Sau khi tên khu chế biến trở thành ‘Khu chế biến Nhất Tuyến Thiên đường’, miến và rượu do khu chế biến sản xuất đều mang theo biểu tượng (logo) ‘ánh trăng khuyết’. Biểu tượng là do Tần Miễn tự mình vẽ, trên túi đóng gói miến đều có in hình này và bốn chữ ‘Nhất Tuyến Thiên đường’. Tần Miễn còn ký kết hiệp ước với một nhà làm đồ gốm, đặt một mẻ vò rượu khắc biểu tượng và tên nhãn hiệu.
Mận chín muồi trễ hơn đào mật, Tần Miễn làm quả mận thành mận sấy khô và mứt mận, một phần đặt trong không gian lưu trữ chờ đến mùa thu đông ăn, còn lại đều đưa đến Song Hưởng lâu. Không ít khách nhân thích vị trong ngọt có chút chua của mận sấy khô và mứt mận, mỗi lần đến Song Hưởng lâu dùng bữa, đều sẽ mua về một ít cho người nhà.
Song Hưởng lâu dù là món ăn, hoa quả hay mứt quả, hương vị đều ngon hơn những nơi khác. Các khách nhân của Song Hưởng lâu sớm đã biết rõ điều này. Ngay cả các đối thủ cạnh tranh với Song Hưởng lâu cũng sẽ mua lượng lớn rồi bán lại trao tay. Bất kể ra sao, Tần Miễn, Lôi Thiết đều kiếm được tiền.
Theo việc nâng cao sản lượng của xưởng miến, nhu cầu cung ứng cho Song Hưởng lâu dư dả. Tần Miễn lại dứt khoát mở rộng sản xuất, cho bán ra miến khoai lang và miến khoai tây với giá một trăm văn một cân. Không chỉ thế, giống như mì sợi, hắn còn nghiên cứu ra sợi miến màu xanh, đỏ và tím, đều giá một trăm năm mươi văn tiền một cân. Tháng đầu tiêu thụ ra ngoài, xưởng miến thu lãi hơn bảy trăm lượng.
Hoạt động của tửu phường cũng tiến vào quỹ đạo. Rượu của Nhất Tuyến Thiên đường, bất kể là rượu trắng hay rượu trái cây, đều hơn loại rượu khác một cảm giác hương thuần khó tả, người uống có thể thưởng thức khoái cảm tuyệt diệu đến khi men say. Cho nên, người từng uống rượu của Nhất Tuyến Thiên đường đều cho rằng rượu Nhất Tuyến Thiên đường đắt hơn loại rượu khác là đáng giá.
Lại nói tình hình trong nhà Tần Miễn, Lôi Thiết, suy xét làm điểm tâm sẽ cần rất nhiều sữa, Tần Miễn bảo Lôi Thiết mua năm còn bò sữa từ Phủ thành.
Giữa hạ tuần tháng Tám, đào mật sắp bãi viên. Tần Miễn ngừng cung ứng đào mật cho Song Hưởng lâu, hái hết mẻ đào mật sau cùng, đưa tặng hai mươi cân đến Đặng gia thôn, hai mươi cân bên lão trạch, hạ nhân trong nhà mỗi người được phát hai quả, số còn lại bán với giá một trăm văn tiền mỗi cân, lời thêm một số.
Mà lúc này, nho và đào vàng cũng bắt đầu chín.
Nho chỉ có hai cây, Tần Miễn, Lôi Thiết giữ lại cho mình ăn.
Mà đào vàng không thể giữ lâu, rất thích hợp làm thành trái cây đóng hộp, vị vô cùng ngọt, ngay cả Tần Miễn không mê món ngọt cũng thích ăn. Hắn cùng Lôi Thiết đến Huyện thành đặt làm một ngàn cái lọ gốm nhỏ dùng để làm đào đóng hộp. Đương nhiên trên lọ phải in nhãn hiệu và biểu tượng nhà bọn hắn.
Hai người thuê một nhóm phụ nhân khéo tay trong thôn, hái đào vàng chín cây xuống, rửa sạch gọt vỏ, cắt đôi, bỏ hạt, sau đó cắt thịt quả đào thành từng múi đều. Bắc nồi nước, nước nóng thì thêm đường nấu tan, bỏ thịt quả đào vào, để lửa lớn nấu sôi rồi chuyển sang lửa nhỏ, nấu đến khi thịt quả đóng một màng cứng là được. Cuối cùng múc thịt quả vào lọ gốm, cho khoảng tám phần lọ rồi đậy kín.
Làm xong một ngàn ‘đào đóng lọ’, Tần Miễn lấy cớ đưa đến Huyện thành cho vào hầm chứa đá, kì thực là thu toàn bộ vào không gian, đợi đến tiết thu đông, bán ra với giá một lượng bạc một lọ, có thể lời được một ngàn lượng!
Đào vàng còn thừa, hầu như đều cung ứng cho Song Hưởng lâu.
Khách nhân Song Hưởng lâu phát hiện trường kỳ ăn hoa quả của Du nhiên điền cư, tình trạng thân thể cải thiện rõ rệt, nhất là nữ tử, phát hiện nếp nhăn và tàn nhang trên mặt nhạt đi rất nhiều, làn da cũng trắng hơn. Thuyết pháp này khiến cho hoa quả, mứt quả, nước trái cây và điểm tâm Song Hưởng lâu bán đắt như tôm tươi.
Hoa quả của Du nhiên điền cư mang đến tài phú cho Tần Miễn, Lôi Thiết, đồng thời cũng cung cấp việc làm cho các thôn dân. Đến Du nhiên điền cư hái hoa quả, rửa hoa quả, cắt hoa quả, vận chuyển hoa quả linh tinh, làm một ngày ít nhất kiếm được hơn mười văn tiền. Đối với chúng phụ nhân mất hai ngày trời mới thêu được một túi tiền mà chỉ có thể bán với giá một hai văn tiền mà nói, phần tiền này giống như nhặt được. Cuộc sống của thôn dân khá khẩm hơn các năm trước, đối với Tần Miễn, Lôi Thiết càng thêm ôn hòa.
Thế nhưng, phúc họa liền kề, Du nhiên điền cư cũng lôi kéo một vài người nhớ thương.
Nửa đêm canh ba, Tần Miễn đang ngủ say sưa, bỗng nghe tiếng chó sủa dữ dội truyền đến từ khu chế biến bên kia, giật mình bật dậy, trong bóng đêm suýt nữa ngã xuống khỏi giường, được Lôi Thiết nhanh tay lẹ mắt túm lại.
“A Thiết, có trộm hở?”
“Ngủ tiếp, ta đi xem.” Lôi Thiết nhanh chóng mặc thêm quần áo, thân ảnh nhoáng lên, biến mất sau cửa sổ sát đất.
Bên ngoài, ánh trăng cùng ánh sao sáng soi, tiếng ếch cùng tiếng ve kêu không dứt bên tai, lại không át được tiếng chó sủa.
Tần Miễn ngồi trên giường, đánh ngáp một cái, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cũng không cần lo lắng quá, bên khu chế biến, mỗi đêm đều có hai người lưu lại gác đêm, mà sáu chú chó trong khuôn viên cũng không phải loại chó thường. Hai trong số là chó săn, bốn con còn lại là chó ta tương đối hung dữ. Sáu con đều hung, người bình thường không dám tới gần. Sau khi Tần Miễn đút chúng uống nước linh tuyền, chúng có chút linh tính và vô cùng thông minh. Sau giờ tan ca buổi tối, hạ nhân trực đêm sẽ cởi bỏ dây thừng cho chúng, dù ăn trộm có mò vào thật cũng sẽ bị chúng tóm được.
Tần Miễn mặc thêm quần áo, xách đèn ***g tiến vào khuôn viên từ cửa hông, từ xa xa thoáng thấy bóng người đung đưa cùng ánh đuốc, cất bước nhanh hơn, cao giọng hô: “A Thiết, không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
Hai tên trộm bị Lôi Tần Lý và Lôi Tần Kiên bẻ ngược tay khống chế, còn có một người nằm trên mặt đất, bị chó săn ấn, toàn thân phát run, một cử động nhỏ cũng không dám. Bên cạnh là năm chú chó khác miệng há to mắt nhìn trừng trừng.
Bên bờ tường vây cách đó không xa kê một cái thang gỗ dài, nhìn kỹ mới thấy thì ra đó là hai cái thang ghép nối với nhau bằng dây thừng. Bên kia tường lộ ra phần đầu một thang gỗ khác.
Tần Miễn đưa đèn ***g tới gần ba tên trộm, sửng sốt “Chu Nhị Hảo, Triệu Tứ Phát, Lý Tam Lại?”
Chu Nhị Hảo sợ hãi liếc trộm cái mõm chó chỉ cách mình chừng ba tấc, quay đầu xin tha, thanh âm cũng run rẩy theo “Tần… Tần huynh đệ, bỏ qua cho ta lần này đi. Là hai người kia xúi giục ta!” Trong lòng thầm than mình thật xui xẻo. Không ngờ lũ chó này cảnh giác như thế. Ba người họ trèo tường vào chưa được bao lâu, liền bị mấy con chó này phát hiện, nhưng bọn gã có chuẩn bị trước, ném mấy cái bánh bao tẩm thuốc mê xuống muốn thuốc chúng, ai ngờ mấy con chó đều không ăn bánh bao, ngay cả ngửi một cái cũng chả thèm.
Gã làm sao biết, các chú chó một ngày ba bữa được ăn no căng, mà còn ăn rất ngon, hơn nữa có linh tính, được Lôi Thiết huấn luyện, tuyệt đối không ăn đồ người xa lạ cho.
“Tha con mẹ ngươi chứ tha!” Lý Tam Lại chửi ầm lên “Bỏ thuốc mê vào bánh bao mà ý kiến của ngươi chứ ai!”
“Đúng!” Triệu Tứ Phát phụ họa “Là Chu Nhị Hảo xúi giục ta và Lý Tam Lại!”
“Mẹ nó, rõ ràng là hai ngươi xúi bẩy ta!” Chu Nhị Hảo hung dữ trừng bọn họ “Thân huynh đệ, ngươi hãy tin ta, Triệu Tứ Phát vẫn luôn ghi hận chuyện ngươi thỉnh người khác làm công mà không thỉnh hắn Lý Tam Lại còn ghê tởm hơn, hắn muốn trộm công thức làm miến của nhà các ngươi đấy!”
“Không phải, ý có trộm công thức là hắn!” Lý Tam Lại nhấc chân đạp Chu Nhị Hảo, Lôi Tần Kiên tăng thêm chút lực làm gã đau đến kêu to, không dám lộn xộn nữa, âm thầm giật mình tiểu tử này bất quá mới mười mấy tuổi mà lực cánh tay lại mạnh như vậy.
“Câm miệng!” Tần Miễn quát bảo bọn gã im miệng, lạnh giọng nói “Ta còn tưởng ăn trộm là người thôn khác, thật không nghĩ sẽ là các người. Triệu Tứ Phát, nếu ta nhớ không lầm, tức phụ ngươi đang làm việc trong xưởng miến nhỉ?”
Triệu Tứ Phát cúi đầu, không lên tiếng.
“Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, hay là đưa bọn họ đi gặp quan!” Lôi Tần Kiên tức giận nói “May mà chó nhà chúng ta thông minh, bằng không có thể đã bị họ đạt được mục đích.”
Tần Miễn cau mày. Loại chuyện trộm đồ có lớn có nhỏ. Bất kể ra sao, mọi người đều ở cùng một thôn. Nếu thật sự báo quan, người nhà ba tên này nhất định sẽ ghi hận bọn hắn, không chừng còn tạo thành phiền toái lớn hơn Nhưng nếu không trừng trị, có khi những tên này sẽ nghĩ hắn và Lôi Thiết dễ bắt nạt.
Hắn hỏi Lôi Thiết: “A Thiết, làm sao đây?”
Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Sáng mai đi gặp lý chính.”
“Đừng!” Sắc mặt ba người Chu Nhị Hảo đồng thời đại biến. Nông dân sinh sống giản dị, người đi lừa gạt đều bị người phỉ nhổ. Một khi bị đưa đến gặp lý chính, thanh danh của bọn gã liền toi.
“Tần huynh đệ, Lôi huynh –”
Lôi Thiết lạnh lùng nói: “Mang đi.”
Trời vừa hửng sáng, Tần Miễn, Lôi Thiết đi đầu đến nhà lý chính. Lôi Tần Lý, Lôi Tần Kiên và Lôi Tần Trung áp giải ba người Chu Nhị Hảo theo ở phía sau.
Các thôn dân thấy tình hình, lập tức biết tối hôm qua có chuyện xảy ra, bèn đi theo xem náo nhiệt.
Tức phụ Chu Nhị Hảo, Lý Tam Lại và Triệu Tứ Phát nửa đêm hôm qua phát hiện không thấy tướng công nhà mình đâu, lúc này mới biết tin người thân mật nhất đã bị Tần Miễn, Lôi Thiết bắt, cuống quít lại đây đòi người, hỏi chuyện phát sinh.
Ba người Chu Nhị Hảo lớn tiếng kêu oan.
“Tần huynh đệ, có phải có hiểu lầm gì không?” Thê tử Chu Nhị Hảo vừa sốt ruột vừa lo lắng, còn có chút chột dạ.
Tần Miễn lãnh đạm nói: “Có phải hiểu lầm hay không, đến gặp lý chính liền rõ.”
Đội ngũ càng ngày càng khổng lồ. Vài thôn dân suy đoán liệu có phải tối qua ba người này lẻn vào khu chế biến trộm đồ hay không, họ không biết mình đã đoán đúng.
Lý chính nhìn thấy cả đám người, bèn mời tất cả vào sân. Sân nhà lý chính rất lớn, chính là để sử dụng khi trong thôn phát sinh chuyện lớn cần bàn bạc.
“Lôi Thiết, tức phụ Lôi Thiết, nói xem rốt cuộc là có chuyện gì? Ba người này đã làm gì?” Lý chính vừa thấy ba tên không nên thân của thôn ở cùng nhau, lập tức đoán được sự tình khó giải quyết.
Tần Miễn dù sao cũng là ‘gả’ tới đây, trong mắt các thôn dân, Lôi Thiết mới là đương gia của Du nhiên điền cư và khu chế biến. Tần Miễn ra hiệu Lôi Thiết mở miệng.
Lôi Thiết chắp tay nói: “Lý chính, đã quấy rầy. Việc lần này, Lôi Tần Lý và Lôi Tần Kiên rõ ràng nhất, đừng ngại nghe chúng kể một lại một lần.”
Lôi Tần Lý cung kính khom người vái chào lý chính, nói: “Khởi bẩm lý chính, đêm qua, ba người này trèo tường tiến vào khu chế biến muốn ăn trộm đồ, bị ta và Lôi Tần Kiên bắt được. Việc này vô cùng xác thực, có thang gỗ và bánh bao tẩm thuốc mê làm vật chứng.” Lời ít mà ý nhiều, lại nhắm thẳng vào mấu chốt.
Các thôn dân vừa nghe, đều khinh bỉ nhìn Chu Nhị Hảo, Lý Tam Lại cùng Triệu Tứ Phát. Nhất là Triệu Tứ Phát, tức phụ gã là người chịu khó, giờ vẫn còn đang làm việc cho xưởng miến khu chế biến mà.
-Hết chương 113-
——— Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT