Minh Hạo bước ra ngoài, bên ngoài lúc này đã một mảnh bừa bộn, dưới đất
nằm đầy thi thể, mùi tanh hôi bốc lên tận mây xanh. Những thi thể này từ trang phục có thể thấy bọn hắn là người của Nê gia.
Đứng đối diện là có mười lão già râu trắng tóc bạc khác nhau.
Các lão già thấy Minh Hạo đi ra, một người mặt trắng bệnh lão già nhìn Minh Hạo lạnh lùng quát: “Tiểu tử, ngươi là người giết con trai ta đúng
không?”
Minh Hạo mỉm cười nói: “Phải thì sao?”
“Nhận lấy cái chết đồ súc sinh!”
Lão già kia nghe xong tràn ngập sát khí la lên, một chưởng không chút do dự đánh ra.
Chưởng ấn khổng lồ từ bàn tay lão già đánh ra, hướng về Minh Hạo bay tới.
Trên đường đi, nơi chưởng ấn đi qua trong nháy mắt biến thành thành phấn bụi.
Đây chính là đặc điểm của cảnh giới Dâm Đế, có thể đánh ra ảo nghĩa mà không cần như Dâm Vương.
Minh Hạo mỉm cười, vai hơi cong lại phía sau, năm ngón tay nắm lại làm hình cây búa, chấn động đánh vào không khí.
“Cờ~Crắc~!”
Âm thanh như gương bể vang lên, mặt không khí động lại, từng tia nứt bắt đầu lan ra xung quanh vùng không khí đó.
“Ầm!”
Lực lượng vô hình đập về phía lão già.
Lão già cảm nhận phía trước một luồng hủy diệt đến gần không khỏi biến sắc, lão khum người xuống, cả người lăn một vòng dưới đất.
“Ầm!”
Nơi vị trí lão già vừa đứng lập tức nổ nát bấy, người đứng bên cạnh lão không kịp chạy ngay lập tức chấn nát thành xương máu.
“Đây là sức mạnh gì…”
Lão già nhìn thấy vài tên Dâm Đế cùng cảnh giới như mình bị đánh thành thịt nát, vẻ mặt hoảng sợ lẩm bẩm.
Chợt, mắt liếc nhìn ba người Nê Bá Hổ, Lữ Hà Tiên, Nê Tuyết Hà đứng cách đó
không xa, môi khô quắt nở nụ cười âm hiểm một cái, trong khoảnh khắc, cả người nhảy cái biến mất.
Minh Hạo nhìn lão già biến mất nhíu
mày, tinh thần lực thả ra dò tìm. Nhìn thấy ba người Nê Bá Hổ đứng gần
đó không xa, ánh mắt co rút lại.
Cả người sáng lên, hóa thành từng tia sáng biến mất.
…
Lão già tại đang chạy đến chỗ ba người Nê Bá Hổ, trong lòng nở nụ cười âm
hiểm: “Khặc khặc khặc, lão phu dù đánh không được ngươi, nhưng lão phu
có thể kéo vài người thân của ngươi xuống cùng lão…A, ta thật mong chờ
vẻ mặt đáng thương cầu xin kia của ngươi khặc khặc.”
Trong lòng lão già một mảnh đắc ý, vui sướng.
Lão chính là lão tổ Bách gia.
Sau khi nhận được tin con trai lão Bách Thế Nhân chết, lão lần đầu là không tin chuyện này, nhưng sau đó lão đi đến bãi thi thể, tận mắt thấy con
trai lão nằm trong đó, lão rốt cục giữ không được bình tĩnh nửa, trong
lòng một cơn lửa thù đốt cháy lên.
Theo người chỉ hướng vị trí Minh Hạo, một ngựa một đường cùng đám kia lão bất tử đến cửa Nê gia.
Lão già trong chốc lát bay đến bên cạnh Nê Bá Hổ, một tay bắt lấy cổ Nê Tuyết Hà, mỉm nở nụ cười thắng lợi.
“Cút!”
Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh làm lão giật mình, muốn dùng sức bóp lấy cổ Nê Tuyết Hà để uy hiếp nhưng đã muộn.
Từng tia sáng hội tụ thành một người, một cánh tay đột nhiên đưa ra chụp vào đầu lão, một đoàn bong bóng hiện lên nơi năm ngón tay.
“Chết đi!”
Âm thanh lạnh lùng không chút cảm xúc vang lên.
“Rắc!”
“Rắc!”
“Rắc!”
Kèm theo đó, đầu lâu lão già phát ra âm thanh vỡ nát run người.
“Không th…” Lão già kinh sợ la lên, còn chưa nói hết đầu bị bóp nát, cả thân
thể phát ra tiếng vọng “rắc rắc”. Từng khúc cơ thể chấn thành từng thịt
máu rơi vãi dưới đất.
Xử lý xong lão già, Minh Hạo nhìn về phía ba người Nê Bá Hổ lạnh lùng hỏi: “Các ngươi không nghe ta nói?”
“Chúng ta…” Ba người lắp bắp nói không nên lời.
“Là tại Nê Bá Hổ nói, nếu không phải hắn kêu chúng ta đi ra ngoài thì làm
sao xảy ra chuyện này.” Lữ Hà Tiên đổ mọi chuyện lên đầu Nê Bá Hổ, giọng điệu có hơi chán ghét nói.
Cái này không trách nàng được. Nếu không phải bởi vì Nê Bá Hổ “rủ” ra xem, thì làm sao xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy.
Minh Hạo nhìn nàng một cái, nhìn qua Nê Bá Hổ, lạnh lùng nói: “Ngươi có phải là đàn ông hay không, sao không có não để suy nghĩ, xém chút nửa đem vợ và con ngươi đẩy vào trong nguy hiểm?”
Nê Bá Hổ mặt trắng bệch,
hai tay nắm chặc lại, hắn chỉ nghĩ đơn giản, lấy chính mình cảnh giới
Dâm Vương đỉnh phong, ít nhiều gì cũng có chút sức tự vệ, chỉ là không
nghĩ Dâm Đế tốc độ lại nhanh đến như vậy, nhanh đến hắn không kịp phản
ứng.Minh Hạo thở dài nhìn Nê Bá Hổ nói: “Ngươi rút kinh nghiệm lần này, ta giải quyết tiếp những tên khác.”
Minh Hạo nói xong, cả cơ thể biến thành tia sáng biến mất, xuất hiện gần đó.
…
“Thế lão tổ vậy mà chết.”
Đám lão già biến sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm bãi máu thịt đằng kia. Một
người trong đó thất thanh la lên: “Nhanh chóng giết hắn!”
“Thủy Thần Thổ Thiên.”
“Thủy Áp Đại Địa”
“Thủy Trấn Thiên Khung
Nghe tiếng la, đám lão tổ Dâm Đế vội vàng thi triển từng chiêu thức mạnh nhất đánh đến Minh Hạo.
Bách Thủy Quốc, chính là do trăm quốc gia nhỏ từ thuở sơ khai thành lập nên, bởi vì có điểm chung thiên phú thuộc hệ thủy, cho nên mới lấy cái tên
là Bách Thủy Quốc.
Trên bầu trời, dưới đất, tràn ngập nước, hướng về Minh Hạo đánh tới.
“Ầm!”
Minh Hạo sắc mặt không đổi, vai hơi chuyển ra sau, tay phải cong lại như con tôm, từng cái gân xanh ở tay phải hiện lên.
Minh Hạo quyết định, sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, xem mạnh bao nhiêu.
Tay phải đập về hướng vị trí đám lão già.
“Cờ~Crắc”
Âm thanh kính bể vang lên, không khí động lại, một vùng không gian rộng lớn xuất hiện từng tia nứt ra.
“Ầm!”
Tiếng nổ vang dội, cả không gian vỡ nát, một luồng sức mạnh kinh thiên áp đảo chư thần ập đến.
Cách đó không xa, toàn bộ nước do đám lão già phát ra toàn bộ biến mất một cách đột ngột, tựa như toàn bộ bị bóc hơi.
“Chạy.”
Đám lão già thấy chiêu thức mạnh nhất thi triển ra biến mất, toàn bộ biến sắc, muốn chạy nhưng đã muộn.
“Ầm ầm ầm ầm”
Tiếng nổ rùng trời, cả khu vực mấy triệu mét Bách Thủy Quốc sáng chói như vì
sao trên trời, thậm chí ánh sáng này còn lan đến khu vực khác với tốc độ vô cùng nhanh.
“Ầm ầm ầm ầm”
“Ầm ầm ầm ầm”
“Ầm ầm ầm ầm”
Âm thanh chấn điếc tai, toàn bộ Dâm Giới như muốn đến ngày tận thế. Bầu
trời tối sầm, trời đất đảo lộn, trăng sao rơi rớt như mưa.
“A!”
“Ta đau quá…”
“Xin cứu…”
Toàn bộ dâm giới xảy ra chưa từng có kiếp nạn, tiếng hét thảm vang vọng toàn bộ dâm giới.
Nửa ngày sau âm thanh chấn tai biến mất, cả Dâm Giới rơi vào trong tĩnh lặng lạ thường.
…
Minh Hạo sờ sờ cằm nhìn nấm đấm của mình, mình có ra tay hơi quá thì phải?
Nhìn nơi hắn đấm ra, hình thành con đường trống trải, Minh Hạo quan sát một chút.
Ngoài trừ những mảnh vụn bên trong, không có nhà cửa, không có cây cối, không có người, hoàn toàn trống trải tan hoang.
Thậm chí, dâm khí bên trong khu vực này hoàn toàn biến mất một cách bí ẩn.
Minh Hạo hỏi hệ thống: “Hệ thống, ta có phải đánh nát dâm giới luôn rồi không?”
“Đing! Dâm giới chưa nát, nhưng 3/10 dâm giới lãnh thổ bị cú đấm chấn động toàn lực của ngài nát rồi.”
Minh Hạo nghe vậy thở phào, chợt nhớ đến Tam Nương nhóm người, mong là bọn họ không xui xẻo dính phải đòn này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT