“Không cần cùng hắn vô nghĩa nhiều như thế, nhanh lên bắt đầu đi, lấy ra vài thứ kia nữa.” Một gã khác cũng mở miệng.
Chỉ thấy gã kia từ túi hành lý xuất ra một đoạn dây thừng, hai người hợp lực đưa cậu từ trên giường bắt xuống đến một cây cột trói lại, sau đó lấy ra một khối vải nhét vào miệng cậu.
“Tam thiếu gia... Ngươi thật sự chớ trách chúng ta... Chúng ta cũng không muốn như vậy...” Gã kia lúc trước run rẩy hiển nhiên vẫn có điều cố kỵ.
“Đã nói với ngươi không cần vô nghĩa.” Gã từ hành lý rút ra một cái roi tinh tế.
“Ta xem hay là không cần, Trư Tử, chúng ta vẫn là đi nhanh đi...”
“Mẹ ngươi sinh ngươi lớn như thế mà sao lại không có can đảm? Ngươi chớ quên sau này thiên hạ là của Thiên Hỏa Bang, Anh Bang tính là gì...”
“Nhưng mà...”
“Vầy đi, Tiểu Trương, ngươi không dám động thủ thì ở bên cạnh xem là được rồi!”
Nguyên lai, hai gã này, một người tên Trư Tử, một người tên là Tiểu Trương, hơn nữa tên kêu Trư Tử này không biết vì sao rất nắm chắc tương lai Thiên Hỏa Bang đến thế.
Trư Tử tới gần Anh Lạc Ngưng, giơ roi đánh ở trên mặt đất thí nghiệm vài cái, thanh âm chan chát ồn ào thập phần dọa người, không khó tưởng tượng quất ở trên người sẽ có bao nhiêu đau.
Roi thứ nhất khi rơi xuống ở trên người Anh Lạc Ngưng, cái loại đau đớn như xé rách làm cậu hét to ra tiếng, nhưng trong miệng bị nhét vải, chỉ có thể nghe được tiếng kêu rên mà thôi.
Trư Tử lại quất thêm vài cái trên thân mình vốn mỏng manh, trên trán bắt đầu bức ra không ít mồ hôi lạnh, mà áo sơmi trắng cũng dần dần chảy ra máu.
Tiểu Trương thấy thế chạy tới, cầm roi Trư Tử.
“Trư Tử, được rồi, ngươi xem đã đổ máu, đánh chết người thì làm sao?”
“Ngươi thực không phải vô dụng bình thường da, mới đánh vài cái đã bị dọa thành như vậy!” Trư Tử bỏ tay hắn ra, lại tiếp tục hướng trên người Anh Lạc Ngưng quất tới.
Trư Tử quả thật tâm ngoan thủ lạt, mỗi một roi đều dùng sức, tuyệt đối không phải qua loa cho xong mà thôi.
Bị quất hơn mười phút, sắc mặt cậu càng ngày càng tái nhợt, thanh âm kêu rên càng ngày càng yếu, đến cuối cùng cũng không còn khí lực để kêu.
Tiểu Trương một bên xem Anh Lạc Ngưng không bình thường, vội vàng tiến lại ngăn Trư Tử.
“Được rồi, như vậy hẳn là đủ rồi, hắn đã hôn mê.” Lần này Tiểu Trương quyết tâm, đem roi quăng rất xa không cho Trư Tử có cơ hội gặp mặt.
Trư Tử nhổ bọt, hắn nắm đầu Anh Lạc Ngưng lên, quả nhiên như Tiểu Trương nói, có loại cam giác sắp chết ngất.
“Có phần quá vô dụng đi, tam thiếu gia.”
Trư Tử tới gần xem mới phát hiện, Anh Lạc Ngưng thật sự là đại mỹ nhân da, không chỉ có ánh mắt ẩn một tầng sương mù thoạt nhìn thực câu người, nhất là cái miệng nhỏ nhắn kia, bị vải nhét đầy miệng còn thở gấp, sao xem thế nào cũng cảm thấy có hương vị tình sắc.
Đột nhiên hắn nảy ra ý niệm ác liệt trong đầu, hắn bắt đầu giải khai áo Anh Lạc Ngưng.
“Trư Tử, ngươi đang làm gì?!” Không cần phải nói, Tiểu Trương lại bị hắn dọa.
“Không cần ngạc nhiên, không đem áo cởi đến lúc đó vết thương dính vào quần áo thì làm sao?” Trư Tử nói một lý do thực nát.
Sau khi áo bị cởi ra, da thịt trắng nõn tinh tế hiện ra nhiều vết thương kinh hãi, có chút sưng đỏ, mà có chút đã phá da đổ máu.
Bất quá ánh mắt Trư Tử còn đang tập trung hai khỏa điểm đỏ kia, thoạt nhìn quả thực ngon miệng a.
Hắn nghe nói qua tam thiếu gia Anh gia có đủ để so sánh mỹ mạo nữ nhân, quả nhiên lời nói không giả, người hiện tại lại rơi vào trong tay hắn, ông trời thật sự là đối hắn không tệ a.
Thân thủ Trư Tử đi nhéo tiểu điểm đỏ kia một phen, Anh Lạc Ngưng cảm giác có người chạm cậu, đột nhiên từ trạng thái sắp chết ngất tỉnh lại, vừa thấy, phát hiện chính mình cư nhiên bị cởi áo, còn bị một tên nam nhân không biết sờ loạn, nhưng trừ bỏ cậu hung hăng trừng hắn ra thì cái gì cũng làm không được, cậu không khỏi lo lắng vạn nhất bị tên trước mắt này làm gì thì nên làm sao?
Cậu không cần, thân thể cậu chỉ có Anh Mị Sí mới có thể chạm, cậu không muốn những người khác chạm cậu!
Trư Tử thực tủy biết vị, lần này hai tay cùng sử dụng bắt đầu xoa bóp đầu nhũ cậu, trên mặt lộ vẻ nụ cười – *** đãng.
“Ngạnh nha, thật đúng là mẫn cảm.” Trư Tử cảm thấy nguyên lai nam nhân chỉ cần bộ dạng xinh đẹp, dường như cũng có thể chấp nhận, nhưng mà bộ ngực có kém một chút, bất quá tưởng tượng thành tiểu la lị cũng làm kẻ khác hưng phấn.
Trư Tử dùng ngôn ngữ tục tĩu ở bên tai cậu truyền đến, nhưng cậu không thể tự cứu, đành phải đem ánh mắt hướng trên người Tiểu Trương cầu cứu, hy vọng nam nhân này có thể giúp cậu một phen.
Nhưng Tiểu Trương lảng tránh ánh mắt cậu.
Trời sanh tính nhát gan hắn vốn không muốn đi gây chuyện, Trư Tử cũng không nói với hắn sẽ làm chuyện này, chỉ nói đi giáo huấn người thì sẽ có tiền, liền đem hắn tha đến đây, nào biết hắn vừa tiến vào đã phát hiện người trước mắt là tam thiếu gia Anh gia, sợ tới mức sắp lạc mất hồn.
Hắn vốn định nhắm mắt làm ngơ, nhưng Trư Tử cư nhiên thừa nước đục thả câu, bây giờ còn biến thái diễn xiếc? Vạn nhất thật sự đem người biến thành thế nào, chỉ sợ tam thiếu gia ra ngoài sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn vẫn đầu hàng, vì bảo trụ mạng nhỏ của hắn, vẫn không cần mạo hiểm là được, hắn đi đến bên người Trư Tử kéo tay y ra.
“Tiểu Trương, ngươi lại làm gì?” Đang hưởng thụ lại đột nhiên bị người đánh gảy, Trư Tử rất không thích.
“Ngươi là có bệnh ác, hắn là nam nhân da!” Còn mò thoải mái là như thế nào, tuy rằng, ách, tam thiếu gia này thoạt nhìn rất là ngon miệng...
“Nam nhân thì như thế nào, nam nhân thì không động sao? Có động là có thể thượng!” Loại này cũng nói ra được, Trư Tử căn bản là tên *** ma.
“Ngươi đủ rồi, muốn thượng thì về nhà ngươi, không cần đối hắn ra tay.” Tiểu Trương kiên trì, cũng giúp Anh Lạc Ngưng đem từng nút áo thắt lại.
Tiểu Trương thể trạng so với chính mình cường tráng hơn, Trư Tử mắt thấy ăn không được đành phẫn nộ lui khai, Anh Lạc Ngưng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Trư Tử nhìn là ai, kết quả là tay canh cửa ở ngoài muốn hỏi bọn họ cần gì không, Trư Tử vừa lúc nghĩ ra muốn đi hóng gió, xin bớt giận, Tiểu Trương thì nói không được.
Lúc Trư Tử rời đi, Tiểu Trương nhịn không được đối Anh Lạc Ngưng lại quỳ lại bái, vẫn liều mạng giải thích.
“Tam thiếu gia, ngươi nhất định phải tha thứ chúng ta, chúng ta cũng là bị người chi thác, nếu biết là ngươi, ta đánh chết cũng không sẽ đến... Thật sự rất không đúng...”
Anh Lạc Ngưng liều mạng vặn vẹo muốn phát ra âm thanh, Tiểu Trương nhìn cậu giống như có lời muốn nói, liền đem vải trong miệng cậu rút ra.
Miệng được giải phóng, Anh Lạc Ngưng từng ngụm từng ngụm thở phì phò, dùng khí lực cận tồn đối Tiểu Trương nói:
“Ngươi kêu Tiểu Trương.. Phải không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT