Trong phòng chỉ còn lại ba người, cụ Dumbledore vẫn cứ nhìn Gilette bằng ánh mắt nghiền ngẫm, tò mò. Cô cố giữ cho bản thân thật tự nhiên, Gilette ước sao cụ đừng có nhìn cô nữa, không thoải mái chút nào.
Thầy Snape chợt bước lên, chắn ngang tầm mắt của cụ Dumbledore, cụ nhìn lại thầy, ánh mắt thâm thuý, dò hỏi. Snape phớt lờ, thầy đều đều nói:
- Khi nãy tôi lên đây là tiết thứ hai của buổi sáng, bây giờ chắc cũng đến giờ ăn rồi. Có thể cụ không đói nhưng tôi và Gilette cần ăn.
Gilette từ sau lưng thầy Snape thò đầu ra chêm vào:
- Và sau khi từ Đại Sảnh Đường lên, con có thể đem theo Harry Potter cho thầy.
Cụ Dumbledore cười hiền:
- Ta đâu có cản trò và giáo sư Snape đây đi ăn trưa đâu. Hai người cứ tự nhiên.
Cụ làm một động tác mời, Gilette cười tươi nhìn cụ, cúi đầu chào:
- Vậy con đi nhé, giáo sư. Một lát nữa gặp lại thầy.
Cô không chần chừ một giây nào chuồn ra khỏi phòng, đi về hướng Đại Sảnh Đường bỏ lại thầy Snape và cụ Dumbledore.
- Thầy có gì muốn nói với tôi không, thầy Snape? - Cụ Dumbledore chợt quay đầu nhìn Snape chăm chú.
Thầy Snape nhìn lại vào đôi mắt dò hỏi của cụ Dumbledore. Cả căn phòng chìm vào yên lặng, hai người có thể nghe rõ cả nhịp tim và hơi thở của nhau. Cuối cùng Snape lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
- Hiện tại tôi chẳng có gì để nói với cụ cả, Albus. Và như tôi đã nói trước đó, tôi cần ăn. Vậy, gặp cụ sau nhé!
Thầy Snape phất áo chùng, theo gót Gilette rời khỏi phòng hiệu trưởng. Trong phòng chỉ còn mình cụ Dumbledore, cụ vẫn đứng nguyên ở vị trí khi cụ hỏi thầy Snape, cụ lẩm bẩm một mình:
- Hiện tại à...?
Gilette nhanh chóng xuống Đại Sảnh Đường. Tiết học cuối cùng của buổi sáng đã chấm dứt được một lúc, đại sảnh đầy nhóc học sinh. May mà Draco và Harry đã chừa sẵn chỗ cho cô. Gilette nhanh chóng chạy tới chỗ họ, kinh ngạc nhận ra Ron và Hermione cũng đang ngồi tại bàn Slytherin dù không được chào đón cho lắm. Cô ngồi xuống chỗ của mình, nhìn đám bạn thắc mắc:
- Sao mà Ron và Hermione cũng qua đây ngồi được vậy?
Draco im lặng không nói, Harry đành lên tiếng giải thích:
- Hai bạn ấy lo cho bồ quá, nên qua đây để đợi bồ về. Bồ ổn chứ? Giáo sư Snape gọi bồ đi làm gì vậy?
Ron và Hermione gật đầu xác nhận lời giải thích của Harry khi Gilette quay qua nhìn hai đứa. Cô bé tóc xù lo lắng hỏi:
- Bồ không bị phạt chứ, Gil?
Gilette cười trấn an cả bọn:
- Mình không sao, chỉ là, có một chút chuyện, - Nói tới đây, Gilette quay sang nhìn chúa cứu thế, - Liên quan đến bồ đấy, Harry. Lát nữa ăn xong bồ đi cùng mình lên phòng hiệu trưởng nhé, rồi bồ sẽ hiểu thôi. Còn mấy bồ ở lại đợi tin tụi mình. - Gilette nhe răng cười. - Sau khi từ chỗ cụ Dumbledore trở về mình sẽ kể chi tiết cho mấy bồ vụ này.
Ba đứa nhóc có vẻ không thích ý tưởng này lắm, Draco vùng vằng:
- Tại sao tụi này không được tham gia chứ?
Hermione và Ron nhìn Gilette, có vẻ như muốn hỏi câu hỏi tương tự. Gilette nghiêm túc nói:
- Bởi vì đây là chuyện riêng tư của Harry. Và nó có dính dáng một chút tới mình. Mình hứa sẽ kể đầy đủ và chi tiết cho mấy bồ mà.
Draco có vẻ còn muốn nói gì đó, nhưng bị Hermione huých một cái vào hông liên ngậm miệng lại, đem lời định nói ra nuốt xuống. Hermione hướng Gilette nói:
- Mình tin bồ sẽ nói cho tụi này khi có thể. Tụi này đợi bồ trở về. Và nhớ là, trong mọi trường hợp, mặc kệ bồ làm chuyện quái quỷ gì, an toàn của bản thân là trên hết. Nếu để mình thấy hai bồ bị thương thì đừng có trách.
Gilette cười cười:
- Không nghiêm trọng đến vậy đâu. - Ừ, chỉ là đi gặp người bị coi là sát nhân hàng loạt, tù nhân của ngục Azkaban thôi mà, cô thầm nghĩ. - Hơn nữa, còn có cụ Dumbledore ở đó mà, làm sao tụi mình có thể gặp nguy hiểm được.
Hermione gật đầu hài lòng, Harry nãy giờ vẫn yên lặng nghe các bạn thảo luận, chợt lên tiếng hỏi:
- Vậy chính xác thì mình phải cùng bồ lên phòng cụ Dumbledore để làm gì?
Gilette cười bí hiểm:
- Rồi bồ sẽ biết thôi. Mà, mấy bồ không cần ăn sao? Mình đói meo rồi.
Hermione múc cho Gilette một bát súp, đẩy đến trước mặt cô.
- Bồ ăn đi.
Gilette gật đầu cười cảm ơn cô bé. Draco liếc mắt nhìn, rồi dùng vẻ mặt kiêu ngạo "miễn cưỡng" xiên một cái đùi gà dúi vào tay Hermione. Thằng nhóc lẩm bẩm:
- Bồ nên ăn nhiều một chút, dáng vẻ gầy gò trông thật khó coi.
Cả bàn Slytherin hoá đá, từ khi nào mà cậu ấm nhà Malfoy trở nên dễ tính như vậy? Để lũ sư tử đần độn ngồi chung bàn chưa nói, giờ lại quan tâm một phù thủy không thuần huyết. Có phải hôm nay cả đám rắn con ra khỏi phòng nhầm cách nên mới nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như thế này không?
Không chỉ Slytherin, không ít học sinh nhà khác và các giáo viên cũng để ý tới tình hình bên này, người ta muốn xem xem bao giờ thì cãi nhau to nhưng tiếc thay lại chỉ thấy được một màn kinh tâm động phách vừa rồi. Cả trường biểu lộ, khả năng bọn họ gặp phải Draco Malfoy giả rồi.
Hermione sững sờ vài giây rồi đưa cái đùi gà lên miệng cắn một miếng, lí nhí cảm ơn Draco. Tai hai đứa đỏ bừng, cả trăm ánh mắt cứ nhìn chòng chọc vào chúng.
Gilette liếc nhìn hai đứa nghiền ngẫm, khoé môi cong lên đầy nguy hiểm. Có! Gian! Tình! Cô chợt nghĩ Hermione với Draco còn đẹp đôi hơn với Ron. Cô có nên làm chút gì để tác động không nhỉ? Thôi, cứ thuận theo tự nhiên đã, nếu cần, cô sẽ ra tay.
Sau bước đệm "nho nhỏ" đó, toàn trường tiếp tục bữa trưa trong tiếng xì xào bàn tán và những cái liếc nhìn về phía Hermione và Draco khiến hai đứa khó chịu không thôi. Gilette nhanh chóng giải quyết bữa ăn của mình, cô quay sang nhìn Harry.
- Bồ ăn xong rồi chứ?
Harry xúc nốt miếng cuối cùng trên đĩa, cẩn thận nhai nuốt rồi nói:
- Mình xong rồi.
Gilette gật đầu:
- Vậy theo mình. Còn mấy bồ, - Gilette nháy mắt với ba đứa còn lại, - Chờ tụi này trở về nhé.
Ba đứa ngồi trên bàn, vẫn tiếp tục bữa ăn của mình, ngước lên vẫy tay với Gilette và Harry. Ron ngậm một miệng đồ ăn, nhồm nhoàm nói:
- Đi mau rồi về kể cho tụi này nhé.
Hermione và mấy chú rắn con nhăn mặt với dáng ăn không - ai - dám - nhìn - thẳng của Ron, cô bé huých thằng nhóc nhắc nhở:
- Bồ nuốt hết đi đã.
Ron gật gật thay cho câu trả lời rồi cố gắng nuốt hết chỗ thức ăn trong miệng. Draco nhăn mũi liếc Ron, thằng nhóc muốn châm chọc gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, thay vào đó, nó xiên thêm một cái xúc xích cho Hermione. Lần này cả trường phản ứng đã bớt mạnh hơn trước.
Harry theo Gilette đi qua mấy cái hành lang và cầu thang, chẳng mấy chốc hai đứa đã đứng trước con chim đá. Gilette đọc mật khẩu:
- Kẹo chanh!
Con chim né qua một bên, để lộ cái cầu thang xoắn ốc. Harry liếc con chim, nhỏ giọng hỏi Gilette:
- Kẹo chanh là mật khẩu à?
- Ừ, đương nhiên, cụ Dumbledore khoái kẹo quá mà.
Harry gật gù tỏ vẻ đã hiểu, thằng bé bám sát gót Gilette, leo lên từng bậc thang, hai đứa nhanh chóng đến trước của phòng hiệu trưởng. Gilette gõ cửa.
- Giáo sư Dumbledore, là con, Gilette.
- Con cứ vào đi, trò Gray. - Giọng cụ vọng ra.
Gilette chợt nghĩ đến khi nãy, thầy Snape dẫn cô đến đây, giờ thì, cô là người dẫn đường. Gilette đẩy cửa, dẫn Harry vào trong. Cậu nhóc tò mò quan sát căn phòng, đầu quay hết chỗ này đến chỗ khác, Gilette huých cậu thì thầm:
- Harry, bồ chưa chào giáo sư.
Harry giật mình bừng tỉnh, bối rối nói với cụ Dumbledore.
- Con chào thầy. Con xin lỗi, con hơi mất tập trung.
Cụ Dumbledore cười hiền từ, riêng Gilette cảm thấy nó giống nụ cười của hồ ly hơn.
- Không sao đâu, Harry. Chính thầy đôi khi cũng thất thần trước những thứ mới lạ. Con cứ ngồi chơi tự nhiên, Harry, cả con nữa, Gilette. - Thầy Dumbledore vẫy đũa phép, lấy ra hai cái ghế từ hư không.
Cụ gật đầu. Sau đó, cả ba người bắt đầu chơi trò im lặng, chẳng ai nói câu nào. Không khí ngột ngạt khó chịu khiến Harry cứ vặn vẹo, thằng bé muốn nói gì đó rồi lại thôi. Gilette bình thản ngâm nga một điệu không tên.
Cửa phòng bật mở, phá tan không khí bối rối trong phòng. Thầy Snape bước vào, mặt thầy đen sì, theo sau là chú Sirius mặc độc một cái quần đùi vẫn đang vui vẻ huýt sáo.
- Có chuyện gì vậy, Severus?
Thầy Snape rít qua kẽ răng:
- Con chó ngu đần, chết tiết này quậy tung cái phòng tắm huynh trưởng của nhà tôi lên, khiến nó ngập ngụa trong nước và bong bóng xà phòng, làm mất tăm bộ đồ bẩn thỉu của mình trong mớ hỗn độn đó. Mặc độc cái quần đùi ra ngoài doạ người. Hắn làm mọi thứ rối tung lên!
Chú Sirius có vẻ chẳng mấy bận tâm:
- Thôi đi, Snivellus. Ta đâu có cố ý đâu. Cái nhà tắm đó khó dùng hơn ngày xưa, ta chỉ đơn giản là vặn hết tất cả những gì có thể vặn, và thế là nó thành như thế. Hơn nữa cũng vui mà.
Thầy Snape nghiến răng trèo trẹo như thể thầy hận không thể phanh thây chú ra làm trăm mảnh. Gilette đau đầu nhìn Sirius, cái tính ham vui này của chú ấy bao giờ mới bỏ được đây. À mà thôi, đừng bỏ, cô thích nhất cái tính đó ở chú ấy. Gilette làm phép triệu hồi, hôm trước kiểm tra rương cô mới phát hiện mình cầm nhầm đồ của cha, không ngờ bây giờ lại có chỗ dùng. Bộ quần áo của Micheal bay vèo qua cái cửa sổ mở, Gilette nhanh chóng bắt lấy nó ném cho chú Sirius.
- Chú mặc vào đi. Quần áo của cha con đấy. Chú nói chú không muốn mất hình tượng trước mặt Harry nên mới đi tắm, mà giờ tắm xong thành như này thì thà chú để nguyên bộ dạng cũ còn hơn.
Chú Sirius cười cười tròng cái áo qua cổ.
- Con là một phù thuỷ giỏi đấy Gilette, nhỏ tuổi như vậy đã thuần thục bùa Accio.
Gilette nhe răng cười lại với chú. Harry ngồi ngó chú Sirius trân trân từ nãy đến giờ, chợt bật ra câu hỏi mà cậu nhóc tha thiết muốn hỏi nhưng chưa có cơ hội chen ngang:
- Chú ấy là ai vậy?
Gilette giật mình quay lại nhìn Harry vỗ trán. Cô quên mất cậu nhóc này chẳng hiểu gì cả. Gilette chưa kịp trả lời thì chú Sirius đã chỉnh trang xong xông đến trước mặt Harry. Trông chú đẹp trai hẳn ra, mái tóc dài lại trở nên bồng bềnh, đôi mắt bớt trũng sâu, bộ quần áo của Micheal mặc trên người chú khá vừa vặn, càng làm tôn lên dáng người cao cao đầy kiêu ngạo của chú. Giờ chú mới đúng là Sirius Black, gia chủ dòng tộc Black.
Chú cười tươi với Harry cố che giấu sự bối rối và lúng túng, tự giới thiệu bản thân mình, giọng chú khàn khàn do quá lâu không sử dụng ngôn ngữ, hoặc cũng có thể do xúc động:
- Chào con, Harry. Chú là Sirius Black. Chú là, ờ, bạn thân của cha con. Và, ừm, là cha đỡ đầu của con.
Harry sững sờ, cậu nhóc nhìn chằm chằm Sirius một lúc lâu khiến chú phát bối rối.
- Không thể nào! - Harry phủ định. - Nếu chú là cha đỡ đầu của con thì tại sao bao lâu nay chú không đến tìm con? Tại sao lại để con sống 10 năm khổ sở ở nhà Dursley? Tại sao chú chưa tùng viết cho con một bức thư? Chưa từng cho con biết là con có một người cha đỡ đầu?
Harry càng nói càng mất khống chế, cậu đứng bật dậy, gần như hét lên với chú Sirius, khiến chú bối rối trông đến tội. Gilette ấn Harry trở về chỗ ngồi.
- Bồ bình tĩnh lại đi! Bồ chưa hiểu hết mọi chuyện đâu. Không phải chú ấy bỏ rơi bồ, mà là chú ấy không thể đến tìm bồ! Chú ấy đã bị giam ở ngục Azkaban gần 10 năm rồi.
Harry kinh ngạc nhìn cô. Gilette liếc chú Sirius trấn an, chú nhìn cô chăm chú, rồi gật đầu lùi lại. Gilette hít sâu một hơi, chậm rãi tóm tắt lại mọi chuyện cho Harry, cậu nhóc cẩn thận nghe không sót một từ.
- Vậy, Peter Pettigrew, hắn phản bội cha mẹ mình, hắn bị bắt rồi chứ?
Gilette gật đầu. Harry quay đầu nhìn chú Sirius.
- Chú ấy chịu oan gần 10 năm vì cha mẹ tớ? Chú ấy là cha đỡ đầu của tớ? - Harry thì thầm, không rõ cậu tự hỏi bản thân hay đang hỏi Gilette, cô im lặng không trả lời.
Chú Sirius tiến tới, ôm Harry vào lòng.
- Chú là cha đỡ đầu của con. Khi cha mẹ con còn sống đã quyết định như vậy. Chú xin lỗi vì đã để con chịu khổ 10 năm nay. Sau này sẽ không như vậy nữa, chú hứa với con.
Harry cứng đờ cả người, hốc mắt cậu ẩm ướt từ bao giờ, đôi tay cậu run lên, rụt rè vòng tay ôm lại chú Sirius. Cổ họng Harry trở nên khô khốc, giọng cậu trở nên khàn khàn không khác gì Sirius:
- Chú Sirius...
- Ừ, con yêu?
- Chú Sirius...
- Chú đang nghe đây.
Harry cũng không biết bản thân bị làm sao, nó chỉ muốn gọi hoài, gọi hoài cái tên đó.
- Chú Sirius, đừng để con ở lại gia đình Dursley nữa được không? Cho con theo chú nhé?
Sirius sững sờ, chú vội vàng gật đầu như điên.
- Được chứ, được chứ! Đương nhiên là được! Chú vui còn không hết.
Harry gạt nước mắt, cười với chú Sirius. Nhìn cảnh ấy, Gilette thấy mừng thay cho bạn. Cô chợt liếc sang cụ Dumbledore, có vẻ như cụ muốn ngăn chuyện Harry rời khỏi gia đình Dursley nhưng không kịp. Gilette cười thầm, cô sẽ không để cụ làm việc đó đâu.
Thầy Snape cố ý quay mặt đi không nhìn, không ai biết được cảm xúc của thầy lúc bấy giờ.
Chú Sirius gạt đi những giọt nước mắt vui mừng, xúc động vỗ vai Harry.
- Con thật giống Lily và James. Đặc biệt là đôi mắt, con có đôi mắt của mẹ con.
Gilette nhìn thấy cơ thể thầy Snape rung lên khi nghe chú Sirius nhắc đến Lily, cô thật muốn đến an ủi ông. Gilette đứng dậy, vỗ nhè nhẹ lên vai thầy Snape, ông giật mình quay lại nhìn cô chăm chú. Trong đôi mắt của hai người loé lên thứ gì đó, tựa như thấu hiểu, tựa như an lòng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT