Thấy hai vị chủ tử vào cửa, tiểu tư nhanh nhẹn bưng nước ấm và trà nóng lên.
Tần Miễn rửa tay, đi đến bên cạnh bàn, mở hộp đồ ăn đặt trên bàn ra, mỉm cười. Bánh phu thê tiệm này từng chiếc tròn căng, độ dày đều đặn, ấn từ chính giữa nhân bánh sẽ kéo dài thành một đường thẳng tắp, ăn kèm với tương ngọt, ngụ ý cát tường, hơn nữa mùi vị không tệ, có tiếng khắp kinh thành.
Lôi Thiết còn đang rửa tay, Tần Miễn đã cầm một chiếc lên nếm thử “Ừm, thật sự rất ngon” Rồi đến trước mặt Lôi Thiết, dựa vào bình phong, đưa chiếc bánh đến bên miệng y.
Lôi Thiết nhìn chăm chú vào hắn, rướn qua ăn cái bánh đã bị hắn cắn một miếng.
Hai người chia nhau sáu chiếc bánh phu thê, Lôi Thiết nói thông tin nghe được trong cung ra.
Vừa nghe thì biết Trung vương mơ ước ngôi vị hoàng đế, là nhân vật phiền phức. Bị loại người này nhìn chòng chọc, không thể thụ động chịu đòn được.
“Tức phụ, khi nào rảnh, làm một ít mê dược.” Lôi Thiết ngăn ra một khu vực cách âm, người ngoài phòng sẽ không nghe được họ nói gì.
Tần Miễn sửng sốt “Huynh tính làm thế nào?”
Trong giọng nói nhàn nhạt cuả Lôi Thiết lộ ra sự nắm chắc “Từ cuộc đối thoại của Hoàng thượng và Minh thân vương đại khái có thể kết luận, bởi vì nguyên do nào đó, Hoàng thượng đang giằng co với Trung vương, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Làm Trung vương hôn mê, mượn cơ hội nhìn rõ thế cục.” Còn một điều y chưa nói, nếu mục đích Hiếu Huệ đế triệu y nhập kinh là muốn y ra chiến trường, thì sau khi giải quyết mối lo bên trong, phỏng chừng chính là thời cơ chín muồi. Đánh giặc xong sớm, y sẽ nghĩ cách từ quan lần nữa.
Tần Miễn gật đầu. Bất kể thế nào, Hiếu Huệ đế lên ngôi đế vương là danh chính ngôn thuận, nếu Trung vương thật sự mưu phản, kinh thành sẽ dấy lên tinh phong huyết vũ. Cho dù bọn hắn không thích Hiếu Huệ đế, cũng không thể xuống tay với Hiếu Huệ đế, chỉ có thể ra tay từ Trung vương.
“Hiện tại ta vào làm ngay.”
Mấy ngày sau, lâm triều kết thúc, Hiếu Huệ đế ra khỏi điện Thái Hòa đi đến Ngự thư phòng, liền nghe nội thị ngoài cửa bẩm báo “Khải bẩm Hoàng Thượng, Trấn quốc công cầu kiến.”
Hiếu Huệ đế có chút bất ngờ “Truyền.”
Lát sau, Lôi Thiết từ ngoài cửa tiến vào, nghiêm chỉnh hành lễ.
“Trấn quốc công bình thân.” Hiếu Huệ đế hỏi “Trấn quốc công có chuyện cầu kiến trẫm?”
Lôi Thiết: “Khải bẩm Hoàng thượng, thần cả gan xin hỏi Hoàng thượng, bỗng nhiên tuyên triệu thần hồi kinh là vì chuyện gì?”
Động tác chuẩn bị bưng trà của Hoàng thượng chợt khựng lại, cười cười “Trẫm còn tưởng Trấn quốc công có thể bảo trì bình thản mãi.”
Lôi Thiết: “Thần hiện có người nhà. Cái chết của Đỗ thị còn chưa tra ra nguyên do.”
Bởi vì không tra ra hung thủ sát hại Đỗ thị, lo lắng hung thủ uy hiếp đến người mình quan tâm, nên mới mất kiên nhẫn. Việc này tương đương với lộ nhược điểm trắng trợn ở trước mặt Hoàng đế. Ý cười trong mắt Hiếu Huệ đế càng chân thực, đối với Lôi Thiết cũng càng thêm tín nhiệm.
“Lý Phúc Thọ, ban ngồi cho Trấn quốc công.”
“Dạ.”
Lôi Thiết im lặng ngồi xuống.
Hiếu Huệ đế hỏi: “Lôi ái khanh, tam quân thế nào?”
Lôi Thiết: “Đều đã nắm giữ, chỉ chờ Hoàng thượng phân phó.”
Hiếu Huệ đế trầm ngâm, rồi nói: “Qua nửa tháng nữa, sứ đoàn Thổ La quốc phái đi sẽ tới kinh thành, cầu hôn công chúa Đại Hạ quốc chúng ta cho Lục hoàng tử của họ. Theo trẫm biết, Lục hoàng tử cũng có trong đội ngũ. Mấy năm gần đây, Thổ La quốc không an phận… Vạn nhất Lục hoàng tử gặp chuyện không may trong phạm vi lãnh thổ Đại Hạ quốc — Lôi ái khanh hãy làm tốt công tác chuẩn bị, nghênh đón Lục hoàng tử, không thể xảy ra sai lầm gì.”
Thổ La quốc chính là quốc gia bị Đại Hạ quốc gọi là Tây Man, tiếp giáp với Đại Hạ quốc, địa vực tuy rộng, nhưng mùa đông giá rét, vả lại nhiều sa mạc, xưa nay luôn ngấp nghé Đại Hạ quốc giàu có trù phú, bởi vậy biên cương thường phát sinh chiến sự.
Năm đó Lôi Thiết làm Định Tây tướng quân, ba lần áp chế Tây Man, hả hê lòng người. Nhưng người Tây Man bưu hãn thị huyết, chỉ sợ sẽ không cam tâm.
Ý ở ngoài lời Hiếu Huệ đế rất rõ, lo lắng Lục hoàng tử thật ra chỉ là con cờ bị Hoàng đế Tây Man vứt bỏ, một khi Lục hoàng tử gặp chuyện không may trong biên cảnh Đại Hạ quốc, Thổ La quốc liền có cớ xuất binh, tái khởi khói lửa biên ải, dân chúng lầm than.
Lôi Thiết lại rùng mình trong lòng. Tính toán của Hiếu Huệ đế tuyệt không đơn giản như thế. Chẳng lẽ…
“Thần tuân chỉ.”
Hiếu Huệ đế lộ vẻ mặt thân thiết “Về chuyện của Đỗ thị, trẫm sẽ lệnh Hình bộ toàn lực điều tra. Lôi ái khanh không cần sầu lo quá mức.”
“Dạ, thần tạ ơn Hoàng thượng.”
Lôi Thiết không còn gì để nói, sau khi quỳ an, rời khỏi Ngự thư phòng.
“Khải bẩm Hoàng thượng, Trung vương bệnh tình nguy kịch!”
Lý công công nhíu mày, đầy bụng hồ nghi. Trung vương chính là tâm bệnh của Hoàng thượng, sao đột nhiên trùng hợp trở bệnh ngay lúc này?
“Cái gì?” Hiếu Huệ đế kinh ngạc vỗ án, thành công khắc chế nội tâm vui sướng, cả giận nói “Rốt cuộc là chuyện gì? Không phải cách mỗi ba ngày đều đi thỉnh thái y chẩn mạch bình an? Sao đột nhiên Trung vương lại mắc bệnh?”
Nội thị miệng lưỡi lanh lợi “Khải bẩm Hoàng Thượng, chừng nửa canh giờ trước, Trung vương tản bộ hoa viên trong phủ, không biết vì sao bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh. Trung vương thế tử lập tức cho người đi thỉnh thái y, không ngờ liên tục bốn vị thái y đều chẩn không ra bệnh tình của Trung vương.”
Hiếu Huệ đế chậm rãi ngồi xuống, hỏi cặn kẽ “Bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, giống như ngủ say? So với bệnh cấp tính, nghe giống như là trúng độc hơn, Trung vương phủ thế nào?”
Nội thị nói: “Trung vương thế tử cũng hoài nghi Trung vương bị trúng độc, cho khảo tra tất cả những ai tiếp cận với Trung vương trong vòng hai canh giờ, nhưng không phát hiện bất luận kẻ khả nghi nào.”
Hiếu Huệ đế kinh ngạc đầy mặt, nhìn thoáng qua Lý công công “Đúng thật là kỳ quái. Chẳng lẽ là mắc bệnh lạ?”
Dừng một chút, ngài lại nói: “Lập tức lệnh Tần ngự y đến Trung vương phủ một chuyến”
“Dạ.” Nội thị vội vàng lui ra.
Hiếu Huệ đế cân nhắc chốc lát “Người đâu.”
Trong Ngự thư phòng đột nhiên có thêm một hắc ảnh, mặt đeo mặt nạ, quỳ một gối xuống trước ngự án, im hơi lặng tiếng.
“Trấn quốc công đi tới đâu rồi?”
Thanh âm của hắc y nhân cứng nhắc đáp “Cửa Nam cung.”
Hiếu Huệ đế thầm tính từ lúc Lôi Thiết rời đi cho đến hiện tại qua khoảng bao lâu, lầm bầm lầu bầu “Không thể nào là y…” Lại hỏi “Trấn quốc phu nhân gần nhất có động tĩnh gì?”
Hắc y nhân nói: “Mỗi ngày đến Như Ý đại dược phòng và Minh Châu các, ngoài ra rất ít ra ngoài. Người trong phủ Trấn quốc công cũng không có bất cứ dị thường nào.”
Hiếu Huệ đế gật đầu, đối với ám vệ tự tay ngài bồi dưỡng hoàn toàn tin tưởng, không chút hoài nghi.
“Lui ra đi.”
Sau khi ám vệ lui ra, Hiếu Huệ đế nhìn thoáng qua Lý công công với ý vị sâu xa.
Lý công công hiểu rõ khom lưng, vội vàng rời đi…
Lôi Thiết trở lại phủ Trấn quốc công, liếc mắt thấy Tần Miễn đang luyện tập trên sân luyện võ, im lặng đứng một bên quan sát, thẳng đến chiêu cuối cùng đối phương thu thế.
Hai phu phu nói chuyện, sóng vai đi về phía nội viện, kỳ thật cũng đang truyền âm trao đổi với nhau. Mà nội dung truyền âm mới là trọng yếu.
“A Thiết, thế nào rồi?”
“Hết thảy thuận lợi. Hoàng thượng nói, nửa tháng sau… Để ngừa Lục hoàng tử gặp bất trắc trong biên giới Đại Hạ.”
Tần Miễn cả kinh “Sao ta nghe xong cứ cảm giác Hiếu Huệ đế cũng có ý định giống như Hoàng đế Thổ La quốc vậy?”
Lôi Thiết gật đầu “Hoàn toàn giống như ta nghĩ.”
“Nói vậy, Hiếu Huệ đế sẽ cần hy sinh một vị công chúa.” Tần Miễn nói “Theo ta được biết, công chúa chưa xuất giá chỉ còn Yến Thanh công chúa và Đoan Ninh công chúa…”
Hắn bỗng nhiên cười ha hả “Chẳng lẽ Hiếu Huệ đế định để Yến Thanh công chúa đi hòa thân?”
“Lục hoàng tử sẽ để ý nàng ta?” Lôi Thiết nghi hoặc.
“Ha ha ha…” Tần Miễn cười không ngừng. Sao hắn không phát hiện mặt than nhà hắn cũng có lúc độc miệng như thế? Uống một ngụm nước lớn, Tần Miễn tự tin phân tích “Yến thanh công chúa và Đoan Ninh công chúa đều là đích nữ của Hoàng hậu, thân phận tôn quý ngang nhau, nhưng Hoàng hậu hiện tại là mẫu thân của Đoan Ninh công chúa, tất nhiên sẽ ra sức bảo vệ nàng, so ra có ưu thế hơn Yến Thanh công chúa. Nên khả năng Hoàng thượng gả Yến Thanh công chúa đi hòa thân không thấp.”
Hai ngày sau, kinh thành truyền ra tin tức xác thực: Trung vương mắc quái bệnh, bị một lang băm trong Thái y viện chữa trị sai lầm, điên rồi.
Tần Miễn lập tức đoán được là Hiếu Huệ đế động tay động chân. Mê dược hắn phối không khó giải, mục đích là để Hiếu Huệ đế giành được quyền chủ động. Nhưng không ngờ Hiếu Huệ đế mượn cơ hội này làm Trung vương điên luôn. Trung vương là huynh trưởng cùng cha khác mẹ với Hiếu Huệ đế, nếu Hiếu Huệ đế giết Trung vương, sẽ tổn hại đến thanh danh, nên chọn lựa để đối phương bị điên, cũng không còn sức uy hiếp.
Buổi chiều cùng ngày Trung vương phát điên, trong kinh thành lại truyền ra tin tức: Tại một khu quặng sắt bí ẩn cách kinh thành mười dặm bùng nổ bệnh dịch, gần trăm người tử vong.
Tần Miễn nghe Lôi Thiết nói, kỳ thật những người đó là binh mã Trung vương lén lút bồi dưỡng, gần hai vạn người, những tên đầu sỏ quan trọng bị Hiếu Huệ đế một lưới bắt hết. Phe phái Trung vương nguyên khí đại thương.
Dân chúng không nhận thấy cơn sóng ngầm của kinh thành, chỉ là sau khi nghe nói có ôn dịch, nhân tâm hoảng sợ, qua ba năm ngày, thấy nhóm quan to hiển quý trong kinh thành đều không có động tĩnh gì, bọn họ mới yên lòng trở lại.
Khi sứ đoàn Thổ La quốc nhập kinh thì đã là tháng Bảy.
Quân đội biên quan hộ tống sứ đoàn mười ngày đường đến thành Vụ Sơn, thuận lợi chuyển giao cho Lôi Thiết, sẽ do Lôi Thiết hộ tống đoàn sứ giả này vào kinh.
Trước khi đến kinh thành hai ngày, trên các con đường, cứ cách chừng nửa canh giờ thì có lính liên lạc cưỡi khoái mã hướng về phía hoàng cung, bẩm báo cho Hoàng đế hướng đi mới nhất của sứ đoàn.
Thấy tình hình này, dân chúng trong kinh thành đều biết sứ giả Thổ La quốc sứ sắp tới rồi, tuy lòng không có hảo cảm với người Tây Man nhưng ngoài mặt đều ăn ý duy trì nụ cười lễ độ, bày tỏ hoan nghênh sứ giả nước bạn. Phố chính kinh thành cũng được trang hoàng một phen, giăng đèn kết hoa, tựa như đón Tết.
Hôm sứ đoàn vào kinh thành, Tần Miễn cố ý xin cho Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân nghỉ học một hôm, hoà vào dòng người vây xem. Không phải hắn không coi trọng việc học của hai đứa con, mà là không muốn bọn nhỏ bỏ lỡ chút thể nghiệm thú vị tuổi thơ ấu, để mai này khi chúng trưởng thành có thể có thêm nhiều hồi ức tươi đẹp. Trễ nãi bài học một ngày cũng không sao.
Tần Miễn, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân ngồi trên lưng Kim Mao, ai cũng không chen tới bọn hắn. Con gấu to vậy ít nhất phải ngàn cân, còn hung mãnh vô cùng, ai dám chen?
Ba phụ tử đều ăn vận suất khí ngầu lòi, người chung quanh họ chỉ có một bộ phận trông ngóng cổng thành, đại bộ phận đều nhìn chằm chằm ba phụ tử chói mắt này.
Tiếng chiêng trống đón mừng càng ngày càng gần.
Có dân chúng hô: “Đến rồi!”
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đều nhón chân trông mong.
Tần Miễn buồn cười sờ sờ đầu hai tiểu gia hoả, không vạch trần tâm tư kỳ thật chúng càng muốn xem lão cha chúng hơn nhở. Được rồi, hắn thừa nhận mình cũng ngóng lão cha tụi nhỏ nhất đấy.
Đội ngũ cách ngày càng gần, hai người cưỡi hai con ngựa cao to dẫn đầu, người bên trái ước chừng hai mươi hai hai mươi ba, tuổi trẻ tuấn mỹ, y sức hoa quý, đầu đội mũ miện đính bảo thạch, dưới ánh nắng chói sáng loá mắt, chính là Lục hoàng tử Thổ La quốc, Lưu Thanh Mãn. Người phía bên phải mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng cương nghị, một thân khôi giáp, uy phong lẫm liệt, không phải là Lôi Thiết sao?
“Phụ thân, là lão cha.” Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân kích động quát to.
Lôi Duệ Lân càng nhảy dựng lên, hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng “Lão cha uy vũ quá!”
“Suỵt, nhỏ giọng thôi, cũng không thể đoạt sự nổi bật của khách.” Tần Miễn nhẹ giọng nhắc nhở, ánh mắt si mê nhìn nam nhân dần tới gần.
Lôi Thiết liếc mắt liền thấy tức phụ và hai nhi tử giữa đám đông, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt ôn hoà yên lặng lần lượt nhìn tức phụ và hai nhi tử hồi lâu.
Tần Miễn, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đều hiểu được, y đang nói mấy ngày chia xa, y khoẻ lắm.
Ba phụ tử mỉm cười gật đầu với y.
Cho đến khi tuấn mã đi qua, Lôi Thiết mới thu hồi đường nhìn.
Kim Mao ở ngoài đoàn người, theo đội ngũ đi về phía trước.
Bên đường đối diện, Trần Mộc Phong nhìn ba phụ tử trên lưng Kim Mao, hâm mộ tự đáy lòng. Sự tương tác vừa rồi của một nhà bốn người họ, hắn thấy rất rõ.