CHƯƠNG 165: SƠN TRANG NGHỈ MÁT KỲ LÂN

Đường tu sửa xong, các thôn dân tiến vào vào ngày mùa và tiếp tục công việc ở khu chế biến.

Tần Miễn sử dụng lò gạch nhỏ, sai các hạ nhân nung một ít gạch xanh, tu sửa con đường thôn bao quanh Du nhiên điền cư một chút, dùng gạch xanh từ cổng Du nhiên điền cư lót dọc theo tường vây phía Tây vòng qua cổng ra vào phía Bắc của khu chế biến trải dài đến chỗ tiếp giáp đường chính của thôn. Về sau có gặp trời mưa, xe ngựa trong nhà ra thôn không phải lăn qua lăn lại trong bùn nữa.

Đường gạch xanh bề rộng chừng mười thước, cách mỗi mười thước lại trồng một gốc cây và một gốc hoa trái phải hai bên ven đường, có chỗ là hoa mai, có chỗ hoa lài, có chỗ hoa cúc, chỗ khác là hoa mơ, đều đào từ trên núi về.

Ngày mùa qua đi, các thôn dân rãnh rỗi trở lại, giật mình phát hiện biến hoá bên ngoài bức tường vây của Du nhiên điền cư, cảm giác làm vậy trông cửa nhà rất đẹp mắt, cũng sôi nổi tốp năm tốp ba kết nhóm nung một ít gạch xanh, đem trải lên mặt đường trước nhà mình. Vài thôn dân rất có sáng kiến, lúc lót gạch rải thêm ít đá vụn trơn nhẵn tạo thành hình hoa hoặc động vật, càng thêm mỹ quan.

Lúc con đường gạch trước cửa các nhà nối liền với nhau, các thôn dân đột nhiên ý thức được, toàn thôn Thanh Sơn trở nên xinh đẹp hơn trước kia nhiều lắm.

Đây chính là mục đích của Tần Miễn, bất tri bất giác dẫn dụ thôn dân cùng cải tạo thôn Thanh Sơn, cuối cùng biến thôn Thanh Sơn thành một thế ngoại đào nguyên.

Một buổi sáng mát mẻ, Tần Miễn và Lôi Thiết lại đến thăm nhà lý chính, trong tay Lôi Thiết còn cầm một cuộn tranh.

Vài thôn dân tình cờ nhìn thấy bọn hắn, cũng tò mò theo vào, lý chính cũng không thể đuổi người đi được.

“Tức phụ Thiết tử, lại có ý kiến gì hay à?” Lý chính nghĩ đến lần trước được quan phụ mẫu đại nhân triệu kiến, đích thân ca ngợi ông, thì kích động không thôi, mặt mày hồng hào hẳn.

Tần Miễn cười nói: “Lý chính thúc, lần này ta và A Thiết là vì hai chuyện. Chuyện thứ nhất, chúng ta muốn hỏi thăm, có thể mua khu núi chung quanh thôn mình hay không?”

“Các ngươi muốn mua núi?” Lý chính tâm nói: Suy nghĩ của người có tiền thật khó hiểu. Núi kia không thể trồng lương thực, ở trong mắt ông không có bao nhiêu giá trị.

Tần Miễn gật đầu.

Lý chính nói: “Không có gì không thể mua, ta đến thị trấn lo liệu cho các ngươi một phần khế đất là được.”

Tần Miễn nói: “Chúng ta muốn mua núi Phi Ưng phía sau thôn, ngài xem cần bao nhiêu bạc?”

Lý chính nghĩ nghĩ “Núi Phi Ưng… ngọn núi kia không nhỏ, ta nhớ mấy năm trước trấn Lưu Thuỷ có địa chủ một thôn mua ngọn núi phụ cận thôn hắn mất hơn ba trăm lượng bạc, núi Phi Ưng hẳn là không quá năm trăm lượng đâu.”

“Vậy chúng ta mua núi Phi Ưng.” Tần Miễn nói “Đến lúc đó ta và A Thiết sẽ cùng ngài đi thị trấn một chuyến. Phiền ngài nhiều lần như vậy, nhất định phải để chúng ta mời ngài một bữa cơm mới được.”

“Ha ha, được.” Lý chính vui vẻ nói.

Một thôn dân tò mò hỏi: “Tức phụ Thiết tử, các ngươi mua núi để làm gì?”

Tần Miễn cũng không kiêng dè “Chúng ta định xây một sơn trang nghỉ mát tại chân núi.” Hắn không sợ người khác nối gót, thứ nhất, phong cách thiết kế sơn trang nghỉ mát của người khác không thể nào vượt qua hắn Thứ hai, hắn có máy gian lận, xây sơn trang nghỉ mát nơi vị thế cao càng vững chắc hơn người khác.

Mấy thôn dân vừa ngạc nhiên vừa bội phục.

Lý chính hỏi: “Chuyện thứ hai là…?”

Tần Miễn cười hỏi: “Lý chính thúc, ngài có muốn thôn Thanh Sơn trở nên xinh đẹp hơn? Ngài có mong người dân thôn Thanh Sơn càng thêm giàu có?”

Lý chính nghiêm mặt “Đương nhiên.”

Tần Miễn như cười như không nhìn sang năm thôn dân kích động đến hai mắt phát sáng bên cạnh “Các vị đại ca, còn phải phiền các vị tránh đi một chút.”

Tuy năm người rất muốn biết chủ ý hay gì đó của Tần Miễn, nhưng lại sợ chọc hắn mất hứng đổi ý, đành cười thân thiện, khách khách khí khí chắp tay với hắn và Lôi Thiết rồi rời đi.

Lúc này Tần Miễn mới nói: “Muốn thôn chúng ta trở nên càng mỹ lệ, thứ nhất, trồng hoa Thứ nhì, trồng cây ăn quả, khiến bốn mùa đều có hoa, bốn mùa đều kết quả. Nhưng hoa quả không thể tuỳ tiện trồng đại, phải trồng theo quy hoạch, tỷ như, khối đất này chỉ trồng hoa, khối đất kia để trồng cây ăn quả. Ngoài ra, không phải mọi người đều trồng giống nhau một loại quả, mà là nhà này trồng đào, nhà kia trồng lê, để tiện chăm sóc và bảo chứng mọi nhà đều thu được lợi nhuận. Thử nghĩ xem, nếu ai cũng trồng đào, quá nhiều đào sẽ rất khó bán ra, hơn nữa chủng loại rất nghèo nàn.”

Lý chính không ngừng gật đầu.

Tần Miễn trải mở cuộn tranh Lôi Thiết cầm khi nãy ra bàn “Đây là hình ảnh thôn Thanh Sơn sau khi cải tạo, ngài xem thử.”

Lý chính nhìn bức vẽ với nhà cửa chỉnh tề, đường đi rộng mở, biển hoa mỹ lệ, cây ăn quả kết trái nặng trĩu… kinh ngạc tán thán không ngớt.

“Thật đẹp! Chỗ này là ruộng sao?”

Lý chính nhìn ra nội dung của bức vẽ.

Tần Miễn gật đầu “Không sai, ruộng trong tranh và ruộng thôn chúng ta, vô luận số lượng hay vị trí đều giống hệt.”

“Là ngươi vẽ? Nhất định tốn không ít công sức.” Lý chính vỗ vỗ vai hắn.

Lôi Thiết: “Bốn ngày.”

“Hai người các ngươi đã hao tổn tâm trí.” Lý chính cảm khái.

“Chỉ là tận hết sức mọn. Nếu thật sự cải tạo thôn Thanh Sơn, một vài mẫu ruộng của thôn dân cần đổi sang trồng cây ăn quả.” Tần Miễn dừng một chút “Đây chỉ là ý tưởng của chúng ta, có thể thực hiện hay không vẫn phải dựa vào lý chính thúc ngài. Việc duy nhất chúng ta có thể cam đoan là sẽ chỉ dẫn các thôn dân trồng hoa và cây ăn quả hết khả năng mình.”

Lý chính nhíu mày không nói một lúc lâu. Nếu có thể giúp thôn Thanh Sơn trở nên càng mỹ lệ, các thôn dân càng giàu có, ông đương nhiên vui lòng. Nhưng chuyện này nào đơn giản như vậy. Chỉ mình ông đồng ý cũng vô dụng, còn phải xét đến suy nghĩ của các thôn dân. Hàng năm các hộ nhà nông phải đóng số lượng thuế ruộng nhất định, nếu đổi vài mẫu ruộng trồng lương thực sang trồng cây ăn quả, sản lượng lương thực hiển nhiên sẽ giảm đi, chẳng may sản xuất kém không giao đủ số lượng thuế ruộng, các thôn dân phải bỏ tiền bù vào. Lỡ như trồng hoa và cây ăn quả không kiếm được tiền, chẳng phải là bức các thôn dân đến tuyệt lộ?

Tần Miễn hiểu băn khoăn của ông “Việc này không cần phải gấp gáp quyết định, lý chính thúc có thể chậm rãi suy xét, dù cuối cùng không thành cũng không ngại.”

Nỗi lo âu trong lòng lý chính dần tan, ông khẽ cười tự giễu “Là ta cứng nhắc. Ngươi nói đúng, việc này không vội. Vẫn nên giải quyết chuyện mua núi cho các ngươi trước đi. Ngày mai đi thị trấn luôn được không?”

“Không thành vấn đề.”

Những thôn dân khác, từ chỗ năm người nghe tin Tần Miễn cung cấp chủ ý kiếm tiền hay cho mọi người, liền khó nén kích động chạy đến nhà lý chính và nhà Tần Miễn hỏi thăm tin tức, đáng tiếc đại môn nhà lý chính và nhà Tần Miễn đều đóng chặt. Các thôn dân đành phải kiềm chế tâm trạng nôn nóng, chờ lý chính triệu tập bọn họ nghị sự.

Ngày kế, Tần Miễn, Lôi Thiết mang theo Viên Viên Mãn Mãn, cùng lý chính cưỡi xe ngựa to nhà mình đến huyện Chiêu Dương.

Lý chính cũng dẫn theo đứa cháu củ cải đỏ(1) sáu tuổi. Người La gia dạy dỗ củ cải đỏ rất tốt, tuổi chưa lớn đã hiểu chuyện và khôn khéo, ở trước mặt Viên Viên Mãn Mãn là một tiểu ca ca đủ tư cách.

Đến thị trấn, nhóm người đi huyện nha trước, chi bốn trăm năm mươi lượng bạc mua ngọn núi Phi Ưng, lo liệu khế đất và bồi dưỡng cho sai dịch ở nha môn tiêu mười lượng bạc.

Chính sự xong xuôi, ba người lớn mang theo ba đứa bé đi dạo quanh phố phường, mua chút đồ chơi nhỏ cho ba đứa nhỏ, gần giữa trưa thì đến tửu lâu nhà Niếp Hành ăn cơm trưa.

Niếp Hành vừa vặn có mặt ở đây.

Thê tử Niếp Hành hiện mang thai hơn hai tháng, vài lần trước đến Song Hưởng lâu không ngừng lải nhải bên tai Tần Miễn, nói muốn mượn Viên Viên Mãn Mãn về ở lại nhà hắn một thời gian ngắn. Đáng tiếc Tần Miễn, Lôi Thiết không bằng lòng, nếu để Viên Viên Mãn Mãn đi một mình, hai người lại không yên lòng, ý tưởng cuối cùng không thành.

“Nếu Viên Viên Mãn Mãn chịu theo ta về nhà ở vài ngày, nội tử nhất định sẽ sinh được bé trai.” Niếp Hành lộ vẻ tiếc hận nói.

Tần Miễn chê cười hắn ta “Muốn con trai đến vậy hở? Cẩn thận nương tử ngươi biết sẽ bắt ngươi quỳ ván giặt đồ.”

Niếp Hành cười nói: “Chỉ tại Viên Viên Mãn Mãn dễ thương quá, ta mong có thể có được một đứa đáng yêu giống như chúng vậy.”

Từ trong túi đeo, Mãn Mãn lấy ra một khối kẹo sữa vị trái cây Tần Miễn tự làm đưa cho hắn ta, nghiêm trang nói: “Niếp thúc thúc, viên kẹo này cho thẩm thẩm ăn, thẩm thẩm nhất định có thể sinh tiểu đệ đệ đáng yêu.”

Niếp Hành sửng sốt, trong lòng ấm áp, xoa xoa đầu nhỏ của nhóc, nhận khối kẹo quý trọng cất vào hà bao, cười ha ha “Ừ, cám ơn Mãn Mãn, ta nhất định sẽ đưa khối kẹo này cho thẩm thẩm ngươi ăn.”

Niếp Hành về nhà, thực sự nhét viên kẹo vào miệng nương tử hắn. Niếp thiếu phu nhân còn tưởng tướng công mình rốt cuộc cũng hiểu cách dỗ dành người, liên tục mấy ngày đều cười rạng rỡ…

Từ thị trấn trở về thôn Thanh Sơn, Tần Miễn, Lôi Thiết bắt tay kiến tạo sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân.

Ba ngày sau, lý chính triệu tập toàn bộ thôn dân đến nhà ông nghị sự, thuật lại lời Tần Miễn nói một lần, cũng bảo họ suy nghĩ kỹ càng.

Phản ứng của các thôn dân khiến Tần Miễn và lý chính thật không ngờ, vậy mà không ai phản đối hay do dự. Tất cả mọi người đều tin tưởng năng lực của Tần Miễn, nguyện ý cùng hắn cược một phen.

Tần Miễn lâm vào cảm động, cảm giác các thôn dân cũng có một mặt đáng yêu, càng có niềm tin về việc cải tạo thôn Thanh Sơn.

Lý chính vui mừng, quyết định cũng kiên định. Ngay cả các thôn dân cũng tin tưởng Tần Miễn, Lôi Thiết như thế, ông lại càng phải tin tưởng bọn họ, chỉ cần già trẻ lớn bé đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể thành công.

Bởi vì mùa trồng hoa và trồng cây ăn quả tốt nhất là mùa xuân, kế hoạch cải tạo thôn Thanh Sơn tạm thời gác lại đến sang năm.

Trước khi cho mọi người giải tán, lý chính dặn các thôn dân bảo mật việc này, tránh phát sinh rắc rối khác.

Tần Miễn, Lôi Thiết tiếp tục ôm đồm chuyện sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân. Từ lên núi chặt cây lấy cây, đào đất, sửa đường, mua đá, vật liệu…, từ lúc khởi công đến khi xây dựng xong, tổng cộng mướn hơn một trăm người, bận rộn suốt từ tháng Bảy đến cuối tháng Mười hai, trải qua nửa năm, sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân lộ ra diện mạo hoàn chỉnh.

Tần Miễn, Lôi Thiết mang theo Viên Viên, Mãn Mãn, Nhất Điểm Bạch và Kim Mao, trở thành nhóm người thứ nhất vào ở sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân.

Cả tòa sơn trang gần như đều kiến tạo từ gỗ, tổng cộng có sáu viện lạc, vì là sơn trang ‘nghỉ mát’ nên tên viện cũng mang theo hơi thở mát mẻ, lần lượt là Thanh Xuân các, Lương Hạ quán, Hàn Thu lâu, Lãnh Đông viện, Tả Sương cư và Hữu Tuyết uyển, sáu viện phong cách khác biệt, đình đài lầu các, chằng chịt thi thú Trùng ngư điểu thú, phi động hào đoan(2). Trong ngoài sơn trang, cổ thụ san sát, cỏ cây sâu thẳm, là chốn u nhã tĩnh mịch. Có thể tưởng tượng, đến ngày hè, nơi này ắt sẽ là một thắng địa nghỉ mát tuyệt hảo.

-Hết chương 165-

Chú thích:

(1) Củ cải đỏ: Biệt danh của liệt sĩ cách mạng Tống Chấn Trung. Nay để chỉ những đứa bé đầu to thân nhỏ.

(2) Trùng ngư điểu thú, phi động hào đoan: Trích từ bài [Thấm viên xuân · Thơ không nghèo] của Trần Nhân Kiệt thời Nam Tống

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] 166 Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play