Ngồi trong lòng Phong Dục Vũ, Lạc Nhi cảm thấy toàn thân, tứ chi (2 tay +2 chân) gần như vô lực, cảm giác này so với lần trước còn mạnh mẽ hơn, mà nàng không hiểu cảm giác này rốt cuộc vì sao lại có.

Cho đến khi nàng cảm nhận được đại chưởng của hắn đang ở trước ngực nàng tác loạn, nàng mới giật mình nhận thấy được, quần áo trên người từ khi nào đã bị cởi bỏ, cảnh xuân trước ngực đã sớm bại lộ trước mặt hắn, cũng bị hắn cầm lấy vuốt ve.

Một cỗ tức giận xa lạ dâng lên, nhưng lại vô lực phát tác, nàng cảm thấy một cảm giác gì đó, rất nóng, rất nóng, rất ngứa lan tỏa khắp tứ chi, làm cho chân tay nàng xịu lơ trong lòng hắn, tức giận vừa mới dấy lên trong lòng cũng biến mất vô hình.

Trước ngực truyền đến khoái cảm vừa đau lại vừa thư sướng, làm cho nàng không tự chủ được ưm ra nức nở.

Bờ môi của Phong Dục Vũ tạm rời khỏi cánh môi mềm, miết dọc theo xương quai xanh của nàng, đầu lưỡi ấp áp lướt qua, liếm láp lên cái gáy mẫn cảm, rồi lại hôn mút trên xương quai xanh, ý đồ khơi mào nhiệt tình của nàng.

Bàn tay của hắn cũng không ngừng luật động, một tay hoàn trụ eo nhỏ, một tay nắm lấy bầu ngực no đủ mềm mại, mẫn cảm chưa từng có người chạm qua, hai ngón tay tả hữu xoa bóp nụ hoa hồng nhạt.

Vốn là muốn tán tỉnh, khơi mào dục hỏa trong nàng, Phong Dục Vũ cư nhiên lại phát hiện chính mình liền giống như một thiếu niên chưa nếm mùi hoan ái, cảm xúc dục vọng tăng vọt, hạ thân căng tức, gào thét giải phóng, cảm giác non mềm , trơn mịn từ ngón tay truyền tới làm hắn điên cuồng.

「 Ngô……」 toàn thân tê dại, cảm xúc tăng vọt làm nàng mê loạn nhắm chặt hai mắt, trong miệng không tự chủ tràn ra rên ngâm, cảm xúc xa lạ hoàn toàn che phủ thần trí, làm nàng càng thêm mơ hồ.

Thì ra khi nàng động tình, lại đáng yêu, xinh đẹp động lòng người như vậy làm hắn không bao giờ muốn buông tay.

Đôi mắt ngập tràn hỏa diễm nhìn mỹ nhân trong lòng vì kích tình mà toàn thân đỏ hồng.

Hắn cúi đầu xuống, môi miệng thay thế cho tay, tận tình chăm sóc nụ hoa đã sớm săn cứng, ngạo nghễ vươn cao .

「 a……」 chưa bao giờ cảm thụ qua cảm giác kích tình thế này, Lạc Tử theo thân thể phản ứng hò hét rên rỉ.

Nàng tự nhiên lại thành thực phản ứng, làm cho hắn càng thêm hưng phấn, cũng càng thêm xác định, nàng quả nhiên như hắn phán đoán, dưới vẻ ngoài kiên cường, cứng rắn là một mỹ nhân nhiệt tình, mà điểm này có thể nhìn thấy được khi nàng vô thức đưa tay ôm lấy đầu hắn, ghì sát vào ngực mình.

Hắn vừa lòng cười, không ngừng ở trước ngực nàng trêu chọc, đầu lưỡi lúc lắc qua lại, lên xuống liên tục trên nụ hoa, một tay tay còn lại cũng chờ không kịp, nắm lấy nhủ tiêm còn lai xoa nắn liên tục, làm dục hỏa trong nguồi nàng tăng vọt.

Nhìn thấy nàng da thịt trên người nàng đều đỏ tươi, gương mặt cũng bị dục hỏa thiêu hồng, ánh mắt kiều mị giăng sương, đáy lòng hắn càng mãnh liệt dâng lên khát vọng muốn chiếm hữu.

「 tiểu Nhi, nàng có biết, nàng có biết phản ứng này của nàng làm cho bất cứ nam nhân nào cũng không thể chịu được.」 Cả người nàng ửng hồng, vì kích tình mà ưm dật thành tiếng, kiều mị động lòng người, làm hắn dâng lên cảm giác chiếm hữu, cả đời này, hắn chỉ muốn một mình mình có thể nhìn thấy cảnh đẹp này, người khác cũng đừng mong có được.

Lạc Nhi cảm thấy toàn thân khô nóng khó chịu, thần trí mê muội làm nàng hoàn toàn không nghe được hắn đang nói cái gì, nàng chỉ cảm thấy một cảm giác xa lạ đang tăng vọt, ở bụng dưới không ngừng thiêu đốt, trong cơ thể, mỗi một tế bào không ngừng kêu gào muốn được lấp đầy sự trống rỗng bên trong, nàng vì cảm giác kì lạ này mà khó chịu đến cực điểm, thân mình cũng theo sự tăng vọt tám lọan trong cơ thể mà vặn vẹo không thôi.

Bàn tay to cũng trượt theo những đường cong mềm mại của nàng, vượt qua phần eo phẳng lì trơn láng, tháo bỏ tiết khố, chướng ngại vật duy nhất còn lại trên người nàng.

Hắn nâng người nàng một chút, tách hai chân thon dài của nàng ra, làm cho hai chân của nàng nằm ở hai bên đùi hắn, lưng nàng tựa vào bàn, cũng làm cho cấm địa mê người chưa ai thưởng thức hiện ra trước mắt.

「 Ngô……」 cho dù thần trí mê muội, mờ mịt, Lạc Nhi cũng ẩn ẩn cảm thấy, tư thế của mình lúc này phi thường xa lạ, cũng phi thường không thể chấp nhận, chưa bao giờ cùng nam nhân tiếp xúc thân mật như thế này, nàng bất an xao động .

「 Đừng sợ, tiểu Nhi, đợi lát nữa nàng sẽ cảm thấy khoái hoạt.」 nhẹ giọng trấn an, vừa nói xong, bạc môi cũng lập tức hấp duẫn nụ hoa trước ngực nàng, thuận lợi ngăn thân hình thoáng giãy dụa của nàng.

「 a —」 cảm giác được nơi tư mật nhất bị dị vật xâm phạm, nàng nhịn không được sợ hãi kêu một tiếng, hai chân theo bản năng kẹp chặt, lại bị tư thế ngồi này mà không thể làm được, kinh hách làm cơ bắp toàn thân nàng phút chốc buộc chặt.

「 Thả lỏng một chút…… Hư, đừng sợ, tiểu Nhi, thả lỏng……」 hắn cắn cắn nụ hoa trước ngực nàng, không ngừng thấp nam an ủi nàng, muốn cho nàng trầm tĩnh lại, để hắn có thể hảo hảo yêu thương nàng.

Bạc môi lần nữa trở lại cánh môi mềm mại, kỹ thuật hôn cao siêu làm nàng dần dần bình tĩnh lại, cũng lần nữa ý loạn tình mê.

Nàng kìm lòng không đậu, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, hỏa diễm trong người không ngừng thiêu đốt, nàng vô thức mút hôn, môi lưởi triền miên cùng hắn, mong giảm bớt cảm giác nóng bức trong người.

Thừa dịp nàng ý chí mê mang, ngón tay đặt tại u huyệt cũng cảm nhận được nhiệt tình của nàng mà sinh ra ướt át, nhanh chóng tiến vào huyệt khẩu.

「 ngô……」 cảm giác vừa tê dại lại có chút đau đớn từ hạ thân truyền đến, động hoa vì dị vật đột nhiên xâm nhập mà co rút lại .

Nha, quá tuyệt vời!

Cái loại cái giác buộc chặt, ngón tay như bị mút lấy làm hắn sinh ra một loại cảm giác tê dại, đầu ngón tay càng tham lam, tiến sâu vào trong, thậm chí còn chạm đến tấm màng mỏng manh biểu trưng cho trinh tiết của nàng.

Nhưng nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi xuống gương mặt phấn nộn mê người của nàng, ngón tay xâm nhập trong cơ thể nàng cũng bắt đầu qua lại trong mật động, trừu đưa làm hô hấp của nàng càng lúc càng gấp gáp, rên ngâm thành tiếng.

Trong tai truyền đến tiếng rên kiều mị, kiềm lòng không đậu của nàng, hắn có thể rõ ràng cảm giác được hạ thân của mình đang cực lực kêu gào muốn phát tiết; trướng đau nghiêm trọng, hắn xém chút kềm chế không được, muốn nhảy vào trong cơ thể nàng mà hưởng thụ một phen.

Đáng tiếc giờ này khắc này, không phải thời điểm thích hợp để có được nàng, hơn nữa hắn cũng không muốn ở trên ghế mà giữ lấy lần đầu tiên của nàng. Nhưng mà hắn lại không dự đoán được, hắn chỉ muốn trộm chút ngọt hương, thế nhưng cũng châm lên dục hỏa trong mình, càng không thể vãn hồi……

Nhìn nàng từ nhíu mày vì đau dần dần chuyển thành sung sướng yêu kiều, luật động ngón tay trong mật động càng nhanh hơn, ngón tay cái cũng gia nhập, ấn nhẹ, day day lên hoa hạch sưng mọng, trằn trọc xoa nắn ma sát, trong tai lại không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ cao vút của nàng……

Bỗng dưng, hắn rút ngón tay, dính đầy yêu dịch ra, nhìn gương mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại, phản ứng không kịp thì mỉm cười tà mị.

Trong phút chốc, hắn cũng cởi bỏ tiết khố của chính mình, làm cự long thô dài, thẳng tắp chĩa thẳng, hướng tới nơi tư mật nhất giửa hai chân nàng cọ sát, trượt lên trượt xuống .

Kích tình liên tiếp làm cho trong đầu Lạc Nhi hoàn toàn trống rỗng, nàng duy nhất chỉ còn cảm thấy toàn thân mệt mỏi lại nóng quá. Đương nhiên nàng cũng cảm nhận được, một “cây” gì đó, rất nóng, đang cọ xát qua lại giữa hai chân mình, cọ xát lên hoa thần, ma ngứa……

Nàng cảm thấy càng nóng, hạ thân dưới sự cọ xát của “nó” liên tiếp co rút lại, phát run……

Hai mắt của hắn toàn bộ bị dục hỏa chiếm giữ, hắn dùng một tay chế trụ eo nhỏ của nàng, bàn tay còn lại ma sát hoa thần cùng với cự long, không ngừng khiêu khích, chà sát khiến toàn thân nàng run rẩy kịch liệt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng đỏ, hơi thở cũng càng lúc càng lúc càng dồn dập, thân hình vặn vẽo không ngừng……

Phát hiện phản ứng của nàng, hắn càng thêm kích tình khó nhịn, ngón tay trong hoa huyệt càng đẩy nhanh tốc độ —

Thẳng đến khi thân mình nàng cung khởi, toàn thân mãnh liệt run run đồng thời, hắn cũng không kìm hãm bản thân nữa, bắn ra mầm móng……

Nàng giống như bị vét sạch khí lực, xụi lơ ngả ngồi xuống bàn, toàn thân phiếm hồng say lòng người, sau khi bình ổn lại hơi thở, hắn mới nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nhuyễn miên.

Tuy rằng chưa chân chính giữ lấy nàng, nhưng mà nàng đã gây cho hắn cảm giác thỏa mãn thật lớn. Nàng dưới sự hướng dẫn “tận tình” của hắn, tự nhiên hiển lộ ra thiên tính nhiệt tình, làm cho nam tính tự tôn của hắn vừa lòng vui sướng. Mà nay, hắn chỉ hy vọng khi hắn chân chính giữ lấy nàng, tiến vào trong cơ thể kia, một khắc đó, hắn sẽ không bị nhiệt tình của nàng cấp thiêu đốt một chút cũng không còn.

Một lúc lâu sau, hắn lưu luyến, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm buông nàng ra, cũng cưỡng chế xúc động muốn ôm lấy nàng đi vào giường ngủ, triền miên một đêm. Hắn chộp lấy quần áo bị vất bên cạnh của nàng, mặc vào người cho nàng.

Tiểu Nhi, hôm nay tạm buông tha cho nàng, mấy ngày nữa, ta nhất định phải đem nàng cột vào trên giường, hảo hảo thỏa mãn mơ ước trong lòng……

Dù sao hắn không thể để cảm xúc kích động nhất thời của mình mà phá hỏng kế hoạch hắn đã tính toán tỉ mĩ……

※ ※ ※

Cừu Y Nùng uống xong bát giải dược cuối cùng, một ngày sau, sau khi Phong Dục Vũ bắt mạch kiểm tra, khẳng định độc chất trên người nàng đã hoàn toàn được loại trừ, chỉ là thân thể của nàng vẫn còn hơi yếu, cần nghĩ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian thì không còn gì trở ngại.

Lại tĩnh dưỡng mấy ngày, Cừu Y Nùng cùng Nam Lạc Nhi ra khỏi nội thất (phòng trong) của Giáng Vân các, đi ra ngoài hít thở không khí, ngắm nhìn phong cảnh bài trí tuyệt đẹp trong đình viện, hưởng thụ hương hoa, bướm lượn mê người.

Hai người đi dạo trong khoảng sân rộng, một lát sau, Cừu Y Nùng dù sao thể lực vẫn còn kém một chút, vì thế ở có chút mệt mỏi, nên cả hai đi vào bên trong đình lý ngồi xuống.

「 tiểu thư, muốn ta bưng nước trà đến hay không?」 Lạc Nhi có chút lo lắng nhìn gương mặt đây mồ hôi, sắc mặt không tốt của Cừu Y Nùng, rút khăn tay dắt bên hông đưa cho nàng.

「 Không cần.」 Cừu Y Nùng cười cười tiếp nhận khăn tay, ánh mắt sung sướng,「 tiểu Nhi, chúng ta rất lâu rồi chưa được nhàn nhã dạo hoa viên , cảm giác hảo mới mẻ nha!」 ánh mắt của nàng mơ màng, long lanh nhìn đám hoa tươi tắn khoe sắc.

「 Không phải tốt lắm sao?」 Lạc Nhi đồng ý nói, ánh mắt cũng mơ màng, ngắm hìn hồ điệp chợp chờn trên những cánh hoa.

Trước đây, khi còn ở Cừu gia trang, tiểu thư vì thỏa mãn lòng tham vô đáy của Cừu Sĩ Xương, mỗi ngày, thời gian của tiệu thư đều phải vùi đầu bên khung thêu, mà nàng cũng bị hắn làm khó dễ, cơ hồ ngày ngày đều phải đến phòng bếp hỗ trợ, phụ giúp tất bật mong đổi lấy một ít thực phẩm tốt hơn cho hai người dùng tạm qua ngày. Cho nên nói cho cùng thì cho dù Cừu Sĩ Xương không nghiêm cấm các nàng không được rởi khỏi nhà nhỏ, các nàng cũng đã không có thời gian rời khỏi đó, càng đừng nói đến việc thong thả thanh nhàn đi dạo hoa viên. Huống chi, trong Cừu gia trang, quanh nhà nhỏ cũng không có hoa cỏ gì để hai nàng nhìn ngắm.

Bởi vậy mới nói, hôm nay các nàng có thể đi dạo trong đình viện hoa lệ thế này, đều là nhờ Phong Dục Vũ ban tặng. Theo lý thuyết, nàng phải một lòng cảm kích mới đúng, nhưng mà, hắn lại cứ chậm chạp, trì hoản, không muốn nói cho nàng biết hắn sẽ an bài cho tiểu thư trong thời gian tới như thế nào, thì nàng vẫn không khỏi sầu lo trong lòng, nhưng mà việc này nàng lại không dám nói ra, làm cho tiểu thư phiền lòng……

「 tiểu Nhi, có một chuyện đến giờ ta vẫn cảm thấy không hiểu.」 Cừu Y Nùng vẫn chưa phát hiện ánh mắt đắn đo của Lạc Nhi, lặp lại câu hỏi của mình 1 lần nữa.

「 Chuyện gì? Tiểu thư.」 Lạc Nhi thu hồi suy nghĩ lung tung của mình, có chút tò mò hỏi.

「 Chính là……」 Cừu Y Nùng ngẩng đầu nhìn Lạc Nhi, trong mắt bỗng dưng dâng lên bất mãn,「 ai! Tiểu Nhi, ngươi ngồi xuống đi! Ta không phải đã nói rất nhiều lần , chúng ta là tỷ muội, không phải chủ tớ, ngươi làm sao cứ không nhớ lời ta nói thế?」

「 Hảo, hảo.」 Lạc Nhi mỉm cười nhìn Y Nùng, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh nàng, miễn cho lỗ tai “gặp họa”. Kỳ thật nàng không quên, chỉ là xưng hô bao nhiêu năm, thành thói quen mất rồi.

「 Được rồi! Ta ngồi xuống , tiểu thư có thể nói chuyện người không hiểu đi .」 nàng nhắc nhở .

「 Nga!」 Cừu Y Nùng lập tức bị dời đi lực chú ý,「 chính là…… Tiểu Nhi, ta luôn suy nghĩ, vị Phong Dục Vũ kia vì sao lại giúp chúng ta vô điều kiện như vậy? Chúng ta cùng hắn không thân cũng chẳng quen nha.」

Lạc Nhi nghe vậy bất giác sửng sốt, nhớ tới chính mình đã lén gạt tiểu thư, vẫn chưa nói cho nàng biết điều kiện trao đổi giữa nàng và Phong Dục Vũ. Nàng vốn nghĩ rằng tiểu thư cá tính đơn thuần sẽ không hoài nghi, quan tâm đến chuyện này, không ngờ tiểu thư vẫn là nổi lên lòng nghi ngờ.

「 Có lẽ…… Có lẽ Phong Dục Vũ là người tốt, muốn giúp chúng ta mà thôi.」 nhìn ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của Y Nùng, Lạc Nhi phát hiện mình nói dối thật tệ, ngay cả chỉ vì muốn trấn an nàng, cũng vô cùng gượng gạo.

「 phải không?」 Cừu Y Nùng lộ ra thần sắc hoài nghi.Y Nùng gặp được Phong Dục Vũ, nàng càm thấy hắn không phải là loại người vô duyên vô cớ ra tay giúp các nàng. Cho dù diện mạo hắn tuấn mỹ, thái độ ôn hòa khiến người khác không hoài nghi hắn có ác ý gì khác, nhưng mà trong lòng nàng luôn cảm giác được hắn không phải là “người tốt”.

「 Nói thật, tiểu Nhi à, ta thật sự không tin Phong Dục Vũ kia là người tốt, có thể vô điều kiện mà giúp chúng ta nha!」 đáy mắt của Y Nùng hiện lên khó hiểu cùng nghi hoặc.

「 Hắn có cùng tiểu thư nói qua cái gì sao?」 khẩu khí của Lạc Nhi có chút dồn dập. Không thể nào! Hắn nên không gấp gáp đến mức nói cho tiểu thư biết bọn họ có bàn “điều kiện” qua rồi đi!

「 Hắn nói cái gì với ta?」 Cừu Y Nùng vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt càng thêm nghi hoặc.

「 Không có gì. Ta chỉ tưởng hắn nói gì với tiểu thư rồi nên tiểu thư mới hỏi ta như vậy.」

「 Vậy thì không có.」 Cừu Y Nùng le lưỡi. Kỳ thật nàng vẫn cảm thấy ánh mắt của Phong Dục Vũ rất sâu trầm, làm cho nàng cảm thấy có chút đáng sợ, giả như có thể không cùng hắn nói chuyện với nhau thì không còn gì tốt hơn .

「 đúng rồi, tiểu Nhi, mỗi ngày khi đến lúc dùng bữa tối, hắn luôn tìm ngươi đi nói chuyện, vậy hắn muốn nói cái gì với ngươi vậy?」 Cừu Y Nùng đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này, nàng cảm thấy kỳ quái nha.

「 Cái gì cũng chưa nói, chúng ta chỉ là nói chuyện phiếm.」 hai má Lạc Nhi bỗng nhiên nóng lên, khẩu khí có chút lấp liếp, chột dạ.

「 Nói chuyện phiếm?」 Cừu Y Nùng thấp giọng, khẩu khí hoài nghi. Không thể tin được, tiểu Nhi còn rất lớn mật, dám cùng hắn nói chuyện phiếm.

「 Ân.」 Lạc Nhi gật đầu thật mạnh, căn bản không dám nói ra tình huống thật sự. Nàng biết cho dù nói ra, tiểu thư cũng nghe không hiểu. Bất quá, chuyện này nàng cũng không có dũng khí nói ra.

Tự ngày Phong Dục Vũ đem nàng đến Thanh Uyển, đối nàng làm cái chuyện “xấu hổ” kia, những ngày kế tiếp, mỗi ngày đến bữa tối, hắn luôn sai người kêu nàng tiến đến cùng hắn dùng cơm.

Bọn họ đương nhiên là có nói chuyện với nhau, nhưng nói rất ít, lúc đó, đại bộ phận thời gian Phong Dục Vũ đều dùng để ôm nàng, sờ nàng, hôn môi nàng — hiện tại nàng đã biết động tác “cắn môi” của hắn gọi là hôn — cho nên mỗi ngày, nàng đều là mê mê muội muội trở về Giáng Vân các, thường hay nhớ đến những phút giây ở bên cạnh hắn, làm nàng xấu hổ không thôi, mà nàng thấy, dường như, nàng càng ngày càng không giống mình nữa rồi.

Trước đó, ban đêm, nàng thường ngẫu nhiên mơ thấy Phong Dục Vũ; Nàng không nhớ rõ tình hình trong mộng, chính là mỗi khi từ trong mộng tỉnh lại, nàng luôn luôn cảm thấy ấm áp, quyến luyến kỳ lạ. Mà hiện tại làm nàng thấy phức tạp là, từ khi nàng cùng hắn làm “chuyện đó”, nàng ngay cả ban ngày cũng sẽ nhớ tới hắn, không phải ngẫu nhiên, mà là thường thường…… \(^OO^)/

Nàng xấu hổ phát hiện, chính mình thế nhưng tuyệt không chán ghét Phong Dục Vũ đối với nàng làm những chuyện như vậy, ngược lại còn thực thích.

Nhưng mà, trong lòng nàng vẫn còn canh cánh một chuyện, lo lắng không yên, đó là đến nay Phong Dục Vũ vẫn chưa nói cho nàng biết hắn phải như thế nào để giúp tiểu thư vĩnh viễn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của tên Cừu Sĩ Xương!

Đêm nay, nếu hắn lại sai người tìm nàng, có lẽ nàng nên trước cùng hắn thảo luận chuyện này mới đúng, miễn cho khi hắn lại đối nàng giở trò, nàng lại rơi vào “mê võng” mà quên chính sự.

※ ※ ※

Ngay khi Cừu Y Nùng cùng Nam Lạc Nhi đang ngồi ở ngoại đình Giáng Vân các thưởng hoa, để gió mơn man trên từng lọn tóc, mỗi người một suy nghĩ. Thì Cừu Sĩ Xương, kẻ tìm khắp nơi trong Yên Liễu trang mấy ngày nay để gặp hai người, cuối cùng cũng tìm đến được đây.

Lúc trước, khi còn ở Cừu gia trang, Phong Dục Vũ đã ngỏ ý là muốn có được Nam Lạc Nhi, nếu không sinh ý hằng năm của Cừu gia khó bảo đảm.

Lúc ấy hắn đã cân nhắc qua tình thế, nghĩ đến thiệt hơn sau này, mới có thể ra quyết định, đem Nam Lạc Nhi nhường cho Phong Dục Vũ , giữ lại cây rụng tiền Cừu Y Nùng; Cho nên mới có lần đến thành Hàng Châu này.

Nếu không chắc chắc, cho rằng độc dược mãn tính trên người Cừu Y Nùng cần có giải dược đúng kì của hắn mới có thể an toàn, khiến nàng không dám thoát đi, thì hắn làm sao dễ dàng đưa ra chủ ý này dễ dàng như vậy…. cho chủ tớ Cừu Y Nùng theo hắn đến Yên Liễu trang làm khách, sau đó cho Phong Dục Vũ thuận lợi có được Nam Lạc Nhi, sau lại ép buộc Cừu Y Nùng theo hắn trở về Cừu gia trang, Nam Lạc Nhi tắc phải lưu lại.

Đương nhiên, khi hắn đưa ra chủ ý này, cũng có tư tâm , hắn muốn lợi dụng khoảng thời gian tự do khi ở Yên Liễu trang, chiếm lấy Cừu Y Nùng, khi đó “gạo đã nấu thành cơm”, thì “bà la sát’ kia tự nhiên cũng không còn lời nào để nói, mà hắn cũng có thể thuận theo tự nhiên, thành công đem Cừu Y Nùng thu làm tiểu thiếp, cả đời thay hắn làm ấm giường kiêm cây rụng tiền xài mãi không hết. (>.
Nhưng mà, tính toán hoàn mỹ của hắn, từ khi đến Yên Liễu trang đến nay vẫn chưa thực hiện được .

Từ khi hắn cùng muội muội Ngọc Linh đến đây, Phong Dục Vũ vẫn luôn làm tròn trách nhiệm gia chủ, không chỉ khiến cho huynh muội hai người bọn họ ăn ngon, ngủ sướng, có hạ nhân hầu hạ, sai bảo, mà còn có người hướng dẫn, ngày ngày dẫn huynh muội hai người đi thăm thú cảnh đẹp của thành Hàn Châu.

Huynh muội hai người cư nhiên là rất vừa lòng với những an bài này, chỉ trừ bỏ một việc, từ khi đến Yên Liễu trang, hắn đến nay chưa từng gặp qua Cừu Y Nùng cùng Nam Lạc Nhi, mà muội muội Ngọc Linh của hắn cũng chưa từng gặp qua mặt của Phong Dục Vũ. Hắn thậm chí còn không biết hai người ở chỗ nào!

Ngay tại thời điểm hắn bắt đầu cảm thấy không thích hợp, sáng hôm nay, hắn đến tìm Phong Dục Vũ tính hỏi cho rõ ràng, thì làm hắn ngạc nhiên chính là, Phong Dục Vũ cư nhiên rất tự nhiên, thống khoái nói cho hắn biết Cừu Y Nùng đang ở chỗ nào, còn chỉ đường cho hắn biết phải đi thế nào!.

Mà hắn cũng quả thực dễ dàng tìm được Giáng Vân các, bước vào không bao lâu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cừu Y Nùng cùng Nam Lạc Nhi đang ngồi trong đình hóng mát.

Thập phần vừa lòng, Cừu Sĩ Xương sải bước hướng đình lý bước vào.

Nam Lạc Nhi nhìn thấy hắn trước tiên, phản xạ tính đứng lên che ở trước người Cừu Y Nùng, vẻ thoải mái trên mặt hoàn toàn biến mất, mà động tác bất ngờ của nàng cũng làm người bên cạnh chú ý.

「 tiểu Nhi, làm sao vậy……」 Y Nùng nói chưa xong, liền nhìn thấy Cừu Sĩ Xương, nàng cũng lập tức đứng lên. Đối với đường ca này, nàng đã học được phải có tâm đề phòng.

「 Chậc! Người một nhà không cần khách sáo đâu! Ngồi đi a! Ngắm hoa sao? Vậy để đường ca đến bồi đường muội đi!」 Cừu Sĩ Xương nhìn thấy người bấy lâu thèm nhỏ dãi xong, hắn đột nhiên phát hiện lâu ngày không gặp, dường như nàng càng ngày càng đẹp, khiến dâm tà trong người hắn càng lạo nhạo không yên, bước chân như muốn chạy đến Cừu Y Nùng.

「 Sĩ Xương thiếu gia, mời ngươi cách xa một chút, không cần đứng gần như vậy.」 nhìn ánh mắt bất chính của Cừu Sĩ Xương, Lạc Nhi tâm sinh cảnh giới trách mắng.

Cừu Sĩ Xương rùng mình, lập tức thay đổi sắc mặt

「 Tránh ra! Ta muốn cùng đường muội thân cận một chút, hạ nhân như ngươi có tư cách gì xen vào!」 nếu không phải hắn đã đồng ý đem nàng tặng cho Phong Dục Vũ, hắn cũng không dễ dàng bỏ qua cho nàng. Nhưng mà, nàng đẹp thì có đẹp, nhưng cá tính quá hung dữ, lại ương ngạnh làm hắn cũng dè chừng, không dám manh động.

「 Tiểu thư không muốn cùng ngươi thân cận!」 Lạc Nhi không sợ lời nói uy hiếp của hắn, khịt mũi phản bác nói.

「 Xú nha đầu, đây là lời ngươi nhên nói với chủ tữ sao?」 Cừu Sĩ Xương tức giận mắng, vươn tay đem Lạc Nhi đang đứng cản ở trước mắt đẩy ra, mặt khác lại lôi Y Nùng đang đứng ở phía sau lên, lợi dụng sức mạnh nam giới đàn áp hai nàng.

「 Cừu Y Nùng, ngươi chắc là chưa quên lời nói trước đây của ta chứ! Nếu không phải vì tài hoa hơn người của ngươi, ta mới sẽ không ngốc như vậy, cùng ngươi trao đổi điều kiện gì đâu! Mà nay, bất luận ngươi nguyện ý hay không nguyện ý, ngươi cũng đừng nghĩ ta sẽ lại buông tha ngươi .」

Ánh mắt ngấn lệ càng làm cho nhan sắc của Y Nùng càng thêm xinh đẹp động lòng người, ánh mắt dâm tà của Cừu Sĩ Xương không ngừng nhìn nàng, như muốn ăn tươi nuốt sống, thầm trách chính mình ngu dại, sao lại đi đồng ý chấp nhận điều kiện quỷ ma gì đó, nhẫn nhịn cho đến hôm nay chứ.

Lạc Nhi kéo một bên ống tay áo của Cừu Sĩ Xương, trong lòng kinh hãi, rốt cuộc hiểu được, ánh mắt mà hắn hai năm gần đây khi nhìn tiểu thư là có ý gì. Thì ra hắn không phải muốn đánh tiểu thư, mà là muốn làm chuyện mà Phong Dục Vũ muốn làm với nàng!

Nam nhân đều là như thế sao? Nàng thật sự không hiểu, nhưng nàng hiểu được, cho dù nàng cũng không bài xích Phong Dục Vũ đối với nàng 「 giở trò 」, nhưng tiểu thư tuyệt đối không có khả năng chấp nhận Cừu Sĩ Xương đối nàng……

Nghĩ thông, nàng khẩn trương muốn đẩy Cừu Sĩ Xương nhanh chóng cách xa Y Nùng,「 buông tiểu thư ra!」 nàng lớn tiếng kêu lên.

Cừu Y Nùng hoảng sợ tột độ, hai tay không ngừng huơ loạn, muốn đáng rớt “vuốt sói” của hắn trên người nàng.

「 ngươi buông ra …… Tránh ra……」 nàng nghẹn ngào kêu lên, bàn tay hắn làm nàng thấy kinh tởm vô cùng, nàng cảm thấy rất buồn nôn.

Nam Lạc nhi quá gấp gáp, lo lắng không yên, thấy lôi tay áo vẫn không có kết quả, vôi vàng lôi kéo cả người hắn.

Vốn định trộn chút ngọt hương, nhưng vì Y Nùng cứ dãy dụa không ngừng, làm ý đồ của hắn vẫn chưa đạt đuôc, nên đối với hành vi của Lạc Nhi càng thêm tức giận, vì thế hắn tức giận nghiên người, vung tay, tát thật mạnh vào mặt Lạc Nhi, lực đạo quá mạnh, khiến má nàng lập tức sưng đỏ, hơn nữa còn khiến cước nộ loạng choạng, ngã nhào xuống bậc tam cấp….

「 a —」 tiếng thét chói tai của Y Nùng vang lên.

「 Xú nha đầu chết tiệt! Nếu không phải ta đã đáp ứng đem ngươi đưa cho Phong Dục Vũ nạp làm thiếp, hôm nay ta làm sao dễ dàng bỏ qua cho thái độ to gan phạm thượng của ngươi! Đánh ngươi một chút đã là ta mở lòng từ bi, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!」 Cừu Sĩ Xương lửa giận thiêu đỏ mắt, không ngừng mở miệng mắng Lạc Nhi, một tay kia vẫn là cầm lấy bàn tay Y Nùng đang cực lực giãy dụa.

「 chết tiệt, ngươi đừng dãy dụa nữa có được không!」 hắn mắng Y Nùng,「 chờ chúng ta trở về Cừu gia trang, ta xem ngươi còn giãy dụa như thế nào, đến lúc đó cũng không còn một Nam Lạc Nhi suốt ngỳ che chở ở phía trước cho ngươi nữa! Ta xem ngươi cũng đừng tiếp tục kháng cự , kết cục đã định……」 hắn đắc ý, đem ý đồ tận sâu trong lòng nói ra.

「 Im…… Thúi lắm!」 một câu thô lỗ, Lạc Nhi đang nằm co ro dưới nền đất mắng, thanh âm không lớn nhưng cũng rất rõ ràng.

Nam Lạc Nhi bị Cừu Sĩ Xương tát một cái làm cho đầu óc quay cuồng, sau lại ngã xuống cầu thang, tuy nói mấy bậc tam cấp này cao không cao, không đến mức làm cho nàng gãy tay gãy chân, té đến ngu ngốc hay là chết đi, nhưng mà tứ chi bâm dập đau đớn là không tránh không được, cho nên nàng mới có thể quỳ rạp trên mặt đất, nhe răng trợn mắt, thở hổn hển hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần lại.

Nhưng mà, tên Cừu Sĩ Xương đang lửa giận ngút trời kia nghe thêm một câu lại càng nộ khí xung thiên, rống lên.

「 ngươi nói cái gì?」

「 ta nói…… Đau……」 nam lạc tử từ bò lên, mới định mở miệng mắng người thì tứ chi truyền đến đau đớn làm cho nàng khóc thét một tiếng, nhưng mà nàng vẫn chưa quên nàng đang muốn mắng cái gì.

「 ta nói ngươi, dẹp bỏ ý đồ ngu muội của ngươi đi, ngươi thực cho rằng ngươi uy hiếp vài câu như vậy, tiểu thư sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, tùy ý ngươi bài bố? Hừ! Đừng áp đặt người khác vào suy nghĩ điên khùng của ngươi!」 Nam Lạc nhi nói từng chữ rõ ràng, lời nào cũng nhắm vào hắn mà mắng.

「 Ngươi còn không mau buông tiểu thư ra! Đường đường một đại nam nhân lại đi bắt nạt một nữ tử, ngươi còn là người sao?」 cho dù trong lòng vô cùng sợ hãi, Lạc Nhi vẫn là không khách khí tiếp tục quát.

Cừu Sĩ Xương sớm biết Lạc Nhi cá tính cường ngạnh, nhưng là hắn cũng tuyệt không ngờ, nàng lại không biết kính trọng hắn chút nào, còn nói năng lỗ mãng, hơn nữa vừa rồi hắn cũng phát hiện, Cừu Y Nùng không phải lúc nào cũng yếu đuối, không biết phản kháng như tưởng tượng của hắn.

Phán đoán sai lầm, hơn nữa Nam Lạc NHi kia còn không ngừng mắng chửi hắn, làm cho hắn thẹn quá thành giận, lửa giận trong lòng càng cháy càng mãnh liệt. Hắn căm giận, bỏ Cừu Y Nùng ra, tới gần Nam Lạc Nhi, thần sắc thô bạo bạo phát, lửa giận hoàn toàn bao trùm lý trí.

Hôm nay hắn nhất định phải hảo hảo giáo huấn xú nha đầu này, không thể bỏ qua dễ dàng như vậy! Cừu Sĩ Xương dương cao tay….

「 A –」 hai đạo tiếng thét vang lên làm bàn tay đang giương cao của Cừu Sỹ Xương dừng lại trên không trung.

Tiếng thét chói tai xuất từ hai nha hoàn dược Phong Dục Vũ an bài đến Giáng Vân các hầu hạ hai nàng, Tiểu Đào và Tiểu Mai. Các nàng vốn đang tính mang ngọ thiện (cơm trưa) đến cho hai người, cho nên mới thấy được một màn kinh người này.

Tiếng thét chói tai bừa dứt, Tiểu Đào và Tiểu Mai là nha hoàn đã qua huấn luyện, nên lập tức chia làm hai đường, một người chạy thẳng đến dình lý, người còn lại chạy khỏi Giáng Vân các.

Đã thấy rõ người thét lên là ai, Cừu Sĩ Xương hừ mũi. Lại là bọn cẩu nô tài!

Ánh mắt Cừu Sĩ Xương quay lại trên gương mặt không chịu khuất phục của Lạc nhi, tính khí thô bạo vẫn chưa bị người khác quấy rầy mà mất đi, huống chi, một hạ nhân cỏn con của Yên Liễu trang làm sao có khả năng can thiệp vào chuyện của hắn!

Ngay tại lúc hắn lại giơ tay lên thì một tiếng khiển trách truyền đến.

「 Dừng tay, không cho phép ngươi đối với Lạc Nhi tiểu thư vô lễ!」 Tiểu Đào nhanh chóng lách người, chạy như bay vào đình lý, trong miệng rít giận, liếc mắt nhìn về phía Lạc Nhi —

Trời ạ! Nàng chết chắc rồi! Chủ tử đã dặn dò nhiều lần, phân phó nàng cùng Tiểu Mai phải cẩn thận chăm sóc hai vị tiểu thư, mà nay…… Nhìn hai má của Lạc Nhi tiểu thư vừa sưng lại vừa đỏ, dấu tay hằn rõ trên làn da, nàng biết phải giao phó với chủ tử thế nào bay giờ đây!

「 Ngươi là ai? Dám đến Giáng Vân các cố ý đả thương người!」 Tiểu Đào tức giận, từng mắt nhìn nam tử tướng mạo khôi ngô nhưng tính tình lại tàn bạo trước mặt.

「 Cừu Y Nùng là đường muội của ta, ta là khách quý của chủ nhân nhà ngươi, ngươi nói ta có không có tư cách giáo huấn nô tài của Cừu gia trang ta sao!?」 Cừu Sĩ Xương hùng hổ nói.

「 Lạc Nhi tiểu thư đã không còn là hạ nhân của ngươi, ngươi không có tư cách đánh nàng, cho dù ngươi là khách của gia cũng như vậy!」 Tiểu Đào ngẩn đầu phản bác.

Chủ tử sớm đã phân phó, phải xem Lạc Nhi tiểu thư là chủ tử mà hầu hạ thỏa đáng, bởi vì chủ tử đã tính đem nàng thu làm thiếp thất. Cho nên vô luận như thế nào cũng phải ngăn cản kẻ tự xưng là khách quý này gây chuyện.

「 Ngươi tránh ra! Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn xú nha đầu này, chưa bao giờ có một hạ nhân nào dám bất kính với ta như nó!」 Cừu Sỉ Xương tức đến thở hồng hộc, hắn không ngờ, bây giờ đến cả một hạ nhân của Yên Liễu trang cũng dám mắng hắn,….nha đầu, lại là nha đầu, hắn nhất định phải dạy dỗ con xú nha đầu này, đánh 1 răn 10 mới được!

「 Không được!」 Tiểu Đào kiên trì, trong lòng âm thầm khẩn cầu, Tiểu Mai đi tìm viện binh mau trở về.

「 Ngươi có tư cách gì nói không hả? Ngươi nếu không tránh ra, ta cũng mặc kệ ngươi có phải là hạ nhân của Yên Liễu trang hay không!」 Cừu Sĩ Xương tiếp tục quát.

Nếu nàng không tránh ra, hắn cũng mặc kệ nàng là người của Yên Liễu trang hay Cừu gia trang, ra tay giáo huấn!

「 Nàng thật sự không thể tránh ra, Cừu lão bản.」 ttiếng nói vừa dứt, một đạo thân ảnh rất nhanh đã bay vào nội đình, người đến là “cứu binh” Tiểu Mai mời đến, thủ hạ đắc lực bên cạnh Phong Dục Vũ, Ông Bình.

「 Là ngươi.」 Cừu Sĩ Xương nhìn thấy người tới, tức giận khó tiêu lại lớn giọng:「 Ngươi nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngay cả việc ta muốn dạy dỗ hạ nhân của mình một chút cũng không được sao?」

「 Cừu lão bản, ta nghĩ ngươi còn chưa quên ngày đó chủ tử nhà ta và ngươi đã nói những gì đi! Chẳng lẽ Cừu lão bản đã hối hận?」 Ông Bình nghễ hắn, trong giọng nói mang theo trào phúng.

Cừu Sĩ Xương cứng lại,「 ách, đương nhiên không có.」 đùa sao, hắn làm sao có thể buông tha cho vàng bạc chứ!

「 Nếu đã như thế, Lạc Nhi tiểu thư hẳn đã không còn là người của Cừu gia trang, hơn nữa Tiểu Đào không chịu tránh ra chính là phụng theo mệnh lệnh mà Gia phân phó. Cho nên, mặc kệ Cừu lão bản tính làm cái gì, cũng hãy đợi Gia trở về rồi nói sau?」 Ông Bình ngữ khí bình thản nói, nhưng là ngụ ý cũng là phi thường rõ ràng, Nam Lạc Nhi đã là người của chủ tử, nếu Cừu Sĩ Xương muốn động vào nàng, tốt nhất chờ Phong Dục Vũ hồi trang, hỏi qua hắn sau rồi nói sau.

Ánh mắt hằn tia máu của Cừu Sĩ Xương rất nhanh sau lời nói của Ông Bình thì thu hồi, nhưng vẻ tàn độc cay cú trên gương mặt thì không cách nào che lấp. Cho dù thủ hạ này của Phong Dục Vũ nói chuyện với hắn khá khách khí, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự khinh thường của đối phương. Loại cảm giác này làm cho hắn rất khó chịu, nhưng là lại không thể phát tác, dù sao Ông Bình không phải hạ nhân bình thường, hắn là trợ thủ đắc lực nhất của Phong Dục Vũ, vạn vạn không thể đắc tội.

Cừu Sĩ Xương chần chờ mãi, rốt cục không thể kiên trì, sắc mặt cực kì khó coi quay đầu rời khỏi Giáng Vân các, cùng lúc nhìn thấy Tiểu Mai hối hả đi vào.

Thẳng đến bóng dáng Cừu Sĩ Xương biến mất, Tiểu Đào mới lơi lỏng tâm thần, hướng Ông Bình hành lễ cảm tạ.

「 Cám ơn Bình gia tương cứu kịp thời, nếu không một khi người nọ động thủ, Tiểu Đào thật sự ngăn cản không được.」

「 Không cần đa lễ. Ngươi trước cùng Tiểu Mai mang Y Nùng tiểu thư cùng Lạc Nhi tiểu thư đi vào trong nghỉ ngơi, ổn định tâm thần, ta sẽ phái người canh giữ ở bên ngoài, đợi Gia trở về trang thì ta sẽ báo cáo việc này.」

「 Vâng, Bình gia.」 Tiểu Đào âm thầm nuốt nước miếng một cái. Chỉ hy vọng sau khi gia hồi trang, sẽ không trách nàng vô tâm mà trọng phạt nàng.

※ ※ ※

Cùng thời gian đó, Phong Dục Vũ đang ở trong một khách điếm lớn nhất thành Hàn Châu, bên cạnh còn có Phương Vịnh.

「 Ta đợi ngươi hảo “vất vả” a!」 Phong Dục Vũ tựa tiếu phi tiếu, trào phúng nhìn nhìn người ngồi ở ghế đối diện, hình thể khổng lồ như hùm sư (hổ, sư tử), vẻ mặt nam tính, ưu nhàn anh tuấn.

「 Dù sao ngươi cũng đầu ước hẹn thời gian, nóng nảy cái gì.」 Miễn Tử Tuấn rõ ràng nghe được sự trào phúng trong câu nói của Phong Dục Vũ, không thèm để ý nhún nhún vai, bộ dáng tiêu sái nhàn nhã nhìn hắn.「 Nói đi! Vội vã bảo ta Nam hạ, chắc sẽ không phải vì huynh đệ lâu lắm không gặp mà muốn ôn lại chuyện cũ đi!」 hắn tự châm cho mình một chén rượu.

「 Nếu không phải Vũ Dương mới tân hôn, Kiếm Vân lại ở Tây Bắc xa xôi khó có thể liên lạc, ta làm gì tìm ngươi, tên chỉ biết uống rượu này!」 Phong Dục Vũ không được trào phúng nói.

「 Di? Ngươi nói giống như ta là một người không có trách nhiệm đi. Đừng quên, tốt xấu gì “Minh kí’ vẫn do ta phụ trách một phần, ngươi có từng nghe qua ta rlàm hỏng chuyện gì chưa?」 nam tử trừng lớn mắt, không phục phản bác.

「 Đây chính là ngươi nói , đến lúc đó ngươi ngươi đừng hòng chối cãi.」 Phong Dục Vũ cố ý kích hắn.

Kỳ thật, chuyện này hắn (PDV) vốn nhắm vào hắn (MTT) mà làm, hơn nữa, trong bốn người, khinh công của hắn (MTT) là cao minh nhất. Về mấy câu khiêu khích vừa rồi, chỉ là đùa nhau mà thôi.

「 Ngươi đùa xong chưa? Ngươi rốt cuộc có muốn đem sự tình giải thích rõ ràng hay không, ta ngàn dặm xa xôi chạy tới Giang Nam như vậy, cũng không phải là tới nghe ngươi nói một đống vô nghĩa. Ngươi rốt cuộc muốn ta giúp ngươi làm cái gì?」 nam tử uống một ngụm rượu, có chút không kiên nhẫn quát.

Chậc! Tên Phong Dục Vũ này thích nhất là dài dòng văn tự, thật sự là làm người ta chịu không nổi, đến nay một chút cũng không có cải thiện!

Phong Dục Vũ cười, không đùa nữa mà nói thẳng,「 ta muốn ngươi giúp ta đi bắt cóc một người.」

「 bắt người?」 nam tử sửng sốt, hai mắt bỗng dưng trợn trừng,「 ngươi có nói nhầm không?」

「 ngươi không có nghe sai.」 Phong Dục Vũ khẳng định gật đầu, khóe miệng như trước cầm cười, bất quá ánh mắt lại sắc bén vô cùng.

Nhìn thấy ánh mắt của Phong Dục Vũ, vẻ mặt căng thẳng của nam tử phút chốc thả lỏng,「 nói đi! Ngươi muốn ta làm như thế nào?」 guo8ng mặt của hắn lại khôi phục vẻ cương nghị dũng mãnh, thuận tay lại châm một chén rượu.

「 Sảng khoái!」 Phong Dục Vũ tán thưởng một tiếng, lập tức bắt đầu đàm luận tính toán trong lòng mình……

Rất nhanh , hai nam tử cùng nhau đính hạ thời gian thực hiện kế hoạch.

Sau, Phong Dục Vũ rời đi, cũng như khi đến, không để lại chút dấu vết gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play