Một đôi tay mền mại không xương ở trước ngực anh sờ soạng, Cù Nhiên cố gắng mở mắt ra để nhìn rõ người đang trêu chọc anh là ai,
nhưng hơi thở quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi anh, Cù Nhiên
mừng như điên, anh nghĩ có nên làm chút chuyện yêu vào buổi
sáng hay không...... Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng gào khóc, đáng
chết! Đứa nhỏ nhà ai vậy? Giật mình thức giấc, vừa mở to mắt,
nhìn còn hơi mơ hồ, đã bị người nào đó đánh thẳng vào cằm.
“A......Cháu không cần chú, chú tránh ra, cháu không cần chú a!!”
Sáng sớm , Bành Hạo thói quen biết người ngủ bên cạnh mình chắc
chắn là mẹ, Hạo Hạo vẫn nhắm mắt hướng trên người đối phương sờ
soạng, kết quả như thế nào cứng rắn như vậy, một chút cũng không mền
mại giống mẹ, ngược lại cảm giác giống thời điểm ba ôm mình ngủ.
Bành Hạo tiếp tục nhéo vài cái nữa, xác định thật sự không phải
mẹ, lúc này mới tình nguyện tỉnh lại, như cậu vừa mở mắt ra
thấy người ôm mình dĩ nhiên là cậu của Tiểu Mật Đào, sao lại
có thể thế này?Sao cậu của Tiểu Mật Đào có thể ngủ cùng
giường với mình và mẹ!!Chỗ này là của ba mới đúng!
Cù Nhiên ủy khuất muốn chết, Bành Hạo nói giống như anh chiếm
tiện nghi của nó vậy,“Ách..,nhóc con! Còn tố cáo nữa chứ!!”
Anh dở khóc dở cười,“Đêm qua anh đến đay xem hai người, thấy Hạo
Hạo ngủ thiếu chút nữa liền đá vào cổ bị thương của em, anh sợ
nên mới ôm Hạo Hạo ngủ...... Thật là......” Bị trả đũa , ôi chao
...... Anh ngồi dậy tựa vào đầu giường, một tay xoa huyệt thái dương,
tối hôm qua uống rượu, hiện tại đầu còn đau.
“Cục cưng, con để mẹ ngồi dậy được không!” Cả người Bành Hạo nằm vào trên người cô, một năm này cục cưng phát triển rất tốt, bây
giờ Đinh Đồng không thể vừa ôm cục cưng vừa tự mình ngồi dậy
giống như trước kia được, huống hồ cổ cô còn bị thương, hơi chút
không chú ý liền đau.
Bành Hạo không trả lời, cứ nằm đè lên người cô, không cho cô ngồi dạy, đầu thì chôn vào ngực cô.
“Lớn như vậy còn dính lấy mẹ, không xấu hổ à!” Bên trong phòng tràn ngập vị chua.
Đinh Đồng nghe được giọng nói muốn ê răng của anh, nhịn không được
cười cười lườm anh một cái, vật nhỏ trong lòng cũng không trả lời, cậu bé xoay mặt trừng Cù Nhiên, bày ra bộ dạng hung ác,“Chú mới không xấu hổ!! Vì cái gì chú đến ngủ trên giường cháu, cháu cùng
mẹ ngủ nha, chú tới làm gì!”
“Hắc...... Cậu bé, cháu......” Có thể nói cái gì cùng đứa nhỏ, anh cảm
thấy mình trở nên ngây thơ muốn chết, mới buổi sáng cãi nhau cùng đứa nhỏ. Nhưng là...... haiz......
“Đó đó đó, không phản đối nha, hừ......” Bành Hạo bĩu môi “Đó” bộ
dáng nhìn anh đầy oán trách, thật sự là đáng yêu cực kì, Cù Nhiên
nhìn xem cũng vui vẻ.
Anh vỗ vỗ ngực,“Là ai đã sờ sờ chú nha? À? Còn có a, tối hôm qua
chú bị người nào đó nằm mơ đá vài cái, trừ cháu ra còn có thể
là ai? Chú đều mệt chết!”
“...... Hứ, hứ......cháu, cũng không phải cháu muốn chú ôm cháu nha......”
“Hừ......” Bành Hạo thấy mình không nói lại Cù Nhiên, cậu liền
giả bộ đáng thường nhìn mẹ,“Mẹ, cậu khi dễ con, khi dễ con a!!!”
Cù Nhiên vừa nghe xưng hô “Cậu” thì nghĩ ngay đến lần trước bị
người khác hiểu lầm anh với Đinh Đồng là anh em, tuy trước kia anh
không đem cách xưng hô này để trong lòng, như hiện tại không được nha, nếu cứ xưng hô như vậy thì số lần hiểu lầm không thể tính
nổi nha!
“Không được gọi ‘Cậu’, gọi......gọi ‘Chú’.” Anh suy nghĩ nên gọi cái gì mới đúng, gọi......“Ba ba” chắc chắn không được, ba của đứa
nhỏ đang êm đẹp, hơn nữa Đinh Đồng cũng đâu phải li hôn với người kia, tình huống của bọn họ có chút đặc thù, gọi “Chú” là được
rồi.
Bạn nhỏ Bành Hạo không hiểu “Vì sao”
Đinh Đồng cũng không hiểu, hai người đều nhìn Cù Nhiên.
Cù Nhiên xoa nhẹ đầu bành hạo, mu bàn tay của anh có thể chạm vào
cằm Đinh Đồng,“Hỏi nhiều như vậy làm gì, không cho gọi chính là
không cho gọi!!”
“Không cho sờ đầu cháu, làm kiểu tóc người ta rối loạn hết!
Không gọi thì không gọi, về sau cháu cũng không thèm gọi,
hừ......”.
Đinh Đồng hỏi anh:“Mấy giờ rồi? Anh xem giúp em đi.”
“Mới hơn 6h. Hai người ngủ tiếp đi.”
Đinh Đồng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Bành Hạo,“Cục cưng, ngủ tiếp được không, còn sớm mà.”
“Dạ.”Cậu vẫn còn buồn ngủ, có thể ngủ tiếp đương nhiên tốt.
Cù Nhiên xuống giường, tay chỉnh chăn giúp hai người, Đinh Đồng nói:“Anh muốn đi đâu? Còn sớm mà?”
Anh vừa sửa sang lại quần áo vừa nói,“Anh về nhà thay quần
áo, còn phải đi làm nữa, hôm nay công ty có nhiều việc.”
Đinh Đồng nghĩ nên ngồi dậy, lại bị anh đè lại không cho,“Đừng
ngồi dậy, Hạo Hạo mới vừa ngủ, nó thức giấc lại mất hứng!” sờ sờ
đầu Hạo Hạo,“Khí rời giường lớn như vậy! Ngực anh đều bị nó
đánh, thế như lại biến thành anh chiếm tiện nghi của nó.....”
Cô nghe xong nhỏ giọng cười ha ha,“Nói không chừng vuốt trên người anh xúc cảm bất đồng.” Người nói vô tâm người nghe cố ý, lời này rơi vào
tai người nào đó, liền trở nên cực kì phiến tình.
Anh cúi thấp người, tiến đến sát tai cô,“Xúc cảm? Xúc cảm cái
gì? Cho anh cảm thụ một chút xem có phải thật sự bất đồng như vậy hay
không?! A?......”
“......Anh đừng đến đây, nói bậy không đâu à, đi đi!” Cô đỏ mặt, cũng không dám làm động tác gì, chỉ có thể duy trì tư thếnhư vậy, chờ anh đứng lên.
Cù Nhiên biết phải có chừng có mực, hôn cô xong, liền đứng lên, một
lần nữa thay bọn họ chỉnh góc chăn, rồi mới rời đi nói buổi tối
qua đây đón cô.
......
Mấy ngày kế tiếp đều như vậy, ban ngày Đinh Đồng đều ở bên cạnh Bành
Hạo, buổi tối Cù Nhiên qua đón cô, cùng nhau về biệt thự lưng chừng
núi.
Bị cô nhìn đến sợ hãi, Cù Nhiên hỏi:“Nhìn cái gì vậy?Trên mặt anh dính gì à?”
Cô lắc đầu, cũng không nói gì, khóe miệng còn hơi hơi nhếch lên, Cù Nhiên nở nụ cười,“Mở nhạc cho em nghe nha?”
“Không cần, em muốn nhìn anh!”
Cù Nhiên ách một tiếng,“Anh là trò tiêu khiển của em à!”
Thấy anh còn đang lái xe, cô không dám véo nặt anh, chính là lấy tay chụp lên vai anh,“Đến, cười một cái cho bà!”
“Đinh Đồng, em tìm việc phải không? Anh dừng xe vào lề, em có tin hay không!”
Cái này cô không dám nha, vội vàng đầu hàng,“Không chơi, không chơi!! Anh lái xe đi, người gì không chuyên tâm vậy!”
Thật đúng là, quấy rối anh là ai, còn nói thế.
Về nhà tắm rửa xong, hai người đi ngủ sớm, Cù Nhiên từ phía sau ôm cô giống như con tôm. Lâu dần Đinh Đồng cũng quen cách ôm này của
anh, cô biết anh thích ôm có như thế, lúc vừa mới bắt đầu cảm thấy
cô cảm thấy không thoải mái, hiện tại tốt hơn rồi.
“Kỳ thật anh có thể không đi đón em, em có thể tự mình lái xe
về.” Cô nói, thật sự cô cảm thấy không đành lòng, anh mệt mỏi một ngày
còn lái xe hơn nửa vòng thành phố đến đón cô.
“Buổi tối anh lo lắng.”
“Vậy em về sớm một chút, nếu muộn em sẽ ở lại đó! Như vậy anh không cần mệt như bây giờ!”
Anh hừ một tiếng,“Anh đến đón em, cha con người ta em nhào vào làm gì, ban ngày đến chơi là được.” Nói xong còn ôm cô thật chặt, giống như đang nói, em chính là của anh, không cho rời xa anh.
Đinh Đồng hiểu được suy nghĩ của anh, cũng không cùng anh so đo, kỳ
thật cô hiểu được, miệng anh nói là nói như vậy, trên thực tế thì
không phải như thế . Chuyện lần trước Hạo Hạo bị bắt cóc, thật ra
anh không cần phải hỗ trợ, sau cô nghe Tiểu Ngũ nói, Lưu Lão Thất có thể nhanh như vậy bị phán án, chính là anh ấy nhờ mấy vị bộ
trưởng ra mặt...... Hơn nữa mấy ngày này anh biết cô chắn chắn muốn ở bên chơi với Hạo Hạo, cũng không nói hai lời, mỗi ngày đưa cô đi,
đón cô về .
“Cám ơn anh!”
Người phía sau ngây ra một lúc,“Đứa ngốc, cảm ơn em cái gì.”
Cô áp chặt mặt vào ngực anh,“Thật sự, cám ơn!”
“Em a...... Hạo Hạo theo em từ nhỏ tới lớn, gọi em một tiếng mẹ, chuyện xảy ra lớn như vậy, em ở bên Hạo Hạo là đúng, bất quá
anh chỉ đưa đón em mà thôi, cái gì cũng chưa làm a, em cám ơn anh cái gì?”
“Không, anh làm nhiều lắm .” cô ngẩng mặt nhìn đường công cằm anh.
Cù Nhiên hôn mặt cô, thở dài,“...... Chúng ta không thể gặp nhau sớm
hơn một chút, anh cũng không biết cái này có tính là tiếc nuối hay
không, lúc trước anh không thể cùng em vượt qua những cửa ải khó
khăn. Nhưng ít nhất hiện tại chúng ta ở cùng một chỗ, mọi khó khăn
của em, anh đều có trách nhiệm thay em gánh vác. Trước kia anh không
tin số mệnh, cảm thấy mọi việc đều nằm trong tay mình.” Anh hôn nhẹ mắt cô, hôn lên những giọt nước mắt của cô.“Bây giờ chúng ta ở
cùng một chỗ. Cho nên mèo con...... anh biết, anh biết Đao Diên đối
với em rất quan trọng, nhưng từ nay về sau, có anh...... Được không?”
Có anh ở bên cạnh em, em không cần chịu đựng một mình.
“...... Ách, Đao Diên......anh, anh hai nói anh biết?” Cô nghĩ đại
khái chính là đêm đó bọn họ cùng nhau uống rượu nói !Vì sao anh không
tức giận?
Anh cam chịu,“Trước kia anh không nên như vậy...... Nói như vậy......”
Lúc trước câu nói kia của anh đã tổn thương cô biết bao,“Sống cô
độc quãng đời còn lại......” Hiện tại nhớ lại, anh đều cảm thấy chính
mình khốn kiếp,“Tha thứ cho anh, về sau...... về sau không như vậy
nữa, anh cam đoan.”
Đinh Đồng không nói, hai người cứ ôm nhau như vậy, cô vẫn chưa ngủ,
trong lòng suy nghĩ miên mang. Cái này có tính là sở hữu không?
Cù Nhiên là của mình cô? Đáp án trong lòng cô là khẳng định. Một
tình cảm như vậy, nếu cô không đáp trả, mà trốn tránh thì thật
sự rất ngu ngốc. Như vậy, nếu nói như vậy, cô cảm thấy mình phải đi
làm một việc, hẳn là cô phải cho anh một câu trả lời thỏa đáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT