Đinh Đồng cảm xúc nóng tới cực điểm, cái loại cảm giác này làm cô muốn nghẹn thở chỉ chờ bộc phát, như chỉ cần không có người nào chọc tức cô, thì căn bản không việc gì...... Chẳng qua, không có
người nghĩ như vậy, có người nào đó thật muốn làm cô tức giận
mà......
Buổi chiều, Đinh Đồng nghĩ tốt nhất vẫn là đi ra ngoài, thói quên
hàng năm của cô vào ngày này đều dùng ma túy hoặc cồn để tê
liệt thần kinh.
Hôm nay Cù Nhiên vẫn ở nhà, thấy cô muốn ra ngoài,“Hôm nay đừng đi đâu cả, buổi tối có chút việc, em ở nhà đi.”
Cô nghĩ muốn cự tuyệt, như lại cảm thấy không ổn. Cho nên gật đầu đồng ý, không ra ngoài nữa.
Cù Nhiên nói:“Buổi tối cũng đừng nấu cơm, tí nữa có mấy người
ở công ty lại đây bàn việc, đến lúc đó anh gọi thức ăn bên ngoài.”
Trước đó không lâu ở một buổi tiệc xã giao anh gặp Tề Thiên, anh hỏi sinh nhật Hạo Hạo ngày mấy, lúc ấy Tề Thiên còn làm vẻ kinh
ngạc,“Anh hỏi cái này làm gì?”
“Gần nhất tâm trạng Đinh Đồng không được tốt, tôi muốn làm gì đó, cho cô ấy vui vẻ một chút.”
Tề Thiên không tình nguyện xem xét anh, nghĩ rằng, anh nghĩ tổ chức
sinh nhật cho Hạo Hạo, Đinh Đồng có thể vui sao? Anh tự tìm
phiền toái cho mình đó!
Cù Nhiên đợi một hồi không thấy Tề Thiên trả lời, hỏi lại lần nữa,“Này, Anh không nói hả?!”
“Anh xác định muốn tổ chức sinh nhật cho Hạo Hạo? Đinh Đồng đồng ý chưa?”
“Tôi nói Tề Lão Tứ, anh sao giống đàn bà nhiều chuyện thế? Tôi
không phải mới vừa muốn tạo bất ngờ cho cô ấy hả! Sao có thể nói
cho Đồng Đồng biết?”
Tề Thiên giận, dám nói anh là“Đàn bà nhiều chuyện”, tốt, Cù Nhiên,
lần này thù mới hận cũ ông đều đáp trả lại anh......Tề Thiên
vươn tay lấy một ly rượu, Cù Nhiên hỏi gì anh đều đáp nấy, sinh nhật Hạo Hạo ngày nào cũng nói cho anh ta biết luôn, cuối cùng
anh cũng còn có chút lương tâm nhắc nhở Cù Nhiên:“này, kỳ thật,
cảm xúc của Thùng Thùng không tốt là vì gần đến ngày giỗ Đao
Diên......” Tề Thiên không nghĩ nói rõ ràng cho Cù Nhiên, anh cảm
thấy, dù sao chính mình cũng không thể nói rõ một năm một mười,
chỉ cần nhắc nhở anh ta một chút là tốt, với lại việc này
cũng không phải việc của anh!
Đinh Đồng nằm ở trong phòng ngủ, cô đeo tai phone nghe kịch trên radio. Cô nghe thật nhập tâm
Câu chuyện kể về nữ nhân vật chính là một tàn hoa bại liễu, sống cô đơn đến già
, bởi vì thân phận thấp kém như vậy, bà không thể cho con mình
một hoàn cảnh trưởng thành tốt, vì thể bà dứt khoát nhịn đau
đem con đưa đến cô nhi viện, nói dối là nhặt được đứa nhỏ không
cha không mẹ. Đối với một người mẹ mà nói, làm ra quyết định như thế là cực kỳ thống khổ. Trong quá trình trưởng thành của con, bà chỉ có
thể ở một bên vụng trộm nhìn con chơi đùa, học tập. Sau khi lớn lên
thấy con học thành tài, đảm nhiệm chức vị luật sư, nhưng vận
mệnh thật trớ trêu, vụ án đầu tiên con mình thụ lí lại chính
là biện hộ cho bà. Khi biết con mình làm luật sư biên hộ cho
mình, một lần bà đánh mất ý niệm xin biện hộ trong đầu, bởi vì bà
không thể để cho người khác biết con bà có một người mẹ như
vậy......
Nhưng bà không biết đứa con luật sư lương thiện của mình vẫn cho
rằng bà vô tội, vì thế ở dưới áp lực, vẫn bất khuất tranh đấu cùng
quan tòa nổi tiếng khó khăn, qua nhiều lần gian khổ, rốt cục sắp
được đến thắng lợi, như thẩm phán nhận hối lộ, sau đó lại đưa ra
quyệt định triệu tập nữ tu sĩ ra tòa, để chứng minh bị cáo cùng nam luật sư chính là quan hệ mẹ con......
Cuối cùng, nữ tu sĩ cô nhi của viện, tay cầm giá chữ thập đặt trước
ngực, nói -- một đứa nhỏ có phải hay không do người phụ nữ kia
sinh, căn bản không quan trọng, như quan trọng nhất người phụ nữ
kia có quan tâm hay không, có yêu đứa con của mình hay không, thậm
chí vì con mà hy sinh, người phụ nữ như vậy mới có thể gọi là
mẹ. Vì thế, xin quan toà hỏi lại bà ấy một lần nữa về mối quan hệ này, chắc chắc bà ấy sẽ trả lời :NO!!
Đinh Đồng đã khóc khi nghe kết thúc của vở kịch này, cô ôm đầu
cuộn mình nằm trên giường, dùng khăn tay để trên đầu giường lau
nước mắt, giọng nói cuốn hút, tang thương ấy vẫn văng vẳng bên
tai cô, một lúc sau cô ngẩng đầu tựa vào đầu giường, nhìn trời bên
ngoài cũng sắp tối, mặt trời ngã về tây, ngăn trở Lạc Nhật ánh chiều
tà vân đã bị độ thượng một tầng viền vàng, nhìn như hào quang bắn ra bốn phía, kì thực lập tức đã đem không còn nữa tồn tại.
Đinh Đồng tháo tai phone xuống, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng
ồn ào, cô biết đó là Cù Nhiên nói chuyện với nhân viên công ty,
cô cũng không để ý lắm. Qua không một hồi, Cù Nhiên vào phòng gọi cô.
“Cùng nhau ra ngoài ăn một chút gì nha em.”
Cô không muốn đi, cô lại không biết mấy người đó, như Cù Nhiên kiên
trì, cô đành phải thỏa hiệp, thay xong quần áo, mặt mày cô vẫn đang cau có không giãn ra.
Tất cả mọi thứ đều đã an bài thỏa đáng, anh chỉ mong sau khi
cô mở cửa liền có biểu hiện vui sướng, nhưng anh không ngờ tất
cả đều đi ngược lại mong muốn của anh......
Có người bắn chùm dải băng lên,tiếng mọi người hoan hô nổi lên bốn
phía, mọi người đều là người quen biết cả, thậm chí có người trên
đầu còn đội mũ chúc mừng, trên mặt mỗi người đều tươi cười sáng lạn.
Mặc dù Bành Tấn Hoa không cao hứng giống như mọi người, nhưng cũng
không phụng phịu, còn Tề Thiên sớm bỏ chạy đến góc nào đó rồi, anh
sợ một hồi nguy hiểm đập đến mình.
Sắc mặt Đinh Đồng càng ngày càng lạnh, bên tai chợt nghe tiếng ầm ầm
rất lớn, không biết là tiếng gì, chỉ thấy Cù Nhiên bắt tay lên
vai Đinh Đồng,“Hôm nay là sinh nhật Hạo Hạo, chúng ta cùng nhau vui vẻ......”
“Ai cho anh làm như vậy ?”
Không khí huyên náo làm cho anh không rảnh chú ý lúc này giọng nói
của Đinh Đồng lạnh như băng, anh vẫn là thật cao hứng nghĩ đến cô thích niềm vui bất ngờ này,“Anh hỏi Tề Thiên sinh nhật Hạo Hạo, cậu ta nói cho anh biết là hôm nay, anh nghĩ cho em một bất ngờ, Hạo Hạo
cũng......”
“Đủ rồi!” Đinh Đồng hét lớn, đánh gãy lời nói của anh, trong phòng nhất thời liền im lặng, chỉ còn nghe nhìn tiếng dội lại của những âm
thanh vừa rồi.
“Ai cho anh tổ chức sinh nhật của Hạo Hạo! Em đã nói Hạo Hạo
không được tổ chức sinh nhật!!Anh không hiểu hả!”Mấy hôm này cô
đã khó chịu, bực tức trong người, Cù Nhiên làm như thế, không
khác gì lửa cháy còn đổ thêm dầu, cô giận không thể tả.
Cù Nhiên cảm thấy cô bất thình lình phát giận, rất không nói lý, những việc anh làm chính là muốn thay đổi tâm trạng cho cô, còn cô
đáp lại như thế nào ,“Đinh Đồng! Rốt cuộc em muốn thế nào? Anh làm
như vậy có cái gì sai sao? Còn không phải là vì em!”
“Vì em? Vì em, anh nên dựa theo của em mà làm, để cho em yên tĩnh
trôi qua mấy ngày này, chứ không phải giống như hiện tại anh làm
những việc này-- khua chiêng gõ trống chúc mừng!!!”
Đinh Đồng nhìn mọi người trong phòng, còn không chờ cô có thêm phản ứng gì, cửa phòng đã mở ra, một chiếc sinh nhật được đẩy vào,
Bành Hạo cao hứng từ phía sau chiu ra,“Mẹ, mẹ, bánh ngọt rất
lớn nha......” Bành Hạo rất vui, từ nhỏ đến lớn đây là sinh nhật đầu tiên của cậu nha!! Thậm chí, cậu còn không biết sinh nhật
của mình vào ngày nào, cậu chỉ biết mấy bạn ở nhà trẻ đều có sinh nhật, cậu chưa bao giờ có. Trước kia cậu từng hỏi mẹ, tại
sao mình không có sinh nhật, mẹ chỉ nói cho cậu cũng có, nhưng không
thể tổ chức, chính là không thể...... Rốt cục lần này cậu có thể khoe với bạn bè, cậu cũng có sinh nhật !
“Hạo Hạo, đi tìm ba đi, về nhà nha! Chúng ta không thể tổ chức sinh nhật!”
“A? Nhưng mà...... Mẹ......”
“Không có nhưng mà, mẹ nói con đi tìm ba, về nhà đi!”
Nhìn Hạo Hạo khóc, Cù Nhiên không biết Đinh Đồng đang phát điên cái gì, kéo cô đối diện với mình,“Em muốn thế nào? Tổ chức sinh nhật
cho Hạo Hạo thì đã sao? Em bị sao vậy?”
“Không cần anh quan tâm, Cù Nhiên!! Em đã nói rồi, Hạo Hạo không có
sinh nhật! Con em không có sinh nhật!” Cô tức sùi bọt mép, hoàn toàn
không để ý hình tượng gì nữa.
Mọi người bắt đầu nhỏ giọng nói thầm, cũng có người khuyên cô, mọi
người đến đây đều là bạn bè, cô đừng nóng giận nữa, nhưng tất
cả đều bị Đinh Đồng trừng mắt câm miệng. Lí Mẫn Mẫn bị cô làm
cho phát khóc, Bành Hạo cũng không tốt hơn, trong lòng Cù Nhiên nói
may mắn lúc trước Bành Tấn Hoa không đồng ý mời bạn bè Hạo Hạo đến, nếu không đêm nay làm sao giải quyết đám nhỏ cùng nhau khóc?!
Nhưng mà, cho dù anh giải quyết được, thì đã xong việc sao? Đinh
Đồng, em thật sự nhìn không thấy người khác đối với em trả giá sao?
Cù Nhiên nhẫn nhịn không nổi nữa,“Đinh Đồng, có phải hay không..... có phải hay không không cần anh quan tâm?”
“Đúng! Không cần anh quan tâm! Anh nên thu hồi cảm giác đồng tình của anh đi! Em không cần!!!”
Cù Nhiên cắn chặt răng, anh sợ chính mình chịu không nổi tiến
đến bóp chết người phụ nữ chết tiệt này! Vì cái gì cô ấy có bản
lĩnh ảnh hưởng đến cảm xúc của anh? Hai mắt anh nhìn chằm chằm cô, một lúc sau hướng một tay lên không trung,“Các vị, thực xin lỗi,
hôm nay party hủy bỏ!”
Cù Trà la hét bảo con gái nên ngoan, sau đo nắm con bé ra cửa tiễn
khách, cô bé cũng thật thục nữ cùng mọi người nói lời từ biệt.
Trong phòng, Cù Nhiên kiềm chế tức giận, ở trong lòng nhắc đi nhắc
lại một trăm lần, đừng vì cô ấy mà tức giận, đừng vì cô ấy mà
tức giận..... Nhưng một khi nghĩ đến anh chuẩn bị lâu như vậy
chỉ hy vọng cô được vui, nhưng cô ấy hoàn toàn phủ nhận công
sức của anh, còn nói cái gì “Cảm giác đồng tình”?!!
Anh tức đến nói không nên lời nói, kỳ thật cũng là sợ chính mình một
khi mở miệng thì hai người lại càng không thể vãn hồi, cho nên cái gì
cũng không nói.
Bành Tấn Hoa bất mãn liếc Tề Thiên một cái, cái người này, còn không
phải thích chuyện xấu bình thường đâu!!, Nhưng mặc kệ thế nào anh vẫn
cảm thấy như vậy cũng tốt, Đinh Đồng cũng nên đi ra vòng sương mù
này, nếu không sẽ càng ảnh hưởng tới cuộc sống tương lai của bọn họ.
Chẳng qua, có lẽ thời cơ còn quá sớm, không nên gấp như vậy, đều là
tại thằng nhãi này gây họa......
Tề Thiên nhận được ánh mắt cảnh cáo của anh hai, chột dạ rụt cổ, chạy
nhanh ôm tiểu tổ tông lại đây, chỉ mong tạm thời có thể bảo vệ mình.
Bành Tấn Hoa đi qua, ho nhẹ hai tiếng,“Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, Tiểu Đồng, ngày mai em qua chỗ anh, có việc.”
Bành Tấn Hoa đi qua vỗ nhẹ vào vai Cù Nhiên hai cái, không nói thêm cái gì liền rời đi.
Nguyên bản phòng khách còn đang náo nhiệt, lập tức bước đi hết, Cù Trà
đi ra ngoài, không quên giúp hai người đỏng cửa lại, Đinh Đông vẫn còn tức, nhưng vẫn đến sofa ngồi xuống.
Trên nền nhà vẫn còn rải rác những dải băng, mùi bánh kem tràn
ngập trong phòng, nếu không phải không khí cương trực trong phòng,
đó thật sự làm cho người ta có chút thèm ăn.
Cù Nhiên vẫn là đưa lưng về phía cô ,“Anh ở trong mắt em có phải
không đáng một đồng hay không......”Giọng nói của anh lộ vẻ nản lòng, nói xong cũng không chờ cô đáp lại, liền cầm chìa khóa trên
bàn, đi ra cửa .
Nghe thấy tiếng xe của anh càng lúc càng xa, lúc này Đinh Đồng mới
dám thở thật mạnh, ảo não lầm bầm lầu bầu trút giận lên sofa,“Đều
nói không tổ chức sinh nhật, ai cho anh làm như vậy ?Khốn kiếp, em
liều mạng kiềm chế để không cãi nhau với anh, anh còn cố tình đến
gây chuyện với em......”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT