Sáng sớm mặt trời mọc lên cao, từng tia nắng ấm áp chiếu rọi thế gian, xua tan hắc ám.
Minh Hạo và Tam Nương dậy từ sớm, hai người đứng ở nơi địa điểm hẹn trước.
Minh Hạo nhìn qua Tam Nương, hỏi: "Sắp xếp xong chưa?"
"Đã xong." Tam Nương gật đầu, ánh mắt nhìn phía xa bộ lạc Ngưu Nữu, trong lòng có chút không nỡ.
"Đi thôi." Minh Hạo gật đầu chậm rãi bước đi, Tam Nương chầm chậm đi theo sau lưng Minh Hạo.
Nửa ngày trôi qua, Minh Hạo và Tam Nương không ngừng nghỉ bước đi, chỉ dừng lại một hai phút để ăn uống rồi đi tiếp, bởi vì Minh Hạo cảnh giới Dâm
Vương, mà Tam Nương đã sinh sống ở Tây Cương thời tiết khắc nghiệt này
từ lâu, nên đối với ánh mặt trời cùng mệt mỏi gì đó không ảnh hưởng đến
nhiều.
Để giảm nhàm chán trong cuộc hành trình, Minh Hạo thường
nói chuyện với Tam Nương, coi như tìm hiểu thêm về nàng, một mũi tên
trúng hai con chim.
"Tam Nương, bản thân ngươi có ước mơ gì không?" Minh Hạo nhìn qua nàng hỏi
"Ước mơ là gì?" Tam Nương vẻ mặt ngu ngơ hỏi.
"Ừm thì giống như ước nguyện, ví như ta ước mơ sau này trở thành tiên." Minh Hạo kiên nhẫn giải thích.
"Ta đã hiểu, nhưng mà tiên là gì?" Tam Nương như đứa trẻ khờ khạo, vẻ mặt ngu ngơ hỏi.
"À, Tiên, nó giống như một dạng tu luyện như mình, ví dụ ở đây Dâm Giới gọi là dâm sĩ, còn ở thế giới kia là tu sĩ... người tu tiên" Minh Hạo không nhanh không chậm nói ra.
"A, Bên ngoài còn có thế giới khác?"
Tam Nương nghe đến đây kinh ngạc bật hốt lên, nàng che miệng lại, trong
suy nghĩ của nàng, thế giới này là tận cùng rồi.
"Đúng vậy, ngoài trừ dâm giới, còn có vô vàn thế giới khác, ngươi có thể ví một thế giới là một hạt cát dưới chân chúng ta, ngươi cho dù đi hết tuổi thọ của
mình cũng không đi hết được." Minh Hạo bình thản nói
"Thật sự có thế giới khác?" Tam Nương lần nửa hỏi lại.
"Ta nếu nói, ta không phải người thế giới này, ngươi tin không?" Minh Hạo cười nói.
"A,ta ta...tin! chỉ là ta lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, ngươi có thể kể
cho ta nghe các thế giới khác được không?" Tam Nương ngẩn người vài giây sau nói.
"Có thể, ở thế giới đó..." Minh Hạo bắt đầu kể hành
trình mình đi qua, dù sao Tam Nương tương lai cũng là một trong hậu cung của hắn rồi, cho dù có lộ ra cũng chẳng sao, có chiêu thức Trấn Áp ở
đó, ai dám gây sự? Nếu có thì hắn tiện tay tiễn người một đoạn xuống địa ngục...
"Ta rất muốn qua các thế giới đó..." Tam Nương nghe xong câu chuyện, hai mắt sáng lên, âm thanh mong chờ nói.
"Ha ha, ngươi yên tâm, không lâu sau, ta đến khi đạt đến cảnh giới đỉnh
phong thế giới, ta sẽ dắt ngươi rời đi thế giới này." Minh Hạo bật cười
nói.
Tam Nương gật đầu, cái nhìn đối với Minh Hạo đã thay đổi 360 độ, sau cuộc nói chuyện này với Minh Hạo, làm nàng được mở mang thêm
nhiều kiến thức mới lạ.
"..."
Thời gian trôi qua rất
nhanh, mặt trời bắt đầu lặn xuống núi, chiều tà chậm rãi mờ đi, đêm đen
bắt đầu bao phủ toàn bộ không gian.
Củi đã chuẩn bị sẵn, Minh Hạo đốt lửa lửa lên, hai người ngồi gần đống lửa nhìn nhau.
"Ngươi cảm thấy lạnh không?"
Minh Hạo cảm giác xung quanh có chút hơi lạnh, nhìn đối diện Tam Nương, thần sắc quan tâm hỏi, lúc này đêm đến, nhiệt độ trên sa mạc giảm dần.
"Đúng là có chút lạnh." Tam Nương hai tay ôm thân thể co rúm lại nói, dù sao
nàng thường ngủ trong phòng, lần đầu tiên nàng ngủ bên ngoài như vậy.
"Ừ..." Minh Hạo gật đầu, đột nhiên hắn nghĩ ra cái gì, sắc mặt thay đổi, giọng gấp gáp hỏi: "Tam Nương, ngươi có biết chúng ta đang ở đâu không?"
Tam Nương khó hiểu hỏi lại: "Không biết, không phải ngươi dẫn ta đến đây à..."
Minh Hạo xấu hổ nói: "Cái này, do ta quá mải mê nói chuyện với ngươi mà quên..."
"Ha ha ha ha"
"Hi hi hi..."
Nói đến đây, hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc bật cười lên như đứa trẻ.
Cười xong, Minh Hạo khuôn mặt cứng ngắt hỏi nàng: "Ngươi có bản đồ không?"
"Không có." Tam Nương lắc đầu.
"Vậy lúc ngươi còn ở trong bộ lạc, lúc ra ngoài để mua đồ, thì làm sao biết đường?" Minh Hạo nghi ngờ hỏi.
"Cái này do ta từ nhỏ đã quen thuộc đường đi, nên không lo lạc." Tam Nương vẻ mặt thật thà nói.
"Hệ thống, ngươi cho ta mượn tấm bản đồ, khi nào có điểm mua sắm ta trả lại."
"Hệ thống, có cách nào thoát khỏi chỗ này không?" Minh Hạo nghe vậy khuôn
mặt càng cứng ngắt, trầm tư một chút, nhìn mảnh sa mạc mênh mông như vô
tận không đếm hết cát kia, hắn có chút bó tay, đành chỉ có thể cầu cứu
hệ thống.
"Không chủ nhân, nếu muốn thoát thì ngài phải có điểm
mua sắm, hiện tại điểm mua sắm của ngài là 0. Cách duy nhất là ngài phải có điểm mua sắm."
"Hệ thống, cho ta xem bảng độ thân mật với Tam Nương." Minh Hạo nhớ tới đây, quay lại nhìn qua Tam Nương, hỏi hệ thống.
Minh Hạo vừa dứt lời, bảng thông tin độ thân mật hiện ra
[Độ thân mật Tam Nương]
Chỉ số thân mật: 79
Đánh giá: mối quan hệ hai người là người yêu, nhưng chưa sâu đậm, cần tiến thêm...
...
Nhìn chỉ số thân mật, Minh Hạo vuốt vuốt đầu, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, dù sao chịch hoài hắn cũng chán rồi.
Dựa theo hệ thống nói, cần 100 điểm thân mật mới có điểm mua sắm, còn nhiều hay ít tùy theo cảnh giới của đối phương.
Minh Hạo đứng dậy, đi tới bên cạnh Tam Nương ngồi xuống, lấy áo khoác thô sơ đắp lên người nàng, chuyển giọng ôn nhu, nói: "Nếu lạnh thì nói ta."
Tam Nương nhìn Minh Hạo đột nhiên chuyển biến ôn nhu có chút không thích
ứng ứng lắm, lần đầu tiên có người quan tâm, sắc mặt hồng nhuận như trái đào tươi, nàng nói một tiếng: "Cám ơn ngươi Thế Tông."
Minh Hạo gật đầu, hỏi: "Đói bụng không?"
"Cũng có chút đói bụng." Tam Nương gật đầu nói, suốt cả ngày nàng chỉ ăn một
chút thức ăn, phải biết người Man tộc khẩu phần ăn rất nhiều, cho nên
một chút thức ăn đó không thấm vào đâu.
Minh Hạo tròng mắt chuyển động, nói ra: "Ta có thứ này rất ngon, ngươi muốn ăn không?"
Tam Nương không nói nhưng gật đầu.
"Ừ, vậy ngươi nhắm mắt lại, sau đó há miệng ra." Minh Hạo nói.
"Ừm..." Tam Nương làm theo lời Minh Hạo, nhắm mắt, há miệng rộng ra.
Minh Hạo nở nụ cười tà ác, sau đó...
...
"Đừng mở mắt, ngươi hãy dùng lưỡi liếm nó đi, đừng cắn, lát nửa sẽ có "thức ăn" ngay."
Cảm giác trong miệng ngậm thứ gì đó, Tam Nương đang muốn mở mắt ra, tại lúc này âm thanh Minh Hạo truyền đến bên tai.
Tam Nương um um vài cái, mặc dù không biết thứ trong miệng là gì, nhưng
theo bản năng mách bảo thứ trong miệng nàng chính là "vật quý" của Minh
Hạo. Kế đó liền dễ dàng, nàng bắt đàu liếm láp, đem cả họng ngậm vào....
...
1 phút sau, trong miệng dính đầy "sữa" do Minh Hạo tạo ra, Tam Nương nuốt hết toàn bộ,.
Không giống trong tưởng tượng Minh Hạo, Tam Nương biểu hiện sặc sụa hay buồn
nôn gì, chỉ thấy, nàng liếm liếm môi như còn thèm khát, ánh mắt sáng rực nhìn Minh Hạo, âm thanh ôn nhu đến cực điểm, hỏi: "Cho ta ăn tiếp được
không, "sữa" ngon quá, đây là lần đầu tiên ta được uống sữa nha, không
nghĩ nó lại ngon như vậy! Ta rất thích!"
"Cái gì, ngươi lần đầu tiên uống sữa?"
Minh Hạo ánh mắt quái dị nhìn Tam Nương, dù sao Tam Nương cũng đã sống hơn
30 năm, vậy mà chưa bao giờ uống sữa, cho dù đánh chết hắn cũng không
tin.
"Ha ha, ta là nói thật, bởi vì từ trước đến nay ta chưa bao
giờ cho người đàn ông đưa thứ ấy vào miệng." Tam Nương nở nụ cười thần
kinh nói.
"Vậy màng trinh là do ai phá?" Minh Hạo nhìn phía dưới của nàng hỏi.
"Màng trinh là gì?" Tam Nương lần đầu tiên nghe đến loại từ ngữ này, nàng hỏi lại.
"Ạch, à là..." Minh Hạo quên, ở đây là dị giới, không phải là trái đất gì, tạm thời đơn giản giải thích cho nàng.
Nghe xong, Tam Nương cười nói: "Ha ha, cái thứ gọi là màng trinh như ngươi
nói, do quá vướng víu trong lúc tu luyện, nên ta đã cho người đem phá
rồi."
Nàng nói tiếp: "Cái này do trưởng lão nữ dùng tay đem phá,
chắc ngươi cũng biết, thiên phú nữ phụ thuộc vào Đạo Âm, Đạo Âm càng
rộng thì thiên phú càng cao, bởi vì có cái màng trinh ngăn chặn, nên chỗ ấy chưa mở rộng..."
Minh Hạo nghe xong sắc mặt đen lại, cũng
đúng, dựa theo kiến thức thì màng trinh chưa bị "khai thác", nơi đó chỉ
là một vùng đầm lầy eo hẹp, sau khi bị "khai" nó sẽ tự động mở rộng
ra...
"Được, ngươi há miệng ra đi..." Minh Hạo cười nói.
Sau đó liền không có sau đó, mọi người tự hiểu...
Tại Minh Hạo đang "đút" đồ ăn cho Tam Nương, phía dưới chân có gì đó rung
chuyển, cường độ rung của nó rất nhỏ, nhỏ đến nổi Minh Hạo và Tam Nương
không tài nào nhận ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT