CHƯƠNG 69

Buổi chiều, Lôi Hướng Nhân dẫn theo Lôi Đại Bảo, Lôi Nhị Bảo đến nhà mời Tần Miễn, Lôi Thiết qua lão trạch ăn cơm — một nhà Lôi Tiểu Vân và một nhà Lôi Tiểu Phượng đến đây, ăn cơm trưa ở nhà Lôi Đại Cương, cơm chiều sẽ ăn ở nhà Lôi Đại Cường.

Lôi Thiết cự tuyệt.

Lôi Hướng Nhân bĩu môi không nói nữa, giúp Lôi Đại Bảo, Lôi Nhị Bảo cho hết bánh quai chèo nhỏ và bánh cam đường trong đĩa vào túi áo, cầm thêm hai thanh bánh cuộn thừng, rồi dẫn hai hài tử vội vàng rời đi.

Mồng Ba tháng Giêng, Lôi Đại Cường, Lôi Đại Cương đi chúc tết nhà Lôi Tiểu Vân. Tần Miễn ở nhà, Lôi Thiết đi cùng họ, sau khi đưa năm lễ, y không lưu lại ăn cơm mà một mình trở về. Nhìn thấy Tần Miễn đã dọn xong bát đũa ngồi trước bàn ăn chờ mình, Nhất Điểm Bạch cũng ngẩng đầu nhìn ra cổng lớn, tâm Lôi Thiết vô cùng kiên định.

Mồng Bốn tháng Giêng, người Lôi gia đi chúc tết nhà Lôi Tiểu Phượng, Lôi Thiết ở lại ăn cơm trưa tại nhà Lôi Tiểu Phượng. Lôi Tiểu Vân châm chọc khiêu khích, Lôi Thiết không nói một tiếng, Lôi Tiểu Vân cũng không biết làm sao.

Mồng Sáu tháng Giêng, Lôi Thiết nhắc Tần Miễn thêm nước ngâm cho chao. Tần Miễn cho nước ngâm vào bình gốm rồi dán kín miệng lần nữa, trịnh trọng đặt hai bình gốm tại một góc phòng bếp, chờ một năm sau mở ra.

Mồng Bảy tháng Giêng, thân thích họ Lôi ước hẹn đến nhà Lôi Thiết làm khách, Lôi Đại Cương, Lôi Đại Cường và Lôi Tiểu Phượng đều đến đây. Nhà Lôi Tiểu Vân không có ai tới, cũng không đưa năm lễ. Tần Miễn, Lôi Thiết đều không để tâm.

Trước sau mồng Mười tháng Giêng, phong tục đón khách tháng Giêng cơ bản kết thúc, thôn dân bắt đầu mở tiệc chiêu đãi các nhà có giao hảo trong thôn. Tần Miễn và Lôi Thiết cũng định ra một ngày, mời một nhà lý chính, một nhà Triệu Văn Trung lúc trước cho bọn hắn thuê nhà, một nhà Trương Đại Xuyên, Giang đại gia và Ngô Địch tới nhà ăn cơm. Triệu Văn Trung, Trương Đại Xuyên, Giang đại gia và Ngô Địch hôm sau đều mời lại. Có qua có lại, quan hệ giữa họ cũng thân cận hơn. Chả trách có câu giao tình giữa nam nhân là thiết lập trên bàn nhậu.

Thời tiết dần ấm lên, nhà cửa phòng ốc vẫn còn lạnh lẽo, nhưng đứng dưới ánh mặt trời một lúc, cả người sẽ nóng lên.

Mười Hai tháng Giêng, tuyết đã tan hết, mặt trời ấm áp treo cao hong khô mặt đất. Lôi Thiết, Tần Miễn chuẩn bị quà tặng đến Đặng gia thôn thăm hỏi ông bà ngoại Lôi Thiết.

Lôi Thiết đánh xe, Tần Miễn ngồi bên cạnh y cắn hạt dưa.

“Ông ngoại, bà ngoại và nhị cữu đều rất tốt, không cần lo lắng.” Lôi Thiết bỗng thốt ra một câu.

Y không nhắc tới đại cữu, đại cữu mẫu và nhị cữu mẫu, ngẫm lại liền biết nguyên nhân. Tần Miễn nhét một hạt dưa vào miệng y “Huynh nhìn ta bộ thấy giống như đang lo lắng à?” Hắn cũng đâu phải mười lăm tuổi thật.

Lôi Thiết cầm tay hắn, khẽ cắn một ngụm lên ngón tay.

Mắt thấy sắp tới nơi, Tần Miễn lau miệng, cầm ống trúc chứa nước ra súc miệng, chỉnh lại cách ăn mặc, thuận tay vỗ rớt xác hạt dưa trong lúc vô ý dính vào quần áo Lôi Thiết.

Tại cửa thôn Đặng gia thôn, một đôi lão phu phụ niên kỷ xấp xỉ sáu mươi đứng dưới tàng cây, nhón chân trông ngóng. Lão gia tử râu tóc xám tro, tinh thần minh mẫn, lão thái thái mái đầu chỉ bạc, sắc mặt hồng nhuận trông rất phúc hậu. Nhị vị này chính là Đặng lão gia tử và Đặng lão thái thái.

Lôi Thiết thấy họ, nói Tần Miễn với: “Đó là ông ngoại và bà ngoại.”

Tần Miễn hơi cảm động “Nhất định là mỗi ngày các cụ đều đến đây chờ huynh, nếu không sao họ biết hôm nay chúng ta tới mà chờ đón.”

“Họ rất tốt.” Lôi Thiết.

Lão phu phụ cũng thấy bọn hắn, gương mặt phủ đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười vui sướng. Lão thái thái còn vẫy vẫy tay về phía này, nét mặt hiền từ khiến Tần Miễn không khỏi nghĩ đến ông bà ngoại của chính mình.

“Ông ngoại, bà ngoại.” Lôi Thiết nhảy xuống xe, nhanh nhẹn quỳ xuống dập đầu.

Tần Miễn không chút do dự quỳ xuống cạnh y “Con xin chúc tết ông ngoại bà ngoại.”

“Tốt, tốt, mau mau đứng lên, kẻo làm dơ xiêm y.”’ Đặng lão thái thái nâng Tần Miễn dậy, quan sát, thấy đứa nhỏ này gọn gàng sạch sẽ, hai mắt sáng ngời, nhất thời nảy sinh vài phần yêu thích, lấy từ túi tay áo một bao lì xì đỏ ra nhét vào tay Tần Miễn, cười tủm tỉm nói “Đây là chút tấm lòng của bà ngoại, con cất đi.”

“Cám ơn bà ngoại!” Tần Miễn có kinh nghiệm ở chung với các cụ, không từ chối, phóng khoáng cất vào ngực rồi đỡ lấy cánh tay lão thái thái, nhướng mày cười với Lôi Thiết “Ta có, huynh không có. Mau mau cười lên đi, có lẽ bà ngoại cũng sẽ cho huynh một bao đó.”

Lôi Thiết bất đắc dĩ mà dung túng nhìn hắn một cái, cười không nổi.

Lão thái thái nhìn ra Tần Miễn cố ý đùa giỡn, cười ha hả nói: “Có cười cũng không cho. Nó là người lớn.”

“Vậy con thay mặt cười với bà ngoại nha.” Nói xong, Tần Miễn cười thật tươi với lão thái thái.

Lão thái thái buồn cười đến nếp nhăn đều sâu thêm “Được được, bà ngoại lại thưởng ngươi một bao lì xì.”

Tần Miễn mỉm cười nhận lấy, kín đáo sang tay cho Lôi Thiết “Cho, nhưng không được trừng mắt với ta.”

Lão thái thái cười đến càng thoải mái.

Lão gia tử chắp tay sau lưng thờ ơ nhìn, không phản ứng Tần Miễn.

Tần Miễn không để ý lắm, không ai có thể khiến tất cả mọi người đều thích mình được.

Lúc này, Nhất Điểm Bạch nhảy từ trên xe xuống, đi đến bên cạnh Tần Miễn, cọ cọ bắp chân hắn rồi chạy về phía trước.

Tần Miễn vội vàng gọi nó “Nhất Điểm Bạch, không được chạy lung tung.”

Nhất Điểm Bạch quay đầu nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn chạy trở lại.

Lão gia tử nhìn chằm chằm Nhất Điểm Bạch, ánh mắt chợt lóe, hỏi Tần Miễn, nhưng với ý khẳng định: “Đây là sói nhỉ?”

Tần Miễn cả kinh, vội nói: “Ông ngoại yên tâm, nó có linh tính, sẽ không chủ động tấn công người.”

Lão gia tử gật đầu, vẻ mặt nhu hòa đi, nói với hắn: “Đi thôi, vào nhà chơi.”

Thái độ trước sau không đồng nhất khiến Tần Miễn thấy khó hiểu, nhưng lão gia tử nguyện ý cho hắn sắc mặt hoà nhã là chuyện tốt. Hắn đỡ lão thái thái đi phía trước, Lôi Thiết dắt trâu cùng lão gia tử đi đằng sau.

Lão thái thái hỏi Tần Miễn bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, có biết chữ không, Tần Miễn đều trả lời chi tiết.

Họ tới nhà Đặng đại cữu trước. Phu thê Đặng đại cữu sinh ba hài tử, lão Đại và lão Nhị đều là nữ nhi, đã gả cho người ta. Nhi tử độc nhất Đặng Toàn cũng sớm thành thân, sinh hai hài tử, một nam một nữ, tên theo thứ tự là Khôn tử và Hỉ nha, vừa vặn hợp thành một từ tốt.

Bọn hắn chúc tết đại cữu và đại cữu mẫu, Đại cữu mẫu nhìn qua rất nhiệt tình, đại cữu thì rất lãnh đạm.

Hai hài tử đến dập đầu với Tần Miễn và Lôi Thiết, Tần Miễn cho Khôn tử một bao lì xì mười sáu văn tiền và một thanh kiếm gỗ nhỏ, cho Hỉ nha bao lì xì giống y và một dây cột tóc. Lôi Thiết vốn sơ ý, trước đó lo liệu đồ tết cũng không nêu ra trọng điểm chuẩn bị lễ vật cho đám hài tử, kiếm gỗ nhỏ này là Tần Miễn bảo y làm. Dây cột tóc là Tần Miễn tìm từ trong không gian, kỳ thật nó là dây buộc của một đôi giày mới toanh, các sợi xanh, tím, hồng, vàng pha trộn vào nhau thành, mới lạ mà độc đáo, thời đại này không có. Dây buộc giày rất dài, Tần Miễn chia hai sợi dây giày ra làm bốn, dù sao ngoại trừ hắn chỉ có bà mối mới biết đây là dây giày.

Hỉ nha thực thích ‘dây cột tóc’ kia, mừng rỡ nói cám ơn, hối thúc nương cột lên đầu giúp bé, gút thành hình nơ bướm, cũng rất đẹp mắt.

Sau khi chuyển quà tặng xuống xe, Tần Miễn, Lôi Thiết lại tới nhà nhị cữu.

Đặng nhị cữu gần gũi hơn Đặng đại cữu, nhị cữu mẫu khách khí đến gần như xa cách nhưng cũng không để Tần Miễn, Lôi Thiết xấu hổ. Hai phu thê sinh một nữ nhi, hai nhi tử. Nữ nhi đã gả Đại nhi tử Đặng Trung sinh một nam một nữ Tiểu nhi tử Đặng Hiếu, có một nhi tử hai nữ nhi. Tần Miễn công bằng, cho năm hài tử lễ vật giống y Hỉ nha và Khôn tử. Phản ứng của ba nha đầu không khác gì Hỉ nha, vui vẻ ra mặt dùng dây cột tóc ngay.

Đặng nhị cữu là người có tâm nhãn, vừa thấy bao lì xì và lễ vật đều do Tần Miễn đưa, liền đoán được trong nhà Lôi Thiết Tần Miễn làm chủ, phỏng chừng tình cảm cả hai không tệ, ông vui mừng vỗ vỗ vai Lôi Thiết, nhỏ giọng nói: “Mặc kệ hai người các ngươi vì sao lại thế này, về sau hãy sinh sống thật tốt, mẫu thân ngươi ở bên dưới cũng có thể an tâm.”

Lôi Thiết: “Hắn là tức phụ ta.” Giọng điệu bình thản mà kiên định.

Đặng nhị cữu ngẩn ra, im lặng thở dài, dùng sức nhéo nhéo vai y “Ngươi là người lớn, có chủ ý của chính mình, nhị cữu chỉ hy vọng ngươi sau nay đều có thể thuận lợi.”

Tần Miễn ngồi cách một cái bàn, nhìn như uống trà nhưng kỳ thật là nghe họ nói chuyện. Thấy góc tường có một bộ đòn gánh và một giá gỗ nhỏ, trên giá gỗ treo đầy tượng gỗ, đồ may vá, túi tiền nhỏ đồ chơi nhỏ linh tinh, hỏi: “Nhị cữu, mấy thứ đó là…”

Nhị cữu cười sang sảng “Thiết nhi không nói với ngươi sao? Ta bán hàng rong.”

Trong lòng Tần Miễn khẽ động, nhìn thoáng qua Lôi Thiết, nói với Đặng nhị cữu: “Nhị cữu đã nếm thử tàu hủ ky chiên mè, bánh quai chèo và bánh cuộn thừng lần trước Lôi Thiết đưa tới chưa?”

Đặng nhị cữu gật đầu “Nếm thử rồi, hương vị không tệ, các hài tử đều thích ăn lắm.”

Tần Miễn mỉm cười với Lôi Thiết: “Chúng ta nói cách làm bánh quai chèo, bánh cuộn thừng, tàu hủ ky chiên mè và bánh cam đường cho nhị cữu nhé.”

Đặng nhị cữu cả kinh, vội nói: “Vậy không được!”

Lôi Thiết nhìn Tần Miễn thật sâu “Nghe lời ngươi.”

Đặng nhị cữu còn muốn nói, Tần Miễn giơ tay cản lời ông “Nhị cữu cũng đừng từ chối, chúng ta không định dùng bánh quai chèo, bánh cuộn thừng hay bánh cam đường kiếm tiền, nhiều nhất làm vài cái để nhà mình ăn. Cách làm mấy điểm tâm này cũng không phức tạp, rất thích hợp đi ngang các nhà các hộ khắp thôn bán, hơn nữa phí tổn không cao, tuy không thể giúp nhị cữu phát đại tài, nhưng chỉ bằng hai chữ ‘mới mẻ’ nhị cữu có thể kiếm được một khoản.”

“Như vậy…” Đặng nhị cữu xoa xoa tay, vẫn cảm thấy hổ thẹn “Không bằng vầy đi, sau khi kiếm được tiền, ta và các ngươi phân chia.”

Tần Miễn nở nụ cười, “Năm đó nhị cữu vươn tay viện trợ Lôi Thiết, ta và Lôi Thiết đều ghi tạc trong lòng, nhị cữu không muốn cho chúng ta một hai cơ hội để hồi báo ư?”

Lôi Thiết cũng nói: “Nhị cữu đừng từ chối nữa, tức phụ trước giờ luôn nói sao làm vậy, ta nghe hắn.”

Đặng nhị cữu bật cười. Hai hài tử này, Tần Miễn vì Lôi Thiết trả nhân tình, Lôi Thiết ở trước mặt ông coi trọng Tần Miễn.

Hai người đều là vì đối phương.

Nói đến nước này, từ chối nữa thì rất xa cách, Đặng nhị cữu gật đầu nói: “Nếu vậy, nhị cữu liền ưỡn mặt tiếp nhận.”

Tần Miễn nói chi tiết cách thực hiện các loại điểm tâm nhỏ một lần, Đặng nhị cữu nghiêm túc nhớ kỹ.

Tần Miễn và Lôi Thiết ngồi chơi chốc lát rồi trở lại nhà Đặng đại cữu. Cơm trưa an bài tại nhà Đặng đại cữu.

Nhị cữu mẫu biết được Tần Miễn cho Đặng nhị cữu vài công thức, cách nhìn Tần Miễn và Lôi Thiết mới tốt hơn chút.

Giữa trưa, trên bàn cơm thật yên bình, không xảy ra chuyện gì không thoải mái.

Ăn xong cơm trưa, lão thái thái lôi kéo Tần Miễn và Lôi Thiết, nói liên miên nói rất nhiều.

Nguyên lai, năm đó sau khi Đặng thị, mẹ đẻ Lôi Thiết qua đời, hai năm đầu, Đặng lão gia tử, Đặng lão thái thái, Đặng đại cữu và Đặng nhị cữu đều rất quan tâm Lôi Thiết, mỗi một hai tháng đều phải đến xem, đưa y chút quần áo giày dép. Nhưng từ khi Lôi Hướng Nhân ra đời và Đỗ thị châm ngòi, tâm Lôi Đại Cường càng ngày càng hướng về Đỗ thị. Cùng lúc đó, Đặng gia cũng phát sinh vài chuyện — Đặng đại cữu và Đặng nhị cữu ầm ĩ phân gia. Đặng đại cữu là trưởng tử, lão gia tử lão thái thái sống cùng ông. Một bên là nhi tử và tôn tử, một bên là ngoại tôn duy nhất, Đại cữu mẫu luôn cảm thấy lão thái thái đối xử không công bằng, nói nhiều lời lạnh nhạt. Nhị cữu mẫu không có ý xấu, nhưng là người hẹp hòi, không muốn gặp Lôi Thiết mà Nhị cữu luôn nhớ đến, thường xuyên vì Lôi Thiết mà trong nhà tranh cãi ầm ĩ. Từ nguyên nhân ba phía này dẫn đến Lôi Thiết nhỏ tuổi hoàn toàn bị bỏ mặc, cuối cùng rời nhà trốn đi.

Nói nhiều như vậy, ý tứ lão thái thái chính là hi vọng Tần Miễn và Lôi Thiết đừng ghi hận họ.

Lôi Thiết lắc đầu, nói sẽ không.

Tần Miễn cũng không có phản cảm gì người Đặng gia. Lôi Thiết tuổi nhỏ bị buộc rời nhà trốn đi, đầu sỏ gây ra là phụ thân thân sinh của y Lôi Đại Cường và Đỗ thị, Đặng gia thân mấy cũng là ngoại gia, nếu thật trách tội cũng không rơi đến đầu họ.

Nay, Lôi Thiết thuận lợi trưởng thành, còn có một gia đình nhỏ, chút chuyện trong quá khứ không cần lưu tâm nữa.

Cơm chiều ăn tại nhà nhị cữu, nhị cữu mẫu rất nhiệt tình.

Tần Miễn, Lôi Thiết biết là có liên quan đến công thức làm điểm tâm.

Ăn cơm chiều xong, tịch dương lặn xuống, hai người gấp gáp đuổi về nhà trong ráng chiều.

Lôi Thiết uống rượu hơi nhiều, nắm tay Tần Miễn không chịu thả, Tần Miễn lo nếu để y đánh xe có khi xe trâu chạy vào ruộng mương luôn, thế là tự mình đánh xe.

“Tức phụ.” Lôi Thiết dựa vào vai Tần Miễn, từng đợt hương rượu phà vào tai hắn “Ta vẫn luôn nhớ mãi cái ngày rời nhà năm đó…”

-Hết chương 69-

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play