Anh Lạc Ngưng nói muốn về trong phòng nghỉ ngơi, Anh Mị Sí rất khó có khi để cho cậu ly khai.
Hắn một mình một người ở lại trong vườn hoa, lúc này, hắn rơi vào ký ức...
Lúc chín tuổi năm ấy hắn bị bắt dưỡng, nhưng hắn cũng không phải cô nhi, hắn có ba ba mụ mụ.
Hắn cũng không thích cái nhà kia.
Ba ba cùng mụ mụ, lúc còn rất trẻ sinh ra hắn, hai người không để ý người trong nhà phản đối kết hôn, sau đó sinh hạ hắn.
Đôi vợ chồng trẻ tuổi không hiểu khó khăn nhân gian, đợi cho đứa nhỏ sinh ra, mới biết được thế giới này cái gì cũng phải tiền. Thế là cha mẹ hắn bắt đầu cãi lộn kịch liệt, phụ thân hắn bắt đầu đánh đập mẫu thân, thậm chí ngay cả lúc ấy không có năng lực phản kháng cũng bị lây vạ.
Theo ký ức hắn nhớ tới nay, hắn cơ hồ ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một nặng, vài lần hắn cảm thấy chống đỡ không nổi, nghĩ đến cứ như vậy chết đi. Nhưng có lẽ trong tiềm thức của hắn có ý chí sinh tồn mãnh liệt, cho nên vẫn một lần lại một lần còn sống.
Sau này, cuối cùng mẫu thân chịu không nổi, bỏ ba ba hắn rời đi, nhưng không đưa hắn theo cùng. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ mẫu thân trước buổi tối một ngày rời đi, không biết đối với điện thoại đầu kia nói với ai như thế.
“Ta không thể mang theo tiểu hài tử, hắn chỉ biết trở thành trói buộc của ta.”
Lúc ấy hắn tỉnh tỉnh mê mê, còn không kịp hỏi mẫu thân, cái gì là trói buộc? Cảm giác vừa tỉnh lại, cũng chỉ còn lại phụ thân.
Mẫu thân rời đi ngày đó là buổi sáng, hắn thấy ánh mắt phụ thân trướng hồng, thô bạo quăng ném đồ vật, bên còn rống giận.
Hắn ở một bên bị dọa choáng váng, bởi vì, mỗi khi phụ thân tức giận, chính là lúc muốn đánh người.
Quả nhiên, khi phụ thân nhìn thấy hắn đứng ở một bên bị dọa ngốc, không nói hai lời liền đem hắn kéo lại đánh một trận tàn nhẫn, đánh không đủ còn bóp trụ cổ hắn hung tợn đối hắn nói.
“Ngươi sao không chết đi, đều tại ngươi! Đều tại ngươi đem cuộc đời của ta làm hại thê thảm! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!”
Kỳ thật lập tức hắn có nghĩ tới, chết như vậy cũng tốt, ít nhất hắn cũng sẽ không sợ hãi nữa. Nhưng không biết vì sao, hắn vẫn đối tên phụ thân muốn giết chết hắn gian nan mở miệng:
“Ba... Ba... Thả.. con.. ra, con... cam đoan.. sẽ.. giúp.. ba.. ba kiếm.. rất nhiều.. rất nhiều..rất.. nhiều.. tiền...”
Thật đáng buồn chính là, lúc trước mặc cho hắn khóc thế nào cũng không buông tay, lại nghe đến chữ “Tiền”, ánh mắt nhất thời sáng lên, hơi chút bình tĩnh lại.
Cảm giác được phụ thân dao động, ngay sau đó hắn nói:
“Phải. thật.. con.. có... có thể... có được tiền.. ba.. không tin.. lời.. con.. nói.. Lập tức.. Đi lấy... tiền...về.. cho ba...”
Phụ thân hắn bán tín bán nghi buông lỏng bàn tay ra bóp trụ cổ hắn, nhưng như trước độc miệng:
“Nhìn ngươi cũng không có lá gan dám gạt ta, buổi tối trước sáu giờ cầm tiền về nhà, nếu không có được tiền, xem ta chỉnh ngươi làm sao!”
“Con... con... lập tức đi.” Hắn cơ hồ là té chạy ra ngoài.
Có lẽ lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, cũng có lẽ là, cho dù gia đình làm hắn thống khổ như vậy, nhưng dù sao đây cũng là nơi hắn duy nhất có thể đi, cho nên hắn cũng không có bất kỳ ai để cầu cứu...
Tới buổi tối, hắn thật sự cầm một ngàn khối về nhà.
Phụ thân hắn cười lệch hàm, cũng không truy vấn tiền là từ đâu tới, là trộm? Là cướp? Chỉ vui vẻ cầm tiền ra khỏi cửa.
Hắn nhớ rõ ngày đó hắn đói bụng cả ngày cũng chưa ăn gì.
Mãi đến sau này, thật sự theo như lời hắn thì kinh tế nhà hắn có chút phát triển. Nhưng số lần hắn bị đánh cũng không giảm bớt, phụ thân hắn ăn uống càng lúc càng nhiều, chỉ cần hắn lấy tiền không đủ cho y, vẫn đem hắn đánh đến chết khiếp, sẽ đem hắn ném ra khỏi cửa muốn hắn đi lấy tiền.
Hắn biết, có mấy thúc thúc bá bá rất kỳ quái, tổng thích ôm hắn đối hắn lại hôn lại niết, nói hắn thật xinh đẹp, thật đáng yêu, còn đối hắn nói nếu cho bọn họ sờ sờ, hôn nhẹ, liền mua mấy thứ cho hắn ăn, mua mấy món đồ chơi cho hắn ngoạn. Cho nên hắn mới có thể nghĩ đến, nếu hắn đi tìm thúc thúc bá bá này, có thể sẽ có tiền.
Ngày đó tới nay, có đôi khi, bọn họ không chỉ hôn hắn, còn có thể ngậm nơi đó của hắn, mà có đôi khi, cũng sẽ kêu hắn ngậm bọn họ làm sao, hắn tuy rằng cảm thấy rất thối, cảm giác rất chán ghét, nhưng là chỉ cần có tiền, hắn cũng không quản. Nhưng hắn rất chán ghét bọn họ bính phía sau của hắn, có một lần có một bá bá muốn đem thứ đó nhét vào của hắn, sợ tới mức hắn hoá đá, còn không cẩn thận đả thương đối phương, bị đối phương đánh không nói, ngay cả tiền cũng không có, về nhà đương nhiên lại bị phụ thân ngược đãi.
Sau khi hắn bắt đầu hiểu được, khi bọn họ muốn sờ hắn, hôn hắn thì phải lấy tiền trước, còn muốn hiểu được sát ngôn quan sắc, vạn nhất đối phương là loại muốn nhét thứ đó vào trong người hắn, hắn sẽ thừa dịp cắn thương đối phương rồi cầm tiền trốn.
Cuộc sống trôi qua đã hơn một năm, hắn cuối cùng mới gặp Lí Khiêm.
Hắn vốn nghĩ Lí Khiêm cùng những người khác không khác biệt, cũng là muốn hắn làm lại chuyện này, nhưng Lí Khiêm rất kỳ quái, chưa bao giờ sờ hắn, chỉ muốn hắn lẳng lặng bồi y đọc chuyện xưa hoặc là xem TV. Hắn một tuần hoặc hai tuần sẽ đến gặp y một lần, cho hắn tiền cũng rất đủ. Lí Khiêm cũng nói với hắn, không có tiền thì gọi điện thoại cho hắn, không cần đi ra bên ngoài cấp những người khác làm loại chuyện này.
Cho nên sau khi gặp Lí Khiêm, hắn cảm thấy vui vẻ hơn, bởi vì hắn không cần lại đi làm loại chuyện hắn chán ghét.
Hắn luôn đem tiền Lí Khiêm cho hắn trộm giấu lại, cứ một chút một chút đưa cho phụ thân hắn, bởi vì hắn biết, nếu không như vậy, phụ thân hắn nhất định sẽ càng ngày càng tác cầu vô độ.
Đáng tiếc bốn tháng sau, vẫn bị phụ thân biết, phụ thân trong lúc vô tình lục lọi thấy hắn có nhiều tiền thì hoảng sợ, ép hỏi hắn làm sao lại có nhiều tiền, hắn đành phải nói từ trước tới nay bán đứng thân thể kiếm tiền cấp phụ thân.
Phụ thân lúc sau mới phản ứng, thế nhưng không phải cảm thấy bản thân nên xin lỗi hắn, mà là cảm thấy thật tốt quá, hắn sau này không lo ăn mặc, muốn hắn cùng Lí Khiêm rút ra càng nhiều tiền cung hắn chi tiêu.
Hắn vốn nghĩ Lí Khiêm sẽ sinh khí, dù sao cái gì y cũng chưa cho hắn làm, nhưng Lí Khiêm chỉ cười cười, hỏi muốn bao nhiêu mới đủ?
Hắn nhớ rõ hắn lập tức khóc, Lí Khiêm còn vỗ lưng an ủi hắn.
Lại qua một đoạn thời gian, hắn cùng với phụ thân nổi lên tranh chấp, bởi vì phụ thân muốn hắn đi lấy càng nhiều tiền trở về, hắn thật sự không muốn cho y tiêu tiền của Lí Khiêm.
Lần đầu tiên, hắn phản kháng phụ thân, kết cục đương nhiên toàn thân bị đánh đầy là vết thương.
Ngày đó vừa lúc cũng là ngày hắn cùng Lí Khiêm ước định gặp mặt, tuy đã tới rồi thời gian ước định, nhưng hắn cũng không tính đi gặp Lí Khiêm, bởi vì hắn cảm thấy đã không muốn sống nữa.
Nhưng thật không ngờ, Lí Khiêm lại như chúa cứu thế xuất hiện ở nhà hắn, ôm lấy người hắn bị đánh toàn thân là vết thương quỳ rạp trên mặt đất.
Sau đó Lí Khiêm đối phụ thân nói.
“Ta muốn thu dưỡng đứa nhỏ này”.
Phụ thân đương nhiên vui vẻ, cùng Lí Khiêm hung hăng viết một số tiền liền bỏ lại hắn.
Năm ấy, hắn chín tuổi, được Lí Khiêm chính thức thu dưỡng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT