Cả bọn tìm đường trở về Đại Sảnh Đường, đứa nào cũng hoang mang mơ màng trước những chuyện vừa xảy ra. Harry tưởng như nó vừa mơ thấy một giấc mơ tuyệt đẹp. Cuối cùng, Draco lên tiếng:
- Vậy là bồ được chọn làm Tầm thủ cho nhà Slytherin hả? Trời đất, Tầm thủ trẻ nhất trong một thế kỉ qua! Tụi mình còn không bị đuổi học. Tuyệt vời!
Ron vui vẻ nhảy nhót:
- Chúc mừng bồ nha, Harry! Bồ thật là bá cháy!
Hermione thì lại bận tâm đến vấn đề khác, cô bé cau mày hỏi:
- Bồ biết trước chuyện này sao, Gil? Nếu không tại sao bồ lại kiên quyết để hai cậu ấy phá luật, thậm chí còn ngăn mình đi cứu Harry khi cậu ấy bổ nhào từ độ cao 16m xuống. Bồ không có gì muốn nói sao?
Gilette thầm than trong lòng, Hermione thông minh thế làm gì chứ, lúc đó cô chỉ là tìm cách để mọi chuyện diễn ra gần giống nguyên tác để Harry lấy được chức Tầm thủ vốn thuộc về cậu ấy. Lúc đó cô đâu có suy nghĩ gì nhiều, giờ thì gặp rắc rối rồi.
- Ừm, thật ra mình luôn biết ba Harry là một Tầm thủ nổi danh ở trường vào thời ông ấy. Mình tin Harry cũng là một Tầm thủ giỏi. Mình đánh cược một ván. Có mình ở đó, chuyện gì cũng không thể xảy ra được, dù là thương tích hay đuổi học.
Hermione có vẻ vẫn không mấy bị thuyết phục trước mấy lời giải thích của Gilette, cô bé cảm thấy có gì đó không đúng nhưng Hermione quyết định lựa chọn tin tưởng bạn bè, cô bé không nhắc lại nữa.
Gilette thầm thở phào, cô cảm ơn Hermione nhiều lắm, Gilette thừa biết mấy lới giải thích của mình rất vớ vẩn nhưng dù sao cô cũng không thể để lộ ra chuyện trùng sinh gì gì đó được, đành phải nói bừa.
Năm đứa trở về bàn ăn giải quyết bữa trưa của mình, bạn bè xúm lại hỏi han dù lịch sự hơn nhiều đám sư tử con vây kín Ron và Hermione bên kia, nhưng vụ này vẫn khiến Gilette phát phiền, cô mặc kệ hai thằng bạn một mình ứng phó, yên lặng ngồi ăn. Mấy chú rắn con thấy Gilette có vẻ không mấy hứng thú chuyện trò, đành phải quay sang Harry và Draco. Biết Harry được nhận vào đội Quidditch, sự tình càng nhốn nháo, người ta cứ lần lượt chúc mừng Harry, chốc chốc lại có người đứng lên bắt tay cậu nhóc, chuyên nghiệp tung ra mấy lời xã giao.
Gilette cau mày khó chịu, định bỏ bữa chuồn lên trước thì chợt Ryan bay vào phòng, đem cho cô tờ Nhật báo Tiên tri.
Gilette xoa đầu con dơi cảm ơn, Ryan bực bội làu bàu gì đó rồi bay đi. Cô mở tờ báo, ngay trang nhất là tin ngân hàng Gringotts vừa bị đột nhập. Gilette giật mình nhìn bài báo. Cô nhớ rõ là vụ cướp xảy ra vào ngày mà Harry và bác Hagrid đến lấy Hòn đá Phù thuỷ mà? Sao trên báo lại ghi là vụ cướp xảy ra vào ngày hôm qua? Chuyện này là sao chứ? Lại hiệu ứng cánh bướm của cô à?
Gilette đập vai Draco:
- Này, mau lên tầng 7, gọi tất cả lên, có chuyện rồi.
Draco giật mình nhìn theo bóng dáng Gilette chạy như bay, lôi Harry ra khỏi đám quý tộc con vẫn còn đang muốn xã giao.
- Có chuyện gì vậy? - Harry vừa theo Draco đi qua dãy bàn Griffindore vừa hỏi.
Draco lắc đầu:
- Mình cũng không biết nữa.- Cậu nhóc vỗ vai Hermione thì thầm. - Gilette gọi chúng ta lên tầng 7.
Hai chú sư tử con nghe vậy liền kết thúc bữa ăn, bám sát gót Draco.
Gilette đã chờ sẵn ở trước cửa phòng Cần thiết, cô chờ cho cả bọn vào trong rồi đóng cửa cần thận.
- Có chuyện gì vậy, Gil? - Hermione nói lên thắc mắc của tất cả mọi người.
Gilette trải tờ báo ra bàn, chỉ cho bạn bè bài báo về ngân hàng Gringotts.
- Mấy bồ đọc nó đi đã.
- Gringotts bị đột nhập á? Không thể nào! - Vừa đọc cái tiêu đề to oành trên trang nhất, Ron đã la lên kinh ngạc.
Harry gõ cậu nhóc:
- Đọc cho nốt đi đã!
Ron ngượng ngùng nhận ra mình đã gây ồn ào, tiếp tục cúi xuống đọc bài báo.
Đọc xong, Hermione ngẩng đầu nhìn Gilette, ngờ vực hỏi:
- Ngân hàng Gringotts bị cướp thì liên quan gì đến tụi mình? Dù là đó là chuyện khá khó tin và nghiêm trọng, nhưng mà mấy đứa trẻ như chúng ta thì có thể làm gì chứ?
- Khụ. - Gilette mất tự nhiên ho một tiếng. - Bệnh nghề nghiệp ấy mà. Nhưng mà mấy bồ không thấy lạ sao? Căn hầm đã được dọn trống ngay trước khi bọn cướp đến, thật kì lạ. Mình nghĩ là chủ nhân của căn hầm đó đã chuyển tài sản bên trong đến một nơi mà họ cho là an toàn hơn bởi vì họ biết có người muốn đánh cắp nó. Mình không biết nữa nhưng mà mình thấy tên căn hầm này quen quen, mấy bồ biết không?
Harry đang im lặng chợt lên tiếng:
- Mình biết.
Hermione quay phắt sang thằng bé:
- Bồ biết sao?
- Ừ mình biết căn hầm đó. - Harry chắc chắn nói. - Mình biết cả người dọn trống nó luôn.
Draco nhìn Harry chằm chằm:
- Ai? Làm sao mà bồ biết được?
- Người dọn trống căn hầm 713 đó là bác Hagrid. Hôm đó mình cùng bác ấy đi Gringotts để lấy tiền, sau khi đi đến hầm của ba mẹ mình, bác Hagrid còn đến hầm 713 lấy một cái gói nhỏ cỡ một nắm tay. Bác ấy nói đó là công vụ tuyệt mật mà cụ Dumbledore giao cho.
Draco suy nghĩ rồi nói:
- Nếu như vậy thì cái gói đó hẳn là đang ở Hogwarts. Dù mình không đồng ý với ý kiến đó cho lắm nhưng có nhiều người nói là Hogwarts thậm chí còn an toàn hơn cả Gringotts.
- Thứ gì mà lại khiến một đám phù thuỷ Hắc ám phải cất công đột nhập tận vào Gringotts vậy nhỉ? Hẳn là phải quý giá lắm. - Ron nói.
Harry lắc đầu:
- Tớ không biết nữa. Nó cũng có thể rất nguy hiểm, hoặc là vừa quý vừa nguy hiểm.
- Nó chắc chắn đang ở Hogwarts và đang được canh giữ cẩn mật. - Gilette cau mày.
Hermione chợt kêu lên:
- Ôi trời! Đáng lẽ ra mình phải nghĩ ra sớm hơn chứ! Vụ của chú Sirius khiến mình quên béng mất chuyện đó.
- Chuyện gì? - Gilette hỏi lại.
- Con chó ba đầu! - Harry và Draco cũng nhớ ra, đồng thanh reo lên.
- Con chó ba đầu? - Gilette nghi hoặc hỏi lại, không phải con mà cô đang nghĩ đấy chứ?
Hermione thuật lại cho cô chuyện bọn chúng đi lạc vào hành lang cấm tầng 3, Gilette than thầm, mọi thứ đúng là thay đổi hết rồi.
- Thứ được lấy ra khỏi hầm 713 hẳn được cất dưới cánh cửa sập mà con chó đó canh giữ. - Hermione chốt lại.
Gilette gật đầu:
- Mình hoàn toàn đồng ý với bồ. Chắc chắn là như vậy! Vụ này nghe có vẻ hay rồi đây, rốt cuộc thứ đó là cái gì nhỉ?
Draco cau mày:
- Dù nó là cái gì đi chăng nữa thì cũng đâu liên quan gì đến chúng ta?
- Draco nói đúng đấy. Mình không hiểu lắm nhưng bồ thu cái gọi là bệnh nghề nghiệp của bồ lại đi, dù nó là gì đi chăng nữa. - Hermione tiếp lời.
Gilette nhún vai:
- Đành vậy.
Cô thu lại tờ báo. Cả bọn rời khỏi phòng cần thiết.
Thời gian thấm thoát trôi, chẳng mấy chốc đã đến Lễ hội ma. Mấy tuần trước Harry nhận được một cây Nimbus 2000 khiến nó vui sướng vô cùng, và cái giá cho niềm vui đó là những buổi tập liên miên khiến nó chẳng còn mấy thời gian bên bạn bè.
Lễ Hội Ma, cả lũ hẹn nhau từ sớm, hết tiết học liền lập tức tụ tập cùng nhau đi dự tiệc.
Bốn dãy bàn ở Đại Sảnh Đường lại đầy ắp đồ ăn ngon như hồi khai giảng. Đang thưởng thức bữa ăn, Gilette chợt nhớ ra với tình bạn hoà bình như hiện tại thì không thể nào có chuyện Hermione trốn trong phòng vệ sinh nữ khóc lóc được. Cô chẳng muốn bỏ lỡ Quỷ khổng lồ chút nào, còn cả lão Quirrell nữa. À khoan, cô có thể dùng chuyện chủ hồn kí sinh trên người lão ngốc đầy mùi tỏi đó để dụ Tom. Ừ, được đấy, kế hoạch tuyệt vời. Gilette quyết định đợi đến tối về phòng sẽ thực hiện, cô sắp phát điên lên vì cái tên chết tiệt đó rồi.
Hermione đang ngồi đối diện Gilette chợt đứng lên:
- Mình đi vệ sinh một lát.
Oh God! Gilette đỡ chán, sức mạnh của cốt truyện thật là kinh khủng, cô còn đang tính tự mình vào phòng vệ sinh làm mồi nhử, không ngờ...
Một lúc sau, lão Quirrell hớt ha hớt hải xông vào Đại Sảnh Đường, chiếc khăn vành đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt. Mọi người tròn mắt nhìn theo lão chạy đến bên ghế của cụ Dumbledore, tựa bệt vào đó mà nói lắp bắp:
- Quỷ... Quỷ khổng lồ... sổ hầm ngục... thiết tưởng ngài nên biết...
Lão Quirrell lăn đùng ra đất trông như chết rồi, toàn trường loạn thành một đoàn. Gilette cười lạnh, diễn xuất khá lắm, lão già.
Khi theo dòng người sơ tán khỏi Đại Sảnh Đường, đi qua lão Quirrell, Gilette cố tình nghiến lên tay lão khiên toàn thân lão chợt run lên, cô kêu lớn:
- Ôi, giáo sư Quirrell, giáo sư tỉnh rồi sao?
Cả trường giật mình, đổ dồn ánh mắt vào cái đống bùng nhùng dưới đất, lão vẫn cứ giả đò nằm yên, chẳng có vẻ gì là đã tỉnh. Mọi người liếc cô, Gilette cười đáp:
- Hẳn là hoa mắt nhìn nhầm.
Toàn trường tiếp tục di chuyển, Gilette liếc nhìn Quirrell, thầm nghĩ: "Khá đấy, lão già." Cô mặc kệ lão ta, trước sau gì thì lão cũng bị thầy Snape lôi đi thôi, cô đã cảnh báo thầy rồi.
Khi sắp ra khỏi Đại Sảnh để đi theo huynh trưởng về kí túc xá của các nhà, Gilette chợt lên tiếng, cô không thể đợi đến lúc tách ra ai về chuồng nấy được:
- Mấy bồ, Hermione vẫn ở trong phòng vệ sinh! Cậu ấy không biết về con quỷ khổng lồ!
Draco giật mình, thằng bé vọt đi trước tiên. Gilette vội vã gọi:
- Khoan đã, Draco! Cậu chạy đi đâu đấy! Cậu đâu có biết đường đến nhà vệ sinh nữ, nó ở bên này cơ mà!
Draco ngượng ngùng quay lại, hai tai cậu nhóc đỏ lựng lên nhưng vẫn rất lo lắng cho cô bạn tóc xù của mình:
- Hi vọng tụi mình đến kịp lúc.
Gilette dẫn đầu, theo sát phía sau là ba thằng con trai.
- Aaaaaaaa!
Tiếng hét thất thanh của Hermione chợt vang lên. Gilette sốt ruột thúc giục:
- Nhanh lên!
Cô bắt đầu thấy hối hận rồi, đáng ra cô không nên để Hermione làm mồi nhử, đáng ra cô phải đi theo cô bé. Gilette đẩy của xông vào, hét lớn:
- Crucio!
Con quái vật đang cầm cây dùi to bằng cả thân hình nhỏ bé của Hermione định tấn công cô bé, bất chợt ngã vật xuống sàn, lăn lộn, kêu thét lên những tiếng đầy đau đớn. Bốn đứa trẻ nhìn thấy cảnh ấy liền bịt tai lại đầy hoảng sợ. Gilette giật mình, trong lúc lo lắng vội vàng Gilette đã không kịp suy nghĩ gì cả mà sử dụng một trong ba Lời nguyền Không thể tha thứ, Lời Nguyền Tra Tấn. Cô lập tức chấm dứt phép thuật, con Quỷ Khổng Lồ ngừng lăn lộn, chỉ còn rên lên khe khẽ.
Bốn đứa kia vẫn đang ngơ ngẩn sửng sốt, Gilette vội xoá hết những dấu hiệu của phép thuật Hắc ám trên người con quái vật đồng thời yếm lên nó một bùa Ngủ say. Con Quỷ Khổng lồ thậm chí còn ngáy lên "nhè nhẹ".
Gilette vừa giải quyết xong sai lầm của mình thì các giáo sư đẩy cửa xông vào. Tất cả sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhiều năm sau họ vẫn không thể quên được giây phút này. Cả căn phòng vệ sinh tan hoang như một đống đổ nát ( trong cơn vật lộn đau đớn của con quái vật), dưới sàn nhà là một con Quỷ khổng lồ đang ngáy, xung quanh là năm đứa trẻ 11 tuổi bình thản đứng đó.
Giáo sư Snape tỉnh lại trước tiên, ông xông tới trước mặt Gilette kiểm tra cô một lượt, xác định cô không bị thương, ông bắt đầu "phun nọc":
- Quý cô Gray đây đang hành sự ngu ngốc như một Griffindore vậy. Đâm đầu vào nguy hiểm, cô đang muốn chứng minh cái gì vậy? Rằng cô không sợ chết sao? Nếu muốn cứ đến tìm tôi, cô sẽ được chết nhanh và nhẹ nhàng hơn đấy, không cần thử cách này đâu. Cả hai cậu nữa, Potter và Draco.
Gilette bình thản nhìn lại vào mắt ông.
- Con biết là thầy lo cho con mà. Nhưng mà nếu bạn bè mình gặp nguy hiểm thì cũng không thể bỏ mặc được, phải không thầy? Bạn Hermione đã ở trong phòng vệ sinh khi con quỷ đó xổng ra, bạn ấy không hề biết gì về chuyện đó. Chúng con không thể bỏ mặc bạn ấy lang thang với một con Quỷ Khổng Lồ được. Thành ra, thầy hiểu mà, chuyện này có thể châm chước.
Thầy Snape nhìn Gilette chăm chú, ông biết cô sẽ không làm chuyện dư thừa, ông biết cô không dễ gì gặp nguy hiểm nhưng ông vẫn lo lắng. Snape thật sự thương yêu đứa con đỡ đầu này, Gilette là người duy nhất thấu hiểu ông.
Giáo sư McGonagall bước lên:
- Trong trường hợp này, mỗi người các trò được thưởng 10 điểm vì đã đánh bại Quỷ Khổng lồ và vì tình bạn của các trò. Mau về kí túc xá đi, ở đây có bọn ta rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT