*(Chương 270 viết nhầm phi thuyền thành máy bay, ! Hi vọng các bạn đọc đừng soi mói và cũng đừng để ý. Thank)*
-----
Minh Hạo ngồi trong phi thuyền buồn chán nhìn ra cửa sổ.
Hắn tưởng rằng ngồi trên đây ngắm cảnh đẹp các loại, nhưng ngoài trừ mây và mây thì không còn gì.
“Người đâu.” Minh Hạo hướng về phía cửa kêu lên.
“K-e-ẹ-t.”
Cửa mở ra, một người ăn mặc áo giáp đi vào, hướng Minh Hạo làm lễ quân
nhân, gác tay lên trán, nói: “Tổng tư lệnh, ngài có mệnh lệnh?”
“Ừ, ngươi hỏi xem phi thuyền này có thể nhảy bước không gian không.” Minh Hạo gật đầu nói.
“Vâng tổng tư lệnh.” Người lính marine kia vâng lệnh rời khỏi phòng.
Một phút sau hắn quay lại, cung kính nói: “Thưa tổng tư lệnh, Lady Tướng
Quân nói có thể, nhưng phạm vi rất ngắn, chỉ có thể nhảy mười năm ánh
sáng trở lại.”
Minh Hạo nghe vậy vui mừng, cầm lên bản đồ Dâm
Giới đưa cho tên lính marine, chỉ vào Nam Triều tọa độ, nói: “Tốt lắm,
ngươi mau chóng kêu Lady Tướng Quân nhảy bước không gian đến đây…”
“Vâng tổng tư lệnh.” Tên kia Marine lập tức rời đi, truyền lệnh Minh Hạo cho Lady Tướng Quân.
Ngồi trong buồng lái phi thuyền, Lady Tướng Quân nhận được tin tên kia
marine khóe miệng kéo ra, mỉm cười ngọt ngào một cái, nàng liên lạc với
các phi thuyền khác: “Chuẩn bị nhảy bước đến tọa độ 1.3.5.6.2…”
…
“Chuẩn bị nhảy bước không gian đếm lùi…”
“10”
“9”
“8”
…
“3”
“2”
“1”
“0”
“Nhảy!”
….
Trong nháy mắt, hơn ngàn chiếc phi thuyền dưới bầu trời đêm biến mất dạng. Để lại đám thám tử theo dõi ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
“Nhanh, gởi tin tình báo quan trọng nhất tới gia chủ(hoàng đế), đội quân ‘lạ’ đột ngột biến mất, hiện tại tung tích không rõ.”
Từng tên thám tử như bị ma đuổi, dùng toàn lực chạy đi tứ tán.
…
Một cung điện vàng son lộng lẫy, bầu không khí trang nghiêm, bức tường ở hai bên được trang trí khá đặc biệt.
“Ngươi nói sao, đội quân kia đột ngột biến mất, không để lại một chút dấu vết gì?”
Ngồi trên ngai vàng người trung niên trầm giọng hỏi.
Người trung niên mặc một bộ áo bào màu vàng, đầu đội vương miện, trên ngực
trái có huy hiệu in hình con sư tử màu vàng. Cái huy hiệu trên ngực trái của hắn chính là đại diện cho Sư Thiên Quốc, một trong những vương
triều, hoàng đế đời thứ 79, Sư Thế Kim.
Ở ngai vàng, trái phải
hai bên được đặt hai cái bức tượng sư tử cỡ lớn, bức tượng cao tầm 3m,
tư thế đứng bằng hai chân, một tay cầm kiếm, một tay cầm khiên, đầu đội
vương miện lắp đầy kim châu.
Đôi mắt lấp lánh có thần, miệng há,
lộ ra hàm răng sắc bén khiến người nhìn mà sợ. Không biết bức tượng này
làm bằng chất liệu gì, kết hợp dưới bàn tay khéo léo của nghệ nhân, từng chi tiết nhỏ nhất, mí mắt cho đến bộ lông, hoàn toàn sống động như sư
tử thật.
Nếu không phải hai bức tượng này là đứng im, sẽ khiến người ta nghĩ rằng đây là hai con sư tử thật, mà không phải là bức tượng.
Các đại thần đứng ở hai bên thần sắc nghiêm trạng, quần áo màu sắc khác
nhau, nhưng cùng một điểm chung là ngực trái có huy hiệu con sư tử như
vị hoàng đế ngồi trên kia.
Dưới đất, một người lính quèn quỳ gối, cung kính bẩm báo: “Thưa hoàng thượng đúng thật là vậy, không chỉ thám
tử của ta, còn có thám tử các thế lực khác đều tận mắt thấy đội quân kia đột ngột biến mất.”
Nghe xong người lính nói, toàn trường yên tĩnh, không ai nói gì.
Từng ngừi trong mắt lóe sáng, có người liếc, có người môi lẩm bẩm thì thầm…
Một phút sau, người trung niên ngồi trên ngai vàng mở miệng hỏi: “Thật
không có bất kỳ dấu vết? Dù là nhỏ nhất, ví như phương hướng đi của bọn
hắn?”
Người lính kia cung kính nói: “Không hoàng thượng.”
Trung niên nhíu mày, nếu không có bất kỳ đầu mối thì làm sao biết hành động
hiện tại đối phương ra sao? Đột nhiên biến mất, chẳng lẽ gặp quỷ giữa
ban ngày?
Hơi nghĩ, hắn nhìn lính quèn nói: “Ngươi đem bản tình báo lên đây, trẫm muốn tự đọc.”
“Vâng thưa hoàng thượng.” Lính quèn cung kính nói, móc trong ngực ra một bản
tình báo dài một – hai mét, đi lên đưa cho trung niên.
Trung niên tiếp nhân bản tình báo, cúi đầu đọc.
Cả điện im lặng, không ai nói tiếng nào.
5 phút sau trung niên tay thả ra bản tình báo, nhìn người lính quèn nói: “Ngươi lui xuống đi.”
“Vâng hoàng thượng.” Tên lính quèn cung kính cúi người rời đi. Kế tiếp, trung niên nhìn các đại thần mở miệng nói: “Truyền lệnh của trẫm, tăng cường
phòng ngự biên giới lên mức độ cao nhất, hạn chế người nhập quốc gia.
Nếu thấy kẻ nào khả nghi lập tức bắt lại tra hỏi, bãi triều.”
“Hoàng đế vạn tuế, vạn vạn tuế!!!!”
Chúng thần quỳ xuống đầu đặt dưới đất hô to một câu quen thuộc hơn cả quen thuộc.
….
Cùng lúc đó, nhiều thế lực, tông môn, vương triều cùng lúc ban hành chỉ lệnh như tên hoàng đế Sư Thiên Quốc.
Trong nháy mắt, toàn bộ Dâm Giới chưa bao giờ đạt đến đỉnh điểm như hôm nay,
Nam, Bắc, Đông toàn bộ thế lực tăng cường phòng ngự cao nhất.
Trừ các cổ tộc, thế lực không ra. Còn lại các thế lực luôn canh gác, đề phòng.
…
Nam Triều rộng lớn vô biên, mây núi trùng điệp, nhìn xa, có thể thấy được
nhiều tòa phồn vinh thành thị, người đi đông đúc. Thỉnh thoảng có thể
thấy người cưỡi phi nô bay đi, chân dặm phi kiếm bay trên không.
Bên dưới, cảnh vật một màu xanh của rừng, mát mẻ của gió, tự nhiên của hoa cỏ, sông núi.
Thời xa xưa, phương nam là một mảnh đất màu mở, tài nguyên dồi dào, dâm khí
đậm đặc, kèm theo đó là lũ người tràn về sinh sống, bắt đầu cắm rễ kết
hoa tại đây.
Nhiều cổ tộc nhân loại cắm rễ hơn trăm ngàn năm đa phần sống tại đây.
Có thể nói, Nam Triều chính là trung tâm tu luyện của nhân loại.
Cũng là mảnh đất lớn nhất, rộng nhất trong các nơi ở Dâm Giới.
Trên bầu trời hoàng quốc Bách Thủy Quốc bỗng nhiên xuất hiện một đám đen to lớn.
“Má ơi, cái gì vậy?”
“Quái vật, không, cái này chẳng lẽ là…”
“Bọn hắn vào đây bằng cách nào, vượt qua hệ thống tình báo, phòng ngự…?”
Có nhiều người dưới đất nhìn thấy, lập tức kinh ngạc, sau đó la to một tiếng, tựa như thấy tận thế tới đồng dạng.
Có người tin tức linh thông, lập tức biến sắc, run rẩy tự hỏi.
“Rầm!”
“Cái gì, hiện tại bọn hắn ngay ở trên đầu chúng ta?. Mau mau chuyển khai
cảnh báo cao nhất, tình trạng nguy cấp. Tập trung toàn bộ cao thủ cảnh
giới Dâm Vương trở lên về đây. Thông báo với dân thường nhanh chóng sơ
tán khỏi khu vực.”
Hoàng đế Bách Thủy Quốc sắc mặt xanh mét, đứng trên bục cao hướng phía dưới điện đám đại thần gào thét.
Đám đại thần co đầu lại không dám nói gì.
“Còn đứng đó? Nhanh đi mau!” Hoàng đế thấy đám kia ngu xuẩn đứng đó chưa động, tức giận la lên.
“Vâng vâng hoàng đế.”
Đám đại thần vội vàng rời đi, để lại lão hoàng đế ngồi thẫn thờ trên ghế một mình.
…
Bách Thủy Quốc rơi vào tình trạng cảnh báo, mức báo động cao nhất chưa từng xảy ra từ xưa đến giờ.
Đây là loại mức báo động đại địch tấn công quốc gia. Một hoàng triều bắt đầu hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Người chạy trốn, người nhìn lên bầu trời, người chờ đợi, người tò mò, người sợ hãi…
Đủ loại tâm trạng hỗn loạn giao nhau, cũng là từ trước đến nay, việc này chưa bao giờ xảy ra tại một hoàng triều như vậy.
Ở thời điểm lúc này, tất cả gián điệp hối hả liên lạc với đầu bên kia chủ tử, truyền tin tức mới nhất của mình về.
Vài phút sau, Bách Thủy Quốc trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ thế lực
lớn. Nhưng càng nói đúng hơn là chú ý đám đen kia trên bầu trời đồ sộ
phi thuyền.
...
P/s: điểm danh lại all vợ của Minh Hạo nào ^_^
Tổng:
-Tinh Tế + Đế Bá + Hokage: Tuyết Linh Nhi, Hỏa Thiên Hương, Kaguya, Narede,
Bulma, Phượng Mị Nương, Lý Tôn Dạ, Nicole, 58 mỹ phụ khác....
-Đại Thiên Thế Giới: Liễu Như Ân, Hagoromo Gitsune, Mị Yểm, Miêu Huyễn Nguyệt.
-Đấu La Đại Lục: Mê Cốt Thỏ, Bỉ Bỉ Đông, Thiên Nhận Tuyết, Hồ Liệt Na, Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Băng Đế, Tuyết Đế
-Doremon: Doremin, Doremi, Hanami, Xuka?
-Dâm Giới: Tam Nương
…
Con:
-Kim Minh Tuyết (gái) (con của Tuyết Linh Nhi).
-Hỏa Thiên Ngọc (gái) (Hỏa Thiên Hương)
-Õtsutsuki Hatsu (con trai đầu lòng, đang ở cung trăng sinh hoạt…) Hokage thế giới
-Õtsutsuki Kosho (con trai thứ hai của hắn, ở dưới nhân gian …) Hokage thế giới
-Õtsutsuki Narede (nhân bản con gái, nhưng không phải con ruột)
- Ōtsutsuki Shizu, mái tóc trắng, giống y chang mẹ mình, con thứ ba của Minh Hạo cùng Kaguya (ánh mắt byakugan)
-Mị Tôn Yểm (con trai của Mị Yểm)
-Kim Thiên Ân ( Con trai thứ 2 của Mị Yểm, đã đie)
-Thế Cương (con trai của Tam Nương)
-Cùng đám con khác…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT