài một hơi.

Nghĩ đến Minh Hạo người cứng như sắt không khỏi rùng mình, suy nghĩ đến một số mà vượt xa người thường “dị năng”, trong mắt lóe lên tia sáng, nhìn qua Trầm Thiên Nam nhỏ giọng hỏi: “Em biết chuyện gì về thanh niên kia không?”

Trầm Thiên Nam tựa như không nghe gì, đi tới trên giường ngồi xuống, năm ngón tay mềm mại vuốt ve mái tóc con gái.

Trầm Minh lần này bình tĩnh, không vì vậy mà tức giận, hắn biết Trầm Thiên Nam đang giận hắn, tạm thời bỏ qua một bên.

Suy nghĩ đến lợi hại, Trầm Minh khàn khàn nói ra: “Anh chấp nhận nó làm con rể, có điều cần phải tra xét một phen thân thế, bối cảnh.”

Trầm Thiên Nam mặt hòa hoãn vài phần, nhưng không quay lại nhìn, giọng lạnh lùng như hàn băng nói: “Anh nhớ kỹ tôi nói, nếu anh dám đụng đến bạn trai con gái, đừng trách tình vợ chồng lâu năm.”

“?” Trầm Minh cảm giác rùng người, trong mắt hiện ra không thể tin, hắn không nghĩ tới Trầm Thiên Nam vậy mà dùng giọng lạnh nói với mình, thậm chí nàng còn dùng tình cảm vợ chồng uy hiếp, chẳng lẽ thằng nhóc kia so với mình còn quan trọng hơn?

Nhớ đến thằng *** ban ngày ban mặt thịt con mình ngay trong phòng, còn chiếm tiện nghi vợ mình, trong lòng không hiểu cảm giác cắm sừng cùng tức giận.

Biết nói cùng nàng vô ích, Trầm Minh hừ lạnh một tiếng người lung lay không ổn định rời đi, trong lòng âm thầm đem sự việc hôm nay ghi hận lên đầu Minh Hạo, hắn thề, hôm nay phải vận dụng toàn bộ mạng lưới quan hệ điều tra Minh Hạo, mười đời cũng phải đào lên.

Trầm Thiên Nam quay đầu nhìn bóng lưng cao lớn Trầm Minh rời đi, trong lòng thở dài một hơi, nàng vuốt mái tóc đen dài của mình, miệng nỉ non nói: “Anh đừng trách em, em làm vậy để muốn tốt cho chúng ta thôi.”

Nàng sống mấy chục năm với Trầm Minh, Là vợ của hắn, biết tâm tính ra sao, nàng không muốn chồng mình vì sự việc hôm nay ra tay với Minh Hạo, làm mối quan hệ hai bên xấu đi.

Nàng không muốn hai bên đánh nhau, bởi vì nếu xảy ra đánh nhau, phần thắng của Trầm Minh chính là con số 0, có thể nguy hiểm đến tính mạng của hắn, giả như Minh Hạo không nương tay, một cái phất tay đem Trầm Minh giết chết đi, như vậy nàng và con nàng biết sống làm sao khi không có chồng (cha)?



Minh Hạo biến trở về phòng mình, nhìn trên giường trống rỗng không người, tinh thần lực quét một cái, liền biết Sinh Đạo đang ở trong phòng tắm.

Minh Hạo dục vọng trong lòng vừa giảm nhanh chóng thiêu đốt lên, chầm chậm bước chân đi đến phòng tắm, mở cửa đi vào.

Bên trong phòng tắm “ào ào” âm thanh nước chảy từ vòi sen phun ra.

Theo mắt Minh Hạo nhìn tới, tóc xanh thả dài đến lưng, đôi vai mảnh khảnh, trắng nõn không chút tỳ vết lưng, ánh mắt theo đường lưng thẳng tắp nhìn xuống dưới, phía dưới là một vòng eo thon gầy xinh đẹp, bờ mông to căng tròn trắng nõn như sữa dê, đạo khe rãnh cong một đường cong hoàn mỹ, trong đó như ẩn như hiện màu hồng phới thánh địa không thể xúc phạm, mông ngọc đung đưa qua lại, từng giọt chất lỏng trong suốt từ vòi tắm phun ra, tựa như từng con tinh trùng chui vào buồng trứng đồng dạng, từng giọt nước tí tách trượt theo khe mông căng tròn, chui vào phần rãnh màu đen huyền bí tuyệt vời kia.

Minh Hạo tuy nhìn, thậm chí chơi qua nhiều loại mông, có điều loại mông to tròn trắng béo trước mắt này thật sự quá hấp dẫn, nhanh chóng khơi lên dục vọng trong lòng.

Minh Hạo cởi quần áo ra, chậm rãi đi tới sau lưng Sinh Đạo, giang hai tay ôm bụng nàng, hai thân thân kề sát gần như dính lấy nhau.

Sinh Đạo rên nhẹ một tiếng, mặt cười đỏ ửng, cảm nhận phía sau vật cứng rắn chạm vào, không khỏi thở gấp, nàng ôn nhu không kém phần kiều mị nói: “Chồng, anh mau mau***,em sấp nhịn không được rồi.” Nói xong nàng đung đưa cái mông tròn căng ma sát lấy đồ vật mà nam nhân nào cũng có, cả người da thịt lấy mắt thường thấy đỏ lên nhanh chóng.

Từ khi ăn ngon ngọt giao hoan sâu vào sương tủy, nàng ngày càng kiềm chế không được, nhất là khi ở gần hắn, trên người Minh Hạo thả ra loại khí tức vô hình tà mị, làm khơi dậy dục vọng lòng người, mà chính Minh Hạo lẫn Sinh Đạo không biết việc này.

Minh Hạo nở nụ cười dâm đãng, hít một hơi, mùi hương như hương hoa từ cơ thể Sinh Đạo bay vào mũi, làm tâm thần hắn sảng khoái vô cùng, dục hỏa trong lòng như gặp chất kích thích càng tăng vọt, có điều không nhanh không chậm, một tay bắt lấy cực đại song phong trước người Sinh Đạo xoa xoa bóp bóp nói: “Anh tới…”



Minh Hạo cùng Sinh Đạo tắm uyên ương xong hai người mặc quần áo vào đi ra ngoài, Minh Hạo ngồi trên ghế nhìn qua Sinh Đạo nơi bụng, nghi ngờ hỏi: “Em yêu, anh cảm giác nơi bụng ngươi có gì đó bất thường, ngươi có làm sao không?”

Minh Hạo có suy đoán, khi nãy về phòng, hắn dùng tinh thần lực quét qua, chỉ là dấu hiệu mờ nhạt quá, cộng thêm cơ thể Sinh Đạo tràn ngập lực lượng sinh cơ bao phủ, làm cho hắn không thể nào điều tra tường tận được, cho nên không dám chắc chắn.

Sinh Đạo nghe vậy có chút nghi ngờ, lấy cảnh giới đạt đến đỉnh cao của nàng, rất ít quan tâm đến cơ thể mình, lúc này nghe Minh Hạo nói nàng mới chú ý tới.

Nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực dò xét kỹ càng từng góc trong cơ thể mình. Năm phút sau Sinh Đạo mở mắt ra, trên mặt hiện lên cảm xúc phong phú, khó tin, vui mừng, xấu hổ...

Minh Hạo nhìn nàng thần sắc, trong lòng suy đoán càng vội hỏi: “Em có phải hay không mang thai?”

Sinh Đạo đôi mắt đẹp lóe lên dị thải, tràn ngập sinh cơ màu xanh nồng đậm lưu chuyển, không khí xung quanh như nhận lấy ảnh hưởng, một màu xanh đậm sinh cơ khí tức tràn ngập căn phòng, đem mọi vật không có sinh cơ thoáng chốc như được thần ban tặng tính mạng, ghế, giường, máy tính, sách… cùng nhau vang lên âm thanh trong trẻo, giống như đang hân hoan, vui mừng.

Sinh Đạo ầm ừ gật đầu, khuôn mặt hiện lên rặng mây hồng, dịu dàng nói: “Đúng vậy, em hình như có… thai.”

Minh Hạo trên mặt hiện ra khó tin, theo hắn trí nhớ, đều là Đạo, dù hắn và nàng có xxx với nhau tới vài tỷ năm nhưng không có thai, đó là sinh hoạt trong ‘dục vọng’. Thế đé* nào vừa xxx với nàng vài ngày lại có thai? Chẳng lẽ do Sinh Đạo biến thân thành người, có nhị lỗ nữ liền là có thể mang thai sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play