Lôi Thiết phân phó Phúc thúc thưởng hậu cho nội thị truyền chỉ, cũng bảo thúc tiễn nội thị ra về.
Trần Phúc thối lui ra ngoài cửa, chờ nhận chỉ thị.
Tần Miễn làm một nhân sĩ xuyên việt đến từ thời hiện đại, tương đối hứng thú đối với thánh chỉ, cáo mệnh văn thư mang ‘tính chất lịch sử’ này, thấy trong phòng không có người ngoài, bèn mở cáo mệnh văn thư ra, chỉ thấy trong văn thư, một hàng chữ nắn nót bằng Phồn thể, viết ‘Lôi Tần thị’, dòng chữ ‘Chính nhất phẩm cáo mệnh phu nhân’ cùng ngày tháng năm, dưới cùng là tỷ ấn đỏ tươi.
Rồi hắn nhìn sang phục sức cáo mệnh xếp chồng chỉnh tề đặt trong khay gỗ. Trên cùng là phát quan, nói đúng hơn là băng cài tóc ngọc bích nạm vàng, chính giữa khảm một viên bảo thạch màu lam, vì thiết kế đơn giản mà khí phái nên không khiến người cảm thấy thô tục. Hắn tung mở bộ phục sức cáo mệnh ra, thở phào nhẹ nhõm, Hiếu Huệ đế cũng không tệ lắm, ít nhất không có ý bắt hắn mặc nữ trang. Cẩm bào màu chàm gần như đen này làm từ gấm Vân Nam thượng hạng, bề mặt vải sáng loáng, tại vị trí ngực thêu đồ án hình mây và chim loan như ẩn như hiện, vạt áo kim tuyến vân nghiêng đan xen, trong khí phái toát ra sự trang trọng và nghiêm túc Còn có một đai lưng bản rộng đồng bộ.
Khác biệt giữa bộ phục sức cáo mệnh này với quần áo thường ngày của Tần Miễn giống như là tây trang so sánh với đồ mặc ở nhà vậy.
Cả Lôi Thiết cũng nhịn không được khen: “Không tệ. Tức phụ, mặc thử xem?”
Tần Miễn liếc y một cái, trực tiếp mặc chồng bộ phục sức cáo mệnh lên người luôn. Trước kia hắn chọn quần áo, lấy thoải mái là chính, tạo cho người cảm giác ôn nhuận như ngọc, giờ phút này càng như một khối bảo thạch, chói lọi rực rỡ, cao quý mà tao nhã.
Lôi Thiết chỉ cảm thấy hai mắt toá sáng, ánh mắt nóng rực, đến gần hai bước, tự mình cài đai lưng cho hắn.
Thời điểm bị vây trong hai tay đối phương, hai má Tần Miễn bị đôi môi ấm áp dán lên, lăn qua nghiền lại mấy nhịp mới lui về. Hắn nâng mắt lên, giao triền cùng ánh mắt Lôi Thiết, thật lâu không rời.
Lôi Thiết kéo xả mái tóc dài của hắn, vén lại lần nữa, dùng băng cài tóc mới cài lên.
Tần Miễn ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ bầu không khí ái muội “Thế nào?”
“Rất đẹp mắt.” Lôi Thiết nghiêm túc nói.
Tần Miễn xoa xoa mặt, xoay người đưa lưng hướng về y, cấp tốc cởi bộ đồ cáo mệnh này ra. Bởi vì hắn có dự cảm, nếu không mau cởi, Lôi Thiết sẽ cởi giúp hắn, sẵn tiện cởi thêm vài thứ nữa.
Lôi Thiết tiếc nuối nhìn lưng đối phương, âm thầm nhắc nhở mình chớ vội, lửa trong cơ thể dần dần hạ nhiệt.
Tần Miễn trở lại ngồi xuống cạnh y “A Thiết, nói chính sự đi. Nhìn băng cài tóc và bộ xiêm y này chế tác tỉ mỉ tinh xảo từ thiết kế đến thành hình thì biết ít nhất phải tốn năm sáu ngày trời. Chắc chắn bộ phục sức này đã được làm sẵn từ trước. Nhưng vì sao Hoàng thượng không hạ thánh chỉ thứ ba cùng lúc với thánh chỉ thứ nhất và thứ hai luôn, ngược lại cố ý chờ tới bây giờ mới hạ? Ta cảm thấy giống như Hoàng thượng cố ý gặp ta rồi mới ra quyết định cuối cùng.”
Nói tới đây, hắn liếc mắt thăm dò Lôi Thiết, giọng điệu có điểm ghen tuông “Dựa vào đâu chứ? Cứ như nếu ta không qua được cửa ngài ấy thì sẽ không xứng với –”
Lôi Thiết đột nhiên hôn chặn môi hắn, ngăn hắn nói tiếp, mút mạnh một ngụm mới buông, ngóng nhìn thật sâu “Xứng hay không xứng, do ta định đoạt.”
“Phải chăng ngài ấy đối với huynh… Hử?” Tần Miễn híp mắt thẩm vấn.
Lôi Thiết dở khóc dở cười “Đừng nói lung tung.”
Tần Miễn nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay vân vê khoé miệng cứng ngắc của y. Có thể làm Lôi Thiết lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười, hắn rất có cảm giác thành tựu.
Lôi Thiết vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn đứng đắn chút.
“Tức phụ, hiện vẫn chưa biết nguyên nhân Hoàng thượng đột nhiên đề bạt lại ta. Nhưng tính trước mắt, phong hàm nhất phẩm cáo mệnh có lợi cho ngươi. Nước Đại Hạ đẳng cấp sâm nghiêm, có danh nhất phẩm cáo mệnh trong người, người bình thường tuyệt không dám mạo phạm ngươi.”
“Ta biết.” Tần Miễn nói. Bản thân đường đường một đấng nam nhi vậy mà bị Hoàng thượng chính thức phong làm ‘Phu nhân’, hắn thấy không được tự nhiên, nhưng cũng không đặc biệt để ý. Từ khi bắt đầu tu chân, hắn dần dần trở nên phóng khoáng, coi nhạt nhiều chuyện thế tục, chuyện bình thường căn bản không thể lay động hắn. Chỉ cần có Lôi Thiết, Viên Viên và Mãn Mãn bên cạnh, hắn chính là vô địch.
Hắn nhỏ giọng hỏi: “Có khi nào biên cương sắp khai chiến không? Bằng không, Hoàng thượng không thể đột nhiên đề bạt một vị võ tướng đã từ quan nhiều năm.”
“Ta cũng có nghi ngờ này, tìm cơ hội tra sẽ biết.” Lôi Thiết an ủi “Việc này giao cho ta, ngươi không cần bận tâm.”
Tần Miễn gật đầu. Ở kinh thành, hắn gần như không quan hệ khả dụng, có muốn bận tâm cũng không có chỗ bắt tay, tốt nhất là phân công việc cùng Lôi Thiết.
Lôi Thiết đi an bài chín gia tướng bọn Lôi Tần Nhạc. Lôi Tần Nhạc miệng lưỡi, xử sự lão luyện, về sau làm tuỳ tùng cho Tần Miễn Lôi Tần Trung và Lôi Tần Huệ một ổn trọng, một thông minh, làm tuỳ tùng của Lôi Thiết, bảy gia tướng khác vẫn làm gia tướng.
Tần Miễn gọi Phúc thúc tiến vào, hỏi được mấy hạ nhân đang có trong phủ Trấn Quốc công trừ vài người là Mộc quận vương phái đến hỗ trợ, còn lại do người quyền quý có ý giao hảo cùng Lôi Thiết đưa tới, cả khế bán thân cũng theo cùng.
Tần Miễn tự mình ra mặt, thưởng cho Trần Phúc năm lượng bạc, những người Mộc quận vương phái tới khác, mỗi người hai trăm văn tiền, rồi để Phúc thúc tiễn chân họ ra về. Tiếp theo, hắn sai Lôi Tần Nhạc gọi nha nhân tới, cho bán hết những hạ nhân còn lại, không chừa một ai, vì ai mà biết trong số họ có gian tế do người cài vào hay không Đối với mấy vị quyền quý đã tặng hạ nhân, hắn gửi phong thư cảm tạ, cũng đưa một phần đáp lễ.
Từ nay, Phúc thúc chính là quản gia Trấn quốc công phủ, Phúc thẩm phụ trách công chuyện nhà bếp, nương tử Lôi Tần Nhạc phụ trách phòng thêu thùa may mặc. Những công chuyện khác trong phủ, Tần Miễn quyết định vạch kế hoạch thoả đáng xong rồi mời nha tử đến, mua người bổ sung vào.
Cùng ngày, Phúc thúc, Phúc thẩm lĩnh toàn bộ hạ nhân sắp xếp hành lý đâu ra đấy. Tần Miễn nấu cơm cho cả nhà bốn miệng bọn hắn, Phúc thẩm, nương tử Lôi Tần Nhạc nấu cơm cho những người khác. Ăn xong cơm chiều, tất cả mọi người đi nghỉ sớm. Ngày thứ nhất trôi qua như thế.
Ngày kế, Tần Miễn sai Lôi Tần Thuận đi tìm Lôi Hướng Trí, hỏi thăm mấy học đường, thư viện tốt nhất ở kinh thành, lại bảo Lôi Tần Nhạc gọi nha tử đến, bổ sung nhân thủ trong nhà, tỷ như gác cổng, trù nương, người đánh xe, người quét dọn, tiểu tư chăm sóc ngựa… Trong đó, mua sáu người cho phòng bếp và phòng thêu thùa may vá, đều là nữ tử, hai vị là phụ nhân, bốn cô nương khác niên kỉ đều tầm giữa mười bốn đến mười tám, tướng mạo bình thường, mặt mày thành thật. Nói cách khác, toàn bộ Trấn quốc công phủ chỉ có tám nữ nhân.
Tần Miễn viết ra quy củ của Trấn quốc công phủ, để Phúc quản gia đọc cho mọi người nghe, cũng yêu cầu họ học thuộc lòng.
Ngoài ra, Tần Miễn dự định sắp xếp cho hai nhi tử, mỗi đứa hai thư đồng. Nếu không có gì ngoài ý muốn, bốn thư đồng sẽ làm bạn, cùng lớn lên với Viên Viên Mãn Mãn, do đó trong việc tuyển chọn Tần Miễn cần phí công sức một phen, tự mình dạo qua vài tiệm môi giới, cuối cùng chọn bốn nam hài đều trong khoảng tám đến mười tuổi.
Hắn để Viên Viên và Mãn Mãn đặt tên cho bốn thư đồng. Hai thư đồng của Viên Viên lần lượt gọi là Bài Binh và Bố Trận, khiến Tần Miễn bóp trán không biết nói sao. Danh tự của hai thư đồng Mãn Mãn cũng chẳng tầm thường, tên Phi Nguyệt và Lưu Tinh. Tư duy trẻ con người lớn không thể lý giải, nhưng Tần Miễn vẫn tôn trọng ý hai nhóc, tên bốn thư đồng cứ định như thế.
Lôi Thiết hạ cấm chế trong thức hải của bốn thư đồng, một khi chúng tiết lộ bất cứ bí mật gì của Viên Viên và Mãn Mãn, cấm chế liền kích khởi, người bên ngoài nhìn thì thấy tự dưng hôn mê, rồi không tỉnh lại nữa.
Hiện tại Viên Viên và Mãn Mãn ngụ ở hậu viện trong chính viện của Tần Miễn, Lôi Thiết. Hai đứa ở chung một gian sương phòng, thư đồng thì ở nhĩ phòng cạnh sương phòng. Nhiệm vụ bốn thư đồng không chỉ là học tập cùng Viên Viên Mãn Mãn, mỗi sáng còn phải luyện công cùng Viên Viên, Mãn Mãn, không mong chúng có thể bảo hộ Viên Viên, Mãn Mãn, nhưng ít nhất phải nuôi cơ thể khoẻ mạnh chút, tránh cho làm chân chạy việc còn mệt lên mệt xuống.
Ngày thứ hai trôi qua trong bận rộn.
Sáng sớm ngày thứ ba, ăn xong bữa sáng, Tần Miễn, Lôi Thiết sửa soạn chỉnh tề cho Viên Viên và Mãn Mãn, một nhà bốn người đi bái phỏng viện trưởng thư viện Đông Dương, Tào Trọng Sơn. Bốn thư đồng cũng cần nhập học nên cũng dẫn theo.
Thư viện nổi danh kinh thành có Tây Lâm thư viện và Đông Dương thư viện. Tây Lâm thư viện lấy việc dạy học nghiêm cẩn vang danh khắp thiên hạ, tài tử xuất hiện lớp lớp, đương kim văn thừa tướng và bốn vị thượng thư của Lục bộ đều xuất thân từ Tây Lâm thư viện. Đông Dương thư viện cũng không kém, nhưng môi trường học tương đối thoải mái, các ngày mồng ‘Một’ được nghỉ(1), ba ngày cuối cùng mỗi hai tháng là ngày nghỉ dài. Tần Miễn, Lôi Thiết cho Viên Viên Mãn Mãn đi học mục đích chủ yếu là để chúng học được tri thức, mà không nhất định phải đi thi Trạng nguyên hay làm quan lớn, thế nên bọn hắn thích Đông Dương thư viện hơn. Và điểm quan trọng nhất, Đông Dương thư viện cách phố Sùng Ân không xa, ngồi xe ngựa chừng hai khắc là đến, Viên Viên Mãn Mãn đi đi về về cũng tiện.
Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà Tào Trọng Sơn, Viên Viên Mãn Mãn liền đi trước làm gương, tự mình nhảy xuống xe. Có vẻ hai đứa nhóc đang đến kỳ phản nghịch đầu tiên trong đời người, cảm thấy bản thân đã trưởng thành, không muốn để phụ thân nắm tay hoặc ôm lên ôm xuống.
Tần Miễn tất nhiên chiều theo hai đứa, nhàn nhã đi phía sau chúng Lôi Thiết đích thân cầm lễ vật.
Bốn thư đồng đi theo Viên Viên và Mãn Mãn.
Một tiểu tư đưa bọn họ vào nhà.
Tào Trọng Sơn là một vị lão giả ngoài năm mươi râu tóc xám tro, mặt mày nghiêm túc, chờ mấy người Tần Miễn chào hỏi xong, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Viên Viên và Mãn Mãn.
Viên Viên Mãn Mãn cũng không sợ ông, đoan đoan chính chính ngồi, giống như phân cao thấp, hai đôi mắt không chớp nhìn lại.
Chỉ cần hai hài tử không mất lễ, bình thường Tần Miễn, Lôi Thiết sẽ không can thiệp vào, bưng chén trà lên uống.
Nội đường nhất thời yên tĩnh vô thanh.
Sau một lúc lâu, Tào Trọng Sơn giống như lão ngoan đồng hô hố cười rộ lên. Vỗ nhẹ bả vai hai đứa nhỏ, hiền từ hỏi vài vấn đề, tỷ như tứ thư ngũ kinh đọc được bao nhiêu, biết chữ hay chưa…
Viên Viên Mãn Mãn ăn nói rõ ràng, không chút e ngại.
Tào Trọng Sơn liên tục gật đầu, cuối cùng nói cho Tần Miễn, Lôi Thiết, sẽ phân hai đứa nhỏ vào lớp Giáp(2) ban Sơ cấp, bốn thư đồng không có nền tảng căn bản, đều phân đến lớp Bính(3), ngày mốt bắt đầu đến trường.
Tần Miễn đóng xong một năm học phí, đón lấy quà tặng từ tay Lôi Thiết “Tào viện trưởng, đa tạ. Đây là chút lòng –”
Tào Trọng Sơn nhíu mày, vuốt chòm râu, lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ Trấn quốc công cùng phu nhân trước khi đến không có hỏi thăm? Chỗ lão phu không nhận lễ.”
Tần Miễn không để ý, cười cười “Tào viện trưởng yên tâm, đây cũng không phải thứ quý giá gì, là rượu trái cây nhà chúng ta ủ, điểm tâm và hai lọ chao chúng ta tự làm.”
Viên Viên tuổi còn nhỏ mà đã có phong phạm của trưởng tử và huynh trưởng, ôm quyền nói: “Viện trưởng gia gia ngại gì nhận lấy? Học trò và đệ đệ cũng hỗ trợ làm điểm tâm.”
Mãn Mãn gật đầu liên hồi “Mùi vị có ngọt có mặn, Viện trưởng gia gia nhất định sẽ thích.”
“Hở?” Lúc này sắc mặt Tào Trọng Sơn mới dịu đi, cười nói “Được, vậy ta liền nhận.”
Từ nhà Tào Trọng Sơn đi ra, lên xe ngựa, Tần Miễn cầm chén nước trên bàn lên, rồi đặt xuống, lát sau lại cầm lên, cứ có vẻ âu sầu. Hồi còn ở thôn Thanh Sơn, hai đứa con cũng đến trường, nhưng thôn Thanh Sơn có thể nói là phạm vi thế lực của bọn hắn, mọi việc đều nằm trong tầm tay, hoàn toàn không cần lo ngại Nhưng kinh thành thì khác, vừa nghĩ đến hai hài tử mỗi ngày không ở cạnh hắn và Lôi Thiết khá lâu, hắn liền không yên tâm. Không chỉ phương diện này, hắn còn lo…
“Giao cho ta.” Lôi Thiết hoàn toàn hiểu nỗi băn khoăn của hắn, nắm chặt tay hắn.
“Lão cha, phụ thân làm sao vậy?” Mãn Mãn quan tâm hỏi.
Lôi Thiết ổn thanh nói: “Phụ thân các ngươi đang lo lắng cho các ngươi.”
“Lo lắng việc gì?” Viên Viên khó hiểu “Phụ thân không cần lo lắng, ta và đệ đệ chỉ là đi học đường giống như trước đây.”
Lôi Thiết ra hiệu Tần Miễn không cần nói, nhìn hai nhi tử “Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân, các ngươi cũng biết, trong cả Đông Dương thư viện, thậm chí là khắp kinh thành, chỉ có các ngươi là có hai phụ thân, không có nương. Trong mắt người khác, việc này không phải bình thường. Có lẽ những học trò khác sẽ vì thế mà cười nhạo các ngươi, các ngươi có sợ không?”
-Hết chương 170-
Chú giải:
(1) Các ngày mồng Một là ngày Một, ngày Mười một, ngày Hai mươi mốt.
(2) Lớp Giáp: giống như lớp A, lớp chuyên.
(3) Lớp Bính: lớp C, lớp thường.
———– Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT