Tây Cương

Ngưu Nữu bộ lạc một mảnh an vui, dù trên sa mạc nóng rức, nhưng từng người nữ khom lưng cặm cụi, đứng hoặc ngồi làm việc mà không thấy mệt.

Trải qua hơn hai năm, Ngưu Nữu bộ lạc dưới sự quản lý của Cỗ Ni Hãn ngày càng cường thịnh hơn, chỉ là hôm nay Ngưu Nữu bộ lạc gặp phải phiền toái lớn.

“Cỗ Ni Hãn, chúng ta không nghĩ đến ngươi loại này thù địch với Ngưu Nữu bộ lạc hôm nay lại đi đầu quân cho bọn hắn, ta có chút thất vọng ngươi.”

Một đám nữ nhân thân thể cường tráng, trên đầu đội những chiếc mũ được trang trí đầy lông chim màu trắng tuyệt đẹp.

Đây chính là biểu tượng một bộ lạc đạt đến cấp 3.

Đám người ăn mặc quần áo làm bằng vải lụa, dưới ánh nắng mặt trời quần áo các nàng tựa như những viên kim cương lấp lánh, phản chiếu một màu đỏ chói lọi, nhất là đôi song phong sau lớp vải kia, hai quả bưởi to thật to, đầu hoa căng cứng kia, khiến các đực rựa nhìn mà chảy nước miếng, để thèm thuồng được một lần la liếm, vuốt ve nó….

Khiến người phải lau mắt mà nhìn nửa là phần thân dưới các nàng, bên dưới chỉ mặc cái ‘yếm’, hơi lộ ra vùng đàm lầy nhiều lông kia...

Trên ngực phải áo thêu hai chữ đặc biệt nổi: A Ti.

Đứng phía bên kia, Cỗ Ni Hãn vẻ mặt khó coi nhìn đám người bên kia, lạnh lùng nói: “Các ngươi mục đích đến đây là gì? Bảo vật trong tay Tam Nương? Đáng tiếc, nàng ở hai năm trước đem bảo vật rời đi rồi, còn đi đâu thì ta không biết.”

“Cái gì, không thể nào!”

“Trời ạ! Không có thứ kia làm sao đây, sự tồn vong của bộ lạc chúng ta phụ thuộc vào nó. ”

“Như vậy chúng ta hôm nay đến đây hoàn toàn là vô ích sao?”

Đám nữ đầu đội mũ chim toàn bộ biến sắc, thì thầm nhỏ giọng nói, trong cuộc nói chuyện, có thể thấy các nàng rất xem trọng thứ đồ vật như trong miệng các nàng.

Phó tộc trưởng dẫn đầu bộ lạc A Ti sắc mặt hoàn toàn xanh một mảnh, không ngờ Tam Nương rời đi từ hai năm trước, nếu mang tin này về cho tộc trưởng, nàng ít nhiều gì cũng bị phạt...

Nhớ đến hình phạt bị con bò Tây Cương dùng hai sừng thúc chim, nàng sắc mặt biến thành trắng, cắn môi một cái, nhìn qua Cỗ Ni Hãn lạnh lùng nói: “Ta không cần biết Tam Nương hiện giờ ở đâu, ta chỉ cần vật đó. Ngươi cũng biết thực lực của bộ lạc chúng ta, chỉ cần phát tay một cái đám kiến hôi bọn ngươi biến mất. Mau giao ra vật kia, nếu không đừng trách chúng ta không lưu tình diệt sạch tộc ngươi.”

“Ngươi quá đáng!” Cỗ Ni Hãn nghe lời uy hiếp của nàng trong mắt hiện lên tia sát khí nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ, tuyệt vọng.

“Các ngươi mau về a. Tộc Ngưu Nữu gặp nguy rồi, ta không biết có thể kéo dài thời gian bao lâu…”

Cỗ Ni Hãn trong lòng mong mỏi Minh Hạo và Tam Nương mau trở về để cứu bộ lạc. Dù nàng không biết Minh Hạo sau hai năm mạnh thế nào, nhưng hi vọng cuối cùng nàng hoàn toàn đặt vào hắn.

Đám người bộ lạc Ngưu Nữu hai tay nắm chặt lại, trên trán hiện lên gân xanh, biểu tình tức giận vô cùng.

Các nàng nhìn về Cỗ Ni Hãn, thần sắc quật cường, giọng khàn khàn nói ra: “Tộc trưởng, chúng ta biết ngài khổ tâm lao lực ở hai năm nay. Nhưng bộ lạc chúng ta, từ đời đời các thế hệ luôn đứng lên chiến đấu, không bao giờ đầu hàng bỏ chạy, xin tộc trưởng ra lệnh, chúng ta không ngần ngại xông lên, dù là bỏ mạng cũng đáng! Quyết không để đám người này sỉ nhục chúng ta!”

“Đúng đấy, tỷ tỷ ấy nói đúng, xin tộc trưởng ra lệnh, chúng ta dù chết cũng phải chiến đấu rửa đi sỉ nhục.”

“Chiến đấu vì Ngưu Nữu, chúng ta thà chết cũng không thể để đám này sỉ nhục!”

Chị em trong bộ lạc vẻ mặt đồng lòng, trải qua nhiều năm sinh sống, là chị em với nhau, mỗi người như thể chân tay. Hiện tại có người ngoài xúc phạm uy hiếp như vậy, các nàng làm sao chịu cho nổi?

Cỗ Ni Hãn sắc mặt càng khó coi, trong lòng quýt đến muốn ị ra máu. Không phải nàng sợ chết, mà là giao ước giữa nàng và Tam Nương ở hai năm trước kia.

Trong đó có nói, dù gặp chuyện gì xảy ra, cũng không thể để cho chị em bộ tộc Ngưu Nữu phải hi sinh.

“Nên làm gì đây, chỉ còn cách kéo dài thời gian.”

Suy nghĩ một hồi, Cỗ Ni Hãn hai mắt sáng lên, nhìn về phía bên kia người lớn tiếng nói: “Ta đã biết vật đó ở đâu, các ngươi chờ đợi một lát.”

“Thì ra là nàng từ đầu nói dối chúng ta, nếu không phải phó tộc trưởng hù nàng, chắc hôm nay chúng ta đã tay không rời đi.”

“Không hổ phó tộc trưởng, trí tuệ thật cao…”

“Tất nhiên, phó tộc trưởng chính là do tộc trưởng đề bạt lên, làm sao có thể kém…”

Phó tộc trưởng nghe đám kia khen ngợi, trên mặt hiện lên một vòng kiêu ngạo, ngực càng ưỡn lên trước, đôi nhị hoa căng cứng sau lớp áo càng lồ lộ ra.

Nàng gật đầu, thần sắc hòa hoãn hơn, tâm trạng vui vẻ nói: “Ngươi biết điều đó, nhanh lấy đi. Chúng ta sau khi lấy được thứ đó lập tức rời đi ngay, từ nay về sau không làm phiền các ngươi.”

Cỗ Ni Hãn gật đầu.

Đám Ngưu Nữu vẻ mặt khó tin, cả đám gào lên: “Không được (thể) tộc trưởng!”

Cỗ Ni Hãn trong lòng có chút buồn bực, các ngươi còn không hiểu ta? Bên ngoài lạnh lùng nói: “Tam Nương rời đi, hiện tại ta với chức danh là tộc trưởng, chẳng lẽ các ngươi muốn phản kháng?”

“Nhưng mà…” Đám Ngưu Nữu người sắc mặt biến đổi, ánh mắt chuyển thành giận dữ, căm hận nhìn Cỗ Ni Hãn, một người trong đó ánh mắt tròn có phần linh động, như nhận ra ý của Cỗ Ni Hãn, nàng giơ tay lên nói: “Ta đi lấy cho tộc trưởng!”

Cỗ Ni Hãn vui mừng gật đầu, kề miệng vào tai nàng nhỏ giọng nói: “Lát nửa ngươi…”

“Vâng tộc trưởng.” Người kia gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.

“Các ngươi…” Đám Ngưu Nữu sắc mặt tái xanh, tay chỉ vào Cỗ Ni Hãn giận đến nói không ra lời.

Bên kia A Ti người cười nói vui vẻ.

10 phút…20 phút….30 phút….

Phó tộc trưởng A Ti mất kiên nhẫn, nàng dù ngốc nhưng cũng không ngu, nhìn Cỗ Ni Hãn chất vấn: “Tại sao lâu vậy, hơn nửa tiếng còn chưa thấy, ngươi đang đùa ta?”

Cỗ Ni Hãn lắc đầu nói: “Không, vật kia Tam Nương giấu rất kỹ, cho dù là ta tự lấy cũng phải mất rất lâu thời gian.”

Phó tộc trưởng A Ti nghe vậy đành chỉ có thể chờ đợi.

1 tiếng….2 tiếng…3 tiếng…

Nửa ngày trôi qua, mặt trời bắt đầu lặn, chiều tà chiếu lên mảnh sa mạc nóng rực, nhiệt độ theo đó băt đầu từ từ giảm thấp.

Phó tộc trưởng A Ti dù là người ngu đi nửa cũng biết Cỗ Ni Hãn đang lừa mình, tức giận hỏi: “Ngươi đang đùa giỡn ta Cỗ Ni Hãn?”

Thời gian trôi qua, tất cả mọi người, bao gồm Ngưu Nữu cùng A Ti đều hiểu dụng ý của Cỗ Ni Hãn.

“Đúng là hồ ly, đây là câu giờ chúng ta!”

“Mau giết nàng đi phó tộc trưởng, một con kiến hôi cũng dám lừa chúng ta.”



Ngưu Nữu người ánh mắt xin lỗi, còn về bên kia A Ti một mảnh tức giận chửi rủa.

Cỗ Ni Hãn cố gắng giữ bình tĩnh, nói ra: “Cái này sắp xong rồi, ngươi chờ một lát.”

“Chờ? Ngươi tưởng ta ngu à, người đâu lên giết tất cả các nàng. Ta tự mình tìm kiếm!” Lô Châu tức giận nói.

Cỗ Ni Hãn biến sắc, quay qua nhìn đám nữ gấp gáp nói: “Các ngươi mau chạy, ta ở lại cản các nàng.”

“Không tộc trưởng, nếu ngươi ở lại thì chúng ta ở lại, đây là gia quy từ trên truyền xuống, từ thế hệ này sang thế hệ khác đều vậy!”

“Chúng ta quyết tử chiến đến cùng, dù chết cũng không bao giờ bỏ trốn!”

Cỗ Ni Hãn trên mặt rơi lệ cảm động, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm giác như vậy, môi run run nói: “Ta…”

“Chết đi!” Lô Châu từ trên trời hạ xuống, bàn tay lớn hướng về Cỗ Ni Hãn đánh tới.

Cỗ Ni Hãn cảm giác áp lực như núi hướng về mình, cả ngươi không động đậy được, chỉ có thể nhắm mắt lại chờ chết.

Một giây, hai giây, ba giây không thấy đau đớn gì, Cỗ Ni Hãn từ từ mở mắt ra.

Trước mặt nàng, một cái tay khác nắm lại tay kia của Lô Châu.

Thần sắc hiện lên kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn.

Một khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, mắt sáng mũi cao, đôi mắt xanh lam bí ẩn, tràn ngập hơi thở nam nhân phả vào mặt nàng.

“Thật quá đẹp trai…” Vừa nhìn liền say, tim Cỗ Ni Hãn đập thình thịch, má hai bên hồng lên, đôi mắt tràn ngập xuân tình mơ màng…

“Ngươi làm rất tốt.” Minh Hạo quay qua mỉm cười nhìn Cỗ Ni Hãn, quay lại nhìn về Lô Châu, lạnh lùng nói: “ta cho các người 1 phút rút về, không đừng trách ta vô tình.”

“Ngươi là ai?” Lô Châu vẻ mặt hoảng sợ nhìn Minh Hạo hỏi, nàng muốn rút tay về nhưng lại như bị đông cứng, không tài nào rút tay ra được.

“Người thiếu niên này là ai, ta chưa bao giờ gặp. Hắn cảnh giới ra sao có thể chặn một quyền kia của phó tộc trưởng?”

Phía sau Lô Châu người A Ti vẻ mặt kinh ngạc há hốc mồm, trong mắt hiện lên khó tin, không nghĩ đến một quyền của phó tộc trưởng bị một người thanh niên dễ dàng chặn lại.

Minh Hạo không nói gì, bắt đầu đếm: “59…58”

“Đáng ghét.” Lô Châu không tin tưởng người thiếu niên trước mắt này có thể chặn lại nàng, tay còn lại tung ra một quyền về phía Minh Hạo.

“Ồ, vậy trước tiên giết ngươi đi.” Minh Hạo nhìn thấy nàng ra đòn lạnh lùng nói.

Tại lúc này, khi tay kia của Lô Châu đánh về, Minh Hạo tay phải rốt cục động.

Một đoàn bong bóng nơi năm ngón tay phải Minh Hạo hiện lên, vận mạnh một cái.

“Rắc----“.

Âm thanh giòn giã vang lên.

Theo đó, làn sóng sức mạnh vô hình từ lòng bàn tay Minh Hạo truyền đến tay của Lô Châu

“Phốc!”

Trong nháy mắt, toàn bộ tay phải Lô Châu hóa thành bãi máu tươi.

“A!” Lô Châu hét thảm một tiếng, tay trái đánh tới Minh Hạo theo đó dừng lại, cả người ngồi gục xuống, máu từ tay phải chảy lênh láng không dứt.

Toàn bộ mọi người đờ ra, miệng há to, mắt trừng trừng nhìn Lô Châu, môi run run không biết nói gì cho phải, hiển nhiên toàn bộ người ở đây tinh thần hoàn toàn chấn động nói không ra lời.

Vài giây sau, sắc mặt Lô Châu từ xanh chuyển trắng, có thể vì mất quá nhiều máu nên vậy. Đôi mắt chậm rãi khép lại, hơi thở yếu ớt, tắt thở chết.

Nếu có người để ý kỹ, có thể thấy tại từng nơi trên cơ thể nàng có hàng trăm vết thương nhỏ chằng chịt đan xen vào nhau.

“Phó tộc trưởng!”

“Đây là sự thật? Phó tộc trưởng cảnh giới Dâm Thế trung kỳ vậy mà thua?”

Ti Han bộ lạc người kinh hô, trong mắt hiện lên khó có thể tin

Minh Hạo phất tay, nói ra khiến mọi người khó hiểu: “Tất cả Ghost nghe lệnh, bắt tất cả các nàng!”

Tại đám người Ti Han còn ngẩn ra chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên sau lưng bóng trắng xuất hiện, kế tiếp chỉ nghe “Pằng pằng pằng!” một tiếng.

“Bịch” “Bịch” “Bịch” Trong nháy mắt, toàn bộ thành viên Ti Han đột nhiên cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, con mắt nặng nề khép lại, cả thân thể nằm lăng xuống đất ngáy khò khè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play