Đại ca Phương gia lúc trước gặp mấy người này, quần áo mộc mạc tự nhiên, liền nghĩ là người nhà bình thường.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Lý Hạo Sâm một thân tư thái người thượng vị, khí thế lại bức người. Chỉ trừ thiếu niên hồng y cạnh hắn đối đáp tự nhiên, vài vị khác vừa nhìn liền là người khí chất bất phàm lại giữa lơ đãng toát ra sợ hãi và kính sợ với nam tử hắc y, càng làm người ta cảm thấy khó có thể tin tưởng.
Người này nhất định phi phú tức quý (không giàu thì cao quý), có quyền thế.
Lại nghe ý tứ trong lời nói của Lý Hạo Sâm, bọn họ không muốn lo chuyện này.
Nếu là như thế, vậy hai huynh đệ nhà mình làm sao đây?
Đại ca Phương gia có chút hoảng, cẩn thận đặt Côn Sơn Dạ Quang qua một bên, chắp tay với Lý Hạo Sâm đau khổ nói: “Lâm Bách Phú giam hai huynh đệ của ta, tiểu nhân khẩn cầu đại nhân cứu cứu hai vị huynh đệ kia của ta đi! Đại nhân sau này nếu có chỗ dùng đến tiểu nhân, tiểu nhân nhất định muôn lần chết không chối từ.”
Mặc Dạ đã hồi kinh viện binh, nhanh chóng trở về còn phải bảy tám ngày.
Kế hoạch ban đầu của họ là thừa dịp mấy ngày nay ngầm hỏi chứng cứ, đến lúc đó tang vật đều lấy được, một lưới bắt hết Lâm đảng.
Vừa nãy cứu ba người Phương gia đã gợi ra chú ý của Lâm gia, nếu cứu người nữa, chẳng phải là sẽ rút dây động rừng.
Bọn họ giờ còn chưa có chứng cớ chính xác, lúc này đây thế đan lực bạc, có trăm hại mà không một lợi.
“Công tử ngươi coi trọng, chúng ta chỉ là thương nhân đến đây dạo chơi, sao có thể giúp ngươi cứu người?” Hứa Từ nheo mắt, “Lâm Bách Phú giam huynh đệ ngươi, ngươi nên đi tìm nha môn cứu người mới đúng.”
Đáp lại hắn là thiếu niên hồng y bên người nam tử cao lớn, đại ca Phương gia sửng sốt.
Hắn vốn cho rằng vị nam tử huyền y anh tuấn cao ngất trước mắt là chủ tử của mấy người này, nhưng vị nam tử kia đến nay chỉ thưởng thức mái tóc đen của thiếu niên chơi đến vui chết đi được, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Ngược lại là vị công tử hồng y này tư thái chủ nhân đáp lại hắn, chẳng lẽ vị thiếu niên hồng y tuấn mỹ này mới là chủ tử của họ?
“Trước đó vài ngày là tiểu nhân có mắt như mù, xúc phạm mấy vị công tử, còn hi vọng công tử đừng trách. Nhưng công tử nói đi nha môn, đó là vạn vạn không thể a!”
Đại ca Phương gia như kiến bò trên chảo nóng, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, “Mấy người bắt huynh muội chúng ta chính là người của con trai Lâm Tri Phủ Lâm Bách Phú, Lâm Tri Phủ ở Dương Châu một tay che trời, chúng ta đi chẳng phải là chui đầu vào lưới!”
“Ngươi lại nói xem, Lâm Bách Phú vì sao phải bắt các ngươi.” Hơi thở của Lý Hạo Sâm phun lên cổ Hứa Từ, Hứa Từ run run, phấn chấn tinh thần hỏi.
“Này…” Nghe Hứa Từ hỏi, đại ca Phương gia nhất thời nói lỡ, trên mặt lộ ra chần chờ.
Nếu nói ra, trong sạch của nhị muội liền hủy.
“Ngay cả nguyên nhân hậu quả cũng không thể báo cho, bảo chúng ta cứu ngươi thế nào.” Lý Hạo Sâm thưởng thức tóc Hứa Từ lạnh lùng nói, hơi thở lại phun lên cổ Hứa Từ.
Hứa Từ quả nhiên là thông minh nhất thế, hồ đồ nhất thời.
Cậu kiếp trước đã quen thái tử điện hạ khi phát tác sẽ tiếp cận cậu, mới vừa rồi thấy thái tử điện hạ ánh mắt âm u hình như có dấu hiệu phát tác.
Giờ đây thái tử thưởng thức tóc cậu, cậu chỉ coi thái tử điện hạ là vì lắng đọng lại cảm xúc, không dám nghĩ nhiều.
Nhưng cậu không dám nghĩ nhiều, lại không có nghĩa là thân thể không có phản ứng, bây giờ không được, chỉ có thể chịu đựng □□, kiên trì thẩm vấn.
Kiếp trước, khi thái tử điện hạ từ Bắc quan trở về, tựa như ma quỷ từ Địa Ngục trở về, một thân sát lục chi khí làm người ta khó có thể tới gần.
Sau này cậu mới biết được, thì ra thái tử điện hạ ở Bắc quan đẫm máu giết địch, đã có chút nhập ma chinh.
Chỉ vì thái tử điện hạ một khi bắt đầu giết người, liền đắm chìm trong đó, không còn vật gì có thể làm hắn vướng bận.
Hứa Từ lo lắng thái tử điện hạ đời này còn sẽ rơi vào tình trạng này, bởi vậy năm năm trước mới vào trước khi thái tử điện hạ đi, để hắn hứa hẹn tìm một con Bảo Mã cho mình.
Sai một ly, đi một ngàn dặm.
Trong lòng thái tử điện hạ có chút vướng bận với mình, có lẽ sẽ có thể thay đổi sát lục chi tâm mà chính hắn cũng không thể khống chế.
Quả nhiên năm năm sau thái tử trở về, trên người hắn tuy đầy người sát khí, nhưng sát lục chi khí đáng sợ kia thì so với kiếp trước thu lại hơn rất nhiều.
Ít nhất sẽ không làm người sợ hãi đến không rét mà run, sẽ không dọa trẻ con khóc đêm.
Nhớ rõ kiếp trước thái tử điện hạ lần đầu trở về Kinh thành, tuy cũng là thắng lợi mà về, nhưng mọi người lần lượt chùn bước, ngay cả thở lớn cũng không dám ra một tiếng.
Mọi người chỉ kính sợ nhìn thái tử càng lúc càng xa, biến mất ở trước mắt.
Kiếp này lại khác, khi thái tử trở về, toàn thành chỉ là yên lặng một lát mà thôi, sau đó liền ầm ầm bùng lên tiếng hoan hô, âm thanh ủng hộ.
Tiếng hò hét liên tiếp, thật là phấn chấn lòng người.
Thái tử điện hạ hoa lệ trở về, khí phách lộ ra ngoài, chỉ biết phong phạm Hoàng gia của hắn làm người ta thán phục. Một thân chính khí, làm người kính sợ.
Nhìn thấy một màn khác với kiếp trước kia, trong lòng Hứa Từ vui mừng không thôi.
Đây ít nhất chứng minh, mình trong cảm nhận của thái tử điện hạ, vẫn chiếm cứ nhỏ nhoi.
Tuy rằng nhỏ nhoi này bây giờ còn chưa phải tình yêu, nhưng cậu đã cảm thấy mỹ mãn.
Cậu kiếp trước không biết quý trọng tình nghĩa của thái tử điện hạ, bây giờ ông trời trừng phạt cậu, làm cậu một mình nhấm nháp sự đau khổ của tình yêu đơn phương, cậu cũng cam chịu.
Về phần tình yêu gì đó, vẫn phải từ từ mưu cầu, không thể gấp gáp.
Bất quá tuy rằng sát lục chi khí trên người thái tử điện hạ tương đối thu lại hơn kiếp trước rất nhiều, nhưng vẫn có lúc không thể khống chế được cảm xúc thô bạo.
Kiếp trước, thái tử điện hạ mỗi khi không thể khống chế cảm xúc, luôn thích gần gũi cậu.
Lúc đó thái tử điện hạ mắt lộ ra hung quang, hung thần ác sát, rất giống ác quỷ từ Địa Ngục trở về.
Có lần đánh bạo hỏi thái tử điện hạ, thái tử điện hạ suy nghĩ một hồi, mới cười trả lời: “Chỉ vì mỗi khi ở cùng với ngươi, tâm tình của ta luôn phá lệ thả lỏng.”
Cậu lúc ấy cảm thấy thái tử đáng sợ, hoàn toàn quên thái tử điện hạ trước khi rất tốt với cậu.
Thái tử tâm tư nhanh nhẹn, lúc ấy nhất định cũng biết Hứa Từ sợ hãi.
Khi thái tử điện hạ đối mặt với cậu luôn lộ ra vẻ thống khổ, cậu lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, chỉ cho rằng đó là vì thái tử điện hạ không thể khống chế cảm xúc, trong lòng không cam chịu mà thôi.
Nhớ tới khi thái tử điện hạ đối mặt với biểu tình sợ hãi của mình thì trên mặt toát ra tình cảm chua sót, cậu liền hận không thể đâm mình hai đao.
Sau khi sống lại, cậu nhớ lại rất nhiều chuyện của quá khứ.
Biểu tình thống khổ của thái tử điện hạ, hoàn toàn là vì mình bài xích hắn.
Kiếp trước, thái tử điện hạ sau này vì không để cậu phản cảm nhiều hơn, lại vì không lạm sát người vô tội, chỉ có thể dựa vào lực ý chí mạnh mẽ của hắn mà cưỡng ép kìm nén cảm xúc giết chóc tiêu cực này.
Nhưng làm như vậy ngược lại chôn xuống mầm tai họa càng lớn, cảm xúc tiêu cực chồng chất trong lòng, đọng lại thật nhiều.
Nếu một khi bùng nổ, chỉ biết càng thêm nghiêm trọng.
Thế cho nên thái tử điện hạ sau này rốt cuộc không thể khống chế tâm trí, trực tiếp cưỡng bức cậu.
Trong lòng Hứa Từ đã sợ hãi lại thêm kinh ngạc phẫn nộ, chỉ có thể chịu đựng sợ hãi, cả người run run liều mạng giãy dụa.
Nhưng cậu hơi có phản kháng, liền làm thái tử điện hạ đối đãi càng thêm mãnh liệt.
Cậu chưa trải qua việc đời, thái tử điện hạ lại vô cùng cao to, sau chuyện này cậu máu chảy không ngừng, hôn mê mấy ngày, nửa cái mạng thiếu chút nữa ném đi, phải chăm sóc nửa tháng mới tốt.
Bị đối đãi vô lễ như thế, cậu cuối cùng ghi hận thái tử điện hạ, đáp ứng giúp tứ hoàng tử mưu đồ bí mật tạo phản.
Tứ hoàng tử luôn cho rằng cậu vì quyền thế mà vong ân phụ nghĩa, nhưng kỳ thật không phải.
Cậu lúc ấy đáp ứng tứ hoàng tử, chỉ là vì trả thù thái tử điện hạ mà thôi.
Thái tử điện hạ đối với cậu ân trọng như núi, tình thâm tựa hải, dù cho giết chết bản thân đổi lấy một mạng của thái tử điện hạ cũng là lẽ phải, huống chi thái tử điện hạ lúc ấy còn thần chí không rõ.
Mà cậu lại bị cừu hận che đi hai mắt, nhất định phải lấy oán trả ơn, trả thù thái tử điện hạ.
Giờ nhớ lại, mình quả nhiên là đáng giận đến đáng chết.
Thái tử điện hạ một thân một mình không thể tin ai, chỉ có đối với cậu là thật lòng đáp lại.
Cậu vì tư lợi, chỉ cho rằng thái tử điện hạ làm như vậy là vì vũ nhục cậu.
Tình cảm giữa nam tử cùng nam tử, cậu lúc ấy tiếp xúc rất ít, chỉ cảm thấy kinh thế hãi tục thì không còn gì khác.
…
Da đầu đau đớn, thu lại suy nghĩ của Hứa Từ, Lý Hạo Sâm kéo kéo tóc Hứa Từ, nhăn mi nói: “Sao lại còn thất thần?”
Hứa Từ vội cười đáp lại, “Không có việc gì, ta vừa rồi nhớ lại hình ảnh nhìn thấy trên con đường chết lúc nãy.”
Lý Hạo Sâm thấy bộ dáng Hứa Từ rơi vào trầm tư một hồi nhăn mi một hồi đấm ngực dậm chân, sắp tra tấn mình đến chết, nhanh chóng giật giật tóc cậu.
Nghe lời của cậu, nhớ tới Hứa Từ đột nhiên nhìn thấy người chết, nhất thời hiểu được.
Thái tử điện hạ vì thế liền giống như một con báo săn lớn nằm sát trên người Hứa Từ, kề sát như vậy làm tâm tình hắn nhất thời phá lệ khoan khái, cảm xúc thô bạo vừa nãy thoáng chốc tan thành tro bụi.
Thấy Hứa Từ không bài xích hành động của hắn, thái tử điện hạ càng đạp mũi lên mặt, hai tay trực tiếp xuyên qua eo Hứa Từ, từ phía sau ôm chặt cậu.
Lý Hạo Sâm từ phía sau tựa đầu lên hõm vai của Hứa Từ, hít mùi hương thơm ngát giữa hàng tóc của Hứa Từ: “Tiểu Từ, đừng nghĩ nhiều, chuyện đã qua.”
Khi Hứa Từ còn nhỏ hắn luôn ôm Hứa Từ như vậy, nhưng sau khi từ biệt năm năm rồi trở về, Hứa Từ trưởng thành, hắn cũng không còn cơ hội ôm cậu như vậy, trước kia còn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bây giờ thỏa mãn tâm nguyện, hắn nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng.
Đây có thể làm Hứa Từ khó chịu, may mắn trước mắt còn có chuyện có thể dời đi sự chú ý, hắn mới không có quá nhiều thất thố.
Hứa Từ không dám vặn vẹo, cơ thể cứng ngắc lạnh mặt nhìn tỷ nuội Phương gia đỡ nhau: “Các ngươi có muốn cứu huynh đệ mình không?”
Tỷ muội Phương gia liếc nhau, nhị muội Phương gia cắn cắn răng, lê hoa đái vũ “Phịch” quỳ lên trên mặt đất, “Lâm Bách Phú kia đúng là súc sinh!”
Thì ra ngày đó, Lâm Bách Phú sai tiểu muội Phương gia ra ngoài, chỉ lưu lại nhị muội Phương gia ở Đông sương phòng.
Gã mò vào trong phòng nhị muội Phương gia, vụng trộm trộn lẫn Câu Lan Viện xuân dược dày vò phục liệt nữ phục tùng trong nước trà của nàng.
Nhị muội Phương gia chưa từng có tâm phòng bị gã, sau khi uống nước trà không lâu liền cả người khó chịu.
Lâm Bách Phú thấy thời cơ thành thục, liền kéo nàng lên giường muốn làm chuyện bừa bãi.
Nhưng may mắn ông trời có mắt, tiểu muội Phương gia trở về sớm, đánh vỡ chuyện này, cứu nhị tỷ tỷ của nàng.
Tiểu muội Phương gia vừa thấy người bị đập là Lâm Bách Phú, nhất thời dọa choáng váng.
Nàng bây giờ cũng không còn tâm tư mà nghĩ nam nữ hoan ái gì nữa, trực tiếp giội cả bồn nước lạnh xuống trán nhị muội Phương gia, nhị muội Phương gia mới khôi phục mấy phần thần chí.
Tỷ muội Phương gia thấy chuyện không ổn, nhanh chóng đi tìm ba vị ca ca, tính chạy trốn.
Nhưng người hầu đã phát hiện người hôn mê ở trên giường đầy mặt thảm trạng, nhanh chóng bẩm báo cho Lâm Tri Phủ.
Lâm Bách Phú là con vận mệnh của Lâm Tri Phủ, ông ta một đời này chỉ có một người con trai, còn là cao tuổi mới có con, cực kì yêu thích sủng nịch.
Lâm Bách Phú bị trọng thương, ông ta há có thể bỏ qua.
Người hầu nhất thời dốc toàn bộ lực lượng, tất phải đi bắt năm người làm Lâm Bách Phú bị thương.
Hai huynh đệ Phương gia lưu lại ngăn chặn hạ nhân, ba huynh muội Phương gia mới có thể chạy ra khỏi Lâm phủ.
Có thể chạy trốn ra ngoài, phía sau vẫn còn truy binh như cũ. Chạy hồi lâu, liền gặp được Hoàng đại nương cùng A Ngưu ra tay tương trợ. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT