Phúc thúc tiễn bước Tiền thị, Lý thị ra về xong thì chần chừ ngoài cửa, dáng vẻ có lời muốn nói mà khó mở miệng.
Lôi Thiết nhíu mày “Phúc quản gia, có chuyện gì?”
Tần Miễn nghi hoặc nhìn qua.
Phúc thúc vội cúi đầu thỉnh tội “Đại gia thứ tội, là có chuyện như vầy… Khoảng thời gian này, trong thôn có vài lời nhàn thoại – nhân công của miến xưởng, tửu phường đều là mời người trong thôn, chỉ độc không mời các huynh đệ của đại gia ngài… Tức phụ nhị công tử có chút không an phận, tức phụ Tam công tử dường như cũng oán hận mấy câu.” Bất kể thế nào, đại gia và huynh đệ ngài ấy đều cùng chung huyết thống, ông là một hạ nhân, nói những lời này giống như đang châm ngòi chia rẽ, thế nên mới do dự như vậy.
Tần Miễn không nói gì. Suy nghĩ của hắn trước giờ luôn không đổi, không muốn có bất cứ dính dáng trực tiếp với Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí về mặt sinh ý. Nếu thật sự sắp xếp vào xưởng, vậy nên đối đãi với họ như thân thích hay như nhân công? Bất quá cũng chẳng thể trách các thôn dân nói ra nói vào, trong quan niệm bọn họ, thân thích đáng tin hơn người ngoài, không nâng đỡ trợ giúp thân huynh đệ trong nhà thì không sao nói nổi.
“Thôn dân không biết chuyện phương pháp làm than à?” Lôi Thiết hỏi.
Phúc thúc nói: “Tiểu nhân vừa hay mấy lời nhàn thoại kia liền cho người thả tin phương pháp thiêu than của họ là lúc trước tiểu gia đưa tặng.”
Lôi Thiết: “Ngươi tìm cơ hội nói chuyện với Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, nếu bọn hắn muốn làm ăn nhỏ, chúng ta có thể cho bọn hắn vay tiền. Lời thừa thì không cần nói nhiều.”
Tần Miễn nghe, âm thầm gật đầu, chủ ý này rất tốt.
Phúc thúc cũng hiểu được “Tiểu nhân đi làm ngay.”
Sau khi Phúc thúc rời đi, Tần Miễn cho Lôi Thiết một ánh mắt tán thưởng.
Lôi Thiết thuận thế ôm eo hắn. Y sẽ không cho phép tồn tại bất cứ khả năng nào khiến tức phụ khó xử.
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ là láng giềng với nhau, hai huynh đệ đều có ở nhà, thấy Phúc thúc đến, vội vàng mời ông vào.
“Phúc quản gia, có phải đại ca đại tẩu có việc muốn nói với chúng ta không?” Lôi Hướng Lễ hỏi.
Phúc thúc cười nói: “Tam công tử, Tứ công tử, đại gia sai tiểu nhân tới hỏi thăm về sau hai người có tính toán gì không. Nếu muốn làm ăn buôn bán nhỏ gì đó, đại gia nói có thể cho nhị vị công tử vay vốn.”
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ vừa nghe liền hiểu, Lôi Thiết và Tần Miễn thà rằng cho bọn hắn vay tiền làm ăn, cũng không muốn để bọn hắn nhúng tay vào khu chế biến. Trong lòng cả hai khẳng định có chút không thoải mái, cảm giác bản thân ở trong lòng đại ca đại tẩu so ra còn kém người ngoài, nhưng suy ngẫm kỹ càng, có thể lý giải cách làm của phu phu Lôi Thiết. Răng nanh cũng có lúc cắn phạm đầu lưỡi, huống chi là giữa người với người? Giữa huynh đệ thiếu chút ích lợi tiền tài liên luỵ, tình nghĩa mới càng dài lâu. Lại nói, làm người phải biết ân nghĩa và thoả mãn, lâu nay Tần Miễn, Lôi Thiết chiếu cố bọn hắn còn ít sao?
Nghĩ thế, huynh đệ hai người đều thoải mái, nói với Phúc thúc họ muốn cẩn thận suy ngẫm, nếu quyết định vay tiền sẽ đích thân đến Du nhiên điền cư bái phỏng.
Về phần Lôi Hướng Nhân, ba huynh đệ ba đều lờ đi giống như không có việc gì.
……
Tần Miễn dựa theo kế hoạch lúc trước, bắt đầu mở rộng sinh ý trong nhà. Do tháng sau sẽ tiến hành cuộc so tài trù nghệ nên tạm thời hắn chỉ bắt tay từ cửa tiệm đồ uống, gia tăng vào thực đơn của tiệm các món bánh điểm tâm, có ngọt, cũng có mặn, bánh táo đỏ(1), bánh quế hoa, bánh đậu đỏ(2), bánh xốp ống(3), bánh kem, bánh trứng, bánh pudding, bánh bích quy…, không ít loại có thể dùng hoa quả bất đồng tạo thành nhiều vị khác nhau. Nhất là bánh bông lan, bánh bích quy có thể làm đa hình đa dạng, tỷ như ngôi sao, ánh trăng, động vật, hoa lá… Sản phẩm mới vừa ra, ‘Nhất Tuyến Thiên đường” lại làm toàn bộ huyện Chiêu Dương oanh động.
Viên Viên, Mãn Mãn và Lôi Thiết có thể đi đầu hưởng thụ sản phẩm mới, mỗi ngày Viên Viên Mãn Mãn đều hô to quá hạnh phúc.
Hai tiểu tử nay đã hơn ba tuổi, Tần Miễn, Lôi Thiết không thể gò bó chúng mãi trong nhà, chỉ cần bọn nhỏ hoàn thành bài tập mỗi ngày, hoặc là Tần Miễn Lôi Thiết, hoặc là hạ nhân trong nhà sẽ dẫn bọn nhỏ ra ngoài, cùng chơi đùa với các đồng bạn tuổi xấp xỉ trong thôn.
Viên Viên, Mãn Mãn vẻ ngoài đáng yêu, lại thông minh hơn so với những đứa cùng lứa, trong một đám nhóc nhỏ, nhân duyên tương đối tốt.
Tần Miễn thiết kế cho hai đứa con một túi đeo lưng đáng yêu, nhờ nhóm phụ nữ Phúc thẩm mỗi màu đều làm ra hai chiếc, trên túi thêu hình động vật khác nhau. Mỗi lần hai nhóc ra ngoài chơi, đều sẽ đeo túi theo, bên trong chứa đầy quà vặt lạ mắt. Hai tiểu gia hỏa cũng hào phóng, thường xuyên chia cho mấy đồng bọn nhỏ khác.
Vài ngày sau, tin tốt Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ lần lượt đỗ Bảng nhãn và Thám hoa tựa như gió bão truyền tới thôn Thanh Sơn, quan binh từ kinh thành đến báo tin vui đích thân hộ tống hai người về thôn Thanh Sơn.
Lôi Hướng Trí được Hoàng đế khâm điểm làm biên tu(4) thất phẩm, nhập vào Hàn Lâm viện, trong vòng hai tháng phải đến nhậm chức Hoắc Tư Duệ được Hoàng đế khâm điểm làm Huyện lệnh huyện Sùng Ân, quan hàm thất phẩm, trong vòng ba tháng đến nhậm chức. Thực quyền quan biên tu hiển nhiên không lớn bằng quan phụ mẫu một phương, nhìn bề ngoài so ra chức quan của Lôi Hướng Trí kém Hoắc Tư Duệ, nhưng Lôi Hướng Trí nhậm chức tại kinh thành, ngược lại cơ hội thăng quan nhiều, quan hệ giao tế với người cũng thuận lợi hơn Hoắc Tư Duệ.
Thuận tiện nói luôn, Trạng nguyên là Triệu Hiển Chi. Hoàng đế quả thật rất quý y, trực tiếp phong y làm Thị độc(5) ngũ phẩm Hàn Lâm viện.
Huyện lệnh, Huyện thừa(6), chủ bộ(7) huyện Chiêu Dương đều đích thân đến thôn Thanh Sơn chúc mừng Lôi Hướng Trí. Nhiều nhà phú hộ trong Huyện cũng tới đưa tặng lễ vật.
Nhi tử và con rể đều có tiền đồ rộng mở, hai người Đỗ thị, Lôi Đại Cường tức thì nổi bật vô lượng tại thôn Thanh Sơn. Thôn dân mà không ghen tị với hai phu thê có thể đếm được trên lòng bàn tay, mọi người ngầm trêu chọc việc làm đúng đắn nhất của Đỗ thị và Lôi Đại Cường đời này chính là sinh được một đôi nhi tử nhi nữ song sinh.
Lôi Hướng Nhân, Triệu thị vô cùng hối hận lúc trước vì tham một trăm lượng bạc kia mà phân gia, mặt dày mày dạn chuyển về lão trạch ở, mĩ kỳ danh viết là ôn lại và bồi dưỡng tình cảm trước khi Ngũ đệ lên kinh nhậm chức. Không biết Lôi Hướng Trí nói gì với họ, buổi sáng ngày hôm sau, hai phu thê lại xám xịt dọn về.
Lão trạch náo nhiệt mở tiệc mừng ước chừng ba ngày, Tần Miễn, Lôi Thiết vẫn phái người đến tặng lễ như cũ, không có hiện thân.
Lại qua hai ngày, phu thê Lôi Hướng Trí và phu thê Hoắc Tư Duệ ước hẹn nhau cùng đến Du nhiên điền cư, trịnh trọng cảm tạ Tần Miễn, Lôi Thiết. Hoắc Tư Duệ còn trả lại năm mươi lượng lúc trước, cũng tặng Tần Miễn, Lôi Thiết, Viên Viên và Mãn Mãn mỗi người một phần hậu lễ. Lôi Hướng Trí cũng làm giống vậy.
Tần Miễn quan tâm hỏi kết quả án hạ độc lúc trước, nguyên lai thật sự là người đổ phường hạ thủ, quan phủ thông tình đạt lý, bồi thường cho năm người Lôi Hướng Trí mỗi người năm mươi lượng bạc trắng.
Huyện Sùng Ân cách huyện Chiêu Dương hơn một tháng đường xe, hai ngày sau, Hoắc Tư Duệ và Lôi Xuân Đào đều phải khởi hành. Hiện tại niên kỷ Hoắc viện trưởng, Hoắc phu nhân đều không lớn, có thể tự chăm sóc cho bản thân, hơn nữa đều muốn ôm tôn tử, ủng hộ Lôi Xuân Đào theo Hoắc Tư Duệ đi nhậm chức.
Vài ngày sau đó, Lôi Hướng Trí cũng sẽ khởi hành đi kinh thành. Hàn Lâm viện vốn có nhà ở chuyên cung cấp cho quan viên nhỏ cư trú, nhưng kết cấu thống nhất, hơn nữa không lớn, chỉ thích hợp cho người độc thân ở. Nhưng Đỗ thị, Lôi Đại Cường muốn cùng tiểu nhi tử hưởng phúc đã lâu, quyết định cùng đến kinh thành, Lôi Đại Cường đi, Vệ thị hiển nhiên cũng không muốn ở lại đây một mình. Bởi vậy, Lôi Hướng Trí muốn đến kinh thành sớm hơn.
Phu thê Lôi Hướng Trí và phu thê Hoắc Tư Duệ ở nhà Tầm Miễn dùng cơm trưa, lại ngồi chơi chốc lát thì cùng nhau cáo từ.
Lôi Thiết tiễn họ ra ngoài.
Lôi Hướng Trí cố ý rơi lại phía sau ba người kia vài bước, nhỏ giọng nói với y: “Đại ca, lần này lên kinh, cha nương muốn mua một toà nhà, về sau định cư luôn ở kinh thành. Trước khi về, ta đã nhờ Viên đại nhân thuê giúp một toà nhà nhỏ ở tạm. Vào kinh chỉ là một bắt đầu, nhưng họ đều nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Ta không muốn chiều họ, nói dối tiền trong tay chỉ đủ mướn phòng. Chỉ sợ họ sẽ đến tìm huynh và đại tẩu nên muốn nói trước với hai người một tiếng, còn phải phiền huynh và đại tẩu bao dung cho cha nương thêm mấy ngày.” Kỳ thật Lôi Hướng Trí không thể không biết ngượng mà nói thật, lúc hắn nói với Lôi Đại Cường, Đỗ thị trong tay không có bao nhiêu tiền, Lôi Đại Cường, Đỗ thị liền bảo hắn tìm Lôi Thiết, Tần Miễn vay, bị hắn cự tuyệt. Hắn lo Lôi Đại Cường, Đỗ thị không cam lòng, sẽ đích thân tìm tới cửa.
Lôi Thiết nhàn nhạt gật đầu.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lôi Hướng Trí, chiều hôm đó Lôi Đại Cường và Đỗ thị liền chạy đến Du nhiên điền cư. Người gác cổng không để họ vào cửa. Đoán chừng là hai phu thê nghĩ sắp rời khỏi thôn Thanh Sơn rồi, cũng không sợ mất mặt, bèn quậy thật lớn. Ở bên ngoài gọi Lôi Thiết và Tần Miễn nửa ngày không được đáp lại, Đỗ thị đứng ngay ngoài đại môn chửi đổng, Lôi Đại Cường từng câu từng chữ đều chỉ thẳng vào Lôi Thiết mắng bất hiếu.
Tần Miễn mách nước cho Lôi Tần Nhạc mồm mép nhanh nhẹn nhất, phản bác lại từng câu từng chữ của Lôi Đại Cường. Lôi Tần Nhạc thông minh, mắng chửi người mà không mang theo từ thô tục, khiến Lôi Đại Cường và Đỗ thị tức giận ngã ngửa, cuối cùng chật vật mà chạy. Thanh danh của cả hai tại thôn Thanh Sơn triệt để thối.
Tần Miễn rất đồng cảm cho Lôi Hướng Trí, chỉ mong về sau hắn ta sẽ không bị Đỗ thị, Lôi Đại Cường liên lụy.
Hai ngày sau, một nhà ba người Hoắc Tư Duệ rời khỏi huyện Chiêu Dương, tiến đến huyện Sùng Ân thượng nhiệm. Tần Miễn, Lôi Thiết đi tiễn một đoạn đường.
Lại qua hai ngày, bên lão trạch thứ nên bán đều bán, nên thu hồi đều thu hồi, cuối cùng chỉ còn một toà nhà và vài mẫu ruộng.
Trước khi đi, Lôi Hướng Trí và Lý thị lại đến nhà Tần Miễn một chuyện, hẹn chờ sau khi ổn định xong lại mời bọn hắn đi kinh thành chơi một chuyến.
Lôi Hướng Trí phó thác lão trạch cho Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ trông coi, ruộng thì cho cả hai thuê, mang theo Lý thị, Trùng Trùng, Lôi Đại Cường, Đỗ thị, Vệ thị, Tình Tình, nha hoàn của Đỗ thị là tiểu Thúy và nha hoàn của Vệ thị là tiểu Hỉ rời thôn Thanh Sơn, đến kinh thành sớm.
Tần Miễn, Lôi Thiết căn bản không muốn gặp Đỗ thị, Lôi Đại Cường, không đi đưa tiễn.
Vắng mặt Đỗ thị và Lôi Đại Cường, Tần Miễn cảm giác bầu không khí thôn Thanh Sơn trong trẻo hơn vài phần, trước kia có thể không đi ngang cửa lão trạch thì tuyệt đối sẽ không đi ngang qua, nay cảm thấy con đường nào cũng thênh thang rộng lớn, tự tại biết bao.
-Hết chương 157-
Chú giải:
(1) Bánh táo đỏ
mật tảo bát tử cao
(2) Bánh đậu đỏ
bánh đậu đỏ
(3) Bánh xốp ống
bánh xốp ống
(4) Biên tu: Sử quan, quan biên soạn lịch sử triều đại
(5) Thị độc: Chức quan trong viện Hàn lâm, giữ việc đọc sách cho vua nghe.
(6) Huyện thừa: chức quan chỉ sau Huyện lệnh một Huyện, tương đương với phó chủ tịch Huyện ngày nay.
(7) Chủ bộ: thuộc quan văn, chủ quản văn thư, sổ sách và ấn giám, tương đương thư ký hoặc chủ nhiệm bí thư hiện đại
———— Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT