Minh Hạo nhìn Bắc Cực Chi Địa bị boom tàn phá trong mắt không tỏ ra một chút thương tiếc nào, thần sắc bình tĩnh như thường.

Lúc này, nghe từng tiếng thú gào thét, hai mắt hắn sáng lên.

"Đến rồi, như vậy đỡ mất công ta tìm kiếm, ha ha ha ha." Minh Hạo cười nói, ánh mắt nhìn phương hướng thú gào.

...

Băng Bích Đế Hoàng Hạt cùng Tuyết Đế khi nghe âm thanh chấn động, hai nàng từ ngủ say trong động phủ tỉnh lại, khi ra ngoài, các nàng nhìn thấy đám đồng tộc của mình thi thể, hai nàng không còn giữ được bình tĩnh nửa, kinh khủng hồn lực ba động kêu gào lên.

"Ta biết thủ phạm là ai." Một âm thanh trẻ tuổi bình thản từ phía sau hai nàng vang lên.

Hai nàng nghe âm thanh theo bản năng quay đầu nhìn lại, đó là một người thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ như được dao khắc, mái tóc trắng dài đến lưng, một thân áo bào trắng sạch sẽ không dính bụi trần.

Hắn đứng nơi đó, tựa như núi cao, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt không chút nào tình cảm.

Vẻ lạnh chính là tự nhiên phát ra, mà không phải cố ý tạo thành.

Loại lạnh lùng này không phải lạnh bẩm sinh như Băng Đế, Tuyết Đế, mà là trải qua nhiều năm tháng, khó khăn mài dũa mà thành.

"Nhân loại sâu kiến, ngươi biết ai là thủ phạm? Mau nói, bổn hoàng tha cho ngươi một mạng" Băng Đế ánh mắt lạnh lẽo như băng, nhìn Minh Hạo lạnh lùng nói ra.

Khi nói chuyện, bộ dáng nàng tỏ ra rất là khinh thường, nàng là một con hồn thú trên 10 vạn năm, hơn nửa nàng chính là một trong thập đại hung thú mạnh nhất Đấu La Đại Lục, trong xương từ lúc sinh ra đã có ngạo khí rồi.

Nàng cảm giác được Minh Hạo không có chút xíu hồn lực nào, chắc hẳn là nhân loại bình thường đi đến đây, cho nên mới tỏ ra khinh thường như vậy.

Mà lúc này, tâm tình nàng đã đạt đến phẫn nộ cực điểm, có loại muốn giết người thanh niên này ngay lập tức, nhưng trước mắt cái này thanh niên trẻ tuổi, hắn lại nói mình biết thủ phạm, việc này khiến nàng không thể ra tay được, ít nhất phải biết được kẻ thù giết đám đồng bạn mình từ miệng người thanh niên này ra rồi giết cũng không muộn.

Nhưng nàng quên một điều quan trọng là, nếu Minh Hạo là nhân loại bình thường thì tại sao lại xuất hiện ở đây? Và sau khi đám kia hồn thú vừa chết lại trùng hợp xuất hiện? Dù nàng là hồn thú sống trên 10 vạn năm không những thực lực kinh khủng, mà còn nắm giữ trí tuệ như con người, nhưng nói về mưu trí, cẩn thận thì nàng còn kém xa nhân loại lắm.

Cũng chính bởi vì thế, trong nguyên tác Đấu La Đại Lục 2 bị Thiên Mộng Băng Tằm con này sâu lừa, trở thành hồn hoàn của Hoắc Vũ Hạo.

Tuyết Đế đứng bên cạnh Băng Đế không ra tay, chỉ lẳng lặng chờ đợi Minh Hạo trả lời, nhưng dù vậy, một loại hàn khí không tiếng động lan tràn, bên trong hàn khí giấu diếm đầy rẫy sát cơ.

Minh Hạo không nói gì, hắn chậm rãi nhìn hai nàng đánh giá.

Như trong nguyên tác, Băng Đế cao chừng một thước năm, trên người có hai màu sắc xen lẫn, một trắng một xanh biếc, một con bò cạp, một con bò cạp đôi mắt vàng xinh đẹp mỹ lệ cực kỳ.

Bề mặt tầng giáp có một cái gì đó có hình lục giác, lóe ra ánh sáng rực rỡ, trông hệt như một viên kim cương đang từ từ nhô lên vậy. Trên thân nó, ngay cạnh tầng giáp kia là sáu cái chân thon dài đầy mạnh mẽ.

Hai chân trước của nó dài chừng một mét, nhô thẳng ra như muốn bao trùm lấy vật thể sáu cánh giống như viên kim cương kia, có điều, cả nó lẫn cái kẹp hay xúc tu, đều phát ra ánh sáng bạc rực rỡ chói lóa.

Nếu như nửa người trên của nó tỏa ra ánh sáng ngọc rực rỡ thì thân sau, nhất là cái đuôi, lại lộ ra luồng ánh sáng huyễn lệ đầy mê hoặc.

Cái đuôi của nó hoàn toàn khác với những con bò cạp khác, vì đuôi của nó chỉ có năm mấu, nhưng mỗi một mấu lại là một màu xanh biếc mê người, từng cái từng cái tràn đầy khí tức sinh mệnh, tất cả thống nhất một màu, độ lớn từ mấu thứ nhất giảm dần đến mấu thứ năm, tiếp giáp mép cuối cùng của nó là một đường viền sáng lóa như kim cương, và cuối cùng, cũng chính là vũ khí đặc trưng của nó, mũi đuôi độc, nó cũng không ngoại lệ, tỏa ra một màu sáng bóng rực rỡ.

Tuyết Nữ hình dáng khác với Băng Đế.

Nàng hình dạng chính là nhân loại. Một thân áo trắng bềnh bồng giống như tiên nữ, màu tóc cùng làn da giống như tên nàng, tất cả đều là một màu thuần trắng.

Nhất là đôi tay nàng, bàn tay trắng ngần như tuyết, mềm mại khiến người ta không nhịn được muốn cắn một phát.

Đôi mắt lam thẫm, đó là một màu xanh, xanh như đại dương sâm thẳm, đơn sơ mà thâm thúy giao hòa trong đôi mắt xinh đẹp, những sợi tóc quăn quăn trắng bạc, dù chỉ mới là trẻ con nhưng lại toát ra khí chất cao quý.

Hàn khí lúc này khủng bố từ trên người nàng tỏa ra.

Cho dù Minh Hạo có lĩnh vực băng miễn dịch lạnh giá cũng không khỏi có chút cảm giác rét run, nhất là khi ánh mắt nàng nhìn về hắn.

Loại này lạnh giá, so với Băng Đế còn mạnh gấp đôi.

Minh Hạo nhìn nàng, nhớ trong nguyên tác Đấu La 2 có nhấc đến, trước khi trở thành nhân loại thực thể thật, nàng hiện tại có ít nhất cũng là 60 đến 70 vạn năm hồn thú. Bên cạnh nàng Băng Đế kém xa nàng, hiện tại chắc cũng chỉ có 20 vạn năm hồn thú.

Có thể nói Tuyết Đế chính là một trong ba đại hung thú mạnh nhất Đấu La Đại Lục.

Minh Hạo dù không biết hiện tại sức mạnh của nàng ra sao, nhưng hắn rất thận trọng, không giống đối phó bọn Tinh La Đế Quốc kia. Trong nguyên tác có nhấc đến như vậy một câu, cũng thể hiện rõ sức mạnh của Tuyết Đế:

- Tuyết Đế còn được xưng tụng là Đế Hàn Thiên bởi năng lực này có tên là: Tuyết Vũ Diệu Dương. Tuyết Đế ở cực bắc mới chân chính là mạnh nhất, trong phạm vi vạn mét đều bị bao phủ torng lĩnh vực của nàng, mưa tuyết trở thành cấm địa trần gian, ngay cả ánh mặt trời cũng không cách nào lọt vào được.

"Nói!" Tuyết Đế giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.

Nàng chỉ nói một chữ, trong nháy mắt hàn khí lạnh đi, kể cả không khí xung quanh cũng trong nháy mắt đông đặc lại.

Minh Hạo không vì đó hoảng sợ, hắn trấn định, bình tĩnh nói ra: "Ta có thể hồi sinh lại tất cả đồng bạn của các ngươi."

"Hồi sinh!? Ngươi đang cố ý đánh trống lãng chúng ta để chạy thoát" Như nghe chuyện nực cười nhất thế gian, Tuyết Đế nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nụ cười này tựa như hàn băng lạnh lẽo đem thiên địa đóng băng lại, trong nụ cười tràn đầy hàn khí, loại hàn khí này đủ để đóng băng người tim gan.

Băng Đế không như vậy, nàng lạnh lùng nói ra: "Ngươi đang cho là hai chúng ta ngu muốn lừa gạt?"

Minh Hạo không đổi sắc, thần sắc bình tĩnh lắc đầu nói ra: " Các ngươi tại sao không cho ta thử? Nếu như ta hồi sinh được bọn hắn đây? Với lại, ta một người yếu đuối không thực lực như vậy, các ngươi chỉ cần chịch...à nhầm, các ngươi chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái là ta chết ngay tức khắc, làm sao chạy trốn lừa các ngươi được?"

Băng Đế gật đầu, nàng cảm giác Minh Hạo nói có lý, loại này giun dế Minh Hạo, nàng chỉ cần một ý niệm, liền bóp chết hắn, quay qua nhìn Tuyết Đế, nói ra: "Tuyết nữ, ngươi cảm thấy thế nào?"

Tuyết Đế suy nghĩ một lát, nàng cũng cảm thấy lời Minh Hạo đúng là có lý, loại này "giun dế" như Minh Hạo nàng chỉ cần chụp một ngón tay là chết rồi, nàng không chút do dự gật đầu nói ra: "Băng nhi, cho hắn thử đi, nếu hắn lừa chúng ta...hừ hừ."

Nói đến cuối cùng, trong mắt nàng bắn ra hàn quang lạnh lẽo khiến người nhìn mà sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play