“…Khưu Xử Cơ đang định trả lời đột nhiên biến sắc, nói ‘Có người tới tìm ta rồi. Bất kể là gặp chuyện gì thì các ngươi cũng không được ra mặt, nhớ chưa?’ Hai người Quách, Dương gật đầu thưa dạ. Khưu Xử Cơ nhặt đầu người lên, mở cửa đi ra, phi thân cây núp sau đám cành lá. Người tới rốt cuộc là ai? Vì sao Khâu Xứ Cơ đột nhiên biến sắc? Diễn biến tiếp theo thế nào, hồi sau sẽ phân giải.”
“Ba” Kinh đường mộc lại vang lên một tiếng.
Chúng khách nhân đến dùng trà chiều lúc này mới hồi thần ra khỏi cố sự, không khỏi cảm thấy thời gian trôi quá nhanh.
Niếp Hành, Mộc Thần giật mình liếc nhìn nhau, số lần họ nghe kể truyện không ít, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe nhập thần như vầy, điểm tâm đều ăn hết, ngược lại quên mất nước trà, một ngụm cũng chưa uống.
Có khách nhân bất mãn hô: “Lâm tiên sinh, hôm nay kể ít quá, kể thêm một đoạn nữa đi. Chúng ta từ xa đến không thật không dễ dàng!”
“Đúng vậy, Lâm tiên sinh, thời gian còn sớm, kể tiếp một đoạn đi!”
“Lâm tiên sinh…”
Nhìn tình hình, Lâm Cường sao không nhận ra hôm nay kể truyện rất thành công, trong lòng kích động không thôi, nhưng không dám biểu lộ ra mặt, ôm quyền nói: “Chư vị, ngày mai thỉnh tới sớm, xin chào!”
Tiếng kháng nghị lại dấy lên.
Tần Miễn, Lôi Thiết thừa dịp không ai chú ý, bỏ ra ngoài.
“Ta cứ nghĩ Lâm Cường sẽ hơi luống cuống, không ngờ tiểu tử đó biểu hiện tốt như vậy. Ánh mắt ta quả nhiên tinh tường giỏi phát hiện ra người tài!” Tần Miễn chắp tay sau lưng, bước chân khoan thai, ngẩng đầu ngước nghiêng nhìn Lôi Thiết, ý cười lồ lộ “Đúng không?”
Lôi Thiết gật đầu.
“Nếu Lâm Cường không có vấn đề, Diệp Phùng Thu càng không có vấn đề.” Tập trung tinh thần cả nửa ngày, Tần Miễn có chút mệt mỏi “Chúng ta đi lấy doanh thu hôm nay rồi về nhà luôn nhé?”
“Không vội về sớm, đến tiệm đồ gỗ đổi chiếc xe khác.” Lôi Thiết nói “Xe cũ dùng không ổn.”
Y không phải thợ mộc chuyên nghiệp, thùng xe y làm lúc trước do sử dụng thường xuyên, các tấm ván có dấu hiệu bị lỏng, xóc nảy thêm vài lần e là bật ra luôn. Mà thường xuyên sửa đi sửa lại cũng phiền hà.
“Được. Nếu đã làm thì phải làm tốt nhất. Về phòng nghỉ ta nói chi tiết cho huynh” Tần Miễn lại nảy ra chủ ý, đẩy lưng đối phương hối y đi mau, vào phòng nghỉ, lấy bút ra viết viết vẽ vẽ.
Vấn đề của xe ngựa cổ đại chủ yếu ở chỗ hiệu quả giảm xóc bánh xe không tốt, bởi vì bánh xe được làm bằng gỗ hoặc sắt mà không có lốp xe. Tác dụng cơ bản của lốp xe chính là giảm xóc giảm chấn. Đường bằng phẳng thì thôi, chứ nếu gặp phải mặt đường gập ghềnh, ngồi trên xe ngựa có thể khiến ngũ tạng lục phủ của người đảo lộn tùng phèo. Tần Miễn nghĩ có thể lấy được nhựa mủ từ cây cao su. Cây cao su ưa nóng, ẩm, đất đai phải phì nhiêu và kín gió, thuộc loại thực vật á nhiệt đới. Theo như hắn lý giải, khí hậu thôn Thanh Sơn giống khí hậu miền Trung bộ Trung Quốc, hơn phân nửa là không có cây cao su. Hắn không tính lên núi phụ cận thôn Thanh Sơn tìm làm gì cho phí công, quyết định về nhà sẽ trực tiếp vào trong không gian tìm.
Vẽ xong bản thiết kế xe ngựa, hai người đến tiệm đồ gỗ Phú Quý.
Liêu Chí Phúc thấy hai người, nhiệt tình đứng dậy nghênh đón “Lôi lão bản, Tần lão bản, là khách hiếm nha! Nhị vị đã lâu không đến chiếu cố sinh ý của Liêu mỗ rồi.” Phảng phất mới đây không lâu, hai người này còn ăn mặc quần áo chắp vá đến cửa tiệm ông chào hàng các phát minh nhỏ của mình, lúc ấy ai mà nghĩ đến có một ngày họ sẽ trở thành đại lão bản nổi tiếng toàn Huyện. Bởi vậy có thể thấy, bất kể lúc nào đều không thể xem nhẹ bất cứ một vị khách nhân nào. Liêu Chí Phúc thầm thấy may mắn lúc trước không có đắc tội Tần Miễn, Lôi Thiết, thậm chí mấy lần kết giao cũng coi như vui vẻ.
Nghe trong lời nói của Liêu chưởng quầy có vài phần thân thiết, Tần Miễn nhân tiện chiếm lợi, vừa đi vào trong vừa cười nói “Liêu chưởng quầy nói sao chứ, không phải chúng ta đã tới rồi?”
“Nhị vị, mời ngồi.” Liêu Chí Phúc gật đầu với Lôi Thiết, tỏ ý chào.
Lôi Thiết gật đầu.
Tuy đối phương không nói chuyện, nhưng đã chào đáp lại, Liêu Chí Phúc vui tươi hớn hở bảo hoả kế dâng trà.
Điếm tiểu nhị dâng trà rồi lui về phía sau.
“Không biết lần này nhị vị tới là muốn mua gia cụ hay là vẫn đặt làm gia cụ?” Liêu Chí Phúc hỏi.
Tần Miễn lấy bản vẽ ra, đưa ông “Chúng ta muốn đặt làm một buồng xe cho xe ngựa.”
Sau khi Liêu Chí Phúc cẩn thận xem bản vẽ, bội phục nhìn Tần Miễn, Lôi Thiết, nói: “Cửa hàng chúng ta làm được. Chỉ là phần bánh xe, Tần lão bản yêu cầu dùng sắt để làm, ở giữa có rãnh lõm, có thể phải tốn thêm chút thời gian. Không biết Tần lão bản có cần hàng gấp không?”
“Không vội. Nếu không có gì ngoài ý muốn, chiếc xe ngựa này sẽ là xe chuyên dụng cho ta và Lôi Thiết. Nhất định phải làm cứng cáp mà tinh tế.” Tần Miễn nói.
Liêu Chí Phúc biết nay hai người là người có tiền, đối với đồ vật càng chú trọng chất lượng, giá cả là thứ yếu, nên mở miệng cam đoan “Điểm này thì hai vị cứ yên tâm, ta nhất định dặn các sư phó tận tâm tận lực! Vạn nhất có chỗ không đạt đến yêu cầu của hai vị, sẽ làm lại đến khi nhị vị hài lòng mới thôi.”
“Mặt khác, hi vọng Liêu chưởng quầy đừng tiết lộ bản vẽ ra ngoài.” Tần Miễn cười nói “Lui tới cùng Liêu chưởng quầy đã nhiều lần, ta tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của Liêu chưởng quầy.”
“Tần lão bản yên tâm.” Liêu Chí Phúc quả thật có hứng thú với bản vẽ, nhưng nếu Tần Miễn đã nói vậy, ông bàn ngược lại sẽ không tốt.
Tần Miễn dặn thêm ông sau khi buồng xe hoàn thành thì đưa đến Du nhiên điền cư thôn Thanh Sơn, rồi cùng Lôi Thiết rời đi.
Liêu Chí Phúc tiễn họ ra ngoài xong, liền cầm bản vẽ tức tốc đi đến nhà xưởng đằng sau cửa hàng, dặn dò các sư phó mau chóng khởi công.
Bốn ngày sau, tiệm gỗ Phú Quý sai hoả kế đưa xe đến Du nhiên điền cư.
Xe mới có bốn bánh, dài tám thước, rộng sáu thước, chạm trổ hoa văn tinh xảo ra sao tạm thời không đề cập tới. Trước mui xe hai bên trái phải đều có mái hình móc câu. Trên mái hình móc dựng khối mộc bài(1) hình vuông, mộc bài bên trái khắc chữ ‘Lôi’ màu vàng, mộc bài bên phải khắc chữ ‘Tần’. Trên mái có thể treo ***g đèn tiện cho đi đường buổi đêm. Hai bên cửa xe đều có bậc thang ba tầng để lên xuống, không cần giống xe ngựa bình thường phải luôn trang bị ghế nhỏ trên xe, lúc không cần dùng bậc thang thì gập lại rúc dưới đáy xe Vách phía trước thùng xe có ô cửa sổ nhỏ giăng rèm, tiện cho người trong xe trao đổi cùng xa phu. Vách sau thùng xe có ô cửa sổ khá lớn, cả vách dạng trượt lên xuống, ngày hè có thể mở trọn hết vách sau cho thông gió mát mẻ.
Bên trong xe, dưới ô cửa sổ nhỏ đặt cố định một tủ ba ngăn, đựng điểm tâm, sách và vật dụng linh tinh Hai hàng sô pha kê sát hai vách trái phải buồng xe, bên dưới mỗi sô pha là ba hộc để đồ Chính giữa buồng xe là bàn dài có thể nâng lên hạ xuống, chiều dài bằng với sô pha. Bình thường, bàn dài vẫn là bàn dài, lúc muốn nghỉ ngơi, hạ bàn xuống, xoay mặt bàn lại, có thể sáp nhập với hai sô pha tạo thành giường lớn. Phía trên hai sô pha có ngăn tủ vuông, chứa chăn đệm, quần áo dự bị.
Buồng xe nho nhỏ gần như thành phòng ở cỡ nhỏ.
Lúc chế tạo thùng xe xong, các sư phó tiệm gỗ Phú Quý đều lấy làm kỳ lạ. Bất quá phí tổn chế tạo thùng xe cũng không thấp, giá vốn gần mười lăm lượng bạc, bán cho Tần Miễn, Lôi Thiết với giá hai mươi hai lượng.
Tần Miễn, Lôi Thiết vô cùng hài lòng với xe mới, sảng khoái thanh toán tiền. Thùng xe cũ thì tu bổ lại, cấp cho hạ nhân sử dụng.
Tiễn bước người của tiệm gỗ, Tần Miễn và Lôi Thiết cầm đao, xách thùng gỗ, mang theo ống sắt đục rỗng, tiến vào không gian đi tìm cây cao su.
Tuy nói động vật nguy hiểm trong không gian đều tránh Tần Miễn, nhưng không gian quá lớn, đi một mình trong đó hơi có cảm giác lẻ loi. Nên trước kia hắn chưa từng đi tới khu vực quá xa. Lần này, hắn tưởng tượng trong đầu hình ảnh bản thân đứng ở chân núi, nháy mắt sau đó, hắn và Lôi Thiết bỗng xuất hiện tại chân núi.
“Tức phụ, ngươi nhận biết được cây cao su?” Lôi Thiết hỏi.
“Nhận được” Tần Miễn dạy y “Lá cây cao su hình trứng, mặt lá bóng loáng, quả cũng hình trứng, thân quả có rãnh dọc, đỉnh có cuống nhọn. Nếu huynh không phân biệt được thì rạch một đao trên thân cây, nếu có dịch lỏng màu trắng chảy ra thì hơn phân nửa chính là cây cao su.”
Lôi Thiết gật đầu, đi theo một hướng khác. Nhất Điểm Bạch đi cùng Tần Miễn.
Tìm chừng hơn nửa giờ, cây cao su bị Lôi Thiết phát hiện ra trước. Tần Miễn nghe tiếng gọi chạy đến.
Cây cao su bị chém nghiêng cắt xuống một khối vỏ cây, dịch mủ trắng chảy xuống ào ạt. Lôi Thiết cắm ống sắt vào, nhựa mũ nương theo ống sắt chảy vào thùng gỗ.
Khu vực này đều là cây cao su, Tần Miễn chọn một cây to nhất lấy mủ cao su.
Cuối cùng, hai người hứng đầy hai thùng.
Tần Miễn chỉ biết nguyên liệu chủ yếu để làm cao su là cao su thiên nhiên, cao su thiên nhiên chính là nhựa mủ lấy từ cây cao su trải qua đông đặc và khô ráo mà chế thành. Nhưng rốt cuộc mủ cao su dùng phương pháp gì để đông đặc và khô ráo thì không rõ, trước kia hắn không chú ý về phương diện này.
Chẳng có cách nào, hắn và Lôi Thiết đành tự mình suy nghĩ. Đông đặc thì có thể dùng cách phơi nắng hoặc hạ nhiệt độ, khô ráo thì có thể phơi khô, hong khô hoặc sấy khô… Mủ cao su trong không gian rất nhiều, hai người làm thử từng cách, lăn qua lăn lại vài ngày cũng thành công.
Đầu tiên chuẩn bị một cây trúc thô to, yêu cầu đường kính ống trúc gần bằng bề ngang bánh xe. Sau khi tạo hình cho ống trúc, đổ nhựa mủ cao su vào, tiếp theo dùng phương pháp đông đặc và khô ráo bọn hắn thí nghiệm ra, cao su thực dụng liền ra lò, rất có tính đàn hồi.
Hai người lắp ‘lốp xe’ vào rãnh niềng xe và gia cố lại, lắp vào xe ngựa. Lôi Thiết đánh xe ngựa chạy thử trên con đường không bằng phẳng trong thôn.
Các thôn dân hiếu kỳ nhìn xe ngựa chạy qua chạy lại.
“Lôi lão Tứ, đại ca đại tẩu ngươi lợi hại a. Ngay cả lão già chúng ta cũng chưa từng được thấy xe ngựa xinh đẹp như thế.” Giang đại gia nói với Lôi Hướng Lễ.
Trương tẩu trêu ghẹo: “Ai da, Tứ huynh đệ, nương ngươi tính khi nào mới định thân cho ngươi vậy? Tương lai dùng xe ngựa này đi rước tân tức phụ nhất định rất có mặt mũi!”
Lôi Hướng Lễ đỏ mặt “Trương tẩu nói gì vậy.”
Các thôn dân cười ha ha cả lên.
“Đỏ mặt cái gì?” Một thím cười ái muội với Lôi Hướng Lễ “Nếu ta nhớ không lầm, năm nay ngươi cũng đã mười tám nhỉ? Nên cưới vợ rồi. Có muốn chúng ta giúp ngươi hối thúc nương ngươi không a?”
Mặt Lôi Hướng Lễ đỏ đến gần như muốn bốc cháy “Khụ khụ, việc này không phiền ngài bận tâm ạ.”
Mọi người lại cười vang.
Tần Miễn ngồi trong xe ngựa tự thể nghiệm, gần như không có chấn động, càng khỏi cần so với cảm giác xóc nảy như bị hất bay khi ngồi xe ngựa lúc trước.
-Hết chương 109-
Chú giải:
(1)Mộc bài: bản hiệu gỗ
mộc bài
——— Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT