Vô sỉ!! Quá vô sỉ!!!

40: Tâm tư trên giường

Khi thái tử điện hạ cuối cùng cũng một thân sảng khoái từ trong thùng tắm đi ra, đi đến trước giường, Hứa Từ đã sớm ngủ.

Cẳng chân nghịch ngợm từ trong chăn đạp ra, tư thế ngủ của Hứa Từ không có chừng mực, bốn ngưỡng tám lăn chiếm cả một cái giường lớn.

Lý Hạo Sâm bất đắc dĩ cười, Tiểu Từ này, ngủ cũng không yên ổn.

Đang định giúp Hứa Từ dịch dịch góc chăn, khi tay thò đến giữa không trung lại phút chốc dừng lại.

Nhìn nhìn Hứa Từ bên trong đắp chăn trên người, lại xem xét nhìn chăn mềm mà Tiểu Từ giúp mình trải tốt.

Thái tử điện hạ trong lòng vừa động, liền trực tiếp cuộn chăn, ném lên bàn, dưới chân như nổi gió trực tiếp chui vào trong chăn Hứa Từ.

Hứa Từ đang ngủ say, cảm giác phía sau lưng bị người xô đẩy một chút, liền không kiên nhẫn xoay người. Cậu đang định tỉnh dậy, thần trí lại đột nhiên trầm xuống, lần nữa rơi vào mộng đẹp.

Lý Hạo Sâm rút về tay điểm huyệt ngủ của Hứa Từ, thấy Hứa Từ ngủ say sưa, lúc này mới yên tâm lớn mật ôm chặt Hứa Từ, ôm cậu vào trong lòng mình.

Thân thể trong lòng mềm nhẵn mềm mại, thái tử điện hạ vừa mới mò lên, liền yêu thích không buông tay sờ tới sờ lui, muốn ngừng mà không được.

Hắn vốn chỉ muốn ôm Hứa Từ im lặng nghỉ ngơi một lát, nhưng vừa tiếp xúc với thân thể Hứa Từ, liền có chút không thể khống chế bản thân, dứt khoát điểm huyệt ngủ của Hứa Từ.

Trong phòng yên tĩnh thò tay không thấy năm ngón, Lý Hạo Sâm vuốt ve da thịt như tơ lụa dưới tay, chống nghiêng người, tỉ mỉ hít ngửi mùi hương thơm ngát giữa hàng tóc Hứa Từ.

Vừa mới phát tiết xong giữa hai chân lại khó có thể tin được bắt đầu căng lên, Lý Hạo Sâm bất đắc dĩ, trong bóng đêm phát ra một tiếng cười khổ mang theo thở dài, “Cô lại xem nhẹ ảnh hưởng của ngươi đối với cô, cô sợ là muốn trở thành thái tử đầu tiên cấm dục mà chết của Đại Diệu quốc.”

Dứt lời, thái tử điện hạ một bàn tay theo da thịt Hứa Từ trượt xuống, một bàn tay vói vào vùng bụng của mình, di động lên xuống.

Tay chậm rãi trượt đến giữa hai chân Hứa Từ, tinh chuẩn bắt giữ vật nho nhỏ khả ái kia.

Một bàn tay bắt lấy của mình, một bàn tay bắt lấy của Tiểu Từ, xoang mũi Lý Hạo Sâm phát ra tiếng hít thở dồn dập, hai tay bắt đầu dùng tần suất giống nhau chậm rãi di động.

Cảm thấy tiểu Tiểu Từ theo động tác của mình bắt đầu căng lớn, đáy mắt Lý Hạo Sâm xẹt qua mỉm cười, động tác dưới tay nhanh hơn.

Hứa Từ hô hấp gia tốc, thở dốc không ngừng. Lý Hạo Sâm rốt cuộc cũng không thể khống chế, động tác dưới tay không ngừng, cúi đầu thuận thế ngậm lấy miệng nhỏ hồng nhuận của Hứa Từ.

Trong mắt Lý Hạo Sâm một mảnh nóng cháy, phát ra một tiếng thở dài vui mừng.

Tư vị của Tiểu Từ thật sự khiến hắn thực tủy biết vị, không thể dừng tay. Đầu lưỡi không ngừng dạo chơi trong miệng Tiểu Từ, dưới tay lại không ngừng, Lý Hạo Sâm càng làm động tác tay nhanh hơn.

Sau một lát, chỉ nghe “a ưm” một tiếng, Hứa Từ dĩ nhiên tiết ra. Lý Hạo Sâm hơi giật mình, cúi đầu nhỏ giọng cười ra tiếng, yêu thương nhìn Tiểu Từ đang hít thở mạnh.

Cẩn thận rút tay ra, Lý Hạo Sâm liếm liếm chất nhầy Tiểu Từ lưu lại trong tay hắn, nửa người dưới khô nóng càng thêm lợi hại.

Hắn dứt khoát khép lại hai chân Hứa Từ, kẹp cái của mình vào giữa hai chân Tiểu Từ, liền loại tư thế này, ở giữa chân cậu trước sau mãnh liệt di động.

Lại không biết qua bao lâu, Lý Hạo Sâm rốt cuộc chảy ra, tư dục sau khi ăn no phát ra một tiếng hít thở vui sướng. Hắn lúc này mới đứng dậy cầm lấy khăn, dính nước cẩn thận lau sạch toàn thân Hứa Từ, rồi lên giường ôm Hứa Từ vẻ mặt thỏa mãn ngủ say.

Sáng sớm hôm sau khi Hứa Từ tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người. Bên người cậu có một chỗ lõm nhợt nhạt, Hứa Từ đưa tay sờ, trên đệm giường còn có xúc cảm ấm áp, xem ra thái tử điện hạ cũng vừa mới dậy không lâu.

Nhớ tới tối hôm qua mộng xuân, Hứa Từ sắc mặt ngượng ngập, vội vàng sờ sờ đùi, phát hiện bên trong khô khô, mới buông xuống trái tim treo đến cổ họng.

Hô, hoàn hảo là không thất lễ mất mặt trước mặt thái tử điện hạ.

Cậu nào biết, đêm hôm qua thái tử điện hạ đã sớm ăn sạch sẽ cậu, còn kém một bước vào cửa cuối cùng.

Hứa Từ bên này vừa mặc áo lót tiết khố, cửa phòng liền bị người từ bên ngoài thật cẩn thận đẩy ra. Hứa Từ ngẩng đầu nhìn, liền thấy thái tử điện hạ cẩn thận bưng một bát cháo thịt nạc trứng muối tiến vào.

“Ngươi tỉnh?” Lý Hạo Sâm nhìn thấy Hứa Từ đứng dậy, ôn nhu cười, đặt cháo thịt nạc trứng muối lên bàn trà, “Ngươi từ hôm nay dậy trễ, ta cũng không nhẫn tâm gọi ngươi, liền đi xuống bưng bát cháo thịt nạc trứng muối cho ngươi, mau tới ăn.”

Thái tử điện hạ ngữ khí tự nhiên thoải mái, phảng phất hành vi bưng cơm đổ nước cho Hứa Từ là chuyện bình thường, một chút cũng không có cảm giác hạ thấp thân phận.

Hứa Từ nghe vậy mắt sáng lên, cũng không để ý là chưa mặc áo ngoài, liền lạch bạch cọ đến bên người thái tử điện hạ, “Vẫn là điện hạ hiểu ta, biết ta thích nhất ăn cháo thịt nạc trứng muối.”

Sáng nay mình dậy quả thực có chút đói bụng, tối hôm qua rõ ràng ăn không ít, buổi tối ngủ cũng sớm, sao lại đói như thế chứ?

Chẳng lẽ là muốn tăng chiều cao? Cậu nào biết, nguyên nhân chân thật là tối hôm qua sau khi ngủ say bị người làm vận động trên giường.

Hứa Từ cười hắc hắc, bưng lấy cháo thịt thái tử điện hạ cố ý vì mình bưng lên, trong lòng ngọt ngào vô cùng.

Lý Hạo Sâm cẩn thận quan sát biểu tình Hứa Từ, xác định chuyện hôm qua cậu không có chút cảm giác, mới yên lòng. Hôm qua cảm giác rất tốt, tối hôm nay tiếp tục nữa thôi!

Thái tử điện hạ vẻ mặt chính khí, sờ cằm trong lòng từ từ tính kế.

“Đúng rồi, điện hạ.” Hứa Từ dùng thìa nhét một ngụm cháo vào trong miệng, “ực ực” nuốt xuống rồi nghiêng đầu hỏi, “Đêm hôm qua có chuyện gì xảy ra không? Ngài hôm qua không phải nói sợ là không an lòng sao.”

“Có, ” Lý Hạo Sâm gật gật đầu, “Mấy mao tặc đến đây, bị hai người A Ngưu cùng Công Tôn Ngự ném ra ngoài, lúc này chỉ sợ đang ở trần ngủ trên đường cái.”

Tâm tư chơi đùa của Công Tôn Ngự không thay đổi, sau khi bắt lấy mấy Hắc y nhân, dứt khoát lột bọn họ không còn một mảnh, điểm huyệt ngủ ném xuống.

“Hiện tại hẳn là đã tỉnh, ngươi có thể mở cửa sổ xem xem.” Lý Hạo Sâm đi đến trước cửa sổ, mở ra cửa sổ chỉ chỉ bên dưới, “Đúng, liền ở đằng kia đó.”

Hứa Từ nghe xong buồn cười, ha ha vỗ tay cười to, “Quả nhiên là tác phong hấp tấp của Công Tôn Ngự, ta đã nói vì sao hôm nay bên ngoài lại náo động như vậy? Còn tưởng rằng là vì hôm nay là cuộc thi tiên tử Mẫu Đơn, thì ra là do phía dưới có mấy con chuột rụng lông.”

Hứa Từ chạy đến cạnh cửa sổ, dán sát thái tử điện hạ nhìn xuống.

Quả nhiên thấy mấy nam tử trần truồng dùng mấy cái chiếu khoác ở trên người, một thân chật vật vội vàng rời đi.

Lý Hạo Sâm không dấu vết kéo gần cự ly hai người, đến gần bên tai Hứa Từ nói: “Đám người đó là hướng về phía nhị tỷ muội Phương gia, thuê họ là tâm phúc bên người Lâm Bách Phú.”

Hứa Từ cả người cứng đờ, tay nắm cửa sổ căng chặt, “Vậy Lâm Tri Phủ đâu, ông ta có phát hiện dị trạng của mật hàm không?”

“Ông ta hẳn là còn chưa phát hiện, ” Lý Hạo Sâm lắc đầu, ở bên tai Hứa Từ phun nhiệt khí, “Nếu biết, chúng ta hôm qua liền sẽ không sống yên ổn.”

Bí mật đại kinh thiên như thế nếu bị người khác phát hiện, Lâm Tri Phủ nhất định kiềm chế không được, hợp lại đem hết toàn lực trừ họ cho sướng.

Hứa Từ gật gật đầu, lăn lăn cổ họng, nuốt một ngụm nước miếng, đi đến bàn, “Cháo thịt nạc trứng muối còn chưa ăn xong, chúng ta đến bên này rồi nói.”

Lý Hạo Sâm từ chối cho ý kiến, cùng Hứa Từ đi qua, ngồi đối diện cậu.

“Thái tử điện hạ, mấy ngày nay chúng ta làm sao đây?”

“Nên tra cũng kém không nhiều, đã nhiều ngày chúng ta liền ở Dương Châu dạo chơi một phen. Lần này đến, mới vừa vào thành liền có chuyện liên tiếp, thật sự là vội vàng.” Lý Hạo Sâm thấy Hứa Từ lưu một ít thịt canh ở khóe môi, vô cùng tự nhiên đưa tay lau đi, “Các ngươi theo ta tới đây một đường vất vả, nên hảo hảo chơi đùa một chút.”

Hứa Từ bị Lý Hạo Sâm tùy ý lau lại biến thành tim đập nhanh hơn, nghĩ nghĩ, gật gật đầu nói: “Cũng đúng, bây giờ chúng ta chỉ sợ đã bị Lâm Tri Phủ cùng Lâm Bách Phú theo dõi. Liền tính Lâm Tri Phủ chưa phát hiện dị biến trong thư phòng của ông ta, nhưng loại người tâm tư kín đáo như ông ta, chỉ sợ cũng sớm phái người nhìn chằm chằm chúng ta. Thà rằng bị ông ta phát hiện dị trạng, chi bằng chúng ta vui chơi chung quanh, khiến ông ta cho rằng chúng ta chỉ là du khách, chúng ta lúc trước vào thành lấy cớ chính là dạo chơi.”

Ánh mắt Lý Hạo Sâm lộ ra tán thưởng, cao hứng gật đầu, “Chính là cái này, người hiểu ta, chỉ có Tiểu Từ.”

Hứa Từ nghe vậy trong lòng vui vẻ, trong mắt nhìn phía Lý Hạo Sâm tràn đầy tình yêu.

Đã nhiều ngày đám người Lý Hạo Sâm quả nhiên phát hiện thường thường có người lén lút theo đuôi bọn họ, liên tục ba ngày, bọn họ du sơn ngoạn thủy, bất diệc nhạc hồ.

Lâm Tri Phủ được mấy hạ nhân báo cáo việc làm của mấy người trong ba ngày, lúc này cuối cùng mới yên lòng.

Xem ra mấy người này chỉ là du khách, nhất thời nhiệt huyết sôi trào không nhìn được hành động của bảo bối nhi tử của mình, mới ra tay tương trợ.

Nghĩ như thế, ông ta rốt cuộc cũng buông xuống trái tim treo ba bốn ngày.

Mà lúc này, Lâm Tri Phủ nghe được thám tử bên ngoài đến báo cáo, cách ngoài Dương Châu trăm dặm, có đội tinh binh hơn năm ngàn người đuổi tới nơi này.

Phương hướng mà đội tinh binh đến, chính là kinh đô.

Như thế rất tốt! Ông trời giúp ông a!

Lâm Tri Phủ nhịn không được vỗ tay nói tốt, đội binh mã này nhất định là hộ tống thái tử đến Dương Châu tuần tra.

Ngày mai vừa lúc là ngày cuối cùng thi đấu tiên tử Mẫu Đơn, từ trong mười hai vị tiên tử chọn ra tiên tử Mẫu Đơn năm nay.

Năm năm trước tiểu nữ nhi của ông liền là tiên tử Mẫu Đơn lúc ấy, chính là vào biểu hiện phấn khích ở ngày cuối, mới giành được cái nhìn chăm chú của Cung thân vương.

Cung thân vương là loại nam nhân nhìn quen vô số mỹ nhân cũng không thể ngăn cản mị lực của nữ nhi ông ta, nữ nhân năm nay ông ta cố ý bảo La viên ngoại huấn luyện tốt, nhất định cũng có thể khiến thái tử muốn ngừng mà không được, yêu thích không buông tay.

Vừa nghĩ đến mật thám Nguyệt quốc dễ dàng liền có thể xâm nhập vào trong Đông Cung như thế, ông ta liền nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to, chỉ nói ông trời có mắt.

Đã nhiều ngày Lý Hạo Sâm ban đêm phá lệ sảng khoái, có thể nói là ngày ngày sênh ca.

Đây thì khổ Hứa Từ, buổi sáng dậy cứ cảm giác cả người nơi nào cũng không dễ chịu, nhưng thật sự muốn nói đến cùng là không dễ chịu chỗ nào, lại nói không ra nguyên nhân.

Ngày thứ tư khi trời còn chưa sáng, trong phòng thái tử lặng yên không một tiếng động xuất hiện một hắc y nam nhân.

Nam nhân toàn thân bao quanh hắc y, chỉ lộ ra một đôi mắt ưng, chính là Mặc Dạ.

Mặc Dạ vừa hiện thân, Lý Hạo Sâm liền chợt mở mắt. Trong mắt một mảnh rõ ràng.

Sợ ồn Hứa Từ ngủ yên, thái tử điện hạ điểm huyệt ngủ của Hứa Từ, lúc này mới nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến Mặc Dạ.

Phát hiện Hứa gia cư nhiên ở trong phòng thái tử điện hạ, trong mắt Mặc Dạ lóe ra mấy tia sáng, chợt biến mất trong một mảnh bình tĩnh.

“Thuộc hạ bái kiến thái tử điện hạ.” Mặc Dạ nửa quỳ xuống đất, chắp tay hành lễ.

Lý Hạo Sâm tiến lên nâng Mặc Dạ, đè thấp tiếng nói: “Miễn lễ, đã nhiều ngày vất vả ngươi.”

“Tạ thái tử điện hạ ân điển, khởi bẩm điện hạ, năm ngàn tinh binh đã hạ trại ở ngoài thành, chỉ chờ điện hạ ra lệnh một tiếng, liền có thể vào thành. Một trăm ám vệ kia bây giờ đã phân tán giấu trong âm thầm, tùy thời bảo vệ điện hạ, ” Mặc Dạ cũng đè thấp tiếng nói, nói đến chỗ này hắn dừng một chút, lại bổ sung, “Cùng Hứa gia.”

Lý Hạo Sâm gật gật đầu, “Hảo, ngày mai ngươi thay đổi dung mạo một chút, cùng Công Tôn Thác mang năm ngàn tinh binh vào thành. Ngày mai chính là ngày đại bỉ cuối cùng của tiên tử Mẫu Đơn, cũng không thể không nhìn ý tốt của Lâm Tri Phủ.”

Mặc Dạ thần sắc vừa động, đã hiểu rõ ý tứ trong lời Lý Hạo Sâm, hắn hai ngày trước thu được Nhan Tứ dùng bồ câu đưa tin, đã lý giải chuyện Lâm Tri Phủ là mật thám Nguyệt quốc cùng ngựa gầy Dương Châu hiểm ác.

Mặc Dạ chắp tay, đáp, “Mặc Dạ tuân mệnh.”

Thái tử điện hạ quay đầu đưa mắt nhìn Hứa Từ quay lưng lại mình, đang ngủ say, trong lòng một mảnh nhu tình, rồi vội vàng cấp bách muốn lại lần nữa xông lên giường nhanh chóng kéo Hứa Từ vào trong lòng, một khắc cũng không muốn buông tay.

Phân phó xong Mặc Dạ, thái tử điện hạ cực kỳ không kiên nhẫn phất phất tay, “Không có việc gì, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Mặc Dạ cúi đầu dạ một tiếng, thân hình khẽ động, hư không tiêu thất.

41: Triệt quản cuồng ma

Sáng sớm thức dậy, Hứa Từ không nhịn được ấn nhu sườn đùi trong trong chăn.

Ở một bên thái tử điện hạ sớm mặc đồ chỉnh tề thấy động tác Hứa Từ, tiến lên hỏi: “Làm sao?”

“Không, không có gì.” Hứa Từ nghe vậy sắc mặt ửng đỏ, nơi đau mỏi quá mức tư mật, cậu thật sự không tiện mở miệng, đã nhiều ngày cũng không biết như thế nào, sườn đùi trong ngẫu nhiên đau mỏi.

Thái tử điện hạ ánh mắt đen tối không rõ, hắn tối mỗi ngày sau khi làm xong chuyện đó, sợ lưu lại dấu vết, luôn vào lúc sau khi chấm dứt vì Hứa Từ bôi lên một lớp phấn Sinh Cơ Nhục Cốt, ngày thứ hai liền không thể tìm ra tung tích.

Nhưng hắn khó tránh khỏi có lúc không thể khắc chế, tỷ như đêm qua, sau khi Mặc Dạ đi hắn lại nhịn không được muốn một lần, làm xong thì có chút mệt liền thiếp đi. Sợ là lần cuối cùng đó, bị Hứa Từ phát hiện manh mối.

“Chân đau? Có phải nhiều ngày du sơn ngoạn thủy đi đường có chút mệt mỏi hay không?” Thái tử điện hạ giả vờ không biết, hỏi.

Hứa Từ lui mặt vào trong ổ chăn, sau một lúc lâu mới lộ ra đầu, chỉ lộ ra đôi con ngươi thật to, “Không, không phải, sườn trong của chân ta có chút đau, e là cưỡi Diễm Hỏa cưỡi quá bừa bãi.”

Hứa Từ miệng vùi vào trong chăn, thanh âm rầu rĩ, rất giống cô vợ nhỏ bị ủy khuất. Lý Hạo Sâm thấy thế trong mắt hiện ra tinh quang, kìm nén thật lâu mới khắc chế xuống, thật lâu sau mới giật mình nói, “Thì ra là như vậy, đến đây, ta xoa xoa cho ngươi.”

Dứt lời cũng không đợi Hứa Từ phản bác, liền ôm cậu từ trong chăn ra, nửa kéo vào trong lòng.

Thái tử điện hạ sắc mặt như thường, nhẹ tay xoa vói vào đùi Hứa Từ, ở giữa hai chân nhẹ nhàng xoa nắn da thịt mềm mại của Hứa Từ.

Bởi vì khi hành động luôn ở buổi tối, Lý Hạo Sâm vẫn chưa cẩn thận nhìn thấy Hứa Từ trong cảnh tượng đó.

Bây giờ sư ra có danh, hắn liền chậm rãi vuốt phẳng đứng lên. Ánh mắt sâu thẳm như hồ sâu, trên mặt một mảnh chính sắc, kỳ thật trong lòng sớm đã đáng khinh đến nát bét.

Sườn trong của Hứa Từ đích xác có chút đỏ lên, xem ra mình sau này còn phải khắc chế một chút, bằng không sẽ ma sát tầng da nộn tiếp theo của Hứa Từ mất, Lý Hạo Sâm trong lòng tiếc nuối thở dài.

Đã nhiều ngày hắn tuy là sảng khoái, nhưng cũng có nhiều bất công với Tiểu Từ. Giấy không gói được lửa, nếu ngày nào đó bị Tiểu Từ phát hiện, Tiểu Từ không chừng còn oán hận chán ghét mình.

Lại nói hắn là thật lòng yêu thích Tiểu Từ, đã nhiều ngày có thể đạt được thú tính đã là niềm vui ngoài ý muốn, hắn không thể ép buộc Tiểu Từ như thế nữa.

Thà rằng buổi tối hàng đêm làm chút động tác nhỏ, hắn còn không bằng xum xoe ân cần ở mặt ngoài nhiều hơn.

Da thịt trong tay mềm mại, Lý Hạo Sâm liền nhịn không được xoa nắn qua lại, ngoài miệng lại đầy mặt nghiêm túc nói: “Hai ngày này không thể cưỡi ngựa nữa, ta có mang theo phấn Sinh Cơ Nhục Cốt, bôi cho ngươi, qua một hồi liền tốt.”

Dứt lời Lý Hạo Sâm từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ, rắc chút bột phấn ở trong lòng bàn tay, liền bắt đầu từ nơi Hứa Từ sưng đỏ xoa nắn.

Bởi vì gần đây ngày ngày dùng nó, thái tử điện hạ dứt khoát liền đặt phấn Sinh Cơ Nhục Cốt ở trong lòng, mang theo bên người.

Thái tử điện hạ do tay cầm kiếm lâu dài nên có một tầng vết chai, Hứa Từ chỉ cảm thấy bàn tay to thật dày của thái tử điện hạ tư nơi mẫn cảm của mình trượt đến đi vòng quanh, cả người khó nhịn không thôi.

Cậu không mặc tiết khố, nửa người dưới trần trụi. Thái tử điện hạ ôn nhu cẩn thận, thề muốn bôi nơi sưng đỏ của cậu đến hết mới bỏ qua. Đầu ngón tay ấm áp ngẫu nhiên xẹt qua tiểu Tiểu Từ, Hứa Từ co rút một cái, thế nhưng liền cứng.

Hứa Từ mặt đỏ như nhỏ máu, hai tay che mặt, liền che khuất cả gương mặt đỏ. Trời ơi, ta cư nhiên liền cứng trong tay thái tử điện hạ! Rốt cuộc không còn cách nào khác để đối mặt thái tử điện hạ.

Lý Hạo Sâm cũng nhìn ra dị trạng của Hứa Từ, thái tử điện hạ sủng nịch cười, nắm chặt tiểu Tiểu Từ, “Tiểu Từ đây là trưởng thành.”

“A!” Tiểu Tiểu Từ bị người cầm, Hứa Từ giật mình, a ưm một tiếng, mang theo nghẹn ngào, “Thái tử điện hạ, ta…”

“Không có việc gì, sáng dậy cơ thể luôn sẽ phá lệ mẫn cảm, ” Lý Hạo Sâm khóe mắt mang theo ý cười, khóe miệng gợi lên, dùng cái tay để không kia xoa xoa mái tóc Hứa Từ, “Nghẹn như vậy không tốt, ta giúp ngươi.”

Nói liền bắt đầu di động lên xuống, Hứa Từ hai má đỏ bừng, răng nanh cắn chặt khóe môi, trên mặt một bộ dáng khó nhịn lại hưởng thụ, dụ đến Lý Hạo Sâm vội dùng nội lực mới ngăn chặn bụng xao động.

Một hồi, Hứa Từ “Ưm” một tiếng, cuối cùng phát tiết ra, Lý Hạo Sâm lúc này mới lưu luyến không rời buông tay ra.

Lý Hạo Sâm nhịn xuống dục vọng đưa bàn tay vào miệng liếm sạch, vẻ mặt nghiêm túc từ trong ngực rút ra một tấm khăn, lau sạch niêm dịch tiểu Tiểu Từ phun ra.

Trời biết hắn thoạt nhìn vẻ mặt chính khí, kỳ thật trong lòng sớm si mê đáng khinh không có hạn cuối.

Hứa Từ phát tiết xong, nhìn thấy Lý Hạo Sâm đầy mặt nghiêm túc, thầm nghĩ nhất định là vì mình tiết ra trên tay hắn, làm bẩn thái tử điện hạ chọc hắn mất hứng. Nghĩ thế Hứa Từ liền bắt đầu thấp thỏm bất an trong lòng, vội dùng áo lót qua loa lau lau một phen, lúc này mới đỏ mặt nói: “Xin lỗi, thái tử điện hạ, ta vừa rồi quá kích động.”

Lý Hạo Sâm thấy Hứa Từ e thẹn mang theo sợ hãi, vẻ mặt xấu hổ, cố nén xúc động muốn ôm cậu vào trong lòng xoa nắn một phen.

Hắn thẳng eo, vẫn như cũ là đầy mặt chính khí nói, “Không có gì, chớ để trong lòng, nhanh đứng lên đi, cô đi ra trước.” Dứt lời liền giống như chạy trốn xông ra cửa phòng.

Hứa Từ nhìn thân ảnh thái tử điện hạ hốt hoảng mà chạy, lòng một trận chua chát. Mình vừa rồi vẻn vẹn bị hắn sờ một chút liền có phản ứng, còn bắn ra trong tay thái tử điện hạ.

Thái tử điện hạ nhất định là chán ghét mình, đúng là đáng chết.

Nhưng lại chợt nghĩ vừa nãy thái tử điện hạ giúp mình cái gì, lòng vốn chua chát lại dâng lên ngọt ngào.

Quan sát đương thời, có thể khiến thái tử điện hạ cao quý hạ mình giúp người như vậy, Hứa Từ cậu dám ăn nói bậy bạ, trừ cậu, cũng tìm không ra người thứ hai.

Trong mệnh của thái tử điện hạ chú định liền là yêu mình, hiện tại hắn chỉ là có chút bài xích mà thôi đó là thời cơ chưa tới.

Chờ qua một chút thời gian, thái tử điện hạ chắc chắn vui vẻ thượng cậu, không bài xích cậu nữa!

Hứa Từ trong lòng siết thành nắm tay, tự tin nói.

Mà thái tử điện hạ tông cửa xông ra, lúc này vội vàng vọt vào nhà vệ sinh, kéo xuống quần áo thở hổn hển thủ ***.

Tiểu Từ tiểu yêu tinh này, thật là muốn mài chết hắn.

Trong đầu hiện ra biểu tình xấu hổ ngây thơ của Tiểu Từ khi động tình vừa nãy, động tác dưới tay Lý Hạo Sâm nhanh hơn.

Hồi lâu, sau khi cuối cùng cũng tiết ra, Lý Hạo Sâm mới hô to một hơi.

Mới vừa nãy nếu không phải hắn chạy nhanh, chỉ sợ ở trước mặt Tiểu Từ liền muốn lộ nguyên hình.

Thật nguy hiểm, Lý Hạo Sâm âm thầm nói.

Tuy muốn nhanh chóng bắt lấy Tiểu Từ, nhưng cậu chung quy bây giờ mới mười lăm tuổi.

Tuy lập tức liền đến sinh nhật mười sáu tuổi, đến cùng vẫn là nhỏ chút. Tiểu Từ lại phá lệ đơn thuần, chưa từng tiếp xúc qua tình yêu, việc này còn cần phải từ từ mưu kế đi.

Lý Hạo Sâm thầm thở dài một hơi, con đường dài đằng đẵng này thật là xa vời a.

Cho đến khi giờ Tỵ sắp qua nửa canh giờ, hai người lúc này mới thu thập thỏa đáng, chuẩn bị ra ngài.

Đồng hành còn có Nhan Tứ, Công Tôn Ngự cùng A Ngưu bị lưu lại trông nom năm người.

Sở dĩ lưu lại Công Tôn Ngự, là vì Hoàng đại nương mấy lần phát bệnh, mà A Ngưu này không biết điểm huyệt Võ Thám Hoa thật sự không có bất kỳ đất dụng võ nào.

Nhan Tứ ở lầu một khách sạn đợi chỉnh chỉnh một canh giờ, mới thấy hai người này đi xuống. Đối lập với thái tử điện hạ vẻ mặt chính khí, trên mặt Hứa Từ tràn đầy xấu hổ.

“Chủ tử, ” Nhan Tứ đi lên nghênh đón, hai tay chắp tay nói “Theo ngài phân phó, hôm qua ta đi Lâm gia muốn lấy Côn Sơn Dạ Quang. Quả nhiên không ngoài công tử liệu, bọn họ nói Côn Sơn Dạ Quang đã bị người tới nhận.”

Lý Hạo Sâm sáng tỏ, “Hảo, biết, chúng ta xuất phát.”



Lâm Tri Phủ sáng hôm nay liền đến quảng trường trung tâm, ông ta sai người quét tước sạch sẽ quảng trường, lúc này mới ngồi kiệu êm đi đến cửa thành Dương Châu.

Ngoài cửa thành, năm ngàn tinh binh giáp trụ (mũ và áo giáp) thêm thân, xếp hàng trông ngóng, khí thế hào hùng.

Chỉ đợi Công Tôn tướng quân ra lệnh một tiếng, bọn họ liền tập kết vào thành.

Quan binh thủ thành sớm đã nôn nóng bất an, vừa nãy có một vị tinh binh giáp trụ thêm thân đưa lệnh bài thái tử tới.

Chỉnh chỉnh năm ngàn tinh binh ở ngoài cửa, hắn sao dám mở cửa, nhanh chóng phái tiểu binh đi thông báo Lâm Tri Phủ.

Chỉ một lát, Lâm Tri Phủ liền ngồi kiệu êm vội vàng mà đến, “Nhanh, mở cửa thành.”

Quan binh nghe vậy, nhanh chóng mở cửa thành.

Lâm Tri Phủ vừa thấy thành cửa mở một đường nhỏ có thể cho người đi qua, liền phút chốc chui ra ngoài.

Chỉ thấy Lâm Tri Phủ một thân quan bào màu lam, đầu đội ô sa, vừa ra cửa thành liền tật tật đi hướng về phía Công Tôn Thác cùng Mặc Dạ cầm đầu.

Ông ta một đường chạy chậm đến trước mặt hai người, liền làm một đại lễ quỳ lạy “Hạ quan tham kiến thái tử điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế; tham kiến Công Tôn tướng quân!”

Mặc Dạ đã đổi dung mạo, không phải bộ dáng người đánh xe lúc trước bồi bọn Lý Hạo Sâm vào thành. Bây giờ hắn mày kiếm nhập tấn, vô cùng oai hùng, chính là một bộ dáng võ nhân. Mặc Dạ từ chối cho ý kiến, cũng không thừa nhận mình là thái tử, cũng không phủ nhận.

Công Tôn Thác liếc Mặc Dạ một cái, thấy hắn không mở miệng, liền dẫn đầu nói: “Đứng lên đi, Lâm Tri Phủ, bên ngoài gọi chúng ta là “Đại nhân” là được.”

Lâm Tri Phủ vội vàng đáp: “Vâng, vâng, đại nhân.”

Lâm Tri Phủ xưa nay nghe nói thái tử điện hạ lãnh ngạo quái gở, không thích nhiều lời. Bây giờ thấy lễ bình thân cũng là Công Tôn Thác bên cạnh nói thay, đối với miêu tả của thái tử điện hạ trong lời đồn càng rất tin không nghi ngờ.

Ông ta nhiều năm trước gặp qua Công Tôn Thác, lúc ấy Công Tôn Thác đã hơn hai mươi tuổi. Công Tôn Thác bây giờ khí chất đại biến, nhưng trên dung mạo ông ta còn mơ hồ có thể nhận ra.

Lâm Tri Phủ chỉ vào nhiều năm trước khi nhập kinh yết kiến ngẫu nhiên gặp qua thái tử điện hạ vài lần, nhưng khi đó thái tử điện hạ tuổi nhỏ, bây giờ thái tử đã từ thiếu niên biến thành thanh niên, sớm dung mạo mười tám biến, khiến ông ta nhận không ra.

Đem lệnh bài trên hai tay nâng đến trước người Mặc Dạ, “Đại nhân, lệnh bài của ngài.”

Mặc Dạ nhìn lướt qua Lâm Tri Phủ biểu tình nịnh nọt, nhận lệnh bài liền nhét vào trong cổ tay áo rồi mới lạnh lùng nói, “Lâm Tri Phủ, chúng ta có thể vào thành hay không?”

Lâm Tri Phủ cười lấy lòng, “Đó là tự nhiên, tự nhiên. Chỉ là hôm nay là đại bỉ tiên tử Mẫu Đơn mỗi năm một lần của Dương Châu ta, quảng trường trung tâm rất nhiều dân chúng, thái tử điện hạ gióng trống khua chiêng đi vào như thế, sợ là sẽ kinh ngạc dân chúng gợi ra xô đẩy, đến lúc đó kinh ngạc thái tử điện hạ tòa giá, liền không tốt.”

“Ý của ngươi là, không để tinh binh của ta vào thành sao, Lâm đại nhân?” Công Tôn Thác nghe vậy, cười nói.

“Không, không, ” Lâm Tri Phủ lại khom người chào, “Gần cửa Tây trong thành Dương Châu có một chùa miếu, ý của hạ quan là, các đại nhân có thể an trí binh tướng mã ở trong chùa miếu trước.”

Mặc Dạ nghĩ nghĩ, chùa miếu kia cách Lâm Tri Phủ cùng nhà La viên ngoại không xa, an trí ở nơi đó cũng tiện làm việc.

Hắn cùng với Công Tôn Thác liếc nhau, gật gật đầu, “Hảo, theo ý ngươi, nhưng chúng ta vẫn muốn mang theo một trăm tinh binh ở bên người.”

Lâm Tri Phủ vội đáp: “Tự nhiên, tự nhiên. Hai vị, mời vào.”

Công Tôn Thác gọi tướng lĩnh lĩnh đội đến bên cạnh thì thầm mới từ trong đó lấy ra phân đội nhỏ một trăm người, hết thảy thỏa đáng, lúc này mới gật gật đầu với Mặc Dạ, lại nói với Lâm Tri Phủ: “Lâm Tri Phủ thỉnh.”

Sĩ quan lĩnh đội thấy mấy người Công Tôn Thác vào thành, lúc này mới từ bên ngoài Dương Châu chuyển đến phía cửa Tây.

Chưa đến nửa canh giờ, liền vào trong thành Dương Châu, lúc đó đã có người dẫn đường chờ ở đó, trực tiếp đưa bọn họ đến chùa miếu.

Nhưng mà sau khi tiến vào chùa miếu, năm ngàn tinh binh vẫn chưa có một chút lơi lỏng, đặc biệt là tướng lĩnh lĩnh đội, nhăn mi xa xa chăm chú nhìn phía trước, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.



Một trăm tinh binh năm người cùng vào một loạt, đi theo sau Mặc Dạ cưỡi Đạp Viêm cùng cưỡi Công Tôn Thác huyết hồng Bảo Mã, hùng hổ bước vào trong thành Dương Châu.

“Hai vị đại nhân, hôm nay là ngày thi đấu đại bỉ cuối cùng của tiên tử Mẫu Đơn, là thịnh điển lớn nhất trong năm của thành Dương Châu từ trước đến nay, hai vị đại nhân có muốn đến xem xem hay không?”

Thái tử điện hạ chính là cho bọn họ đi vào trong đó, bọn họ tự nhiên muốn đi. Mặc Dạ cùng Công Tôn Thác đều gật đầu, “Hảo.”

Lâm Tri Phủ đôi mắt tinh quang chợt lóe, cho rằng chỉ có thái tử điện hạ đi, không nghĩ bây giờ lại đưa tới một Công Tôn Thác.

Xem tình cảnh như vậy, sợ là hôm nay có thể có hai mật thám sắp đặt đi, thật là ông trời giúp ta!

Công Tôn Thác phong lưu thành tính, trên phố truyền lưu vô số kỳ văn hồng phấn của hắn, hắn nhất định là không qua được bẫy mỹ nhân, ha ha, ông trời muốn giúp, thật là ngăn cũng ngăn không được.

Mà lúc này, trên quảng trường trung tâm thành Dương Châu, một cuộc thi phá lệ trọng đại đang khẩn trương sắp xếp chuẩn bị.

Mấy người đi ước chừng hai khắc, liền đến quảng trường trung tâm.

Bởi vì Lý Hạo Sâm từ Bắc quan trở về liền đạp lên con đường đông tuần, quan viên địa phương ít có người gặp qua hình dáng Lý Hạo Sâm.

Mà trong đó, nhị phẩm Dương Châu Đô Đốc cũng chưa từng may mắn gặp thái tử điện hạ một lần.

Vì thế sau khi Lâm Tri Phủ đưa hai người lên khán đài, hắn cũng nhận Mặc Dạ thành Lý Hạo Sâm, dẫn đầu liền muốn qua hành lễ. Lâm Tri Phủ vội vàng ngăn lại hắn, dán bên tai hắn nói “Phải gọi đại nhân”, Dương Châu Đô Đốc nhất thời hiểu rõ, đây là không muốn công khai thân phận a.

Nhưng lĩnh nhiều tinh binh đến như vậy, thân phận sớm đã rất rõ ràng, giờ lại bày ra bộ dáng vi phúc vi hành, chẳng phải để người cười đến rụng răng?

Xem ra thái tử điện hạ này cũng không khắc nghiệt lãnh lệ như trong lời đồn, ngược lại là phô trương khá lớn, thích sĩ diện.

Đô Đốc nghĩ liền lĩnh mọi người qua hành đại lễ, vây quanh Mặc Dạ cùng Công Tôn Thác lên chủ vị trung tâm.

Thấy hai người ngồi hảo, bọn họ lúc này mới theo thứ tự ngồi xuống. Một trăm tinh binh tự động vây thành một vòng, chặt chẽ vây quanh khán đài, cấm dân chúng tới gần.

Lâm Tri Phủ ngồi ở cạnh Công Tôn Thác, để bày tỏ kính trọng, ông ta chỉ ngồi ở một góc nho nhỏ, “Đại nhân, thi đấu lập tức liền bắt đầu.”

Công Tôn Thác nghe vậy, đột nhiên có hưng trí, đào hoa mị nhãn của hắn cong như trăng khuyết, cười nhìn Lâm Tri Phủ, “Lâm đại nhân, ta nghe nói Cung thân vương phi năm năm trước dựa vào một khúc Phượng Cầu Hoàng liền thành tiên tử Mẫu Đơn đương thời?”

Lâm Tri Phủ nghe vậy trả lời: “Hồi đại nhân, tiểu nữ quả thật là múa một đoạn Phượng Cầu Hoàng.”

“Lâm Tri Phủ thật là có phúc, chỉ một đoạn Phượng Cầu Hoàng này liền thật sâu giành được một mảnh chân tâm của Cung thân vương gia, có thể thấy được Cung thân vương phi ngày đó phong tư trác tuyệt như thế nào.”

Lâm Tri Phủ nghe trong giọng của Công Tôn Thác có hâm mộ ghen tị, trong lòng càng thêm tin tưởng vững chắc hôm nay nhất định có thể đưa mật thám vào Công Tôn phủ, “Đại nhân khen nhầm, ngày đó nhận được Cung thân vương yêu mến, tiểu nữ mới là vinh hạnh. Nhưng tư (dung mạo dáng dấp) của tiểu nữ, lại so ra kém năm vị cô nương trên đài.”

Hôm nay là ngày đại bỉ cuối cùng, trên đài chỉ còn lại có năm nữ tử, đều là dung mạo thiên nhân, có đủ bản lĩnh.

Công Tôn Thác nghe vậy trong mắt không khỏi mang theo sắc hướng tới, “A, vậy bản quan hôm nay xem như may mắn.”

Hôm nay so là tài múa, năm vị cô nương mỗi người mỗi vẻ, lại có đủ đặc sắc. Kỹ thuật nhảy của các nàng khác nhau, năm người, năm loại phong cách.

Có lộng lẫy diễm mỹ, có không linh thanh thuần, có nhu mỹ uyển ước, có hiệp khí mười phần, vị cuối cùng thì là xinh đẹp khả ái.

Năm mỹ nhân, năm tính cách khác nhau. Công Tôn Thác chỉ nhìn liền không thể không ca ngợi, nhịn không được vỗ tay nói tốt, “Lâm đại nhân, khói hoa tháng ba hạ Dương Châu, mỹ nhân Dương Châu là có một không hai trên thiên hạ, lời ấy quả nhiên không giả.”

Lâm Tri Phủ hắc hắc cười lại, ông ta thấy thời cơ kém không nhiều, liền nhỏ giọng hỏi: “Mấy nữ tử đó đều là xuất thân trong sạch, đại nhân nếu trúng ý, tiểu nhân nguyện vì đại nhân lôi kéo một hai?”

“A, ” Công Tôn Thác anh mi vừa chọn, cười giống như lưu manh, “Lời này là thật?”

“Tự nhiên, đại nhân chỉ cần nói nhìn trúng vị cô nương nào.” Lâm Tri Phủ cong mắt lợi hại hơn.

Công Tôn Thác ở giữa năm người bay đến bay đi, phảng phất muốn dính trên người mấy người.

“Người này…” Công Tôn Thác chỉ chỉ mỹ nữ lộng lẫy bên trái.

Lâm Tri Phủ cong mi gật đầu, “Ân.”

“Không được, nếu không người này…” Công Tôn Thác lại chỉ chỉ nữ tử thanh thuần thứ hai.

Lâm Tri Phủ như trước gật đầu, “Ân.”

“Không không, vẫn là người này đi.” Công Tôn Thác lại chỉ chỉ nữ tử hoạt bát khả ái bên phải nhất.

Trên mặt Lâm Tri Phủ có chút không nhịn được, “Ân, ân.”

“Hai người kia nhìn cũng đều rất tốt, thật sự để người khó có thể lựa chọn. Ai, ” hắn nhướn mày, phất tay áo “Hừ, vẫn đều không cần, đều là cực phẩm trong cực phẩm, bảo ta bỏ qua ai ta cũng không muốn. Nếu chỉ mang một vị hồi phủ, thấy nàng ta cuối cùng cũng sẽ nhớ đến bốn vị tuyệt sắc mỹ nữ vô duyên có được còn lại, trong lòng khi đúng giờ ăn ngủ khó yên, nếu là như thế chi bằng một ai cũng không nhìn.”

Lâm Tri Phủ ánh mắt mở lớn, trợn mắt há hốc mồm, còn chưa từ trong lời Công Tôn Thác phục hồi tinh thần, “A?”

Công Tôn Thác ngươi mẹ nó đây là đang đùa giỡn lão phu đi?!

Công Tôn Thác chọt chọt Mặc Dạ bên cạnh, hỏi: “Ngài thì sao, muốn chọn một người mang về trong cung hay không?”

Mặc Dạ ném đi bàn tay của Công Tôn Thác, nhăn mi liếc xéo Công Tôn Thác một cái nói, “Đều bị ngươi chọn lựa một lần, ta sẽ hiếm lạ?”

Lâm Tri Phủ quả thực muốn hộc máu, đây, hai gia hỏa này! Sao lại không ra hiệu theo lẽ thường như thế!

“Ha ha”, Công Tôn Thác nghe Mặc Dạ nói, rầu rĩ cười, “Ngươi không hiếm lạ ta hiếm lạ.” Nói liền đi bắt cổ tay Mặc Dạ.

“Cút qua kia đi, ” Mặc Dạ nghiêng người tránh thoát, hung hăng đạp hắn một cước, “Trước công chúng, đừng vô lễ.”

Thấy hai vị đại nhân ngươi đến ta đi, quên hết tất cả. Lâm Tri Phủ không thể không nói chuyện đánh gãy hai người họ, “Hai vị đại nhân, lập tức liền muốn chọn ra ba hạng đầu.”

Hai người nghe vậy lúc này mới thoáng thu liễm, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Mặc Dạ từ đầu đến cuối lạnh mặt, Công Tôn Thác thấy hắn đầy mặt băng sơn, cũng lười đùa hắn, cũng không nói gì thêm, nhìn trước đài.

Ba hạng đầu đã chọn ra, mà vị nữ tử lộng lẫy kia, lực chiến mọi người, đoạt được thứ nhất, thành tiên tử Mẫu Đơn năm nay.

Mặc Dạ nhớ tới lời thái tử điện hạ, chỉ chỉ vị tiên tử Mẫu Đơn mới ra lò kia, “Kêu nàng lên.”

Tiểu nhân trong lòng Lâm Tri Phủ ngẩng đầu lạy trời, rốt cuộc cũng tính thu tiên tử Mẫu Đơn.

Lâm Tri Phủ kêu tiểu nhân dẫn tiên tử Mẫu Đơn lại đây, Mẫu Đơn tiên tử kia thấy hai người trên chủ tọa ở đài cao đều là anh tuấn phi phàm, hai má không khỏi hiện lên một mạt đỏ ửng.

Mẫu Đơn tiên tử hai đầu gối quỳ xuống đất làm một đại lễ, “Dân nữ Bạch Liên Nhi bái kiến hai vị đại nhân.” Dứt lời cụp trán xuống, khóe mắt lại nhợt nhạt bay lên trên hai người, chợt lại vội vàng xuống dưới.

Bộ dáng kia thật là xấu hổ mang theo sợ hãi, trong lộng lẫy lại lộ ra mấy phần hồn nhiên, khiến nam nhân muốn ngừng mà không được.

“Nhà ngươi ở đâu, cha mẹ là ai làm gì?” Mặc Dạ hỏi.

“Hồi đại nhân, nhà dân nữ ở nông thôn Dương Châu đến Chu huyện, phụ thân vốn là tiên sinh đến Chu huyện dạy học, năm đó bất hạnh phụ thân chết bất đắc kỳ tử, mẫu thân không lâu cũng cùng đi, bây giờ trong nhà chỉ còn một mình tiểu nữ.”

Bạch Liên Nhi quỳ trên mặt đất, thanh âm nói nói đột nhiên nghẹn ngào, lại mạnh mẽ chịu đựng khóc thành tiếng.

Hảo một bộ dáng nhìn mà thương xót, tất cả nam tử ở đây đều tâm sinh thương tiếc, muốn nhanh chóng đi lên ôm mỹ nhân vào trong lòng an ủi một hai.

Mặc Dạ lại nghe thấy lời thì nhướn mày, chết bất đắc kỳ tử? Sợ là vì giấu tai mắt người khác, lại có hai bình dân bị bọn họ hại chết.

Gặp Bạch Liên Nhi lặng lẽ ngẩng đầu dùng mị nhãn câu dẫn hắn, trong lòng Mặc Dạ một trận khó chịu.

Đang định phát tác, Công Tôn Thác lại giành trước một bước. Chỉ thấy Công Tôn Thác chợt vỗ bàn, trợn mắt quát to: “Lớn mật, ai cho ngươi nhìn lén?! Người tới, nàng không biết liêm sỉ, câu dẫn mệnh quan triều đình, kéo xuống đi, ở bên đường trượng hình hai mươi lần!”

Bạch Liên Nhi ngốc sững sờ ở chỗ cũ, một đôi mị nhãn mở to.Khi bị tinh binh nâng tay cũng không phản ứng lại, cho đến khi bị kéo đến năm sáu bước mới phản ứng lại, vội vàng cầu xin tha thứ: “Đại nhân tha mạng a, dân nữ thân phận ti tiện, không dám có chút ý tứ câu dẫn đại nhân, đại nhân tha mạng a!”

“Chậm đã!” Mặc Dạ ngăn lại tinh binh, chỉ vào Bạch Liên Nhi nói, “Ý của ngươi là chúng ta oan uổng ngươi?”

“Lâm đại nhân ngươi nói, nàng vừa nãy sau khi đi lên, có phải mấy lần nâng mắt dùng hai mắt quyến rũ của nàng câu dẫn bản quan hay không?” Mặc Dạ đâm mũi nhọn, lạnh lùng nói.

“Này… Này…” Lâm Tri Phủ mặt co mày cáu, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không được. Đồng ý thì một mật thám thật vất vả huấn luyện nhiều năm liền gãy ở chỗ này, không đồng ý thì mình ở trước công chúng ngỗ nghịch thái tử, chỉ sợ ông ta sau này ở trong mắt thái tử liền hạ xuống một ấn tượng cực kém.

Lâm Tri Phủ thở dài, tim đang nhỏ máu. Nữ nhân này là người ông ta thấy tốt nhất trong những năm gần đây, giờ chỉ sợ là bị hủy như vậy.

Cũng là nàng xứng đáng, vừa nãy liền lớn mật câu dẫn hai người này, ngược lại phản hiệu quả.

Giờ nữ nhân này đã bị thái tử chán ghét, tất nhiên là lưu cũng khó vào nhà cao quan, dứt khoát thuận ý của thái tử điện hạ, đồng ý là được.

“Nàng từ khi vừa bắt đầu, đích xác mấy lần câu dẫn hai vị đại nhân, đại nhân không oan uổng nàng.” Lâm Tri Phủ trong lòng nhỏ máu, cắn răng đáp.

“Ngươi nghe được, Bạch Liên Nhi. Người tới, nàng ở trước công chúng phỉ báng mệnh quan triều đình, nhiễu loạn dân tâm, trượng chết bên đường!” Mặc Dạ ra lệnh một tiếng, định vận mệnh của Bạch Liên Nhi.

Bạch Liên Nhi nghe vậy kêu rên một tiếng, đã bị dọa hôn mê bất tỉnh.

Dưới đài, ba người Hứa Từ ẩn dưới dân chúng nhìn hành động trên đài, Hứa Từ vỗ tay nói tốt, “Mặc Dạ còn làm rất giống.”

Lý Hạo Sâm lắc đầu cười khẽ, “Mặc Dạ hàng năm đi theo cạnh ta, tự nhiên bắt chước giống. Huống hồ hắn không chỉ thống lĩnh tinh giáp ảnh vệ, trong ám vệ cũng rất có uy vọng.”

Hứa Từ gật gật đầu, tiếp tục nhìn lên trên đài.

Mặc Dạ thu thập xong Mẫu Đơn tiên tử, lại chỉ chỉ Bảng Nhãn, “Ngươi lại đây.”

Bảng Nhãn run run lui lui đến trước đài, “Dân nữ Lục Trà gặp qua hai vị đại nhân.”

“Nhà ngươi ở đâu, cha mẹ là ai làm gì?” Mặc Dạ hỏi.

“Dân… Dân nữ nhà ở thôn Trà Hương thôn quê phía đông Dương Châu, cha mẹ là bình dân, lấy kinh doanh lá trà mà sống, bây giờ còn khoẻ mạnh.” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play