Micheal đứng thẳng người dậy phủi phủi đống bụi bẩn bám trên người, nghe thấy câu hỏi của Gilette liền lúng túng "Khụ" một tiếng. Miranda lườm chồng một cái sắc lẻm, rút đũa phép đem hình tượng của hai người kéo trở về nguyên dạng.
- Cha con ấy, lão ta thấy Muggle lái mấy cái khối bốn bánh rất ngầu liền tự tậu một cái về đòi dùng nó để đi đón con, còn nói là để nguỵ trang. Nói thì hay lắm cuối cùng ngồi lên xe làm ăn chẳng ra gì, lấy gốc cây làm chuẩn, cha mẹ phải độn thổ ra bên ngoài mới không xảy ra tai nạn chết người đấy.
Micheal đứng bên cạnh với vẻ rất ăn năn hối lỗi:
- Vợ ơi, anh biết lỗi rồi mà...
Ba đứa trẻ không nhịn nổi, cười khúc khích. Micheal thẹn quá hoá giận, lườm mấy đứa:
- Cười gì mà cười chứ!
Miranda bất lực nhéo tai chồng:
- Anh đừng có trẻ con nữa được không? So đo gì với mấy đứa trẻ chứ?
Nói rồi Miranda dịu dàng xoa đầu Gilette:
- Hogwarts tuyệt chứ con gái? Không giới thiệu các bạn của con với mẹ à?
Gilette mỉm cười:
- Bạn ấy là Minh Vân, cha mẹ đương nhiên đã biết. Còn bạn ấy là Harry Potter, cha mẹ đương nhiên cũng biết. Còn cần con giới thiệu sao?
Micheal lẳng lặng nhìn Harry chăm chú, thì thầm:
- Thì ra là con...
Harry lúng túng nhìn lại:
- Xin lỗi chú, nhưng.... chuyện gì thế ạ?
- Hả? À, không có gì. - Micheal lôi bản thân ra khỏi mớ suy nghĩ vẩn vơ. - Con hẳn đã biết, ba con từng là bạn rất thân của cô chú. Con đúng là rất giống James, chỉ trừ đôi mắt, con có đôi mắt của mẹ con, Lily.
Harry lặng cả đi khi đột ngột nghe đến tên ba mẹ, cậu nhóc thì thào:
- Ba mẹ con... là người như thế nào ạ?
Miranda mỉm cười:
- Là những người rất tuyết vời. Nếu con muốn biết thêm, khi chúng ta về đến nhà có thể cho con xem vài tấm ảnh cũ và kể cho con nghe một vài câu chuyện.
Harry lặng lẽ gật đầu. Miranda cười dịu dàng xoa đầu cậu, Harry chợt thấy ấm áp vô cùng.
Gilette nhìn Micheal, ba cô cuối cùng cũng bình thản đối mặt với Harry được rồi, như vậy cô cũng an tâm, hi vọng ông ấy không suy nghĩ quá nhiều về bi kịch năm ấy nữa, dù sao, cũng không phải là lỗi của ông...
- Minh Vân, cha mẹ con nói với cô chú rằng sẽ đến đón con trước Giáng sinh. Trước đó con cứ ở tạm nhà cô chú nhé. - Miranda dịu dàng nhìn búp bê phương Đông, nói
Minh Vân đang ghé tai Gilette thì thầm: "Cha mẹ cậu tuyệt thật đấy.", nghe thấy tiếng gọi liền giật mình quay lại.
- A, dạ vâng ạ. Cháu rất vui được đến nhà cô chú.
Micheal gật gật đầu rồi quay sang Harry:
- Cả Harry nữa nhé, con ở nhà chú một vài hôm rồi chú sẽ cùng Sirius đến nhà Dursley để báo với họ một tiếng. Chắc ngày mai Chân nhồi bông sẽ đến đấy. Bây giờ cậu ấy đang dọn dẹp nhà cửa để đón con.
- Vâng ạ. - Harry cười thật tươi, chỉ cần nghĩ đến việc được ra khỏi nhà Dursley và chuyển đến sống cùng chú Sirius, Harry liền cảm thấy một niềm hạnh phúc không tên dâng trào trong lòng. - Cảm ơn cô chú nhiều lắm.
Micheal phẩy tay:
- Ơn với nghĩa gì chứ. Cả cha con lẫn cha đỡ đầu của con đều là bạn thân của cô chú. Chuyện nên làm mà.
Minh Vân sững người nghe hai chú cháu nói chuyện, cô bé chợt níu tay Gilette kêu lên:
- Cậu ta cũng đi cùng chúng ta à?
Gilette nhịn cười gật đầu:
- Đương nhiên rồi!
Miranda tinh ý nhận ra có vấn đề liền tò mò hỏi:
- Harry với Minh Vân có chuyện gì à?
Gilette không nhịn nổi nữa khúc khích cười. Mặt Minh Vân và Harry đỏ lên với tốc độ mà mắt thường dễ dàng nhận thấy. Harry lắp bắp:
- Không... không có gì đâu ạ. Bọn cháu có thể có chuyện gì được chứ? - Rồi cậu nhóc quay sang Minh Vân. - Cậu làm như tôi muốn ở chung một chỗ với cậu lắm ấy!
Minh Vân ngoảnh mặt đi không thèm nhìn Harry:
- Mặc kệ cậu!
Hai đứa trẻ lần đầu tiên gặp chuyện lúng túng như thế trong đời, quả thật không thể nói quên là quên ngay được. Micheal ý vị thâm trường liếc hai đứa, đổi lại một cái nhéo của Miranda.
- Anh thôi ngay mấy cái ý tưởng kì quặc đi. Bọn chúng vẫn là trẻ con mà!
Micheal ấm ức lẩm bẩm:
- Trẻ con gì chứ...
Miranda lườm chồng một cái sắc lẻm:
- Nói gì đấy?
- Anh có nói gì đâu! - Micheal chối bay chối biến, rồi đẩy đẩy mấy đứa trẻ. - Bám vào cô chú, chúng ta về nhà thôi, về nhà thôi.
Miranda liếc Micheal:
- Anh định độn thổ ở đây hả? Với cả tá người xung quanh như thế này? "Hai người lớn và ba đứa trẻ đột ngột biến mất tại Sân ga Ngã tư Vua" là một tiêu đề báo thú vị đấy.
Micheal gãi đầu:
- Ừ nhỉ. Chúng ta kiếm chỗ nào vắng người đã.
Ba đứa trẻ đi theo Micheal và Miranda vào một ngõ khuất rồi rất nhanh, cả năm người biến mất.
Harry lần đầu được độn thổ ké. Nó chỉ thấy trời đất đột ngột quay cuồng, rồi ầm một cái, mọi thứ ngừng đảo lộn còn nó thì ngã vật trên nền cỏ xanh mượt.
Gilette vừa kéo Harry dậy vừa khúc khích cười:
- Cậu cần phải tập luyện nhiều hơn đấy. Quen rồi sẽ không bị ngã nữa.
Minh Vân liếc Harry quần áo dính đầy bùn đất, chất vật vô cùng liền đắc ý nói:
- Đáng đời!
Tuy nói thế nhưng cô bé vẫn rút đũa phép thanh toán mớ cỏ cây bùn đất dính trên người Harry.
Gilette cười thầm: "Đúng là khẩu xà tâm phật. Dễ thương thật!"
Micheal mở khoá cổng, giang hai tay nói với bọn trẻ:
- Chào mừng mấy đứa đến với dinh thự Gray!
Miranda cốc đầu chồng:
- Anh làm màu vừa thôi.
Micheal uỷ khuất vô cùng, đáng thương nhìn vợ khiến Miranda buồn cười không thôi. Cô dịu dàng nói với mấy đứa nhóc:
- Mấy đứa vào trong đi, cô sẽ chỉ phòng cho.
Minh Vân và Harry dõng dạc đồng thanh:
- Vâng ạ!
Hai đứa liếc nhau một cái rồi hờn dỗi quay đầu về hai hướng khác nhau khiến cho Gilette bên cạnh nhịn cười vất vả vô cùng.
Ba đứa nhanh chóng theo Micheal và Miranda vào trong. Gilette nhìn dinh thự Gray, lòng chợt cảm thán. Cuối cùng, cô lại được trở về nhà rồi, chỉ đáng tiếc, Tom đã trở lại cuốn sổ, không thể cùng cô nắm tay nhau trở về. Gilette có chút nhớ tên ngốc đó, dạo này cô quá bận bịu vụ Two - way mirror, không dành nhiều thời gian cho Tom. Gilette quyết định, kì nghỉ lễ này nhất định phải bù lại.
- Waaa, nhà cô chú lớn quá, đẹp nữa chứ. - Minh Vân mở to mắt ngoái nhìn xung quanh.
Micheal cười cười:
- Dinh thự nhà họ Ji cũng đâu thua kém gì ai.
Minh Vân bĩu môi:
- Chú không biết đấy thôi, ba mẹ con bừa bộn lắm, máy móc nghiên cứu cứ quăng bừa bãi khắp nhà, phòng thí nghiệm lâu lâu lại nổ bùm. Còn chưa kể những lúc mẹ con vào bếp nữa, cả bếp cũng nổ bùm luôn.
Micheal phá ra cười:
- Ba mẹ con thích nghiên cứu quá mà. Ba con lúc còn ở trường học đã hay nghịch ngợm rồi. Nhớ hồi đầu cậu ấy còn muốn cưa cái chổi bay ra xem nó hoạt động như thế nào. Chưa kể lại thêm mẹ con, là con gái của nhà khoa học nổi tiếng trong thế giới Muggle.
Minh Vân gật gật đầu:
- Chú nói đúng lắm. Con đồng ý. Một ngày mà nhà con không nổ thì đó không phải nhà con nữa rồi. - Minh Vân lắc đầu ra chiều bất lực lắm. - Không chỉ ba mẹ con cả em gái con cũng thích táy máy nữa chứ.
Harry nhíu mày nhìn Minh Vân:
- Vẻ mặt bà cụ non đó chẳng hợp với dáng vẻ búp bê ngây thơ của cậu chút nào.
Minh Vân trừng mắt nhìn lại cậu nhóc:
- Tớ như thế nào liên quan gì đến cậu? Cũng không phải để cho cậu nhìn!
Gilette nhịn cười, lắc đầu bất lực, tiến đến ngăn hai đứa:
- Hai cậu đừng cãi nhau nữa, đã làm hoà rồi mà. Cứ như vậy, còn gặp nhau nhiều, sau này phải sống sao?
- Ai muốn gặp cô ta/cậu ta chứ? - Minh Vân và Harry đồng thanh.
- Đừng có nhại lại tôi!
- Cậu nhại lại tôi trước!
- "&₫@&/)@/&/)8:@2!/@1@/"!?.&:!/&
Nhìn cuộc đấu khẩu vô tận của hai người, Gilette cảm thấy bất lực vô cùng, chẳng lẽ đây là oan gia tương ái trong truyết thuyết?
Micheal dẫn bọn trẻ đi một vòng thăm quan dinh thự Gray, sau đó dặn dò:
- Bây giờ các con cùng chơi đùa với nhau cũng được còn không thì ai về phòng đấy. Tối sáu giờ nhớ ra phòng ăn để ăn tối.
Ba đứa đồng thanh đáp lời:
- Vâng ạ!
Miranda mỉm cười khen ngợi:
- Ngoan lắm. Các con cứ tự nhiên nhé. Gặp lại sau.
Gilette rất muốn gặp Tom, vì thế cô tạm biệt hai đứa bạn trở về phòng. Còn lại hai đứa oan gia, trừng nhau một hồi cũng chán, liền ai về phòng nấy. Harry bước vào căn phòng đã được Micheal đích thân chuẩn bị sẵn, cậu nhóc cảm thấy từ lúc gặp Gilette đến giờ, cuộc đời cậu cứ như một giấc mơ vậy, một giấc mơ cậu không bao giờ muốn tỉnh dậy. Cậu tìm lại được cha đỡ đầu, cậu gặp được những người bạn thật tuyệt vời cùng cậu trải qua vô số chuyện. Harry chợt cảm thấy cứ như thế này mãi thì thật tốt biết bao...
Minh Vân vừa vào phòng liên nhào lên giường, túm chặt lấy cái gối mà đánh đập. Cô bé coi cái gối là "thằng Harry đáng ghét" mà chút giận.
- Tên đáng ghét... tên chết tiệt... lại dám giở trò lưu manh với bà...
Cứ nghĩ đến chuyện ở trên tàu là Minh Vân lại không nhịn được mà đỏ mặt, trong lòng ức chế vô cùng. Tên đần đó... lại dám ăn đậu hũ của cô. Thật là tức chết đi được!
Gilette không hề biết hai người bạn của mình đang làm gì trong phòng, cô chỉ biết cô đang rất nhớ tên ngốc nhà mình. Vừa bước vào phòng, Gilette liền lập tức chốt chặt cửa, rút cuốn sổ nhật ký ra từ túi áo.
[Tom, chúng ta về đến nhà rồi.]
[Vậy à? Từ lúc anh trở về cuốn sổ đã bao lâu em không tới tìm anh?]
Gilette nghĩ đến quãng thời gian cô cắm mặt vào Two - way mirror, bỏ rơi Tom một mình liền cảm thấy tội lỗi vô cùng.
[Anh đang giận em đấy à?]
[Tại sao anh lại phải giận em chứ?]
Gilette nghĩ thầm: "Chắc chắn là giận rồi, làm thế nào bây giờ?"
[Không giận chẳng lẽ anh đang dỗi?]
Nghe Gilette nói vậy Tom rất muốn xù lông, đứng trước mặt cô, trừng mặt nhìn cô và hét:
- Trong đầu em rốt cuộc chứa cái quỷ gì vậy? Em đang đùa anh đấy à?
Nhưng tiếc thay, hiện tại Tom không có thân thể để mà thực hiện điều anh mong muốn, Tom chỉ đành trả lời Gilette bằng nét chứ rất đậm, hòng biểu lộ tâm tình bực bội của mình.
[Anh mà phải giận dỗi à??? Anh là Chúa tể Hắc ám đấy!Anh không dư hơi đến độ chơi cái trò vớ vẩn đó đâu.]
[Được rồi, không dỗi thì không dỗi. Em xin lỗi, dạo này em bận quá.]
[Không tha!]
Đùa gì vậy, lâu như thế không thèm để ý đến anh, một câu xin lỗi là xong à? Chúa tể Hắc ám anh, dễ thương nhưng không dễ dãi nhé!
Gilette vô cùng bất lực với tên trẻ con nhà mình. Cô rất muốn ngửa mặt hỏi trời, vị Chúa tể Hắc ám giết người không ghê tay, vô nhân tính, lạnh lùng, độc ác đi đâu rồi? Trước mặt cô đang là ai đây? Chúa tể giả đúng không???
(Trời: Đừng hỏi ta, cái đó phải hỏi con, con đã biến Tom của ta thành cái quỷ gì rồi??? Tình yêu thật đáng sợ!!!)
Gilette bất lực viết:
[Thế cuối cùng anh muốn em phải làm thế nào mới tha thứ?]
[Hứ!]
Gilette vỗ trán, mặt đen sì. Cái quỷ gì vậy trời?!? Cô an ủi tên này kiểu gì bây giờ?
Một ý nghĩ chợt xẹt qua trong đầu Gilette khiến cô hơi đỏ mặt. Nghĩ nghĩ một hồi, Gilette quả quyết cúi xuống hôn lên cuốn sổ. Yêu đương với Chúa tể Hắc ám trong hình dạng cuốn sổ nhật ký gì đó, đúng là mệt mỏi quá mà!
[Tha lỗi cho em đi mà, lần sau không vậy nữa. Thề luôn!]
Tom nghĩ nghĩ một hồi, trả lời:
[Ừ, được rồi đó, tha em. Nhưng lần sau không dễ dàng vậy nữa đâu. Còn có lần sau, đừng nói hôn một cái mười cái cùng không đủ.]
Gilette thầm nghĩ, tên ngốc nhà cô, đúng là càng ngày càng ngốc, nhưng mà cũng càng ngày càng đáng yêu, làm sao bây giờ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT