CHƯƠNG 79: QUÀ SINH NHẬT

Đến chân núi, ngó ngó bốn phía không người, Tần Miễn thả lợn rừng và hổ từ trong không gian ra.

Hai người chậm rì rì nướng một ít thịt hươu bào ăn no nê, Lôi Thiết ở lại trông con mồi, Tần Miễn trở về gọi người đến hỗ trợ.

Phúc thúc đánh xe trâu lại đây, chở lợn rừng và hổ về nhà.

Dọc đường đi, thôn dân trong ruộng đều nhìn thấy con hổ to trên xe, sợ hãi tán thán không ngớt, vây quanh bước đi theo xe trâu xem náo nhiệt, sôi nổi nghị luận, v khen tặng Lôi Thiết tài cao gan lớn tiễn thuật cao siêu với Tần Miễn.

Tần Miễn ngoài buồn cười chính là buồn bực. Buồn cười là những người này không dám chít cha chít chít trước mặt Lôi Thiết, chỉ dám đến gần hắn tán dương Buồn bực là bọn họ cứ thế khẳng định con hổ do Lôi Thiết săn được chứ không phải hắn?

Quay đầu nhìn nam nhân to lớn vóc dáng thon dài thân cao 1m9 một cái, lại nhìn nhìn cơ thể chỉ 1m7 của mình, hắn quyết định tối nay ăn thêm một chén cơm!

Lo lắng vài thôn dân chơi bời lêu lổng hoặc hài tử nghịch ngợm vào trang viên sẽ phá hư cây ăn quả và vườn hoa, Tần Miễn không để các thôn dân vào cửa, dặn Phúc thúc dừng xe trâu ở cổng lớn để họ vây xem cho đủ.

Các thôn dân vây xem hổ là một chuyện, chuyện nữa là muốn vào trang viên dạo chơi, từ bên ngoài đã có thể thấy hoa lê trắng hoa đào hồng rất đẹp mắt sau bức tường vây, bên trong nhất định càng đẹp.

Tần Miễn nhìn thấu tâm tư họ, miệng nói mệt mỏi, bảo Hỉ Nhạc mang hai chiếc ghế dựa ra đây, cùng Lôi Thiết ngồi ở cửa so kiên nhẫn với các thôn dân.

Các thôn dân lề mề non nửa canh giờ, thấy Tần Miễn không có ý định mời họ vào trang viên ngắm nhìn, đành phẫn nộ tán đi.

Hỉ Nhạc bội phục nhìn tiểu thiếu gia, cảm thấy bản thân học được một chiêu.

Lôi Đại Cường và Đỗ thị dây dưa không chịu đi, Tần Miễn hào phóng nói Lôi Thiết chặt một cái chân lợn rừng đưa cho họ. Nếu trong người có một trăm văn tiền, hắn cảm thấy ‘quyên’ ra một văn tiền hoàn toàn không thành vấn đề.

Phu thê Lôi Đại Cường thoả mãn cầm chân lợn rừng nặng gần mười cân rời đi.

Lôi Thiết lột hoàn chỉnh bộ da hổ, muốn cho Tần Miễn làm áo choàng.

Tần Miễn cả kinh liên tục xua tay. Nói thế nào hổ cũng ‘từng’ là động vật được bảo hộ, bắn giết còn có thể xuống tay, nhưng bảo hắn mặc trên người mỗi ngày thật tình hắn không làm được.

“Nếu huynh thích thì dùng nó làm áo khoác cho huynh đi.” Tần Miễn là nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn cảm thấy mặc áo khoác da hổ rất giống nhà giàu mới nổi. Dù bọn họ đúng là nhà giàu mới nổi thật. Đổ mồ hôi.

Lôi Thiết lắc đầu “Làm đệm?”

Tần Miễn gõ nhịp, nói: “Bán. Huynh đừng quên chúng ta xây trang viên đã tiêu không ít tiền, giờ lại hoàn nghèo.”

Lôi Thiết cứ cảm thấy tức phụ mặc áo khoác da hổ sẽ rất dễ nhìn, nhưng vẫn nghe lời, gật đầu.

Tần Miễn giữ ba năm cân thịt hổ để nhà mình ăn thử, số thịt còn lại và pín hổ(1), da hổ đều mang đến trấn trên bán. Chưa tính thịt hổ, nội pín hổ và da hổ đã có giá một ngàn bốn trăm lượng bạc!

Tần Miễn vừa vui vừa sầu, vị này nhà hắn kiếm tiền thật dễ dàng, hắn cần phải cố gắng hơn a!

“Tiền của ta chính là tiền của ngươi.” Lôi Thiết an ủi.

Tần Miễn gật đầu liên hồi “Đương nhiên. Tiền của huynh là tiền của ta, tiền của ta vẫn là tiền của ta.”

Lôi Thiết không hề dị nghị, gật đầu.

“Nhìn huynh đi.” Tần Miễn ôm lấy mặt y hôn một ngụm “Thành thật như thế làm ta cũng ngại bắt nạt. Ta đi làm món ngon cho huynh, ăn cơm xong chúng ta đến trấn trên.”

Lôi Thiết không nhúc nhích mặc hắn hôn cũng mang vẻ dễ thương khác lạ. Nội tâm Tần Miễn mềm nhũn.

Nấu một mâm tôm cay, một mâm gà to và một đĩa cải xào, hai người nhấc đũa ăn ngấu nghiến. Sau khi ăn uống no đủ, Tần Miễn bảo Hỉ Nhạc đánh xe đưa họ đi trấn trên.

Tần Miễn không ghé thẳng cửa tiệm mà bảo Hỉ Nhạc đánh xe chạy quanh trấn Lưu Thủy một vòng.

“Tức phụ, ngươi muốn mở tửu lâu.” Lôi Thiết một câu trúng đích.

Tần Miễn gật đầu “Đúng vậy.” Bất động sản hắn chơi không nổi, mà ngành ăn uống cũng cho lợi nhuận cao. Gian tiệm nhỏ kia không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn.

Lôi Thiết dừng một chút “Ở Huyện có thể mua được cửa hàng mặt tiền lớn.”

“Không phải huynh không thích sống trong Huyện thành sao?” Tần Miễn hỏi.

Lôi Thiết cầm tay hắn, thản nhiên nói: “Nếu ngươi thích, chúng ta có thể dọn đến Huyện.”

Tần Miễn cười nhìn y “Huynh suy nghĩ cho ta, chẳng lẽ ta lại không suy nghĩ cho huynh sao? Yên tâm, ta đã có chủ ý, dù không đến Huyện thành cũng có thể mở tửu lâu, còn là dạng độc nhất vô nhị.” Trong mắt lóe ra phong thái tự tin. Có ưu thế mà không lợi dụng thì thật có lỗi với thân phận xuyên việt của hắn quá.

Lôi Thiết hỏi: “Tự mình xây?”

Tần Miễn lắp bắp kinh hãi, nhìn y với vẻ tán thưởng “Đúng.”

Lôi Thiết biết ý tưởng của hắn nhất định cổ quái ly kỳ, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Lúc cần ta cứ nói thẳng.”

Tần Miễn thả lỏng tựa vào người y “Ừm.”

Hỉ Nhạc ngồi ở đầu xe nghe, nhưng nghe sao cũng không hiểu, dứt khoát bỏ ngoài tai, chung quy đến thời điểm mình nên biết thì sẽ biết.

Dạo quanh một vòng trấn trên, kết quả chính là Tần Miễn lại mua thêm mười lăm mẫu đất.

Sau khi về nhà, hắn liền gục xuống bàn viết viết vẽ vẽ.

Lôi Thiết ở một bên, cầm vài nhánh cây đã lột bỏ vỏ, không rõ là cây gì, ngồi bện.

Hỏi y là cái gì, y không lên tiếng, bị Tần Miễn bất mãn trừng mắt, cũng chỉ bao dung nhìn lại, trái lại làm Tần Miễn phát giận không nổi.

Đảo mắt liền đến Hai mươi tám tháng Ba, sinh nhật của Tần Miễn.

Buổi tối trước một ngày, cũng chính là tối Hai mươi bảy, Tần Miễn ngủ không yên giấc. Nghĩ đến hài tử đáng thương Lôi Thiết phỏng chừng chưa được ăn mừng qua mấy lần sinh nhật, Tần Miễn hi vọng sinh nhật ‘đầu tiên’ của y có thể hoàn mỹ. Trước khi ngủ vẫn thầm lải nhải phải rời giường sớm hơn Lôi Thiết, để có thể chúc y ‘sinh nhật vui vẻ’ trước, sau đó nấu mì mừng thọ. Cả đêm hắn đều tự ngủ tự tỉnh, Lôi Thiết cho rằng hắn gặp ác mộng, vừa động đậy liền dùng bàn tay to vỗ về lưng hắn. Tần Miễn buồn ngủ bởi vậy càng thêm buồn ngủ, nhưng luyến tiếc hành động tri kỷ của Lôi Thiết, thế là tiếp tục vùng vẫy quanh quẩn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Rốt cuộc nghe được tiếng gà gáy cao vút kéo dài, Tần Miễn giật mình một cái, bật dậy.

Lôi Thiết cảnh giác ngồi dậy, ôm lấy người rõ ràng không mở mắt nổi “Tức phụ, ta ở đây. Gặp ác mộng sao?”

Tần Miễn cố gắng xốc mí mắt mỏi nhừ nặng trĩu, u oán liếc y một cái. Nếu Lôi Thiết không vỗ lưng hắn mãi, có lẽ hắn sẽ không khó chịu như vầy đâu.

Buổi sáng mùa xuân khí lạnh dày đặc, sau khi hơi tỉnh táo hơn, đùi phải nhấc lên giạng chân ngồi lên đùi Lôi Thiết, tham luyến cảm nhận hơi ấm từ trong chăn mền trên người y.

“A Thiết, sinh nhật vui vẻ.” Hắn nâng cằm dưới nam nhân lên, ngưỡng đầu hôn mạnh lên môi y, vang ‘chụt’ một tiếng.

Lôi Thiết ôm chặt đối phương, hận không thể vùi hắn hoà vào cơ thể mình “Tức phụ, sinh nhật vui vẻ.” Y kéo chăn bông bao lấy Tần Miễn ra, nụ hôn cực nóng từ môi trượt xuống cổ hắn, liếm mút hăng say, bàn tay to cũng luồn vào áo trong.

Tần Miễn híp mắt, khẽ rên một tiếng, ôm vai y… Thật lâu sau, nam nhân cắn nhẹ vai hắn một cái, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng.

Lôi Thiết kề cằm lên vai Tần Miễn, kiềm nén thở hổn hển…

Trong phòng phảng phất một mùi ái muội.

Hai người lẳng lặng ôm nhau một hồi, đều tỉnh táo lại.

“Buông ra, ta đi nấu mì thọ.” Tần Miễn vỗ vỗ cánh tay Lôi Thiết.

Lôi Thiết vươn cánh tay dài nhặt quần áo tức phụ qua, nhìn hắn mặc từng lớp từng lớp, ánh mắt dừng ở bờ môi hơi sưng của tức phụ một lát mới xuống giường, đi đến trước tủ quần áo, không e dè cởi tiết khố ra tiện tay ném tới sô pha, lấy một cái sạch sẽ khác mặc vào.

Tần Miễn không nói gì trừng mắt y một cái, cấp tốc mặc xong quần áo chạy ra khỏi phòng, tầm mắt nóng rực trên lưng mới biến mất.

Một nồi mì thọ, mỗi người đều múc một bát lớn.

Ăn mì xong, bát để lại trên bàn, lát nữa Phúc thẩm sẽ đến dọn dẹp tẩy rửa.

Tần Miễn vào bếp cầm ra bốn quả trứng gà luộc để nguội, ngoắc ngoắc ngón tay với Lôi Thiết, cười tủm tỉm nói: “A Thiết, đến đây.”

Lôi Thiết nhìn thoáng qua trứng gà, khó hiểu đi qua.

Tay Tần Miễn cầm một quả trứng đặt từ trán lăn xuống cằm y, lại từ cằm lăn lên trên trán, đọc: “Một năm lăn một cái đã trôi qua rồi.”

“Có ý gì?” Trên trứng gà còn dính nước, Lôi Thiết vừa lau mặt xong, trứng gà thứ hai lại tới.

Tần Miễn nín cười “Đây là lời chúc phúc, chúc huynh năm kế tiếp thuận thuận lợi lợi.”

Lôi Thiết gật đầu, duỗi tay tính cầm hai quả trứng còn lại “Ngươi cũng lăn một vòng.”

Tần Miễn nhanh tay lẹ mắt cướp trứng gà đi, cấp tốc đập vỡ, nói nhanh: “Giờ ta muốn ăn rồi.”

Lôi Thiết đành phải đi lấy khăn lau mặt.

“Tức phụ, ta đi trấn trên lấy lễ vật cho ngươi.”

“Huynh nghe ta nói trước —” Tần Miễn muốn nói chuyện không gian.

Lôi Thiết hôn môi hắn một cái, thuận lưỡi liếm đi lòng đỏ trứng dính ở khoé môi “Trở về rồi nói.”

“Được rồi.” Tần Miễn không hề gì, nói trước hay nói sau cũng thế.

Lôi Thiết cầm hai trứng gà đi ra ngoài.

Tần Miễn ăn xong trứng gà, không có việc gì làm, bèn kiếm một gậy trúc, một đầu dây thừng cột vào gậy, đầu dây khác cột mảnh gỗ, huấn luyện Nhất Điểm Bạch kỹ xảo đi săn.

Một người một sói chơi đùa quên trời đất.

Chợt nghe một hồi vó ngựa truyền tới, Tần Miễn quay đầu nhìn lại, nam nhân toàn thân áo xám cưỡi tuấn mã màu đen từ rừng hoa đào chạy như bay đến. Nam nhân thấy hắn, khóe miệng cong lên, khe khẽ mỉm cười, dịu dàng nơi đáy mắt giống như hồ sâu thăm thẳm khiến người không thể tự kiềm chế luân hãm trong đó.

Tay y còn dắt một con ngựa khác, bộ lông toàn thân thuần nâu, không có một chút tạp sắc, sáng mềm trơn bóng tựa như được bọc tơ lụa màu nâu.

Tần Miễn vứt bỏ gậy trúc trong tay, vui sướng chạy tới.

Hắc mã chạy đến trước mặt Tần Miễn, Lôi Thiết kéo dây cương, hắc mã hí vang một tiếng, bốn vó vững vàng dừng lại.

“Con ngựa này là tặng cho ta sao?” Tần Miễn kích động vuốt ve bờm dài của ngựa, đời trước hắn còn chưa từng cưỡi ngựa đâu. Ngựa là gì? Là tương đương với BMW, Rolls-Royce thời hiện đại đấy!

“Phải.” Lôi Thiết linh hoạt xuống ngựa, đưa hộp gỗ vẫn luôn giữ trong tay trái cho hắn “Thay quần áo trước.”

-Hết chương 79-

Chú giải:

(1) Pín hổ: là cái JJ của hổ í. JJ chắc ai cũng biết là gì hén

——– Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play