Lý Hạo Sâm ôm Hứa Từ dưới bầu trời đêm yên tĩnh chậm rãi mà đi, thanh âm ồn ào từ Bảo Hòa điện phía sau truyền ra, càng tôn lên sự trống trải yên tĩnh tường hòa bốn phía.
Hứa Từ uống không ít rượu Bạch Ngọc du, trên người đổ chút mồ hôi. Lý Hạo Sâm sợ cậu cảm lạnh, liền nhấc áo choàng màu vàng rực trên người mình lên, khoác lên người cậu.
Thân hình thiếu niên không thắng được sức rượu, mấy chén vào bụng thì cả người gần như gì cũng không biết. Huống hồ khi cậu uống rượu mang theo mấy phần ý mượn rượu giải sầu, men say càng mãnh liệt, hương vị quen thuộc, cái ôm ấm áp cùng với ***g ngực dày rộng đều thoải mái làm cậu buồn ngủ.
Gió lạnh bốn phía chợt thổi, chui vào dưới áo choàng không được quấn chặt, cả người cậu giật nảy, đầu vốn vô tri vô giác liền thanh tỉnh mấy phần, hơi hơi ngẩng đầu, sau khi ngửi được hương vị gần gũi quen thuộc thì lại lần nữa vùi đầu vào trong cổ Lý Hạo Sâm, hai tay vòng qua cổ, ôm lấy Lý Hạo Sâm.
Tiếng cậu mềm mại khàn khàn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Thái tử điện hạ.”
“Ân, cô ở đây.” Lý Hạo Sâm vỗ nhẹ lưng Hứa Từ, trấn an cậu tiến vào mộng đẹp.
“Thái tử điện hạ ôm luôn ấm áp như vậy.” Ấm áp nhiệt liệt như cái ôm trước khi chết ở kiếp trước, làm người ta không khỏi rơi lệ. Nghĩ đến khi đó, thái tử chu đáo, quan tâm đầy đủ. Mà cậu vì tư lợi, hám lợi lòng đen.
Thái tử thất vọng với cậu rất nhiều, lại vẫn như trước chưa từng có bất cứ suy nghĩ làm cậu bị thương. Dùng đầu cọ cọ cái cổ trắng nõn của Lý Hạo Sâm, thanh âm Hứa Từ mang theo nghẹn ngào, “Xin lỗi, thái tử điện hạ. Xin lỗi, đều là ta sai.”
Nhớ tới bộ dáng thái tử thất vọng cô đơn khi đối mặt với cậu kiếp trước, cùng với vẻ mặt kiên quyết chịu chết khi lần ly biệt cuối cùng, tim cậu co rút đau đớn từng trận. Cậu sống lại, không thể nói ra hối hận trong lòng, mỗi khi bừng tỉnh từ trong mộng, màn trước khi chết của thái tử vẫn rõ ràng ngay trước mắt.
Vừa nãy Thái Khang hoàng đế nói tới báo nguy chiến sự ở Bắc quan, mà Lý Hạo Sâm sau khi ở trước mặt mọi người thỉnh lệnh, cậu nào còn có tâm tư nghe nữa.
Kiếp trước lần yến hội này do cậu bị thương trên mông mà không có duyên tham gia, năm sau mới biết thái tử đã đi tiền tuyến Bắc quan. Nhưng cậu chưa bao giờ biết, thái tử lại thỉnh lệnh tới biên giới hung hiểm như Bắc quan.
Hắn thân phận tôn quý, dưới một người trên vạn người, nếu không phải triều đình rung chuyển, thì sao bí quá hóa liều, nhất định phải đi Bắc quan. Đơn giản là muốn cầu phú quý trong hiểm, là gương cho đất nước hay là kẻ có kỳ danh, đều ngay tại lúc này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Từ vì thái tử đau lòng không chỉ, kiếp trước thái tử lần đầu từ Bắc quan thắng trận về triều, trắng trận về, một thân áo giáp quân đội, đường làm quan rộng mở.
Cậu chỉ nghĩ thái tử điện hạ anh dũng uy phong, thiên hạ không ai có thể địch, còn tuổi nhỏ mà đã ở biên quan ngẩn ngơ suốt năm năm, lại không biết quyền thế ngập trời trong đó đều là liều mạng phục tùng mệnh lệnh mới có.
Con ngươi như hồ sâu của Lý Hạo Sâm nhiễm ý cười, hắn chỉ nghĩ Hứa Từ đang tự trách vì chuyện vết thương trên chân, “Đừng tự trách, việc này cũng không trách ngươi, là do cô thực lực không tốt, không thể khống chế súc sinh kia.”
Tiếng khóc của Tiểu Từ làm hắn đau lòng không thôi, hài tử này là hắn tự mình chọn ra. Từ sáu tuổi nhìn lớn đến mười tuổi, yêu thương đủ điều trong lòng bàn tay.
Hứa Thị Lang có nhiều hà khắc với Hứa Từ, mà Vương thị mỏi mệt, Vương Viên Ngoại tuy nói giàu có một phương, nhưng nói đến cùng chỉ là hạng thương nhân đê tiện, đối mặt với Hứa Trường Tông cắn Vương thị không chịu nhả ra cùng khoảng cách mệnh quan triều đình Tứ phẩm, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, chỉ có không dứt không ngừng đưa vật tốt thế gian vào trong lòng hai người họ.
Ánh mắt giống như một con thú nhỏ đề phòng công kích của Tiểu Từ năm đó vẫn còn mới mẻ trong ký ức của hắn, loại đề phòng này là do ngày tồn tháng chứa nên không tự chủ được mang theo. Chuyện gì khiến cho một đứa bé sáu tuổi lớn lên trong nhà một quan viên Tứ phẩm gia cảnh giàu có lại mang theo loại ánh mắt này?
Trên đời này, thú con vốn không có năng lực công kích, chúng nó chỉ là lấy công làm thủ mà thôi.
Mấy năm qua ngỗ ngược cùng đề phòng trên người Hứa Từ đã dần dần yếu bớt, đặc biệt là một tháng này, ở trước mặt hắn càng dịu ngoan lấy vui làm người ta muốn ngừng mà không được, biến hóa lần này làm hắn rất vui sướng.
Hứa Từ vốn đã dừng khóc lại lần nữa rơi lệ, thái tử sao lại khoan dung với cậu như thế, sao lại bất kể giá nào vì cậu mà suy nghĩ như thế, trong lòng vừa hối hận, vừa ngọt ngào, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cánh tay cậu ôm Lý Hạo Sâm nắm thật chặt, không tiếng khóc ở cần cổ hắn.
Nước mắt ấm áp mặn chát từ trên cái cổ mảnh dài của Lý Hạo Sâm chảy vào nơi ***g ngực, Lý Hạo Sâm chỉ cảm thấy ngực bị nước mắt xẹt qua buồn đau một trận, còn đau hơn khỉ bản thân hắn đau lòng.
“Làm sao đây, đêm nay lại giống như con gái, khóc không ngừng.” Ôm Hứa Từ vào lòng càng chặt thêm, Lý Hạo Sâm mới cảm giác co rút đau đớn trong ***g ngực hơi giảm.
“Thái tử điện hạ, ta năm năm sau nhất định sẽ thi được Trạng Nguyên. Đến lúc đó ngài phải từ tiền tuyến vì ta mà mang về một con thiên lý mã tốt nhất thế gian dễ nhìn nhất anh tuấn nhất. Ta muốn ngài nhìn ta thân khoác cẩm bào Trạng Nguyên lụa hồng, thân cưỡi thiên lý mã, nhận hết ánh nhìn của vạn người bộ dáng xuân phong đắc ý.” Trong lòng cậu vô cùng không muốn đến tiền tuyến, nhưng hiểm cầu phú quý, cậu tuyệt không thể mở miệng giữ lại, làm thái tử mang theo hỗn độn muốn rời đi, kéo thái tử lui về phía sau.
Bị lời nói trẻ con của Hứa Từ làm cho có chút dở khóc dở cười, Lý Hạo Sâm thanh âm mềm nhẹ mất tiếng, “Hảo, cô đáp ứng ngươi.”
Hứa Từ không nói gì thêm, Lý Hạo Sâm cũng không nói gì nữa.
Hai người ta ôm ngươi vỗ lưng, ngươi nằm trong lòng ta. Đi tới đi lui, Lý Hạo Sâm liền đi tới tẩm cung thái tử.
Hứa Từ say rượu khóc hồi lâu đã sớm không chịu nỗi buồn ngủ quấy nhiễu, thái tử đặt cậu ở trên giường, cởi quần áo, đắp chăn từng hành động này cậu đều không hề phát hiện, ngủ say sưa.
Lý Hạo Sâm mang theo sủng nịch lắc đầu cười khẽ, quả nhiên vẫn là một hài tử, khóc xong liền ngủ. Nhìn một hồi, quay đầu liền đi vào thư phòng.
Ngày kế, khi Hứa Từ tỉnh lại sắc trời đã sáng, cậu đau đầu muốn nứt, khó chịu xoay người, lại phát hiện nơi này không phải Hứa phủ. Bốn phía phong cách cổ xưa thanh nhã, không có đồ trang sức hoa lệ, bố trí rất nội hàm nhã vận.
Nơi này là tẩm cung thái tử.
Trong đầu ý thức được điểm này Hứa Từ “rầm” cái ngồi dậy, làm Chu công công bị thái tử mệnh lệnh lưu lại hầu hạ ở bên cạnh hoảng sợ.
Chu công công thấy cậu tỉnh, bước lên phía trước một bước: “Hứa nhị gia, ngài rốt cuộc tỉnh.”
“Thái tử đâu?!” Hứa Từ nắm chặt tay áo Chu công công, dồn dập hỏi.
“Giờ Tỵ vừa xuất phát, bây giờ nên đến cửa cung.”
“Cái gì?!” Hứa Từ “bộp” một cái từ trên giường nhảy xuống, cầm lấy quần áo tùy tiện mặc lên người liền phóng ra ngoài, “Ta muốn đi đưa tiễn.”
Kiếp trước thái tử lần đầu tiên xuất chinh mình không thể đưa tiễn, lần này sao có thể bỏ qua lần nữa?
Chu công công theo sát phía sau Hứa Từ, thấy cậu cước bộ lỗ mãng, vài lần thiếu chút nữa té, sợ tới mức tim treo trên cổ họng.
Mẹ nó, thái tử trước khi đi còn muôn vàn dặn dò phải hầu hạ tốt Hứa nhị gia, Hứa nhị gia nếu có sơ xuất gì hắn sẽ chịu không nổi nha, “Ai u, Hứa nhị gia ngài chậm một chút, chậm một chút nha, cẩn thận dưới chân.”
Con đường ngày thường một nén nhang mới đi xong thì dưới Hứa Từ nghiêng ngả lảo đảo một chén trà liền chạy xong, chờ đến khi cậu chạy đến cửa cung vừa vặn nhìn thấy thái tử một thân khinh y đóng gói đơn giản vừa hội hợp với Công Tôn Thác xong, chuẩn bị khởi hành.
Không dám chậm trễ, Hứa Từ nhanh chóng lao ra, quát to một tiếng, “Thái tử điện hạ!” Gọi lại thái tử đang điều khiền ngực nện bước.
Hứa Từ đuổi lên phía trước, cũng không thèm hành lễ, từ bên eo cởi xuống ngọc phù luôn mang theo, “Thái tử điện hạ, đây là ngọc phù mà ngoại tổ phụ của ta khi ta sinh ra, đã đến trước Chung Nam sơn cầu Phổ Huệ đại sư khai quang mới có được, có thể bảo vệ người đeo gặp dữ hóa lành.” Cậu kiễng chân lập tức đưa cho Lý Hạo Sâm, thanh âm mang theo lưu luyến cùng không tha, “Ngài nhất định phải bình an trở về.”
Lý Hạo Sâm cúi người nhận ngọc phù, xoa xoa mái tóc lộn xộn của Hứa Từ, “Yên tâm, chắc chắn mang về thiên lý bảo mã. “Phù này cô nhận, ngươi nhanh trở về.”
Tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt. Nếu phải ly biệt, hà tất phải lưu luyến, không bằng giải quyết dứt khoát, rồi cũng không rối loạn tâm trí kiên định.
Hứa Từ kiên định gật gật đầu, làm một lễ quỳ lạy, “Hứa Từ chúc thái tử thắng ngay trận đầu, thắng trận trở về!” Cũng không quay đầu lại, dưới chỉ dẫn của Chu công công vào trong cửa cung.
Thái tử theo quân đến Bắc quan chống lại quân Già Lâu, lần đi này, liền là năm năm. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT