EDIT: HẠ BĂNG

Beta: Quảng Hằng

Bành Tấn Hoa dựa vào ghế ngồi ở nhà ăn, trên mặt che một cái khăn lông ướt, cavat bị anh giật xuống tùy tiện ném sang một bên,“Tề Thiên!! Dỗ cục cưng yên tĩnh một lát......”

“Đại ca......” Chiêu gì Tề Thiên cũng đều dùng qua, nhưng vẫn vô dụng, hiện tại giận mà không dám nói:“Em thật không biết dỗ như thế nào nữa !”

Bên kia sa lon, có cô gái đang ôm đứa nhỏ chừng ba bốn tuổi đang khóc chết đi sống lại, tóc đều bị cậu bé kéo xuống, cô đau đến nhe răng trợn mắt lại còn phải giả bộ dạng hiền lành.

Vài giờ trước, Tề Thiên đột nhiên nhận được điện thoại Bành Tấn Hoa, cùng với tiếng khóc lớn của Tiểu Bành Hạo, Bành Tấn Hoa hét lớn gọi anh về nhà gấp.

Một khắc anh không dám trì hoãn, trong lúc bối rối chạy đến bãi đỗ xe mới phát hiện cô gái nóng bỏng anh vừa quen, cũng bị anh kéo đến bãi đỗ xe, cô gái này nghĩ anh muốn dẫn cô về nhà để trải qua một đêm tình lãng mạn, khi nãy thấy anh đi chiếc xe mui trần nhiều tiền như vậy, làm sao cô có thể dễ dàng buông tay đây, Tề Thiên cũng không đuổi cô ta, trong lòng anh gấp gáp trở về nhà cho nên đành mang theo cô ta về.

Cục cưng giống như nghe thấy tiếng oán trách của hai người đàn ông này, lại càng khóc lớn hơn ,“Con, con...... con muốn mẹ ......mẹ mẹ......”

Cả đêm lỗ tai Bành Tấn Hoa bị chấn động, rốt cục anh cũng phát điên, lấy khăn trên mặt xuống ,đi nhanh về phía nhà sau.

Tề Thiên cũng rối loạn, ngồi cùng sa lon với cô gái không biết tên kia, nói cô dỗ đứa nhỏ, liền bỏ chạy lên lầu .

Vừa thấy hai người đàn ông kia rời khỏi, cô ta liền thay đổi sắc mặt

“ Thằng nhỏ này làm sao thế? Đừng khóc nữa!!!” Phòng khách thật sự rất lớn, cô ta không sợ có người nghe thấy.

Chưa có người nào đối xử với Bành Hạo như thế , khóc cũng không khóc, chính là nắm lấy mái tóc nhuộm của cô ta kéo xuống.

“Ai u......muốn giết bà à! đứa nhỏ không có người dạy này, buông tao ra!!”bản chất người đàn bà chanh chua của cô ta hoàn toàn lộ ra, móng tay sơn đỏ thật dài hướng mông cậu bé bấm.

Cục cưng chịu đựng đau, đôi mắt đen lúng liếng mắt có nước mắt đảo quanh, lại như thế nào cũng không rơi ra, sức bấm không hề giảm, cục cưng há mồn cắn bộ ngực lộ ra của cô ta.

“Nha!” Cô ta lập tức đứng lên, một tay ôm lấy cục cưng, một tay khác hướng tới gò má của cục cưng mà véo.

Đinh Đồng lấy ra chìa khóa nhà Tề Thiên mở cửa, liền thấy một màn như vậy.

Lô Phương hít một hơi khí lạnh, cô ta là ai vậy? Lại dám đánh Bành Hạo. Xong rồi, lần này Tề Thiên thảm rồi ......

Đinh Đồng nghiêm mặt trầm xuống,“Cục cưng”, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, Bành Hạo lập tức quay sang Đinh Đồng, vừa nhìn thấy cô, cục cưng “Oa” một tiếng liền khóc ra,hai cánh tay vươn ra muốn cô ôm.

Đinh Đồng thấy hai dấu tay thật sâu trên mặt cục cưng, môi mín chặt, hai tay ôm lấy con,“Trên mặt có đau hay không?”

Cục cưng khóc thật thương tâm, gật gật đầu.

“Cô ta đánh con thế nào ?”

Cục cưng lấy ngón út chỉ chỉ vào mông.

Đinh Đồng cúi đầu hôn nhẹ con, ôm con đi về hướng Lô Phương đang đứng cạnh cửa,“Cục cưng ngoan, đừng khóc, còn cùng dì Phương chờ mẹ trong xe, mẹ đến ngay nhé, sau đó chúng ta trở về nhà, được không?”

Cục cưng bị ủy khuất, ôm lấy cô không muốn buông tay, Đinh Đồng thấp giọng dụ dỗ, cục cưng mới ngoan ngoãn theo Lô Phương đi ra ngoài.

Cô gái đứng ở sô pha kia vốn dĩ còn có chút sợ hãi, kết quả Đinh Đồng vừa tiến vào không có trách cứ cô, còn thấp giọng dụ dỗ đứa nhỏ, khí diễm của cô liền có chút nổi lên.

“Đứa nhỏ nhà các cô sao lại thế này ? Cô nhìn xem, nó đem tôicắn thành hình dáng gì nè ?”

Đinh Đồng theo Tề Thiên tập thể hình, cân nhắc sức trong tay, đứng cách cô ta hai bước mới dừng lại......

“A......” cô ta thét chói tai như muốn phá vỡ bầu trời đêm, âm thanh to như vậy phát ra, Tề Thiên trên lầu lảo đảo chạy xuống ” Làm sao? Làm sao vậy?”

Bành Tấn Hoa cũng vội vàng đi vào, chuyện liên quan đến cục cưng, sắc mặt hắn không thể không lạnh..

Trên sa lon, cô gái kia đang cuộn mình , hai tay ôm ngực, giống như rất đau.

Mặt Đinh Đồng có chút ửng hồng, giày cao gót dẫm trên lưng cô ta, thấy Tề Thiên chạy đến, sức trên chân mạnh hơn nữa chút,“Họ Tề kia! Khẩu vị của anh, tôi không xen vào, yêu như thế nào thì yêu...... nhưng anh nhớ kỹ cho tôi, còn dám đụng đến con trai tôi...... Hừ! Hôm nay tôi có thể đánh cô ta, thì ngày mai có thể đánh anh, không tin anh có thể thử xem!!”

Tề Thiên bị bộ dáng của cô làm cho sợ tới mức không dám hé răng, theo lời nói của cô, đại khái có nghe hiểu được cô gái không biết sống chết kia đã đánh Bành Hạo. Đừng nói Đinh Đồng , đổi lại là hắn chỉ sợ cũng không để cô ta được yên, huống chi còn đụng phải đúng hôm nay như vậy, anh chỉ có thể ủ rũ cúi đầu nhận tội.

Sắc mặt của Bành Tấn Hoa cũng có chút xấu hổ, anh đương nhiên ra nghe được Đinh Đồng cũng đang cảnh cáo anh......

Đinh Đồng thu chân lại, “Anh cả, cục cưng tôi mang về .” dứt khoát xoay người liền đi, cũng không quên nói Bành Tấn Hoa một tiếng.

Tề Thiên nhìn thoáng qua cô gái trước mặt, sau đó lấy ra điện thoại nói vài câu, chỉ một lát sau mấy tên thủ hạ đã tới kéo cô ta ra ngoài.

“Anh, tôi......” Hắn cảm thấy có chút xin lỗi Bành Tấn Hoa, rốt cuộc cũng là anh mang người về đánh Bành Hạo, tuy rằng cô ta anh cũng không biết.

Bành Tấn Hoa thở dài,“Quên đi, tiểu Đồng là đang nói với tôi thôi! Không liên quan đến cậu đâu.”

......

Trên xe, Bành Hạo đáng thương cầm lấy tay Đinh Đồng không buông,“mẹ, mẹ, hôm nay mẹ đi đâu ?”

Đinh Đồng ôm con trai thật chặt trong lòng, hỏi con:“Con trai hư, hôm nay sao lại không ngoan nè?”

“Con nhớ mẹ!”khuôn mặt nho nhỏ ngóng nhìn cô, cậu biết phải làm thế nào để mẹ vui, nếu không chỉ có thể bị mẹ la,vì thế mới xuất chiêu này.

Trên mặt con trai, dấu tay càng rõ ràng hơn so với vừa rồi, hai đường màu đỏ giống như kim đâm vào lòng cô.

“Trên mặt có phải rất đau hay không?”

“Dạ...... Chỉ có đau một chút thôi.” Nói xong còn vươn tay nhỏ bé xuống một chút,“Mẹ, vì sao trong nhà chú Tề Thiền có người kêu to?” Dì kia thét chói tai như vậy, Bành Hạo ngồi ở trong xe vẫn nghe được rành mạch, lúc ấy cậu còn hỏi dì Lô Phương, như dì Lô Phương chỉ nói lát nữa hãy tự mình hỏi mẹ.

Giọng của Đinh Đồng vẫn là dịu dàng,“Mẹ ở bên trong xử lý chút việc, trẻ con không thể hỏi.”

“Dạ!” Nó chu chu môi, buổi tối khóc lâu như vậy, hiện tại dựa vào Đinh Đồng một lúc liền ngủ.

Về nhà, Đinh Đồng nhẹ nhàng đem con để trên giường lớn, đứa nhỏ này từ nhỏ đã như vậy, nếu ban ngày bởi vì thương tâm hoặc sợ hãi, buổi tối sẽ ngủ không được, cho nên hôm nay chỉ có thể cho con ngủ cùng cô.

Cô chỉnh điều hòa thích hợp, mới nhẹ nhàng đi ra, Lô Phương còn ngồi chờ ở phòng khách.

“Phương, cô đi về trước đi! Không có việc gì .”

“Chị Đồng, hay đêm nay nay em ở đây với chị?” Ngày hôm nay như vậy, Lô Phương có chút lo lắng cho cô.

Đinh Đồng cuối cùng nhìn cô nặn ra nụ cười miễn cưỡng,“Thật sự không có việc gì, cô trở về đi! Còn có tiểu Trần, cả ngày cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi!” cô không quên dặn dò vệ sĩ theo mình một ngày.

Lô Phương ngẫm lại cũng đúng nên không kiên trì nữa, kỳ thật sau khi vào công ty nhà trọ của cô được an bài ở tầng dưới Đinh Đồng. Đinh Đồng không thích phòng ở quá lớn, cũng không cần người giúp việc, cho nên cô là trợ lý ở gần nên cũng giúp Đinh Đồng một số việc nhà.

Đinh Đồng tắm rửa xong đi ra, trên giường cục cưng ngoan ngoãn ngủ, cô sợ con trai thức nên cũng không dám sấy tóc, chỉ trùm một cái khăn lớn trên đầu, ngồi bên giường vừa lau tóc vừa nhìn con.

Chớp mắt một cái đã qua bốn năm, Bành Hạo so với bộ dạng lúc mới sinh có nhiều nếp nhăn kia, đẹp hơn không biết bao nhiêu. Đinh Đồng cảm thấy con lớn lên dáng dấp thật sự rất giống anh cả, lông mi dày, sống mũi cao thẳng, ha…haha…, khóe miệng nho nhỏ lúc này mơ hồ lộ vài tia nước miếng. Cô mở thật to đôi mắt, trong đầu lóe lên ánh sáng, không giống anh cả, khóe mắt hẹp dài khẽ cong luôn làm cho người ta sợ hãi.

Ánh mắt? Cô đột nhiên nhớ tới người ở PUB kia, cặp mắt xếch giống nhau, cũng giống đôi mắt xếch của Đao Diên...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play