Vương thị ngồi ở vị trí cao nhất bên cạnh, im lặng không lên tiếng, im lặng phẩm trà, vừa thấy Hứa Từ bước vào đại sảnh, hai mắt không gợn sóng nhất thời tỏa sáng, nàng vẫy tay với Hứa Từ “Tử Thanh trở lại? Đến đây với mẫu thân.”

Hứa Từ cởi áo choàng, đưa cho hai người Niệm Bạch Niệm Hiếu chào đón cậu trở về, đi đến bên Vương thị, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Vương thị liếc Lâm thị ghé vào lòng Hứa phụ khóc nháo không ngớt, khinh thường quyệt miệng, “Đại ca ngươi, Tử Nhai nó hôm nay không biết ra sao, đột nhiên sưng phù cả người, đầu lớn như đấu, còn ngứa khó chịu, hiện tại đã tróc da thịt vài chỗ.”

“Đại ca không phải đang hôn mê sao, sao còn có thể cảm thấy ngứa được?” Hứa Từ bỏ đá xuống giếng, “Nhưng bệnh này đến cùng là như thế nào? Đại phu xem qua chưa?”

“Tôn đại phu thủ tịch Bách Thảo đường có đến qua, sau khi xem liên tục lắc đầu, chẩn không ra bệnh. Chỉ có thể khai chút dược giải độc bổ thể, trước nhìn xem hiệu quả thế nào. Thúy Bình vừa đi lấy dược về, còn đang nấu.”

Hứa Từ ghé vào bên tai Vương thị nhỏ giọng nói thầm, “Vậy sao Lâm di nương không đi trông nom nhi tử mình, các ngươi ở chỗ đây dây dưa làm chi?”

“Nàng biết trong phòng ta có Thiên Sơn Tuyết Liên giải trăm độc, lúc này đang cầu khẩu lão gia tới hỏi ta muốn đây.”

Thiên Sơn Tuyết Liên cũng là ngoại tổ phụ của cậu cho, rất là trân quý.

Vẫn được Vương thị giấu trong tủ ngầm ở phòng, chưa từng lấy ra qua, Lâm thị ngược lại mò rõ ràng thấu đáo việc này.

“Vậy ý của mẫu thân ngài là?”

Vương thị có chút khó xử nói, “Đều là người một nhà, nhưng thật sự muốn ta lấy ra, ta lại có chút không cam tâm tình nguyện.” Lâm thị ngày thường chèn ép mình nhiều, hôm nay lại muốn nàng cầm ra Thiên Sơn Tuyết Liên hiếm lạ cho nhi tử ả.

Vương thị vẫn không tin là Hứa Từ đẩy Hứa Tử Nhai xuống nước, Hứa Từ tuy rằng bình thường ngang ngược nghịch ngợm chút, nhưng nhất định sẽ không không có lòng người đến nỗi vào tịch cửu hàn thiên đẩy mạnh một đứa trẻ vào trong hồ nước.

Bản thân nàng cũng không tin lời phiến diện của Lâm thị, bọn họ ba ngày trước mới đánh Hứa Từ, hiện nay lại đây muốn Thiên Sơn Tuyết Liên, thật cho rằng Vương gia họ dễ dãi vậy sao?!

Đều cùng ở trong một phòng khách, thanh âm Vương thị cũng không cố ý đè thấp, Lâm thị nghe thấy trừng mắt nhắm thẳng bên này.

Hứa Từ trầm ngâm một lát, chậm rãi nói, “Phụ thân, Lâm di nương, cũng không phải mẫu thân ta không muốn lấy Tuyết Liên ra, thật sự Tuyết Liên nếu dùng thích đáng thì có thể giải trăm độc, dùng không thảo đáng thì sợ rằng sẽ hoàn toàn ngược lại.”

Hứa Trường Tông trấn an tốt Lâm thị, trầm giọng hỏi, “Nói xem?”

“Tuyết Liên có thể trị trăm bệnh, nhưng trong đó cũng chứa đựng Thu Thủy tiên độc độc tính tương đối cao. Cần dùng dược liệu khác để diệt trừ độc này, mới có thể chân chính dùng làm thuốc. Thiên Sơn Tuyết Liên đúng là hiếm thấy, dù là Tôn đại phu thủ tịch trong Bách Thảo đường cũng không nhất định biết cách dùng của Tuyết Liên.”

Nhấp một ngụm Kim Tuấn Mi mà Vương thị đưa qua, Hứa Trường Tông cùng Lâm thị đã khẩn cấp, nôn nóng nhìn phía Hứa Từ, Hứa Từ lúc này mới buông ly xuống tiếp tục nói, “Chỉ sợ chỉ có mấy vị thái y ở hậu cung Thái y viện, thường xuyên tiếp xúc với các loại dược liệu hiếm thấy, mới có cơ hội kiến thức qua Thiên Sơn Tuyết Liên. Mà trong Thái Y viện lại có giấu các loại phương thuốc cùng sách vở quý hiếm, trong đó có lẽ có biện pháp cứu quái bệnh của đại ca.”

Hứa Từ nói đạo lý rõ ràng, Hứa Trường Tông cảm thấy từ khi ông đánh Hứa Từ một trận, Hứa Từ bác học thông minh không ít, “Vậy ý của ngươi là?”

“Ngày mai khi vào cung làm thư đồng, ta đi cầu thái tử điện hạ, xem có thể châm chước một chút hay không, để thái y coi trộm bệnh cho đại ca một chút.” Hứa Từ nhếch miệng cười, đỡ tay nắm ghế dựa của Vương thị, “Hoặc là cha đi cầu bệ hạ xem?”

“…” Ông làm sao dám vì chuyện này mà đi cầu bệ hạ! Ông sủng ái Hứa Tử Nhai như thế nào, thì nó cũng chỉ là thứ tử.

Vì một thứ tử cầu Hoàng Thượng phái thái y chuyên xem bệnh cho hoàng cung quý tộc hạ mình đến, nói dễ nghe, là bệ hạ thương xót thuộc hạ. Nói khó nghe, bệ hạ đường đường là Thiên Tử cư nhiên dùng chung thái y với một thứ tử của quan viên bần hàn.

Hoàng Thượng không giận dữ lôi đình mới là lạ, nơi nào sẽ đáp ứng.

Hứa Từ từ trước đến nay qua lại thân thiết với thái tử, dù thái tử không đáp ứng, mắng ai cũng là Hứa Từ, không phải mình.

“Cũng tốt, liền theo lời ngươi làm đi. Chuyện ngày đó ngươi đẩy Tử Nhai xuống nước chịu lạnh, ngươi cũng chịu giáo huấn, vi phụ cũng không truy cứu thêm nữa.”

Trăng đã treo lên đầu cành, Hứa Trường Tông nâng Lâm thị dậy, Lâm thị nửa rúc vào trong lòng ông, bộ dáng chim nhỏ nép người, “Sắc trời cũng không còn sớm, các ngươi cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi.” Lời này là nói với Vương thị.

Chờ Hứa Từ trở về phòng, Niệm Bạch, Niệm Hiếu nhanh chóng đóng cửa phòng, lấm la lấm lét lẻn đến bên người Hứa Từ.

Hứa Từ tươi cười đầy mặt, “Làm không tồi.”

“May mắn không làm nhục mệnh!”

Hứa Từ là Hỗn Thế Ma Vương, Niệm Bạch, Niệm Hiếu là hai người giúp đỡ đắc lực của cậu.

Chỉ cần Hứa Từ cho họ làm, tuyệt không nương tay, hai bè cánh tử trung (chết cũng trung thành) của Hứa Từ.

Đời trước, Hứa Tử Nhai cũng từng có biểu hiện của loại bệnh này.

Đó là chuyện vào khoảng Hứa Tử Nhai hai mươi tuổi, đúng lúc bà mối nói có một cuộc hôn nhân không tồi, trước khi thành thân không lâu, Hứa Tử Nhai đột nhiễm bệnh này, quý nữ đối phương thấy vậy liền lấy cớ quên đi việc hôn nhân.

Bệnh liên tục ba tháng, trong lúc đó dùng vô số dược vật, cũng không thể giải.

Sau này vẫn là Hoàng Thượng vì trấn an Hứa Trường Tông, phái Vương thái y ở Thái Y viện qua, Vương thái y ở nhà Hứa phủ ba ngày, ngày thứ tư liền nhìn ra vấn đề.

Quý nữ kết thân đưa cho Hứa Tử Nhai một con mèo vân hoa, Hứa Tử Nhai yêu ai yêu cả đường đi, liền nuôi nó ở trong phòng.

Do thể chất của hắn đặc thù, người bên ngoài chạm vào mèo thì không sao, hắn vừa tiếp xúc, liền bệnh sưng phù cả người, ngứa ngáy khó chịu.

Vương thái y sai người ném mèo đi, chuyển Hứa Tử Nhai ra khỏi phòng mà mèo vân hoa từng ở qua. Lại khai chút dược hạ sốt đi táo, bài độc dưỡng thận, không vài ngày phù thũng liền biến mất.

Sau này Vương thái y nhắc nhở Lâm thị, đừng nên để Hứa Tử Nhai tiếp xúc thân mật với mèo nữa, lông mèo cũng không thể.

Lâm thị nghe xong hận đến mức một chưởng đánh chết mèo vân hoa trên mặt đất, không có lý do, nuôi một con mèo, phá hư việc hôn nhân.

Hứa phủ chưa bao giờ nuôi mèo qua, sau chuyện này càng không dám nuôi.



Hứa Trường Tông định quy củ ở nhà là giữa trưa mọi người trong nhà không việc gì thì nên dùng cơm chung với nhau, để mọi người mượn lúc này liên lạc cảm tình. Khi Hứa Từ từ trong cung làm thư đồng về, trên bàn cơm thật lớn đã ngồi đầy người, chỉ thiếu cậu.

Hứa Trường Tông ngồi ở chủ vị, bên trái theo thứ tự ngồi là Hứa lão thái thái, Hứa Tử Dĩnh, Lâm thị, Dương thị, ngồi phía bên phải là Vương thị, Hứa Tử Kiến, Hứa Tử Ngọc cùng Triệu thị.

Nữ nhi của Lâm thị Hứa Tử Dĩnh ngồi ở giữa lão thái thái cùng Lâm thị, ôm cánh tay lão thái thái, không biết nói cái gì, chọc Hứa Trường Tông cùng lão thái thái cười ha ha, Lâm thị sắc mặt cũng không lo âu như hôm qua, thần sắc thoải mái không ít.

Lâm thị dung mạo tú mỹ, là diện mạo đẹp nhất trong mấy vị phu nhân của Hứa Trường Tông. Nữ nhi của ả Hứa Tử Dĩnh theo ả, hơn nữa chỉ có hơn chớ không có kém. Nhưng Hứa Từ đối mặt với khuôn mặt này xác thực có chán ghét phản cảm, hận ý bộc phát không nói nên lời. Áp chế hồi lâu, cậu áp chế cổ hận ý này xuống rồi mới thong thả bước vào phòng.

Hứa Tử Kiến cùng Hứa Tử Ngọc là đôi Long Phượng thai mà thiếp thất Triệu thị sinh, nhỏ hơn Hứa Từ một tuổi.

Hai người tính cách theo Triệu thị, đều không lạnh không nóng, im lặng ngay ngắn ngồi ở chỗ kia, eo ưỡn thẳng, lại chôn mặt ở trước ngực.

Thấy Hứa Từ đi vào, mấy người mới dừng lại tiếng cười, Hứa lão thái thái vẻ mặt hiền lành: “Tử Thanh, trở lại, nhanh rửa tay lại đây ngồi.”

Cạnh mẫu thân Vương thị có một chỗ trống, là giữ cho mình, Hứa Từ cười nói tiếng “Dạ, nãi nãi(bà nội)“, liền tùy tay cởi áo khoác lông, đưa cho Niệm Bạch phía sau. Rửa tay trong bồn rửa tay mà tỳ nữ bưng tới, lại dùng khăn mặt lau sạch rồi mới ngồi kế Vương thị.

Hứa Từ ngồi xuống, Hứa Trường Tông mới hét to lên cơm.

Hạ nhân nối đuôi nhau mà vào, đem đồ ăn còn tỏa hơi nóng theo thứ tự đặt lên bàn.

Hứa lão thái thái từ nhỏ trải qua ngày khổ, đề xướng tiết kiệm, mười người trên bàn cơm, chỉ bày sáu món ba canh.

Vào bữa, Vương thị không ngừng gắp thức ăn cho Hứa Từ, bát cơm trước mắt Hứa Từ khoảng nửa khắc liền xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Trước mắt Hứa Từ bắt đầu bị sương mù vựng nhiễm mơ hồ, cậu hít hít hơi, nghẹn nước mắt về.

Mẫu hề sinh ngã cúc ngã, trường ngã dục ngã, xuất nhập phúc ngã. (Mẹ sinh con nuôi con, nuôi con lớn ru con ngủ, ôm con ra vào)

Nhiên dục báo chi đức, hạo thiên võng cực. (Hi vọng được báo ân, ngày rộng lớn không đến cùng)

Loại ôn nhu này từ sau khi mẫu thân buồn bực mà chết, cậu cũng không còn cảm nhận được nữa.

Hôm nay xem như sau khi cậu trùng sinh, lần đầu tiên chân chính gặp lại đám người này, cảnh còn người mất, chỉ còn một tiếng thở dài.

Hứa Tử Dĩnh ân cần gắp thức ăn chay cho lão thái thái, “Nãi nãi, tôn nữ lại nói cho ngài?”

Hứa lão thái thái vui vẻ nhận đồ ăn, “Chờ ăn xong cơm ngươi đến phòng ta nói tiếp đi, lão thái thái ta tuổi lớn, sợ nhịn không được, cười nhiều thì ăn cơm cũng quá lâu.”

Hứa Tử Dĩnh cười hì hì đáp ứng, “Nãi nãi nói rất đúng, là Tử Dĩnh nghĩ không chu toàn.”

Lâm thị thấy nữ nhi lấy niềm vui lão thái thái như vậy, rất là vui mừng, nghiêng mắt liếc nhìn Vương thị đối diện từ đầu đến cuối không nói chuyện qua.

Hừ, hai hài tử của ta mạnh hơn ngươi, ngươi nhìn nhi tử nữ nhi của mình đi, một đứa là Hỗn Thế Ma Vương, một đứa thì giả tiểu tử (giả làm con trai), không có dạng tiểu thư khuê các.

Bất quá là chiếm tiên cơ, mới làm chính thê.

Lâm thị ở dưới bàn dùng chân đá đá Dương thị ngồi bên cạnh, Dương thị thở dài trong lòng, từ trong bát cơm nâng mặt lên, cười nói: “Đại tiểu thư mới vừa kể truyện cười thật khôi hài, mọi người nếu ở đây, còn không biết sẽ cười thành dạng gì.”

Mỗi lần làm người xấu đều để nàng làm, không phải vì mình không có con, không chỗ dựa vào, thật dễ bắt bí sao?

Vốn không khí cực tốt bởi vì một câu của Dương thị mà biến thành ngưng trọng, Hứa lão thái thái có chút không quá vui vẻ, bà kéo xuống khuôn mặt tươi cười, thở dài, “Chúng ta ở đây nói nói cười cười, Tử Nhai lại một mình chịu tội trong phòng.”

Hứa Từ im không làm gì, cúi đầu chậm rãi ăn đồ ăn Vương thị gắp tới.

Hứa Trường Tông cười hòa giải, “Tử Nhai xưa nay hiếu thuận, nếu biết mẫu thân nhớ nó như vậy, trong lòng nhất định áy náy không thôi. Mẫu thân yên tâm, Tử Thanh hôm qua đã đáp ứng hôm nay vào cung cầu thái tử thỉnh thái y tới, phải không, Tử Thanh?”

Dùng khăn thêu lau lau khóe miệng, Hứa Từ ung dung nhìn phía Hứa Trường Tông, “Thái tử điện hạ đáp ứng, buổi chiều sẽ có tin từ trong cung truyền đến.” Ngoặt vòng lớn như vậy, chỉ vì hỏi cậu câu này a.

Chờ thái y đến đây, Lâm thị ngươi cũng đừng hối hận là được. Hứa Từ trong lòng im lặng nói một câu.

Mọi người đều thở ra một hơi.

Không phải không có thần tử được thái y chẩn đoán, chỉ là đó đều là trọng thần uy vọng khá cao, mà một thứ tử của Tứ phẩm Lễ bộ Thị Lang không quan trọng có thể may mắn được thái y chẩn trị, đó quả thực là thiên đại ân tình.

Hứa lão thái thái chậm rì rì uống một ngụm canh, nhìn nhìn bốn phía, nói: “Đến nay đã vào tháng chạp, cũng không biết hài tử Tử Nhàn này lúc nào trở về.”

Hứa Tử Nhàn là hài tử mà Hứa Trường Tông cùng một nha đầu thông phòng sinh, nha đầu thông phòng kia bạc mệnh, khi sinh Tử Nhàn khó sinh, để lại con liền buông tay nhân gian.

Vương thị thấy nàng đáng thương, liền thu trên danh nghĩa của mình.

Nhưng hài tử này thuở nhỏ liền không giống tiểu thư khuê các thích cầm kỳ thư họa, ngược lại càng thích múa đao xách kiếm, yêu thích công phu quyền cước.

Vương thị cũng nói nó qua vài lần, Tử Nhàn không nghe, nàng cũng liền theo nó đi.

Hứa Trường Tông thì không cho, ông đường đường ân Bảng Nhãn khoa văn, Tứ phẩm Thị Lang, sinh một nữ hài tử cư nhiên là một giả tiểu tử. Hứa Trường Tông thậm chí vì thế mà giam nó vài ngày, cũng đánh qua vài lần, Tử Nhàn vẫn như cũ.

Ba năm trước, trên núi Thái Bạch có một vị ẩn sĩ cao nhân ngẫu ngộ Tử Nhàn, kinh hỉ cốt lạc thanh kỳ của nó, quả thật là kỳ tài luyện võ.

Thành công thỉnh cầu Hứa Trường Tông, đưa Tử Nhàn đến Trường Bạch sơn tu hành, chỉ tết hàng năm mới về nhà một lần.

Vừa nhắc tới Tử Nhàn, hận ý của Hứa Từ đối với Hứa Tử Dĩnh đã nặng lại tràn lên, chính là nữ nhân ác độc này, bày mưa kế hại chết Tử Nhàn! Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play