Đường Minh cầm súng tiến hóa chơi đùa một chút, chợt nghĩ đến tiểu jj mình chỉ vài cen-ti-mét...
Hắn nở nụ cười dâm đãng, sau đó cở quần ra, chỉnh số năm là 10, đem súng nhắm ngay jj rồi bắn.
Ánh sáng chiếu vào, jj của hắn từ vài cen-ti-mét nhỏ như trẻ em trở thành một "Nam Tử Thực Thụ".
"Cạc cạc cạc...như vậy không cần lo chịch mà jj nhỏ rồi." Đường Minh dâm đãng nở nụ cười, tiếp đỏ chỉnh tiếp 20 năm, lại bấm một cái.
Từ Nam Tử Thực Thụ trở thành Trung Niên Thuần Thục.
Đường Minh nhìn xem "tiểu jj" lớn như ngà voi, hắn một mặt thỏa mãn gật gật đầu, so với thế giới trước thì có chút hơi nhỏ hơn một chút, nhưng dù vậy đã dư sài rồi.
Tiếp đó là tiến hóa hồn hoàn.
Đường Minh chỉnh tiến hóa đến 1 vạn năm, sau đó quay ra sau để cây súng canh ngay hồn hoàn thứ hai doraemon, bấm một cái.
"Đing! Chủ nhân không thể tiến hóa (gian lận) được."
Khi này âm thanh lạnh lùng từ hệ thống vang lên, như một gáo nước lạnh xối lên đầu hắn.
Đường Minh đành từ bỏ, đem hồn kĩ thứ hai ra, súng nói dối.
Trên tay xuất hiện cây súng nhỏ màu đỏ trắng, cây súng này dài hơn một chút cây súng tiến hóa lúc nãy, hình thù như súng nước dành cho em bé.
Cầm lên súng ngắm nhìn một lúc sau cất vào lại, Đường Minh hiện tại không có vật thí nghiệm.
Tiếp theo chính là hồn kĩ thứ ba, đại bác vô địch.
"Hả?" Đường Minh ý niệm vừa động, chợt cảm giác giống như lần đặt căn cứ starcraft ở Hỏa Vương Tinh.
Ô vuông đỏ xanh xung quanh hiện lên, hình ảnh mờ áo cao lớn pháo đài trên không trung hiện lên. Đường Minh có kinh nghiệm lần trước, hắn lập tức chạy đi tìm nơi rộng rãi.
Chạy đến nơi toàn bộ đều là ô xanh, Đường Minh dừng lại, tinh thần lực động, đem đặt pháo đài đặt xuống.
Một tòa khổng lồ cao lớn pháo đài xuất hiện, đại bác vươn dài hơn 5 mét, hai bên radar tân tiến liên tục xoay chuyển.
Đường Minh hai mắt sáng lên, tùy ý chỉ tay vào một nơi nào đó, nói: "Bắn!"
"Ầm!" vừa dứt lời, từ đại bác bắn ra loại đạn, nó bay với tốc độ siêu việt ánh sáng, trong nháy mắt khu vực bị chỉ định nổ mạnh, khói ngùn ngụt nhưng không có lửa cháy, các cổ thụ coi như chỉ bị nổ đen mà thôi, không có hư hao gì...
"Ừm, phạm vi nổ chỉ năm mét bên trong, hơn nửa loại này như trong nguyên tác, vô cùng yếu, nếu có thể tiến hóa được..."
Đường Minh vừa nghĩ vậy, tay phải đập tay trái một cái, cho mình một cái khen thông minh. Pháo đài chỉ là một dạng vật chất được triệu hồi ra, không phải loại hồn hoàn, võ hồn, cho nên chắc là không tính "gian lận"?"
Nghĩ xong, lập tức triệu hoán hồn kĩ thứ nhất súng tiến hóa ra, Đường Minh trên tay cầm tiến hóa súng, chỉnh số năm tiến hóa lên 10 năm, sau đó đem cây súng hướng pháo đài, bấm nút đỏ một cái.
Lần này không như lần trước bị hệ thống cho là gian lận, ánh sáng chiếu vào, pháo đài trong nháy mắt lại lớn gấp mười lần lúc trước.
Đường Minh nhanh chóng bấm xem kiểm tra pháo đài.
"Tên: pháo đài vô địch
Loại: hồn kĩ.
Giới thiệu: pháo đài vô địch một trong những bảo bối của doraemon.
-Tầm bắn: 100.000m
-Phòng ngự: vô hạn
-Sức công phá (sát thương): boom
-Tốc độ: max?
-Phạm vi phá hoại: 10m
-Đạn: vô hạn "
Đường Minh liếm liếm môi, Sức công phá boom? Thử nghiệm tiếp, hắn ngẫu nhiên chỉ khu vực gần đó, ra lệnh: "Bắn!"
"Ầm!" 0,1 giây sau, toàn bộ khu vực Đường Minhnchỉ định ngay lập tức nổ tung, từng đóm lửa văng lên tung tóe.
Đường Minh nhìn số lịệu, chợt nghĩ đến thứ gì, hắn nở nụ cười quái dị tràn đầy tà ác. Cười xong, hắn chỉnh súng tiến hóa lên 10.000 năm, nhắm ngay pháo đài, bắn tiếp.
"Rẹt..." Pháo đài lập tức to lớn gấp 1000 lần lúc trước, đại bác theo đó lớn ra gấp trăm lần, nó vươn dài ra hơn trăm mét, ăng ten theo đó lớn hơn lúc nãy.
...
Cúc Đấu La và Quỷ Đấu La hội hộp.
Cúc Đấu La nhìn Quỷ Đấu La, hỏi: "Ngươi thấy Đường Minh chưa?"
Quỷ Đấu La lắc đầu, ngắn gọn nói: "Chưa thấy."
Hai người đang nói chuyện, lúc này sâu trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đột nhiên vươn ra một tòa khổng lồ pháo đài.
"Gì vậy?"
"Nhanh đi tới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm xem xem."
"Cái đó là tác phẩm của ai, chẳng lẽ trăm vạn năm hồn thú biết xây nhà?"
Bên ngoài tinh đấu đại sâm lâm khu vực, đám hồn sư cùng lúc đó cũng thấy, bọn hắn ngẩng đầu lên chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán.
Các thế lực khác cũng rất nhanh nhận được tin tức này, bọn hắn phái một nhóm người đi thăm dò hư thực...
...
"Tên: pháo đài vô địch (max level)
Loại: hồn kĩ.
Giới thiệu: pháo đài vô địch một trong những bảo bối của doraemon.
-Tầm bắn: 1000 triệu (km)
-Phòng ngự: vô hạn
-Sức công phá (sát thương): Đại Bom Nguyên Tử.
-Tốc độ: max?
-Phạm vi phá hoại: 500 km bán kính bên trong.
-Đạn: vô hạn "
Nhìn xem số liệu, Đường Minh rất muốn thử nghiệm loại này, nhưng nếu làm vậy liền không biết hắn có hay không nổ chết theo.
Đường Minh đành chỉ có thể từ bỏ, chờ đến kẻ thù đắc ý một phen, sau đó cho hắn "bùm!" một cái, chắc khi đó hắn vui lắm...
Hắn nở nụ cười đê tiện, đặt pháo đài tại đây, yên tâm rời đi.
Dù sao cái này là hồn kĩ, nó giống như vật thể, nhưng lại có chút không giống. Về phần đám người lăm le pháo đài, hắn hoàn toàn yên tâm, bởi vì pháo đài này không những bất tử, mà còn chỉ có hắn mới có thể sử dụng.
...
Hồ nước trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Tại nơi này, có hai người, một mỹ phụ tuyệt mỹ, tóc hồng dài đến chân, nàng đang cầm lược nhỏ chải tóc cho một cô bé.
Động tác cực kỳ ôn nhu, như người mẹ đang chải tóc cho đứa con của mình.
Nàng mặc bộ váy dài màu trắng phủ kín cả gót chân. Dung nhan tinh xảo tựa như tinh linh không cách nào tìm được ra nửa phần tì vết của nàng.
Vẻ đẹp của nàng không chỉ toát ra từ thân mình mà còn cùng với quang cảnh chung quanh hòa hợp thành một thể.
Mái tóc che khuất nửa khuôn mặt vị mỹ phụ này, làm người không thấy được nửa khuôn mặt nàng ra sao, nhưng là từ nửa khuôn mặt còn lại, mũi cao, môi hồng mềm mại, làn da trắng như tuyết, có thể thấy vị mỹ phụ này xinh đẹp tuyệt sắc.
Ngược lại cô bé tóc khác với mỹ phụ, màu tóc đen, đôi mắt màu hồng tròn trịa linh động như biết nói, đôi môi nhỏ chúm chím nhở nụ cười vui vẻ, trông cô bé rất là dễ thương.
Một cánh cửa màu hồng đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người, từ trong cánh cửa bước ra một vị thiếu niên da trắng soái ca.
Người thiếu niên vừa xuất hiện, mỹ phụ như nhận ra cái gì, nàng lập tức đem cô bé ôm vào lòng, lùi xa vài bước, nhìn Đường Minh ánh mắt kiêng dè, bộ dáng như đang đề phòng kẻ địch.
"Ngươi là ai? Tại sao có thể xuất hiện ở đây?" giọng nói thanh thúy trong trẻo, có chút lạnh lùng, nhưng không mất ôn nhu, nhỏ nhẹ từ vị mỹ phụ tóc hồng trong miệng nói ra.
Đường Minh nở nụ cười, không trả lời nàng, mà hỏi lại: "Chắc ngươi là mẹ của Tiểu Vũ đây?"
"Ngươi làm sao biết con ta tên Tiểu Vũ!?" Mê Cốt Thỏ nghe hắn nói, càng đề phòng hơn, lại lui ra sau vài bước mới nói.
Tiểu Vũ nằm trong lòng mẹ ngơ ngác nhìn hai người, không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Đương nhiên biết, bởi vì ta là chồng ngươi." Đường Minh khi này nở nụ cười bỉ ổi, nói ra.
"Chồng ta?" Mê Cốt Thỏ ngơ ngác, theo bản năng nhìn hắn hỏi lại.
Mấy năm trước, không biết tại sao nàng mang thai Tiểu Vũ, trong khi đó nàng không có động xuân hay giao hoan với ai.
Hiện tại đột nhiên có một tên thiếu niên trẻ tuổi mà nàng chưa bao giờ gặp, đến đây nói hắn là chồng mình, làm sao nàng không ngẩn ra cho được.
Nhưng rất nhanh nàng hồi phục lại tinh thần, ánh mắt thù địch nhìn Đường Minh.. trầm giọng nói ra: "Nhân loại, ngươi đang cố đánh lừa ta. Ngươi mục đích thật sự chính là hồn hoàn cùng hồn cốt chục vạn năm của ta đúng chứ?"
Nói xong, không đợi Đường Minh trả lời, nàng la lên một tiếng: "Tiểu Minh, Đại Minh đến đây, có kẻ thù đột nhập!"
Đường Minh hoàn toàn bó tay cô nàng này, trí tưởng tượng cũng quá phong phú đi chứ?
1 phút sau.
"Ầm ầm ầm." Một cái con khỉ hùng tráng lông đen hơn trăm mét xuất hiện trong tầm mắt Đường Minh.
Nhìn tử vẻ bề ngoài, đây là một dạng tồn tại vừa giống vượn vừa giống hắc tinh tinh.Ngoại trừ đôi mắt to như như đèn lồng phóng ra sáng lộng lẫy. Ngoài ra thì toàn thân nó là một bộ lông màu đen kịt.
Thân thể đầu này khỉ thật sự vô cùng hùng tráng. Hùng tráng đến mức không thể tin tưởng. Nó chẳng những có thân thể khổng lồ. Hơn nữa mỗi một chỗ trên thân thể cơ bắp đều rắn chắc đến nỗi, so với đá kim cương còn kinh khủng hơn, nó đứng đây mà tựa như một tòa núi nhỏ vậy. Cả thân thể giống như là sự kết hợp của sức mạnh và cái đẹp lại với nhau.
Đây chính là Thái Thản Cự Viên, chiến lực đạt đến trình độ vượt cấp giết địch,một đầu ngàn năm Thái Thản Cự Viên có thể đánh ngã một con hồn thú 1 vạn năm, mà con này Thái Thản Cự Viên chính là đạt đến một vạn năm, vậy thì chiến lực chính là chục vạn năm hồn thú.
"Bóc bóc bóc..." Hồ nước trung tâm bỗng nhiên sôi trào lên, một đầu bò thân rắn nhô lên.
Trên người nó lân phiến dày đặc, thân thể vô cùng khổng lồ phóng lên cao, còn cao hơn đầu kia Thái Thản Cự Viên gấp hai lần.
Đây chính là Thiên Thanh Ngưu Mãng, một đầu chục vạn năm xà.
"Nhân loại, chúng ta không giết ngươi, cho ngươi một phút rời đi chỗ này, nếu không hậu quả chắc chắn ngươi biết." Mê Cốt Thỏ khi thấy hai người Đại Minh cùng Nhị Minh xuất hiện, cộng thêm nàng nửa coi như ba đầu mười vạn năm hồn thú, nàng rốt cục yên tâm nhìn Đường Minh nói chuyện.
Dù sao nàng vẫn là người thiện lương, chưa bao giờ giết người vô tội.
Hai đầu quái vật kia không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Minh.
Đường Minh không đổi sắc, bình tĩnh nhìn qua con khỉ, nói: "Ngươi có nhớ ta không? Ta chính là chồng của nàng, mấy vạn năm trước chắc chắn ngươi đã gặp qua ta."
Thái Thản Cự Viên ngẩn ra không biết nói gì, không chỉ hắn, còn có Thanh Thiên Ngưu Mãng, Mê Cốt Thỏ cũng đều ngẩn ra: "..."
Không đợi Thái Thản Cự Viên nói chuyện, hồn kĩ hiện, trên tay hiện ra cây súng hình dáng như súng nước, hướng nòng súng phía Thái Thản Cự Viên, thật nhanh bóp cò một cái.
"Hừ! Nhân loại, đây là ngươi tìm cái..."
Thanh Thiên Ngưu Mãn vừa nhìn thấy "súng" trên tay Đường Minh, tưởng rằng vũ khí tấn công, hắn lập tức theo bản năng mở miệng nói tiếng người.
"Đúng, ta đã gặp anh rể ở mấy vạn năm trước, khi đó anh rể cùng chị dâu có đi chung, ta vẫn nhớ rõ như in."
Nhưng còn chưa đợi hắn nói xong, lúc này Thái Thản Cự Viên vẻ mặt thật thà gật đầu, mở miệng nói ra tiếng người.
"?"
Trừ Thái Thản Cự Viên cùng Đường Minh, còn lại tất cả người ở đây đều ngẩn ra, bao gồm bên trong Mê Cốt Thỏ.
Đường Minh nở nụ cười bỉ ổi, biết rằng kế hoạch hành công, nhân cơ hội đám người không chú ý. Đường Minh đem nòng súng hướng Thanh Thiên Ngưu Mãng, tay phải nhẹ nhàng bóp cò một phát.
"Chẳng lẽ là do cái vật trên tay người thiếu niên kia, làm Thái Thản Cự Viên đồ ngóc này bị hắn giở trò gì đó lừa?"
Mê Cốt Thỏ che miệng lại, thần sắc không thể tin nhìn người bạn của mình, nàng ánh mắt nghi hoặc nhìn khẩu súng trên tay Đường Minh suy nghĩ.
Không tin tưởng Thái Thản Cự Viên kia nửa, nàng quay qua Thanh Thiên Ngưu Mãng hỏi: "Đại Minh, người thiếu niên này ở mấy năm trước ngươi có gặp?"
"Đúng chị dâu, anh rể hồi mấy năm trước có đi chung với ngươi, khi đó ngươi còn giới thiệu cho ta."
Lần này tới lượt Thanh Thiên Ngưu Mãng vẻ mặt thật thà gật đầu.
Nếu nói Thái Thản Cự Viên trí tuệ chỉ 10 tuổi đứa bé, hắn bị người thiếu niên kia lừa thì có thể tin tưởng. Nhưng Thanh Thiên Ngưu Mãng còn sống lâu hơn Thái Thản Cự Viên, là hồn thú mười vạn năm tuổi, trí tuệ tương đương thiếu niên – người trưởng thành, có thể phân biệt được đúng sai không ngờ hắn cũng nói vậy.
Mê Cốt Thỏ trong lòng chấn động mạnh, chẳng lẽ nàng trí nhớ kém, hay là đã quên người thiếu niên này?
Cuối cùng, dời mắt về trong ngực Tiểu Vũ, nàng đang vẻ mặt nghi hoặc không biết chuyện gì.
Lúc này, Đường Minh mỉm cười, hắn nhìn Mê Cốt Thỏ, nói tiếp: "Ngươi không tin ta là chồng ngươi?"
Mê Cốt Thỏ hiện tại trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nghi ngờ, hoang mang, nghe Đường Minh nói, theo bản năng gật đầu.
"Vậy ta nói cho các ngươi biết, các ngươi Mê Cốt Thỏ hồn thú có các hồn kĩ như sau: Yêu Cung...Dịch chuyển tức khắc...vô địch kim thân. Ta nói đúng chứ?" Đường Minh cười, nói ra.
Mê Cốt Thỏ hoàn toàn mộng, cái này chỉ có Đại Minh, Nhị Minh, nàng, cùng Tiểu Vũ là biết, không có người thứ 5 biết chuyện này. Vậy mà người thiếu niên này lại nói chính xác hoàn toàn, không sai một chữ.
"Hơn nửa, con gái chúng ta Tiểu Vũ ở mấy vạn năm trước đã từng gặp ta, nàng thậm chí nàng còn nhớ rõ khi đó ta và người còn nắm tay với nhau nói lời tạm biệt...bởi vì lúc đó gia tộc ta xảy ra chuyện, cho nên tạm thời rời xa hai mẹ con ngươi." Đường Minh chưa chờ nàng nói, hắn nhàn nhạt nói ra. Mặt không đỏ, tim không nhảy, chém gió thuận xuôi thành thơ, không lộ ra tí sơ hở nào.
Tại lúc đang nói, tay âm thầm đem súng nói dối nhắm ngay Tiểu Vũ, bóp cò một phát.
Mê Cốt Thỏ trong lòng một mảnh không tin tưởng tất cả chuyện này, nàng cúi đầu nhìn xuống nằm trong ngực tinh linh bé bỏng của mình, nàng ôn nhu vuốt tóc cô bé, nàng chỉ vào Đường Minh, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Vũ, con có từng gặp người thiếu niên này?"
Tiểu Vũ vẻ mặt "thành thật" gật đầu, nàng ngọt ngào nói: "Ta đã từng gặp cha ở mấy vạn năm trước, lúc đó có ngươi, ta, cùng hắn, ba ngươi ở bên nhau thật hạnh phúc, sau đó đột nhiên có ngày hắn rời đi chúng ta, còn nói là do gia tộc có việc đột xuất, phải quay về..."
Mê Cốt Thỏ nghe xong con gái mình nói, hoàn toàn mê, mộng bức. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm thiếu niên này, rõ ràng trong trí nhớ của nàng, hơn trăm năm nay chỉ ở tại đây sinh sống, chưa bao giờ ra ngoài thế giới kia gặp người nào.
Dù có, cũng chỉ là chuyện hồi trẻ chục vạn năm trước, khi đó nàng tò mò đi ra thế giới loài người, nhưng một lần bị người ám hại, nhưng may mắn là nàng có hồn kĩ bảo mệnh lớn, cho nên thoát được một mạng. nàng sau này quyết định mãi mãi sinh sống tại khu rừng này, không bao giờ bước ra bên ngoài, dù chỉ một bứớc.