CHƯƠNG 73: ĐÀO HỒ NƯỚC (2)

Tần Miễn cũng đi hướng đó. Phạm vi hồ nước đã dùng nhánh cây làm dấu hiệu, nhóm nhân công chia thành hai bên, đào từ phần eo ‘hồ lô’ hướng ra hai đầu. Nếu tiến độ một bên chậm hơn bên còn lại quá mức, nhất định sẽ mất hết mặt mũi. Mọi người cởi áo bông ra, mặc độc một áo ngoài, xắn tay áo lên, đạp xẻng đào đất, làm đến khí thế ngất trời.

Lôi Thiết đứng cách đó không xa, gương mặt vô cảm nhìn quét qua nhóm người.

“Chủ ý của huynh?” Tần Miễn đi đến bên cạnh y, nhỏ giọng hỏi.

Lôi Thiết gật đầu “Chuyện Phương đại gia nói xong rồi?”

“Ừ.” Tần Miễn bỗng thấy Lôi Hướng Nhân khiêng một chiếc xẻng trên vai, nghênh ngang đi về hướng này, trong lòng nổi chán ghét “Sao tên này lại tới nữa?”

Đường nhìn Lôi Thiết vẫn thẳng tắp “Không ai gọi hắn.”

Lôi Hướng Nhân rất nhanh liền đi tới, chọn một vị trí, giẫm xẻng xúc đất, nhìn thì có vẻ nhiệt tình hăng hái vô cùng.

Chỉ là gã xúc một xẻng, người bên ngoài đã đào được ba xẻng.

Đặng nhị cữu đứng cách gã không xa, trùng hợp phát hiện ra điểm này, khinh thường nhíu mày.

Tần Miễn giương mắt nhìn Lôi Thiết, thấp giọng nói: “Khó chịu.”

Lôi Thiết đè vai hắn lại, ý bảo hắn nhìn tiếp.

Lôi Hướng Nhân chậm rì rì xúc đất, thầm mở cờ trong bụng, đi theo những người này vừa làm vừa chơi hai ba ngày liền kiếm được hơn hai trăm văn tiền, giống như nhặt được vậy.

Đúng lúc này, gã bỗng cảm thấy đầu gối bên phải nhói đau “Ai da” một tiếng, ngã ngồi xuống đất.

“Sao vậy?” Một thôn dân bên cạnh gã hảo tâm hỏi.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Lôi Hướng Nhân xoa xoa đầu gối, hình như không có gì không thích hợp, vội vàng đứng dậy khỏi đất, ai ngờ còn chưa đứng vững, đầu gối không hiểu sao lại tê rần, lần nữa đặt mông xuống đất.

Lôi Hướng Nghĩa biết rõ tâm tư Lôi Hướng Nhân, phiền chán nói: “Nhị ca, nếu ngươi không thoải mái thì trở về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Ta – – được, ngày mai ta lại đến giúp đại ca.” Trong lòng Lôi Hướng Nhân vừa nghẹn vừa không cam tâm, nhưng sợ chân mình thật sự có bệnh tiềm ẩn, đành phải dùng xẻng thay gậy chầm chậm rời đi.

Mấy thôn dân đứng gần gã đều thầm thấy dễ chịu hơn. Tuy tiền công không phải bọn họ ra, nhưng nếu họ làm nhiều mà lại nhận phần tiền giống như Lôi Hướng Nhân kia làm việc ít, trong lòng dĩ nhiên không thoải mái.

“Huynh làm sao?” Tần Miễn kề sát vào tai Lôi Thiết, hai mắt trong veo sáng rực.

Lôi Thiết nhìn không chớp mắt, nâng tay sờ sờ đầu hắn.

Tần Miễn sung sướng khi người gặp họa nhìn bóng lưng Lôi Hướng Nhân đi xa. Nếu còn dám đến chiếm lợi nhà hắn, thả Lôi Thiết!

Để tránh làm nhóm nhân công cảm thấy hắn và Lôi Thiết không yên tâm nên đứng chỗ này giám thị bọn họ, Tần Miễn và Lôi Thiết chuẩn bị rời đi.

“Các vị thúc bá huynh đệ, nơi này chúng ta giao cho mọi người. Buổi sáng làm đến đầu giờ Ngọ, hết giờ Ngọ lại tiếp tục. Nếu thấy mệt liền ra nghỉ ngơi một lát, không cần vội vàng quá.”

Từ đầu giờ Ngọ đến hết giờ Ngọ là một canh giờ, đủ cho bọn họ về nhà ăn cơm và nghỉ ngơi. Các thôn dân đều cao hứng đáp ứng.

Tần Miễn lại dặn dò hai tẩu tử pha trà đừng dừng pha nước trà, rồi cùng Lôi Thiết đi khỏi.

Bất quá dù bọn hắn không ở, đại đa số người cũng sẽ không nhàn hạ, dù sao Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ và người Đặng gia đều có mặt ở đây.

Tần Miễn, Lôi Thiết đánh xe trâu đến trấn trên. Tần Miễn viết một tờ danh sách để Lôi Thiết đi mua điểm tâm và hoa quả tiểu hài tử thích ăn, chuẩn bị thết đãi mấy tiểu khách nhân. Hắn thì đi vào tiệm ‘Món ăn ngon’.

Cửa hàng còn chưa tới giờ mở cửa, bàn ghế chưa dọn ra, cửa để khép hờ.

Tần Miễn vào cửa, thấy Nhạc Đông dẫn đầu mấy hoả kế Trịnh Lục, Vương Thuận,… bận rộn rửa rau, xiên đồ ăn, làm thịt viên. Các hoả kế làm việc mấy tháng nay đều đã thạo việc, động tác thuần thục mà nhanh nhẹn. Nhanh nhất là Trần Tứ và Thạch Đầu, bỏ nhân thịt vào lòng bàn tay, ngón cái và ngón trỏ khép lại vò vò, một viên tròn xuất hiện rơi vào sàng trúc, chốc lát đã làm xong tám chín viên, tốc độ nhanh đến mức như chụp một pô ảnh.

Ánh mắt Tần Miễn mỉm cười, nhìn thẳng mỗi người, để họ thấy được sự hài lòng của hắn “Trong khoảng thời gian này mọi người đều đã vất vả. Nhạc Đông, tối hôm nay ngươi tổ chức mọi người ăn cơm chiều trong tiệm rồi tan ca. Lát nữa sau khi bận rộn xong, các ngươi lấy ra món mình muốn ăn rồi hãy mở cửa. Buổi tối các ngươi ăn lẩu, ăn cho đầy bụng, lão bản ta mời khách.”

Bốn người Vương Thuận, Trần Tứ, Thạch Đầu và Trịnh Lục đều vui sướng đứng lên hoan họ, đồng lòng nói lời cảm tạ “Đa tạ tiểu lão bản!”

Mặt mày Nhạc Đông cũng cười rất tươi “Tiểu lão bản yên tâm.” Tần Miễn nói ‘Lão bản ta mời khách’ tức là vẫn ghi vào sổ, tiện cho sau này kiểm tra sổ sách.

Tần Miễn nâng tay ý bảo họ tiếp tục làm việc, đi dạo một vòng trong tiệm. Bếp và phòng ăn đều rất sạch sẽ, có thể thấy nhóm tiểu nhị không vì số lần hắn và Lôi Thiết đến tiệm giảm bớt mà nhàn hạ. Trong lòng càng thêm vừa lòng, tính toán qua một thời gian nữa sẽ tăng tiền công thoả đáng cho các hoả kế.

Hắn dùng giấy dầu gói một ít viên đồ ăn vừa làm xong mang về, cũng bảo Nhạc Đông ghi nợ. Chờ Lôi Thiết mua đồ xong tới tiệm, hai người lại đánh xe về nhà.

Giữa trưa, Tần Miễn, Lôi Thiết tiếp đãi mọi người Đặng đại cữu ăn bữa trưa, cũng gọi Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ đến. Một nồi lẩu lớn, lại xào thêm năm sáu món, bữa ăn tương đối phong phú.

Ba người Đặng Toàn, Đặng Trung và Đặng Hiếu đặc biệt yêu thích món lẩu, không ngừng nhúng đồ ăn, rất ít động đũa vào món xào.

Sau khi viên đồ ăn trong nồi hết, Tần Miễn lại thả thêm sáu bảy mươi viên.

Đặng Toàn uống một ngụm nước canh, tiếp tục gắp viên đồ ăn vừa thơm vừa cay, hỏi Tần Miễn “Miễn nhi, Chu Nhị Hảo và Triệu Tứ Phát kia là ngươi mời đến?”

“Không phải.” Tần Miễn dùng đũa chung chia thức ăn cho Đặng đại cữu và Đặng nhị cữu “Lúc đi gọi người, hai người họ vừa vặn ở đó. Họ đã mở miệng, ta không tiện cự tuyệt. Có phải hai người đó không thành thật không?” Hắn cũng không bất ngờ gì.

Đặng Trung lắc đầu “Đâu chỉ không thành thật, ta thấy họ đặc biệt làm gian dối cho qua”

Đặng đại cữu chậm rãi nói: “Việc này là Miễn nhi suy xét không chu toàn. Sống trong thôn lâu như vậy, người nào có phẩm hạnh gì, ngươi và Thiết tử hẳn là biết đại khái chứ? Đáng lẽ nên ngầm thuê người.”

Lôi Thiết che chở Tần Miễn “Là ta bảo tức phụ thuê người công khai.”

Đặng đại cữu liếc mắt nhìn y một cái, không nói gì nữa.

Đặng nhị cữu lại cảm thấy Tần Miễn không giống người chủ quan như vậy.

Tần Miễn lén vỗ vỗ chân Lôi Thiết, gắp một miếng thịt bụng cá vào bát Đặng đại cữu “Đa tạ đại cữu quan tâm. Kỳ thật hôm nay là ta cố ý đứng trước mặt nhiều người nói muốn mời người đến đào hồ nước. Đại cữu nghĩ xem, nếu ta lén gọi người, chưa chắc thôn dân mời đến không có ý tưởng gì với ta và Lôi Thiết? Công khai mời người, tuy rằng sẽ có khả năng một hai người trà trộn vào dùng mánh lới để nhàn hạ, nhưng quyền chủ động ở trong tay thôn dân, không giành được danh ngạch không thể đổ lên đầu ta và Lôi Thiết. Nhà chúng ta phát triển sẽ không dừng lại tại một bước trước mắt này, về sau số lần cần mời người làm công không ít, vừa vặn có thể thông qua lần này, quan sát người nào làm việc thành thật, người nào không đàng hoàng. Ai không thành thật, những người khác đều xem vào mắt. Lần sau lại mời người làm việc, tránh mời những người nhàn hạ này, ai cũng sẽ không phản đối. Nhà chúng ta chẳng phải mở thiện đường, làm sao để họ lấy không.”

Tần Miễn nở nụ cười nhàn nhạt đầy tự tin, có loại khí chất lường trước sự việc.

Đặng đại cữu gật đầu, nhìn hắn thật sâu một cái.

Đặng nhị cữu cười ha ha, dùng sức vỗ vỗ vai Tần Miễn “Biết ngay tiểu tử ngươi có tâm nhãn mà!”

Đặng Toàn, Đặng Trung nhìn nhau cười “Không ngờ ngươi nghĩ thấu đáo đến vậy, bọn ta thiếu chút tâm tư này rồi.”

Miệng Đặng Hiếu vẫn luôn không ngừng nhai ‘lột rột’, lúc này mới mở miệng “Ta đã nói Miễn nhi và biểu đệ có thể lo tốt việc nhà mà, hiện tại tin chưa?”

Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ hơi đăm chiêu, mơ hồ lĩnh ngộ ra điều gì đó từ Tần Miễn.

Buổi chiều, mọi người Đặng đại cữu tiếp tục đào hồ nước. Tần Miễn, Lôi Thiết đến nhìn tiến độ công việc một cái liền về nhà, cầm cuốc gánh rổ tới ruộng rau làm việc.

Trong ruộng rau có chút củ cải đỏ và không ít cải thảo. Hai người một đào, một nhặt, chuyển rau củ về nhà. Chờ tiết trời ấm hơn chút nữa, ruộng rau mới bắt đầu trồng mẻ rau củ mới.

Củ cải đỏ làm thành củ cải thái sợi ngâm chua, cải thảo làm thành dưa chua, là hai món ăn vô cùng đưa cơm. Nhất là dưa chua, có thể dùng làm sủi cảo dưa chua thịt heo, canh cá chua, thịt hầm dưa chua, dưa chua thịt kho, thậm chí cơm chiên dưa chua trứng, vừa nghĩ đã muốn chảy nước miếng.

Lôi Thiết nhìn hắn không biết nghĩ đến món ngon gì mà hai mắt phát sáng liếm môi liên tục, nhịn không được giữ chặt đầu hắn, hạ xuống một nụ hôn trên môi.

Tần Miễn chớp mắt mấy cái, thuận tay cầm cái rổ che chắn đầu hai người họ, ngăn cách mấy tầm mắt xa xa nếu có.

Đôi mắt tối đen của Lôi Thiết thoáng loé qua ý cười, vốn chỉ định lướt qua liền ngưng, giờ thì đổi ý, làm sâu nụ hôn này.

Ngừng hôn, hai người yên lặng ngó ngó đối phương, cúi đầu, tiếp tục làm việc.

Nhóm người Đặng đại cữu ăn cơm chiều ở nhà Tần Miễn, sau đó Lôi Thiết đánh xe trâu đưa họ trở về.

Đặng đại cữu bảo ngày mai không cần y đi rước, họ sẽ mượn hai chiếc xe chở bọn nhỏ tới đây chơi, để Lôi Thiết khỏi phải chạy tới chạy lui.

Ngày hôm sau ăn sáng xong, Lôi Thiết đến hồ nước bên kia. Tần Miễn ở nhà dọn dẹp, lấy ra các loại điểm tâm vặt và hoa quả sắp xếp trong bảy tám cái đĩa, đặt trên bàn.

Hai chiếc xe lừa dừng trước cổng sân, vài hài tử ăn diện mới toanh nhảy xuống xe giống như hình ảnh thả sủi cảo vào nồi. Hài tử của Đặng Toàn, Hỉ nha và Khôn tử Hài tử của Đặng Trung, Mạn nha và Xa tử Hài tử của Đặng Hiếu, Hiên tử, Ngọc nha và Lan nha, tổng cộng bảy hài tử. Lớn nhất là Hỉ nha, mười tuổi Nhỏ nhất là Xa tử và Lan nha, đều năm tuổi. Mấy hài tử đồng thời chào thưa Tần Miễn: “Miễn biểu thúc!”

Mấy người Đặng đại cữu không vào nhà.

Đặng nhị cữu nói: “Miễn nhi, bọn nhỏ giao cho ngươi, chúng ta qua thẳng bên kia luôn.”

“Nhị cữu yên tâm.” Tần Miễn dẫn các hài tử vào nhà.

Các hài tử mới đến nơi xa lạ nên có chút ngại ngùng, đều không nói chuyện, lúc thấy thức ăn vặt trên bàn mới thả lỏng, vài đứa đều chạy tới ăn. Hỉ nha rất có phong phạm đại tỷ, ít nói, nhưng hai mắt luôn chú ý Xa tử và Lan nha nhỏ nhất.

Tần Miễn ôm Xa tử và Lan nha ngồi lên ghế dựa, đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt chúng, cười nói: “Thích ăn gì thì cứ lấy.”

“Cám ơn Miễn biểu thúc!” Xa tử khoẻ mạnh kháu khỉnh, lớn tiếng nói.

-Hết chương 73-

——– Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play