Trần Khiêm Quân cũng không biết bọn họ đã uống rượu mất bao nhiêu thời gian. Sắc trời đã tối sầm lại, ánh trời chiều màu vàng bao phủ toàn bộ kinh thành, người đi đường đều vội vội vàng vàng muốn về nhà.
Tiểu nhị đi ra làm tư thế không trả tiền sẽ không có rượu, Trần Khiêm Quân thấy Thành Ưng Toàn uống đã say mèm, liền trả tiền bảo tiểu nhị không dâng rượu nữa.
Thành Ưng Toàn thấy không còn rượu, thì khắp nơi tìm tiền, muốn để tiểu nhị lấy thêm rượu. Nhưng chỉ móc ra một khối thiết bài màu đen.
Hắn ngốc lăng cầm khối thiết bài, còn nở nụ cười.
Trần Khiêm Quân nhận thức khối thiết bài này. Một năm trước lúc võ công của hắn bị phế bỏ, Trương đại nhân đem khối thiết bài này cho hắn, nói sau này sẽ cần tới. Nhưng khối này thiết bài tại sao lại ở trong tay Thành Ưng Toàn?
“Trương đại nhân qua đời, nói muốn đem khối thiết bài này cho ngươi, ha ha, ta lấy đi. Không ngờ đây là thứ duy nhất của ngươi để lại cho ta.”
Trần Khiêm Quân vừa nghe, liền muốn đoạt lấy khối thiết bài, nhưng Thành Ưng Toàn nói: “Ta không thể cho bất kể ai, đây là đồ vật của hắn, ta mới không cho người khác.”
Trần Khiêm Quân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đỡ Thành Ưng Toàn đã say mèm ăn nói thì linh tinh về phòng của mình.
“Cẩu Đản còn muốn ăn cái gì?”
“Nương, chúng ta có đủ tiền sao?”
“Ân, thúc thúc ngươi cho chúng ta không ít tiền, nên đủ.”
“Thật ư!”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, tiếng hoan hô quen thuộc, Trần Khiêm Quân lập tức nhìn sang, thì ra là Tẩu tử lôi kéo Cẩu Đản ở ven đường mua đồ.
Thời gian buổi chiều mua đồ so với sáng sớm sẽ rẻ hơn, bởi vì tiểu thương môn đều vội vã thu sạp, rất nhiều thứ để qua đêm sẽ không tươi, bọn họ chịu rẻ đi một ít cũng phải bán. Trước đây bọn họ cũng vậy, cho nên đều chờ tới chiều thì ra ngoài mua đồ, như vậy có thể tiết kiệm chút tiền. Không ngờ thói quen này Tẩu tử dùng.
Trần Khiêm Quân đứng cách không xa, vào lúc này lại không biết có nên tới đánh tiếng chào hỏi hay không.
Nhưng chưa đợi Trần Khiêm Quân quyết định, đã bị Phan Hoa Hoa cùng Cẩu Đản nhìn thấy.
Nhìn hai người đi tới phía hắn, Trần Khiêm Quân có chút không tự nhiên hô một tiếng: “Tẩu tử.”
Nàng nhìn về Trần Khiêm Quân khẽ cười cười, hỏi: “Tiểu Thành sao thế? Sao lại uống say như vậy, xảy ra chuyện gì?”
Trần Khiêm Quân nhìn trong mắt Tẩu tử ánh ra cái nhìn xa lạ, mới nhớ tới bây giờ hắn là Cố Ngôn Chi. Hắn hơi cười, nói: “Không cần lo lắng. Các ngươi ăn cơm chưa? Vừa vặn chúng ta cũng còn chưa có ăn cơm, cùng đi ăn một bữa cơm đi.”
Cẩu Đản vừa nghe nói có cơm ăn, lập tức lại nở nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, đặc biệt đáng yêu. Cẩu Đản đã mười ba tuổi, cái tuổi này chính là tuổi hài tử đang phát triển, cái bụng khi đói thì một con trâu cũng có thể ăn hết đi.
Phan Hoa Hoa có chút do dự nhìn Thành Ưng Toàn, cảm thấy Thành Ưng Toàn đã say thành bộ dáng này, đi về nghỉ thì tốt hơn.
Thành Ưng Toàn vừa nhìn thấy Phan Hoa Hoa, liền gọi: “Tẩu tử! Tẩu tử đã lâu không gặp, Tẩu tử ăn cơm chưa? Tẩu tử cùng đi ăn với chúng ta đi, ngươi không cần khách khí với ta. Tẩu tử lão đại chính là tẩu tử ta, cháu trai lão đại chính là cháu trai ta, lão đại thì là của ta…”
Chắc do thường ngày kìm nén quá nhiều, sau khi say rồi thì không kiêng dè nữa, tất cả đều nói ra. Sau khi nói xong, Thành Ưng Toàn lại cười, thật giống như hắn đã muốn nói như vậy từ lâu.
Trần Khiêm Quân không biết làm sao cho phải, lại sợ một hán tử say làm sợ Phan Hoa Hoa cùng Trần Cẩu Đản, thế nhưng ngày tiếp hắn lại xuống Giang Lăng, chỉ sợ không có cơ hội tiếp đãi bọn họ.
Sau khi ca ca hắn mất tích, vẫn là tẩu tử chăm sóc hắn. Có câu nói gọi là trường tẩu vi mẫu, tẩu tử luôn đối đãi hắn như người trong nhà, mặc kệ vào lúc đó cuộc sống khó khăn đến mức nào, tẩu tử đều không từ bỏ hắn.
“Nương con đói.” Cẩu Đản ở bên cạnh nhỏ giọng nói một tiếng, thành công để Trần Khiêm Quân tìm được một lý do kéo hay mẫu tử cùng đi ăn cơm.
Thành Ưng Toàn căn bản còn chưa ăn cái gì, chỉ liên tục đổ canh vào trong miệng.
Phan Hoa Hoa thở dài một hơi nói: “Đang khỏe mạnh tại sao lại trở thành bộ dáng này.”
Trần Khiêm Quân cũng không biết đáp lại thế nào, đành phải chọn mấy thứ ăn ngon gắp vào trong bát Cẩu Đản, nói tiểu hài tử đang tuổi lớn, phải ăn nhiều một chút.
Phan Hoa Hoa lần đầu thấy một nam nhân tốt như vậy, hơn nữa khí thế toàn thân vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, mà còn không ra vẻ tự cao tự đại, khiến người ta không nhịn được sinh ra hảo cảm trong lòng. Cách biểu đạt hảo cảm tốt nhất của một nữ nhân đã kết hôn đối với một nam nhân, chính là không ngừng kể khổ.
Trần Khiêm Quân lẳng lặng ở một bên nghe, hắn biết tẩu tử không cần hắn đáp lời, chỉ cần nghe nàng nói mà thôi.
Phan Hoa Hoa nói rất nhiều chuyện về Trần Khiêm Quân, nói hắn khi còn bé không thích nói chuyện, chỉ thích xem sách luyện võ, sau đó làm bộ đầu, nhìn đặc biệt thần khí uy vũ. Lần này đến Thịnh kinh, lại phát hiện Trần Khiêm Quân thay đổi khá nhiều, nàng bày tỏ rất vui mừng. Nói nói, đem con mắt cười cong thành vầng trăng rằm.
Nàng vốn cho là Trần Khiêm Quân sẽ thích Chung Tiểu Tiểu, dù sao cũng cùng nhau lớn lên, Tiểu Tiểu đúng là một cô nương tốt, lần này lại bị tiểu thúc tử từ chối, trong lòng nàng khỏi nói có bao nhiêu lo lắng. Có điều cũng còn may, tiểu thúc tử nói đã có người thích, nói không chừng không lâu nữa sẽ có hỉ tửu. A, tiểu thúc tử trở nên nói nhiều nhất định cũng là do nguyên nhân này.
Trần Khiêm Quân nguyên bản chăm chú nghe, hắn biết tiểu thúc tử nói nhiều trong miệng tẩu tử kỳ thật chính là Cố Ngôn Chi. Càng nghe càng thêm cẩn thận chăm chú. Nhưng tại sao khi nghe y nói có người thích trong lòng hắn lại khó chịu như vậy?
Hắn duỗi một tay ra, thả ở vị trí bên trái, lại phát hiện đây là trái tim Cố Ngôn Chi.
Phan Hoa Hoa lại nói một đống lớn, Trần Khiêm Quân cũng không nghe thấy. Chỉ thấy Thành Ưng Toàn đột nhiên đánh tới phía hắn, nói: “Tại sao ngươi không nói câu nào đã rời đi?”
Phan Hoa Hoa nguyên bản còn đang thao thao bất tuyệt, bây giờ lại thấy Thành Ưng Toàn ôm nam nhân xinh đẹp kia không buông tay, nhất thời kinh ngạc.
Những chuyện phân đào cắt tay áo*, đối với nàng mà nói đều chỉ là một ít cố sự, là một phụ nữ bình thường, đối với những chuyện này chỉ có nghe qua, cho dù biết đại phú nhân gia nào nuôi mấy tiểu quan cũng chỉ cho là trò cười. Nhưng khi những chuyện này chân thực xuất hiện ở trước mặt nàng, lại cảm thấy khó mà tin nổi.
Thành Ưng Toàn kéo tay Trần Khiêm Quân, rồi đem thiết bài thả vào trong tay hắn nói: “Không được làm mất nữa.” Nói xong lại muốn đưa tay sờ mặt Trần Khiêm Quân, nhưng do lực rượu cướp trước một bước, làm hắn mê man dựa vào bàn.
Trần Khiêm Quân cau mày liếc mắt nhìn Thành Ưng Toàn. Cho dù biết tên này thích mình, hắn cũng không thể mặc kệ huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử sáu năm. Nhưng dưới tình trạng này, hắn phải làm thế nào?
Hắn quay đầu, nhìn thấy Phan Hoa Hoa vẻ mặt kinh ngạc, lập tức giải thích: “Chúng ta không phải…”
Phan Hoa Hoa lập tức ho khan một tiếng, uống một hớp nước che giấu, cũng may Trần Cẩu Đản vừa đi mao xí nên cái gì cũng không có nhìn thấy, không thì nàng cũng không biết phải giáo dục nhi tử làm sao.
Lần đầu tiên nhìn thấy những hình ảnh này Phan Hoa Hoa đã hoàn toàn hoảng hốt, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của người khác, cho dù thật sự có Long dương chi phích, cũng không hề liên quan tới nàng. Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, nàng mới vừa ăn cơm người ta mời, vào lúc này bởi vì những chuyện không liên quan tới nàng mà trở mặt cũng thật không biết xấu hổ.
Nàng dùng sức thuận khí, để cho mình nỗ lực tiếp thu hiện thực này. Nàng nhìn sự tu dưỡng từ trên người nam tử này biết được hắn là người tốt, đối xử với nàng cùng Cẩu Đản là người xa lạ lại có thể chăm sóc tới vậy, còn nghe nàng lải nhải nhiều chuyện, này đã là chuyện hiếm thấy. Nên nàng ở trong lòng tự mình an ủi, cũng may nhi tử của nàng cùng tiểu thúc tử không có Long dương chi phích.
Trong lòng tự chỉnh đốn lại cảm xúc, Phan Hoa Hoa miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói với Trần Khiêm Quân: “Không có chuyện gì, không cần giải thích, ta có thể tiếp thu.” Nói xong lại sợ đối phương không tin, tiếp tục giải thích: “Mỗi người đều có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, đặc biệt khi ngươi là người tốt, càng thêm không thể để cuộc sống của mình đau khổ.”
Trần Khiêm Quân: “…” Hắn là lần đầu phát hiện tẩu tử có tư tưởng thoáng như vậy.
Không đợi Trần Khiêm Quân giải thích thêm, Phan Hoa Hoa vừa vặn nhìn thấy Trần Cẩu Đản đi về phía mình, lập tức đi qua lôi kéo Trần Cẩu Đản tính toán cáo từ.
Trần Khiêm Quân không ngăn cản, dặn tiểu nhị gói vài phần điểm tâm để bọn họ ăn trên đường.
Nhìn thiết bài trên tay, lại nhìn Thành Ưng Toàn đã mê man, không thể làm gì khác hơn là tìm một gian phòng đưa hắn vào, rồi trở về nhà trọ hắn thuê.
Từ khi nghe tẩu tử nói Cố Ngôn Chi đã có người thích, Trần Khiêm Quân vẫn như nghẹn ở cổ họng. Nếu như mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, vậy thì hắn cần gì phải ở thời khắc mấu chốt này, không chịu thừa nhận hắn thích Cố Ngôn Chi đây? Nếu như ngay cả chút dũng khí này cũng không có, Trần Khiêm Quân làm sao có thể trở thành một người đỉnh thiên lập địa?
Nghĩ thông suốt điểm này xong, Trần Khiêm Quân nhất thời cảm giác đã ít đi ràng buộc rất nhiều. Trước đây hắn quá coi trọng một ít thứ bên ngoài, trái lại là đang không ngừng kìm nén bản thân. Nhưng nếu đã phát hiện người hắn thật sự thích, thì có làm sao cũng không được từ bỏ. Cố Ngôn Chi, chỉ sợ ngươi cũng không có cơ hội bên người mình thích.
Có người xem ra rất cổ hủ, cố chấp, nhưng sau khi nhận định rõ xong, đều rất khó sửa đổi. Trần Khiêm Quân là người như vậy, Cố Ngôn Chi cũng vậy.
Cố Ngôn Chi bây giờ đang không ngừng vây quanh ở bên cạnh Trương quản gia, chính là muốn từ trong miệng hắn dụ ra được cái gì. Thiết bài ở trong tay Thành Ưng Toàn, muốn lấy lại được cũng không khó, nhưng người biết chuyện này cũng chỉ có Trương quản gia, bỏ qua thôn này thì không cái quán này.
Trương quản gia tuổi không nhỏ, ước chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, mấy ngày nay Trương đại nhân phát tang đã rất mệt nhọc, lại bị một tên ở bên cạnh làm ầm ĩ, nhất thời làm Trương quản gia nhìn như già đi mười tuổi.
Tối hôm đó, Trương quản gia chuẩn bị đi ngủ, Cố Ngôn Chi lại tiến vào phòng hắn. Trương quản gia muốn khóc thét.
Hai tay hắn ôm quyền* liên tục nhìn về Cố Ngôn Chi nói: “Xin ngươi thương xót tha cho lão nhân gia ta đi, lão gia nhà ta đã đi rồi, lão nhân gia ta sợ tháng ngày cũng không dài, tại sao ngươi nhẫn tâm dằn vặt ta như vậy? Hai ngày nay ta lúc nào ngủ cũng không quá một giấc? Lão nhân gia ta không chịu nổi dằn vặt, ngươi xem ấn đường của ta gần đây đã biến thành màu đen, con mắt rời rạc, chân thì sưng phù, tóc thì trắng xóa, ngươi để ta ngủ ngon cái đi!”
Cố Ngôn Chi nghe Trương quản gia nói xong, lập tức biến thành Thường thần y đưa ra một kết luận nói: “Nhìn bệnh trạng của quản gia xem ra là túng dục quá độ dẫn đến thận hư a, phải bồi bổ nhiều hơn mới được.”
Quản gia nghe vậy khóc ròng. Những ngày qua hắn đã bị tên này gán cho không biết bao nhiêu bệnh. Hắn rốt cục thỏa hiệp nói: “Để cho ngươi biết cũng được, thế nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng ta một chuyện.”
Cố Ngôn Chi lập tức hỏi ngược lại: “Giúp ngươi trị thận hư?”
About Rừng Thần Thoại
Bạn là ai?
View all posts by Rừng Thần Thoại → Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT