Chương 47

Nghe Vương Phi cất giấu lưỡi đao như vậy, Cố Ngôn Chi ngược lại không phải không có não.

Mặt y không biến sắc nói: “Cho dù là tiên tử cũng không thể xinh đẹp quyến rũ so với Vương Phi. Vương gia nhất định rất thích Vương Phi.”

Lúc này Vương Phi mới hơi đổi sắc mặt, nói nàng là yêu tinh?

“Trong mấy ngày nay Vương gia đều chạy tới chỗ ngươi, càng thích ai còn chưa chắc chắn đâu. Công tử ở trong phủ ở có quen không? Nếu thiếu cái gì thì nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”

Ai mới thật sự là yêu tinh hả, Vương gia bị ngươi câu tới cả ngày không gặp được bóng.

“Vậy thì không cần phiền tới tỷ tỷ, Vương gia làm người chu đáo, chỗ ta thường hay quan tâm, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu người theo ta tâm sự, tỷ tỷ vừa vặn lại tới, đang muốn tìm người nói chuyện đây.” Cố Ngôn Chi nói xong cũng thấy sắc mặt Vương Phi cứng một điểm, lại tiếp tục nói: “Thân xiêm y này của tỷ tỷ thật sự rất đẹp, ta rất thích màu sắc như này, có điều một nam nhi như ta mặc như vậy, sợ là sẽ bị người chê cười.”

Vương Phi nghe vậy nhìn lướt qua hoa phục tử sắc trên người Cố Ngôn Chi, trong lòng nghĩ lẽ nào thứ ngươi đang mặc còn không đủ đẹp?

Cố Ngôn Chi xem như cái gì cũng không nhìn thấy tiếp tục nói: “Vừa vặn hiện tại xung quanh cũng không có ai ghét bỏ ta mặc cái gì, tỷ tỷ khi nào đi may y phục thì gọi ta với, hai ta cũng xem như là có bạn.”

Vương Phi vốn là đang tìm người phát tiết uất ức do Chu Nại Huyễn gây ra, ai ngờ tên này lại quen thuộc như vậy, nói hai câu tỷ tỷ, rồi lại tỷ tỷ, này là đang ở trước mặt nàng khoe khoang Vương gia dung túng y thế nào sao?

Vương Phi lại cười cười nói: “Vừa vặn trong phủ có một cây vải thượng hảo, ngươi theo ta cùng đi nhìn, được thì cùng may một bộ.”

Cố Ngôn Chi lập tức vui vẻ đáp ứng. Hắc, nữ nhân này còn muốn làm y khó chịu? Không phải là đang trách gia gia ta lòng dạ rộng rãi quá chứ.

Trong vương phủ có thợ may chuyên môn*, để may xiêm y cho cả nhà Vương Phủ, nhưng trong vương phủ chỉ có một vị nương nương, cũng không có hài tử, cho nên thợ may mới cả ngày nhàn rỗi.

*tài phùng- thợ may chuyên môn: người làm nghề may vá, chuyên may riêng cho con nhà giàu quý tộc.

Lúc này mới thấy có việc làm, hơn nữa còn là hai vị, ngay lập tực phấn chấn tinh thần tiến lên nghênh tiếp.

“Nương nương là muốn may y tần mới? Đúng lúc vừa đến hai khúc vải thượng hảo, tuy nói màu sắc có tươi đẹp, nhưng khi phối với làn da trắng như tuyết của nương nương rất phù hợp.”

Vương Phi chỉ chỉ Cố Ngôn Chi đứng một bên nói: “Vị này chính là công tử mới tới trong phủ, may cho hắn một bộ xiêm y đi.”

Thợ may nghe vậy liếc mắt nhìn Cố Ngôn Chi, người này lại có được mi mục như họa môi hồng răng trắng da trắng như tuyết, nhưng lại là một vị nam tử.

Nói tới mỗi thời đại, người thích dưỡng nam sủng thật sự không ít, ngay cả vị cửu ngũ chi tôn trong cung cũng nuôi vài vị luyến đồng. Vương gia trước giờ không có ham muốn trên phương diện này, hôm nay lại dẫn vào phủ, hơn nữa tướng mạo này xem rất được, thậm chí ngay cả thợ may nhìn cũng phải sững sờ.

Vương Phi ho khan hai tiếng quay đầu nói với Cố Ngôn Chi: “Nói đi nói lại, ta còn không biết công tử xưng hô thế nào.”

Cố Ngôn Chi khẽ mỉm cười nói: “Tại hạ họ Cố tên Tư, tự Ngôn Chi.”

Vương Phi gật đầu nói: “Đúng là cái tên rất hay, tam tư nhi hậu ngôn chi.” ( cân nhắc nhiều lần rồi mới nói)

Thợ may nghe Vương Phi nói lời này xong, mới cảm thấy, trong mấy năm qua, mọi chuyện trong phủ quá thái bình. Trong phủ người khác đều có chính thất cùng đám tiểu thiếp tranh sủng, trò gian nhiều vô kể, một đám hạ nhân cùng nhau tán gẫu với nhau cũng không hết chuyện mà nói. Nhưng trong phủ Đại Định vương dù sao cũng chỉ có một vị Vương Phi, Vương gia cũng không thích tìm hoa vấn liễu, những tiêu khiển này tự nhiên cũng không có.

Thợ may một bên đo thân cho Cố Ngôn Chi, một bên suy nghĩ. Vóc người vị công tử này chân thực rất được. Hắn còn chưa bắt đầu may xiêm y cũng đã có thể tưởng tượng hình dáng mặc ở trên người công tử này thế nào.

“Ta muốn màu sắc nào diễm lệ nhất, ” Cố Ngôn Chi quay đầu khẽ cười với Vương Phi hỏi: “Có thể không?”

Khóe miệng Vương Phi giật giật, nói: “Vải này đối với nam nhân mà nói tựa hồ quá diễm lệ.” Đâu chỉ diễm lệ, kể cả nữ nhân cũng ít khi mặc y phục kiểu đó.

Cố Ngôn Chi nói: “Khí trời dần dần lạnh, y phục có màu sắc diễm lệ mặc vào cũng làm cho người cảm thấy ấm lên một ít.”

Vương Phi để tỏ lòng mình rộng lượng, đương nhiên sẽ không phản đối lời Cố Ngôn Chi đề nghị. Rồi lại nhắc nhở nói: “Vương gia không thích người bên cạnh ăn mặc quá mức kín đáo.”

Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút, y muốn theo Chu Nại Huyễn thích làm gì? Chỉ đơn giản trả lời: “Không ngại.”

Vương Phi lần này lại phiền muộn, ý của những lời này là, bất luận y mặc y phục gì Vương gia cũng thích thật sao? Cũng quá đề cao bản thân rồi đi?

Cố Ngôn Chi dọc đường mở miệng nói làm Vương Phi tìm không nổi thoải mái, đem Vương Phi đuổi về viện tử của nàng. Vừa vặn gặp phải một tiểu cô nương bưng một hộp bánh ngọt. Cố Ngôn Chi vừa nhìn, không phải là bánh hoa cao ngày hôm nay ăn qua sao?

Vương Phi lập tức bắt chuyện bảo Cố Ngôn Chi cũng tới ăn thử, Cố Ngôn Chi cười cười nói: “Bánh này lúc sáng sớm ta đã nếm thử một miếng, cảm thấy mùi vị không quá hợp ý, chắc là dựa theo khẩu vị Vương Phi mà làm.”

Vương Phi vừa nghe, sắc mặt lại cứng. Ý nói cái bánh ngọt này al2 do y ăn qua cảm thấy không ăn được mới đưa đến viện tử nàng sao?

Chờ Cố Ngôn Chi cáo từ xong, Vương Phi rốt cuộc không nhịn được nữa vứt tất cả hộp bánh xuống đất. Nàng ở trong vương phủ thời gian dài như vậy, ngoại trừ Vương gia, vẫn không có ai dám không để cho nàng thoải mái. Không cho ngươi một chút giáo huấn thì ngươi không biết ai mới là nữ chủ nhân Vương Phủ này?

Nếu nói Vương Phi cùng Vương gia nhìn bề ngoài hòa hòa khí khí, trên thực tế đã thành sóng ngầm mãnh liệt. Vương Phi gần đây lại đang vì chuyện nương gia cùng Vương gia chọc cho không vui. Lần này vừa vặn đưa tới một bia ngắm, lại đúng lúc được Vương gia sủng ái, nàng thấy không hợp tên tiểu bạch kiểm không biết trời cao đất rộng kia, chỉ sợ sau này Vương Phủ muốn đổi chủ!

Nói tới Cố Ngôn Chi một mặt hưng phấn trở lại trong phòng, lại nhìn thấy cái bóng kia.

Căn cứ theo ít ngày quan sát, Cố Ngôn Chi hầu như đã khẳng định người kia chính là ca ca Trần Khiêm Quân. Chuyện này y không có nói cho Trần Khiêm Quân, tạm thời cũng không biết phải nói tin này cho hắn biết thế nào. Bởi vì người đó căn bản không chịu thừa nhận thân phận thật của hắn.

Ngoài ra y vẫn biết Trần Khiêm Quân đang tìm kiếm ca ca của hắn, tìm một hơi liền tìm tới mười hai năm. Ngẫm lại trong lòng Cố Ngôn Chi còn cảm thấy có chút cay cay. Đây tuyệt đối không phải tình cảm huynh đệ bình thường, Trần Khiêm Quân sẽ không là loại luyến huynh chứ? Người hắn thật sự thích chính là ca ca hắn đúng không?

Nghĩ là vậy, lại nhìn thấy đối phương có ý muốn dẫn y đi, Cố Ngôn Chi không có nhiều do dự bước chân đi theo.

Xoay chuyển vài vòng, hai người cùng đến sau một giả sơn.

Cố Ngôn Chi nhìn sát vào mới thấy rõ người kia lần này mang theo một mặt nạ màu bạc, để mặt của mình không dễ dàng bị nhận ra.

“Cũng may lần này ngươi không mang theo da người, mà dù sao đây cũng là mặt ngươi, cho dù không vừa ý ngươi cũng không cần thiết dùng mặt người khác a. Trần Khiêm Quân lớn lên suất như vậy, ngươi làm ca ca hắn sẽ không xấu chứ?”

Cố Ngôn Chi vừa dứt lời, đã bị đối phương bóp lấy cái cổ: “Chuyện này rốt cuộc làm sao ngươi biết?”

Cố Ngôn Chi bị siết làm cả khuôn mặt ửng hồng, cũng chỉ dùng tay nhẹ nhàng chỉ xuống tay của đối phương, bày tỏ cứ bóp cổ như vậy, y sẽ không nói ra được.

“Ta có não a, tùy tiện suy nghĩ một chút thì biết thôi. Ngươi vẫn mang mặt nạ, nói rõ ngươi không muốn để cho người khác nhận ra; lấy võ công của ngươi ở một tháng trước rõ ràng có cơ hội giết Trần Khiêm Quân nhưng lại không động thủ; điểm quan trọng nhất là ta phát hiện trong lúc ngươi lơ đãng tình cờ dùng võ công động tác võ thuật giống như Trần Khiêm Quân.” Trần Khiêm Quân khi ngụy trang thành Cố Ngôn Chi cũng thường nỗ lực che lấp võ công động tác võ thuật của mình, nhưng có lúc quen thuộc thì không cách nào chống cự được, cho nên đôi lúc lơ đãng thường để lộ ra ngoài làm Cố Ngôn Chi xác định được điểm này.

“Rõ ràng võ công của hắn đã hoàn toàn biến mất, tại sao đến giờ lại trở về?”

“Ta cũng không biết tại sao võ công của hắn trở lại, nhưng coi từ thân pháp của hắn thì chưa hoàn toàn khôi phục.” Cố Ngôn Chi nói xong lại đột nhiên hỏi: “Ca ngươi vì sao không trở về?”

“Để võ công của hắn hoàn toàn biến mất là vì muốn tốt cho hắn.”

“Nói như vậy ngươi thừa nhận ngươi đúng là ca ca hắn?”

“Trả lời ta.”

“Ca “

“Đừng gọi ta là ca.”

“Ca, ta là em dâu ngươi.”

“…”

Đối phương lặng một hồi. Cố Ngôn Chi đã hoàn toàn xác định thân phận của hắn, lúc này lại ẩn giấu thì không có ý nghĩa. Hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt có bảy phần tương tự Trần Khiêm Quân.

Cố Ngôn Chi lập tức cười híp mắt nói: “Ca ngươi sau này có thể mỗi ngày đến tìm ta không a? Ngươi cùng đệ đệ lớn lên thật giống nhau, hắn không ở mấy ngày nay ta cũng có chỉ thể trông mơ giải khát* a.” Trần Khiêm Quân không ở, y liền cảm thấy phát rồ.

* trông mơ giải khát: (ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi) (do tích: quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn)

“…” Trần Tiễn Quân suy nghĩ một chút dặn dò: “Ngươi không được nói cho hắn.”

Trần Tiễn Quân nguyên bản là chấp hành nhiệm vụ bí mật do Lục Phiến Môn giao, thế nhưng khi phát hiện Lục Phiến Môn cùng Đông xưởng có liên kết ngầm mờ ám, bị bọn họ xoá bỏ. Sau đó hắn được Chu Nại Huyễn phát hiện rồi cứu. Cũng vì vậy, hắn đã không thể trở về, bằng không những người kia nhất định sẽ lấy độc chức* tội danh khi quân giết hắn, cùng với thân quyến của hắn.

*độc chức : Không làm tròn nhiệm vụ.

“Chuyện này ngươi không nói cho Trần Khiêm Quân là vì sợ hắn báo thù cho ngươi?”

“Ta sợ hắn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.”

“Há, vậy lúc trước ngươi lẩn vào ma giáo có được tin tức hữu dụng gì không?” Cố Ngôn Chi thăm dò hỏi.

“Ta biết ngươi chính là giáo chủ. Có điều ngươi không cần lo lắng, ta còn chưa kịp trà trộn vào thì đã bị người mạt sát.”

Cố Ngôn Chi lúc này mới hài lòng gật đầu.

“Có loại người sẽ giết người tận gốc. Ngươi giết một thì sẽ nhảy ra một người khác. Thiên hạ sẽ không còn Thái Bình.”

“Chuyện này ngươi nói với chủ nhân ngươi đi. Không phải hắn muốn tạo phản sao?”

“Ai nói? Hắn…” Trần Tiễn Quân còn chưa nói hết lời thì che miệng Cố Ngôn Chi lại, ra hiệu có người đến. Chờ người đi xa, hắn nhanh chóng nói câu: “Chỗ này không thích hợp ở lâu, ta đi trước.”

“…” Nam tử đi như gió, tới thì vô ảnh đi thì vô tung a.

Cố Ngôn Chi thở dài một hơi, chậm rãi đi ra ngoài.

Cố Ngôn Chi biết Trần Tiễn Quân có ý gì. Những kẻ cấu kết với nhau kia có quá nhiều người hình thành một quan hệ khổng lồ, đây chính là cái gọi quan quan tương hộ. Bọn họ cũng không có ý muốn lật đổ vương triều, chỉ là vì lợi ích của bản thân mà cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân. Nhưng triều đình muốn tiếp tục hoạt động lại không thể thiếu được những người này, một khi những người này thật sự bị giết tận, thì toàn bộ triều đình có lẽ sẽ đình trệ, đến lúc xuất hiện tệ nạn so với hiện tại còn đáng sợ nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Quả nhiên không hổ là hai huynh đệ, luôn nghĩ cho muôn dân thiên hạ trước tiên.

Trần Khiêm Quân tới kinh thành vừa đi đã hơn một tháng, đã sắp tới tết còn chưa có tin tức gì.

Cố Ngôn Chi rốt cuộc không nhịn được nữa cho người trong giáo phát tín hiệu ra. Tín hiệu y dùng vô cùng đơn giản, đó chỉ là một ít hương liệu đặc chế, người bình thường có thể không ngửi thấy không được, chỉ có chim được huấn luyện trong giáo mới phát hiện. Bây giờ đã là mùa đông, trời giá rét nên rất ít thấy chim xuất hiện, trước giờ y vẫn không gửi tin tức, là vì sợ bị người phát hiện. Nhưng hiện tại y luôn cảm thấy mọi chuyện đã không còn đơn giản.

Chu Nại Huyễn vừa đi vào phòng y liền cười hỏi: “Là thứ gì mà thơm vậy?”

Cố Ngôn Chi nói: “Hương liệu này rất nhạt, người bình thường sẽ không ngửi thấy không được, lẽ nào ngươi có mũi chó?”

Chu Nại Huyễn cười nói: “Ta vốn là đưa xiêm y tới cho ngươi, tại sao đến rồi vẫn còn bị ngươi quở trách.”

Nói xong quả nhiên lấy ra một bộ hoa phục, chính là ngày đó cùng Vương Phi làm. Bởi vì trời lạnh, còn cố ý ở bên trong làm thêm một lớp để giữ ấm.

Cố Ngôn Chi miễn cưỡng gật đầu nói: “Tay nghề thợ may Quý Vương Phủ ngược lại không tệ.”

Chu Nại Huyễn lại lấy ra tới một hộp cơm, bên trong xếp đặt ước chừng có bốn, năm loại điểm tâm, căn bản toàn đồ Cố Ngôn Chi thích ăn.

Cố Ngôn Chi hoài nghi liếc mắt nhìn, nhưng vẫn gắp ăn một miếng, lại miễn cưỡng nói: “Đầu bếp quý phủ tiến bộ thật nhanh.”

Lần này Chu Nại Huyễn nở nụ cười. Dáng vẻ tên này nói chuyện nghĩ một đằng nói một nẻo, thật sự quá đáng yêu.

“Hôm nay bên ngoài hoa mai có thể sẽ mở, nếu không thì theo ta cùng đi thưởng mai, thế nào?”

Cố Ngôn Chi cong con mắt nói được.

Trời quá lạnh làm mọi thứ bị đóng băng. Tuy thần giáo ở trên núi, nhưng khí hậu đông ấm hè mát rất hợp lòng người, một năm bốn mùa đều có hoa tươi nở rộ, không giống như Đại Đồng, tới mùa đông thì hộ thành hà* cũng phải đóng băng.

*sông đào bảo vệ thành

Chu Nại Huyễn đưa cho Cố Ngôn Chi lò sưởi tay sơn màu đỏ, cùng một bao tay lông chồn. Lại tự mình vì y phủ thêm áo choàng phủ, mới nắm y đi ra ngoài.

“Ôi chao, Vương gia cũng thật là có phong độ, ngài không cần sao?”

“Ta có nội lực hộ thể, ngươi lại không có, để cho ngươi dùng đi.”

Trong vương phủ có một cây mai, loại hoa mai này có màu hồng nhạt, bây giờ là đại tuyết sơ tình, xem ở dưới tuyết nở rộ màu sắc trắng mịn, đúng là một cảnh thú vị.

Cố Ngôn Chi ngẩng đầu lên nhìn trời nhìn hai con chim một to một nhỏ bay qua. Cúi đầu thấy Chu Nại Huyễn cũng nhìn, liền lập tức nói: “Không bằng chúng ta đàm mấy câu tho liên quan về hoa mai đi.”

Hai mắt Chu Nại Huyễn âm trầm nhìn Cố Ngôn Chi, rồi mỉm cười: “Được, mời ngươi trước.”

“…” Thật sự như lấy đá đạp chân mình. Bình thường Cố Ngôn Chi ghét nhất là thi từ ca phú, có một Cố Vọng Chi cả ngày ở bên tai xướng mấy thứ này khiến người ta buồn bực muốn chết, còn bây giờ trong đầu y tìm một câu cùng hoa mai có liên quan cũng không có.

Còn đang vùi đầu suy nghĩ, lại đúng lúc có một tên toàn thân hắc y bị bọc chỉ còn thừa lại hai mắt đến tìm Chu Nại Huyễn .

Chu Nại Huyễn nói: “Báo đi.”

“Liên tiếp trong vòng một tháng, liên tục có các đại thần vạch tội Trương đại nhân, còn liệt ra tất cả tội trạng của Trương đại nhân, bây giờ đang đợi bệ hạ quyết định.”

Chu Nại Huyễn nhìn ra Cố Ngôn Chi không hề sợ hãi, chỉ chăm chú lắng nghe, liền hỏi: “Có tin tức danh bộ đệ nhất thiên hạ không?

“Nghe nói sau khi Trần Khiêm Quân tới kinh thành thì chạy đi tìm mấy vị đại nhân thương nghị chuyện này, hi vọng các đại nhân đứng ra thay Trương đại nhân cầu tình, dù sao hài cốt Trương đại nhân còn chưa hàn, xem dáng vẻ hoàng thượng giống như có hành động.”

“Ở kinh thành ngươi hãy tiếp tục theo dõi.”

About Rừng Thần Thoại

Bạn là ai?

View all posts by Rừng Thần Thoại → Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play