CHƯƠNG 192: THÂN THẾ HÉ LỘ

Tâm Trưởng Tôn Hách trầm xuống, rõ ràng mục tiêu của đám sát thủ này là Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân. Chỉ trong nháy mắt, y liền đoán được mục đích của người phía sau màn ra tay với Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân: Trấn quốc đại tướng quân.

Võ công bốn hộ vệ phủ Trấn quốc công đều không kém, song phe sát thủ chiếm ưu thế số đông, hơn nữa chiêu thức ác độc, rất nhanh đã bức đến trước mặt xe ngựa.

Trần Mộc Phong đại kinh thất sắc, nếu Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân xảy ra chuyện, trước đừng nói Tần Miễn sẽ không bỏ qua bọn họ, một khi tin tức truyền tới tai Trấn quốc đại tướng quân tại biên quan, thế cục biên quan tất sẽ biến xấu.

Vạn hạnh là Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân cũng đủ bình tĩnh, không có khóc lớn hay đại náo, bên trong xe ngựa vẫn im ắng vô cùng.

Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân xoa tay, đang muốn động thủ, một khí tức quen thuộc giống như tia chớp phóng nhanh tới. Hai huynh đệ thất vọng liếc nhau. Phụ thân đến rồi.

“Duệ Kỳ, Duệ Lân, nhắm mắt.” Tần Miễn chân đạp hư không, xoay người đáp xuống xe ngựa, bảo kiếm trong tay chém ra, vách một đạo lưu quang.

Bốn sát thủ bạch y cách xe ngựa gần nhất kêu rên thảm thiết, co quắp ngã xuống mặt đất, tắt thở, máu tươi phun ra bắn lên xe ngựa, nhìn mà phát hoảng.

Tần Miễn gật đầu với Trưởng Tôn Hách và Trần Mộc Phong, tiếp tục đối phó sát thủ bạch y khác.

Đám sát thủ không ai là không võ công cao cường, lại bị Tần Miễn đánh cho tơi bời tan tác, qua hai khắc, ngoại trừ hai tên trọng thương, còn lại toàn bộ tắt thở. Mùi máu tươi tanh nồng nặc tràn ngập cả đường hẻm.

“Chừa hai người sống hẳn là đủ chứ?” Tần Miễn nói với Trưởng Tôn Hách.

Trưởng Tôn Hách gật đầu, thở phào một hơi “May mà –”

“Ục! Ục!” hai tiếng, hai sát thủ bạch y miệng phun máu tươi, chặt đứt sinh cơ.

Sắc mặt Tần Miễn khó coi cực kỳ “Uống thuốc độc tự sát.”

Trưởng Tôn Hách chau mày, một lúc lâu không nói gì.

“May mà ngươi tới đúng lúc, bằng không hai nhà chúng ta sẽ kết thù rồi.”

Tần Miễn giải thích: “Trên đường đến phủ Uy Viễn hầu ta đã phát hiện có người theo dõi nên vẫn luôn ẩn trong góc tối bảo vệ Duệ Kỳ, Duệ Lân.”

Trưởng Tôn Hách và Trần Mộc Phong nhìn nhau. Quả nhiên người đứng sau đám sát thủ này nhằm vào Trấn quốc đại tướng quân, ý đồ ra tay không phải định sát hại Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân, có khả năng là muốn dùng bọn nhỏ áp chế Trấn quốc đại tướng quân.

“Trấn quốc phu nhân, chúng ta hãy cùng tiến cung một chuyến.” Trưởng Tôn Hách nói.

Tần Miễn gật đầu “Để ta đưa bọn nhỏ về phủ trước.”

Hắn đi lên xe ngựa, kéo hai nhi tử vào lòng “Nhi tử ngoan, không có việc gì chứ?”

Chung quy cũng không phải người thường, Tần Duệ Kỳ Lôi Duệ Lân đều lắc đầu, trên mặt và trong mắt không hề có vẻ sợ sệt.

Tần Miễn hôn trán mỗi đứa một cái.

Tần Duệ Kỳ hạ giọng nói ra chuyện vòng tay bị bại lộ, có thể Hoàng đế sẽ muốn có bảo vật như vậy, nhưng tình huống lúc đó nhóc không thể không màng đến tính mạng người khác.

Tần Miễn thiết lập một kết giới cách âm, an ủi: “Không sao. Con trai bảo bối, các ngươi không cần bận tâm vấn đề này. Hai vòng tay quả thật là bảo bối, nhưng ngay cả ta và lão cha các ngươi đều không có, Hoàng đế không thể nào không biết xấu hổ đòi đồ của hai hài tử. Huống chi lão cha các ngươi nay là chủ soái chiến trường, Hoàng đế bợ đỡ chúng ta còn không kịp nữa là.”

Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân sáng tỏ gật đầu, an lòng.

Sau khi cho hai đứa con về nhà, Tần Miễn thay đổi qua loa một chút, cùng Trưởng Tôn Hách, Trần Mộc Phong tiến cung diện thánh.

Hoàng đế đã nhận được tin tức, trấn an Tần Miễn một phen, không hề nhắc gì về chuyện vòng tay, ngoài ban thưởng không ít thứ quý cho Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân, còn phái một trăm tinh binh thủ vệ phủ Trấn quốc công, cũng điều sáu đại nội cao thủ chuyên phụ trách bảo vệ Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân, chỉ cần Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân ra ngoài đều sẽ có người theo cạnh bảo hộ.

Không biết là võ nghệ Tần Miễn cao cường dọa đến người đứng sau đám sát thủ, hay do hành động của Hiếu Huệ đế khiến người sau màn cho rằng đã không còn cơ hội xuống tay với Tần Miễn, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân, sau cũng không còn phát sinh hành vi ám sát ba phụ tử Tần Miễn.

Ước chừng qua nửa tháng, Tần Miễn mới lại nhìn thấy Lôi Thiết trong không gian.

Sác mặt Lôi Thiết vô cùng khó xem.

“A Thiết, xảy ra chuyện gì?”

Lôi Thiết hừ lạnh một tiếng “Trần Sấm thông đồng với địch phản quốc, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, hắn hạ độc dược vào trong cơm canh, nay trong quân đã hơn một vạn người trúng độc, tình thế ác liệt.”

Tần Miễn kinh hãi “Là loại độc gì?”

Lôi Thiết: “Không biết. Quân y nói người trúng độc sau khi chết, làn da thối rữa và có tính lây nhiễm. Trước mắt đã có hơn hai mươi người chết, người bị lây nhiễm hơn cả trăm. Quân y chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính, đối với việc giải độc thế nào thì thúc thủ vô sách. Ta đã dùng bồ câu đưa tin đến kinh thành, nhưng đợi Hoàng thượng phái cao thủ giải độc đến thì không kịp nữa.”

Tần Miễn nói: “Nhìn huynh đã có chủ ý, muốn ta làm thế nào? Huynh cứ nói.”

Lôi Thiết sờ sờ mặt hắn “Ngươi cho ta một loại giải dược tạm thời áp chế độc tính, tốt nhất là có thể ngăn chặn tính lây lan của độc này. Ở bên kia ta sẽ an bài một đại phu giả, làm bộ do hắn nghĩ ra cách. Đợi đến khi cấp báo tới kinh thành, Hoàng đế nhất định sẽ trưng cầu ý kiến của ngươi về cách giải độc, ngươi tự mình đến biên quan một chuyến.”

Tần Miễn hơi lo lắng “Người Thổ La quốc nhất định sẽ nhân cơ hội phát động đại tiến công, huynh bên kia có thể chống đến khi ta tới không?”

Lôi Thiết gật đầu “Không tin bản lãnh của tướng công ngươi?”

Hai tai Tần Miễn nóng lên, trừng mắt đối phương một cái.

“Yên tâm.” Lôi Thiết vội ôm lấy người, trấn an “Tin tưởng ta.”

Từ phòng luyện đan Tần Miễn cầm ra một lọ đan dược giao cho y “Trước tiên pha nước linh tuyền vào nước thường theo tỷ lệ 1:1000, sau đó hoà tan dược hoàn vào nước trên theo tỷ lệ cũng 1:1000 rồi đem cho người trúng độc uống là được.”

Lôi Thiết gật đầu, không rảnh nhiều lời, hôn môi hắn một cái rồi biến mất.

Không ngoài dự tính của Lôi Thiết, ba ngày sau, Hiếu Huệ đế triệu Tần Miễn tiến cung.

Tần Miễn thay y phục cáo mệnh, nhanh chóng theo nội thị tiến cung.

Nội thị trực tiếp dẫn hắn đến trước cửa Ngự thư phòng.

“Khải bẩm Hoàng thượng, Trấn quốc phu nhân đã tới.”

“Truyền.”

“Truyền Trấn quốc phu nhân yết kiến –”

Tần Miễn đi vào Ngự thư phòng, khóe mắt thoáng thấy trong Ngự thư phòng còn có những người khác, đều mặc phục sức thái y.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Bình thân.”

“Tạ Hoàng thượng.”

“Ban ngồi cho Trấn quốc phu nhân.” Hiếu Huệ đế hiển nhiên không có tâm tình hàn huyên, trực tiếp phân phó nội thị “Đưa cấp báo cho Trấn quốc phu nhân xem.”

“Dạ.”

Quân báo là do quân y đọc, Lôi Thiết tự tay viết xuống, bên trong miêu tả chi tiết tất cả bệnh trạng sau khi người bị trúng độc cùng với nhiều loại phương pháp trị liệu hoặc hữu hiệu hoặc không có hiệu quả của quân y.

Tần Miễn nghiêm túc xem, không hề chú ý thấy ánh mắt kinh nghi của một thái y phía đối diện từ lúc hắn vào vẫn luôn đặt trên người hắn, lấp loé bất định, vẻ khiếp sợ cô đọng trên mặt.

Sau khi Tần Miễn xem xong, đưa cấp báo lại cho nội thị.

Lúc này Hiếu Huệ đế mới mở miệng “Hiện tại biên quan đã có mấy vạn tướng sĩ trúng độc, quân tâm rối loạn, tình thế cực kỳ bất lợi cho Đại Hạ. Các khanh có phương pháp gì ứng phó với thứ độc này không?”

Chúng thái y đều cúi đầu không nói.

Hiếu Huệ đế chau mày, bất mãn điểm danh một người “Tần ngự y, khanh có cao kiến gì?”

Tần ngự y Tần Văn Tài vội vàng đứng dậy quỳ xuống, cân nhắc mở miệng “Khải bẩm Hoàng thượng, tuy rằng trong cấp báo miêu tả bệnh trạng người trúng độc rõ ràng thấu đáo, nhưng chúng thần dù sao cũng chưa tự thân chẩn bệnh, do đó vạn vạn không dám vọng ngôn. Vạn nhất có chút sai lầm, phương pháp giải độc của chúng thần có thể trở thành bùa đòi mạng của các tướng sĩ…”

Các thái y khác nhao nhao quỳ xuống, gật đầu phụ hoạ.

Hiếu Huệ đế nặng nề hừ lạnh một tiếng. Ngài còn không hiểu đám thái y này sao? Đơn giản là sợ gánh trách nhiệm mà thôi. Hiếu Huệ đế lòng tràn đầy thất vọng, nhìn về phía Tần Miễn vẫn luôn bình tĩnh.

“Trấn quốc phu nhân cũng tinh thông y thuật, có ý tưởng gì không?”

Tần Miễn đứng dậy chắp tay “Khải bẩm Hoàng thượng, tại hạ có chín phần nắm chắc có thể giải được độc này. Nhưng, như lời Tần ngự y nói, chung quy chưa từng chính mắt thấy người trúng độc, hơi chút vô ý chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng. Cho nên tại hạ thỉnh mệnh, tự thân đi biên quan.”

“Nắm chắc chín phần?” Hiếu Huệ đế mừng rỡ “Tốt! Trẫm phong khanh làm ‘Giám quân đặc sự tòng nhị phẩm’ để tiện cho khanh đi lại trong quân. Nếu khanh có thể cứu lại mấy vạn tính mạng tướng sĩ biên quan, trẫm sẽ trọng thưởng hậu hĩ.”

Tần Miễn thầm vui vẻ, không ngờ tiến cung còn vớ được chức quan nhị phẩm, chỉ thấp hơn ‘Trấn quốc đại tướng quân’ nửa cấp.

“Thần tuân chỉ, tạ ơn Hoàng thượng!”

“Trẫm cho khanh một ngày thời gian sắp xếp việc nhà, ngày mai khởi hành đi Tây quan.”

“Dạ!”

Tần Văn Tài bất ngờ thỉnh mệnh “Khải bẩm Hoàng thượng, chuyến này Trấn quốc phu nhân đi cũng cần người giúp đỡ, vi thần nguyện ý đồng hành cùng Trấn quốc phu nhân, dốc sức vì Hoàng thượng.”

Hiếu Huệ đế xét thấy Tần ngự y là ngự y của ngài, đích thân đến biên quan cũng có tác dụng cổ vũ sĩ khí, bèn gật đầu “Có Tần ngự y cùng đi đương nhiên là không thể tốt hơn. Chẳng qua Tần ái khanh tuổi không còn trẻ , thân thể có chịu nổi không?”

“Tạ Hoàng thượng lo lắng, thân thể thần không có vấn đề.”

“Nếu như thế, vậy khanh hãy đồng hành cùng Trấn quốc phu nhân.”

“Dạ!”

Một ngày thật sự rất gấp rút, Tần Miễn xuất cung liền nhanh chóng thúc ngựa hồi phủ.

Mấy lần Tần Văn Tài muốn đuổi theo, đều được lý trí kiềm chế tâm tình kích động, vội vã quay về phủ mình, lệnh hạ nhân thu dọn hành trang.

“Cha, ngài định…?” Trưởng tử Tần Văn Tài, Tần Kiệm từ bên ngoài trở về, chú ý tới động tĩnh trong phủ, nghi hoặc hỏi.

Tần Văn Tài đang vội sắp xếp hòm thuốc, cũng không ngẩng đầu lên “Kiệm nhi, ngươi trở lại rồi? Vi phụ sắp đi biên quan một chuyến.”

Tần Kiệm kinh hãi “Cha, đi vào thời điểm này sao? Không nói biên quan nhiều nguy hiểm, ngài lặn lội đường xa như thế, thân thể làm sao chịu nổi?”

Tần Văn Tài cười ha ha, tinh thần phấn chấn “Lần này đi biên quan, vi phụ đồng hành cùng Trấn quốc phu nhân. Nếu vi phụ dự đoán không sai, rất nhanh là có thể tìm về đệ đệ của ngươi.”

“Cái gì? Ngài… ngài nói Trấn quốc phu nhân?” Sắc mặt Tần Kiệm đại biến, tay phải vô tình đụng vào tách trà trên bàn, tách trà rơi xuống đất, nước trà văng khắp nơi.

“Đúng.” Tần Văn Tài kích động nói “Ta liếc mắt một cái liền có thể nhận ra hắn chính là đệ đệ mất tích nhiều năm của ngươi, nay chỉ cần tìm thêm chứng cớ…”

Toàn thân Tần Kiệm phát lạnh, tay chân lạnh cóng. Tần Miễn! Không ngờ gã hao hết tâm tư cắt đứt tin tức về Trấn quốc phu nhân, phụ thân vẫn chạm mặt chính diện với nó. Đáng chết! Ý nghĩ muốn giết Tần Miễn xoay quanh thật lâu trong gã.

Tần Miễn cần an bài tổng cộng ba chuyện. Thứ nhất, hai đứa con, trực tiếp gửi đến phủ Trần Mộc Phong nhờ hắn ta chăm sóc. Tin rằng bất kể là Mộc quận vương phủ hay Minh thân vương phủ, Hoàng đế đều sẽ đem hai đứa như tròng mắt mà bảo hộ. An nguy của hai đứa nhỏ không cần lo lắng. Thứ hai, tiệm dược và cửa hàng trang sức Thứ ba chính là Trấn quốc công phủ.

Trừ hai hai tử cứ nằng nặc muốn theo hắn đến Tây quan, Tần Miễn phải phí chút miệng lưỡi thuyết phục các nhóc, toàn bộ đều an bài thuận lợi.

Sáng sớm hôm sau, một trăm tinh binh Hiếu Huệ đế đích thân chọn lựa hộ tống Tần Miễn và Tần Văn Tài giương roi thúc ngựa chạy tới Tây quan.

Xe đi là xe ngựa lớn nhà Tần Miễn, hiệu quả giảm xóc cực tốt, hơn nữa Tần Miễn khắc trận pháp gia tốc trên xe, chạy không chậm hơn người cưỡi ngựa bao nhiêu.

Vừa chạy là chạy cả ngày. Tới lúc trời tối đen, đội ngũ mới dừng lại. Đoàn người đóng trại tại vùng ngoại ô, châm đống lửa, đều chỉ ăn lương khô.

Mai phục trong rừng khiến Tần Miễn im lặng cười lạnh.

‘Vù’ một tiếng! Một mũi trên sắc nhọn từ trong rừng bắn ra, nhắm thẳng vào hắn.

Tần Văn Tài đại kinh thất sắc, theo bản năng nhào qua che chắn “Cẩn thận!”

Một trăm tinh binh không phải bất tài, lập tức tiến lên lùng bắt, dễ dàng thu phục mười sát thủ. Thủ lĩnh đội hộ vệ điều động một tinh binh trở lại kinh thành, báo tin cho Hiếu Huệ đế.

“Tần ngự y, ngài làm vậy là?” Đối với hành động vừa rồi của Tần Văn Tài, Tần Miễn bất ngờ không thôi.

Một ngày này ngồi chung xe với Tần Miễn, tâm tình Tần Văn Tài có thể đánh đồng với ‘cận hương tình khiếp’, chần chờ mấy lần đều không dám hỏi ra miệng nghi vấn trong lòng, việc sát thủ ám sát Tần Miễn khiến ông hạ quyết định.

“Trấn quốc phu nhân, xin thứ cho lão phu mạo muội, không biết lệnh tôn và lệnh đường quê quán ở đâu?”

Tần Miễn lắc đầu “Ta không có cha nương.”

“Vậy sao?” Tần Văn Tài kích động đến hai tay phát run “Ngươi… Ngươi không cảm thấy diện mạo của ngươi có chút tương tự lão phu sao?”

Tần Miễn sửng sốt, cẩn thận đánh giá Tần Văn Tài, lắp bắp kinh hãi, tướng mạo hai người họ quả thật giống nhau đến bốn năm phần. Nghĩ đến một người có diện mạo tương tự hắn từng gặp rất lâu trước kia là người ở kinh thành, trong lòng nảy ra một suy đoán.

“Ý ngài là?”

Tần Văn Tài hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Nếu thắt lưng bên trái và đằng sau vai phải ngươi đều có một nốt ruồi nhạt màu, vậy ngươi chính là đích tử đã mất tích nhiều năm của ta, tên nó cũng là Tần Miễn.”

-Hết chương 192-

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play